KUY – người vẫn yên lặng nãy giờ chợt lên tiếng: “Cậu có phải là Tống Chí Thu trong Xuân mệnh điện không?”
Trịnh Hòa rất ngạc nhiên, cậu chỉ diễn một vai rất nhỏ trong Xuân mệnh điện, không ngờ anh ta có thể nhận ra. Cậu gật đầu: “Trí nhớ của anh tốt thật.”
Bộ mặt lạnh te của KUY ửng hồng. Mạt Mạt thì cổ động thêm: “Anh biết không, KUY giỏi lắm! Đã thấy là không quên được! Mỗi công ty tôi từng quay quảng cáo, anh ấy đều nhớ hết!”
KUY nhéo nhéo mặt Mạt Mạt. Ban đầu cậu ta còn không hiểu sao, lúc sau nhìn cái mặt méo mó của Trịnh Hòa mới à ra, gào lên: “ĐM! Anh làm gì thế! Em vừa đánh kem nền! Còn chưa định hình!”
KUY chỉ vào Mạt Mạt: “Em!”
Mạt Mạt lè lưỡi.
KUY nói tiếp: “Im miệng.”
Trịnh Hòa phải cố lắm mới nhịn được cười.
42.
Hôm nay không biết ngày gì, sáng vừa tiễn hai vị đại gia, chiều lại có người mang cả cục tiền đến.
Đẩy cửa vào, Trịnh Hòa hỏi A Bối: “Người cần trang điểm đâu?”
“Trên bàn.”
Trịnh Hòa nhìn vào đôi mắt bi ve của con Husky trên bàn, nói: “A Bối ! Anh đùa đấy à? Trên mặt nó toàn lông, dù trang điểm cũng đâu thấy gì!!”
“Ai ai ai, cậu nói thế là sao!” Chủ con chó tỏ ra không hài lòng.
Trịnh Hòa quay sang xem cái gã bị chập mạch đấy mày ngang mũi dọc ra sao, té ra là người quen.
“Vương Kiệt.”
Vương Kiệt ngẩn ra, tháo kính mắt xuống: “Cái đệt, sao chỗ nào cũng thấy cậu!”
Tôi cũng muốn nói thế đấy. Trịnh Hòa nghĩ thầm.
Trịnh Hòa nhìn Husky, Husky định cắn cậu, may mà Trịnh Hòa nhanh tay ngăn lại: “Cậu cũng thấy đấy, con Husky nhà cậu, nó, ờ ừm… đẹp trai thế cơ mà.” Cậu nghĩ mãi chẳng ra từ gì, cuối cùng đành lấy từ đó.
Vương Kiệt nhả điếu thuốc ra, liếc mắt nhìn Trịnh Hòa: “Đừng điêu, nó đẹp trai còn cần trang điểm sao, nhìn cái mắt to chổ lố này, xấu kinh!”
Trong mắt Trịnh Hòa, bộ dáng lúc này của Vương Kiệt chẳng khác gì con Husky trên bàn, đúng là chủ nào tớ nấy.
Trịnh Hòa ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu muốn tôi trang điểm như thế nào? Không đánh kem nền hay phấn được, cùng lắm chỉ có thể nhuộm trắng chút, còn không nhất định có thể…”
Vương Kiệt mặc kệ. Trịnh Hòa tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng cậu đành vẽ mi cho nó, tiện còn tô son ‘cho sắc môi em hồng’.
Vương Kiệt nhìn con Husky: “Tôi vẫn thấy thiếu thiếu cái gì…”
Trịnh Hòa nâng đuôi con cún lên, hỏi: “Muốn tô thêm ít phấn vào cúc hoa nó không?”
Vương Kiệt vỗ tay đét một cái: “Ý hay!”
Cậu thực sự không muốn nói chuyện với thằng bệnh này.
Đột nhiên, Vương Kiệt nói: “Trịnh Hòa! Tôi biết thiếu gì rồi!”
“Sao?”
“Cậu chưa kẻ mắt cho nó! Mau làm đi! Tôi muốn mắt to quyến rũ!”
ĐKM mắt to quyến rũ.
43.
Trịnh Hòa mệt mỏi lê xác về, mau chóng thay đồ ngủ cho thoải mái.
Chuyện hạnh phúc nhất trong ngày của cậu là được ngắm nhìn Shin-chan trên nền áo vàng nhạt. Đẹp trai kinh!
Nhưng chị Phương lại nói con mắt thẩm mỹ của cậu… không nói thì hơn.
Trịnh Hòa lấy cà chua và trứng từ tủ lạnh ra, định nấu canh trứng cà chua cho bữa tối. Bỗng, có tiếng chuông cửa vang lên, cậu nhìn mắt mèo thì không thấy gì cả.
“Ai thế?”
Một giọng nói dặt dẹo kỳ quái vang lên: “Chuyện. Phát. Nhạnh đây.”
“À.” Trịnh Hòa mở cửa. Bạch tiên sinh mỉm cười trước mặt cậu.
Hai người nhìn nhau đăm đăm. Người không biết lại tưởng yêu nhau thế nào. Sự thực là: Trịnh Hòa mệt quá, chẳng có hứng đùa với lão đại gia này.
44.
Trịnh Hòa chỉ tìm được trong tủ giầy một đôi dép lông tai thỏ trắng muốt. Cái này không biết được nhân viên phục vụ đưa khi cậu mua quần áo từ hồi nảo hồi nào. Thấy nó kinh quá nên cậu chẳng dám đi, để trưng thế. Dép đi trong nhà cũng chỉ có nó…
Cậu run rẩy đặt đôi dép trước mặt Bạch tiên sinh: “Ngài đổi giày đi.”
Bạch tiên sinh nhướn mày: “Em chắc chứ?”
“Thôi, ngài đi tất cũng được, sàn nhà em cũng không lạnh lắm.” Cuối cùng cậu vẫn không có gan bắt Bạch tiên sinh đi con thỏ đó.
Bạch tiên sinh vò đầu Trịnh Hòa, thản nhiên đi đôi dép thỏ, ngồi xuống sofa, rót trà: “Em không ngạc nhiên sao?”
“Có chứ,” Trịnh Hòa bình tĩnh gật đầu, “Ngạc nhiên chết mất.”
Bạch tiên sinh lại cười: “Ha ha.”
“Ha ha.”
Lại im lặng.
Tiếng nồi lách cách, Trịnh Hòa đi vào bếp hỏi: “Bạch tiên sinh, ngài ăn cơm chưa?”
“Chưa, nhưng ta đã đặt một chỗ ở nhà hàng rồi, em có đi không?”
“Em có thể, nhưng dù sao cũng đã nấu rồi, ngài cứ đi đi, em không đi.”
Bạch tiên sinh nói: “Vậy tôi không đi, ăn tối ở nhà em đi.”
Trịnh Hòa không nói gì, lấy thêm nguyên liệu từ tủ lạnh.
45.
9h30 tối, hai bóng người trên giường quấn lấy nhau: “Ai, ông đừng chạm vào đó.”
Cái lưỡi mềm mại của Bạch tiên sinh luồn vào trong tai cậu: “Đâu? Chỗ nào? Chạm chỗ nào? Em nói đi, bảo bối.”
Trịnh Hòa chỉ muốn cắm mặt vào chăn. Cậu đúng là ngây thơ, sao lại đi tin lời Bạch tiên sinh: yên tâm, chỉ ngủ thôi, tôi không làm gì.
Không làm cái cóc khô!
Bàn tay của Bạch tiên sinh xẹt qua bụng cậu khiến người Trịnh Hòa run lên vì tê dại. Cậu không kìm được khẽ rên lên, ông nghe vậy, khẽ cười.
Trịnh Hòa không biết hiện giờ mình và Bạch tiên sinh là gì của nhau. Cậu đâu phải diễn viên nữa, Bạch tiên sinh cũng không phải kim chủ của cậu, vậy là sao? Bạn tình? Ở cái thành phố này, ai dám coi Bạch Ân là bạn tình. Người yêu? Cậu còn chưa ảo tưởng sức mạnh đến thế.
Bạch tiên sinh cởi quần, cậu có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ nơi ấy.
Ôi, kệ cha nó đi, mai nói sau, giờ cậu cũng đâu dám đá ông xuống giường.
“Bảo bối…” Giọng ông trầm ấp, tràn ngập mùi dục vọng.
Trịnh Hòa quay sang, hôn lên hầu kết của ông, dán mông vào nơi nóng bỏng kia.
“Bạch tiên sinh…”