• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

406.

“Kính coong. Kính coong.”

“Tới rồi tới rồi!” Bà Trịnh quay qua phía 4 bố con, ông cháu, ra dấu ‘bắt đầu’.

Ông Trịnh nắm chặt tay, ngồi sofa giả vờ xem báo giấy.

Trịnh Hâm Minh xuống bếp, bưng đồ ăn lên bàn.

Đậu Đậu chăm chú chơi mô hình người máy.

Con rể thì ngơ ngác một lúc, sau quyết định ngồi cạnh ông Trịnh, cùng xem báo.

Cửa mở.

Bà Trịnh cười tươi: “Hai đứa tới rồi….”

Mười một người đàn ông vận comple đen, dàn hàng ngang, đồng thời hô: “Làm phiền!”

Cửa kính suýt vỡ, hàng xóm mở cửa ra định hỏi có chuyện gì, thấy họ liền vội vã đóng cửa lại.

Bà Trịnh choáng váng, quên sạch  mình đang muốn nói gì.

“Mẹ.” Trịnh Hòa tươi cười đưa túi quà cậu đang cầm trên tay qua, “Con nghe bảo mẹ bị trật eo, giờ mẹ thế nào rồi?”

Bà Trịnh hoảng hốt giữ chặt lấy tay Trịnh Hòa: “Họ…họ đều là… ‘kia gì gì’ của con?”

Trịnh Hòa không hiểu: “Mẹ, mẹ nói gì thế?”

Bà Trịnh đang rối cực, bà nhìn một đống đàn ông trước mặt, chính bà cũng không hiểu mình đang nói gì luôn.

Đám vệ sĩ đột nhiên phân thành hai hàng, Bạch tiên sinh từ giữa đi ra, vẻ ngoài tuấn tú cùng ánh mắt kiêu cao ngạo quả thực giống như một vị quý công tử tiêu sái.

Bạch tiên sinh nhìn bà Trịnh, cười nhẹ: “Chào bác, tôi là Bạch Ân.”

Hai tay bà Trịnh ôm lấy ngực, mắt bắn hình tim: “Mau mau! Vào đi!”

Bạch tiên sinh không nhịn được, cười khẽ: “Bác hay thật.”

Ông Trịnh ho khan vài tiếng, thấy bà Trịnh vẫn không để ý đến mình, lại ho lớn nữa.

Anh rể cũng tò mò người kia trông thế nào, nhưng dù sao cũng là bậc bề trên, phải có tí tự trọng. Vì thế, anh giữ bộ mặt cứng đơ, đi qua chào: “Chào chú.”

Bạch tiên sinh chỉ liếc một cái, nhẹ gật đầu xem như đáp lại, không nói gì. Đám cận vệ xếp hàng phía sau lại đồng thanh: “Chào anh!”

Anh rể thụt lại thành một cục (!).

407.

Người Trung Quốc có đặc tính là: bàn chuyện trên mâm cơm.

Trịnh Hâm Minh bưng đồ ăn lên, chần chừ nói: “Không biết có nhiều người đến nên chắc đồ ăn làm không đủ, mọi người ăn trước đi, để tôi làm thêm vài món nữa.”

Đám Kiệt tử vội vàng nói, kiểu như ‘Dạ dày bọn tôi nhỏ lắm’, ‘Tôi ăn rồi, không nên phiền chị nữa’. Trần Minh đứng lên, nhìn về phía Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh trỏ qua, chậm rãi nói: “Mọi người đi ra đi, 6 giờ quay lại.”

Bà Trịnh vội nói: “Không sao, đồ ăn đủ mà!”

Bạch tiên sinh lắc đầu, lời ít mà ý nhiều: “Lắm người, chật.”

Mọi người “……”

Chồng Trịnh Hâm Minh cười gượng: “Tuy hơi chật, nhưng càng đông càng vui.”

Kiệt tử cũng nói: “Đúng thế, đúng thế! Bọn tôi cũng muốn nếm thử món bác Trịnh làm lắm!”

Bạch tiên sinh đảo mắt qua. Kiệt tử ngậm miệng, giọng bình tĩnh lại: “Chúng tôi ở lại lâu, cả nhà sẽ thấy ồn, hôm nay là bữa cơm gia đình, bọn tôi đương nhiên không nên ở lại.”

Người nhà Trịnh Hòa không quen thái độ lạnh lùng, cao ngạo của Bạch tiên sinh, cũng không thích cái giọng Trung trúc trắc của ông. Đám người Kiệt tử vừa đi, bầu không khí càng cứng ngắc.

Ông Trịnh vẫn giả vờ xem báo, lật đến trang thứ tư, thứ năm rồi vẫn không thấy Bạch Ân bắt chuyện, sắc mặt có chút đổi, ông tự nhận mình là người cha vợ rất khai sáng, từ lúc Bạch Ân vào đã nhịn không lấy chổi đuổi ra rồi, thái độ này là thế nào?

“Ừm…. cậu là Bạch Ân đúng không?” Ông Trịnh bỏ báo xuống, mở miệng trước.

“Đúng thế.” Bạch tiên sinh khẽ gật đầu, lễ phép mà xa cách.

“Cậu với A Hòa biết nhau đã bao lâu?”

“Mùa hè năm trước.”

“Thế bên nhau đã bao lâu?” Trịnh ba ba hỏi, liếc thấy thằng con mắt bắt đầu hoảng loạn.

“Cũng là khi đó.”

“Vừa biết đã đến với nhau? Sao thế được! Đây chẳng phải là chơi đùa sao!” Ông Trịnh kinh ngạc!

Bà Trịnh đánh ông một cú: “Nói gì thế! Biết đâu hai đứa nó là được mai mối giới thiệu,… đúng không?” Câu cuối là bà hỏi Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh nghĩ một lát, nói “Bọn tôi không phải là được mai mối, nhưng cũng đại khái thế.”

Trịnh Hòa sợ Bạch tiên sinh để lộ chuyện, liền bổ sung: “Bọn con quen nhau trong một cuộc gặp mặt bạn bè, sau cảm thấy hợp thì đến với nhau.”

Bạch tiên sinh nói: “Đúng vậy.”

Trịnh Hòa vừa thở phào, Bạch tiên sinh đã nói tiếp: “Sau bởi vì công ty của cậu ấy mà xác định quan hệ chính thức.”

Trịnh Hòa cảm thấy tim mình vọt lên cổ họng.

Ông bà Trịnh lại thoải mái trở lại, bọn họ cho rằng Bạch Ân và Trịnh Hòa ở cùng một công ty mà thôi.

408.

Trịnh Hâm Minh nấu không phải ngon, cũng chẳng khó nuốt, đại khái là cho vào miệng được. Đối với Bạch tiên sinh, mấy món này không ngon bằng Trịnh Hòa làm.

Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh mới động hai lần đũa trong vòng 10 phút vừa rồi liền biết ông không hợp khẩu vị. Cậu lấy bát ông, xẻ hơn nửa phần cơm vào bát mình, hỏi: “Chừng này ăn hết không?”

“Tầm tầm thế.”

Mặt anh rể đỏ bừng. Có lẽ hai người đó không nhận thấy hành động vừa nãy thân  mật cỡ nào, nhưng người ngoài nhìn vào đều có thể cảm nhận được mấy cái bong bóng hổng phấn bay tứ tung, còn nổ cái ‘tách’. Để che dấu sự ngượng ngùng của mình, anh chồng của Trịnh Hâm Minh cố gắng và thật nhiều cơm vào miệng.

Trịnh Hâm Minh nhìn thấy ghét: “Ăn từ từ thôi! Như lợn ấy! Kinh chết đi được!”

Anh chồng vẫn rất thản nhiên. Đấy, vợ chồng phải như thế mới đúng chứ.

Phía bên kia, Trịnh Hòa cầm một miếng cá, tỉ mỉ rút sạch xương, rồi mới đặt vào đĩa cho Bạch tiên sinh: “Chị em là cá hấp bia ngon lắm, ông nếm đi.”

Bạch tiên sinh nhấp một miếng, khẽ ‘ừm’: “Rất ngon.”

“Nào, ăn thêm miếng nữa.” Trịnh Hòa cười nói.

Bạch tiên sinh cầm lấy miếng cá đã được lọc sạch xương, nói: “ ‘A’ đi nào, tôi đút cho em.”

Trịnh Hòa mở miệng theo phản xạ, bỗng nhiên cậu ngậm miệng lại, liếc cả bàn ăn, bà Trịnh và ông Trịnh đang cúi đầu ăn cơm, Trịnh Hâm Minh thì cho Đậu Đậu ăn, không để ý tới phía này, Trịnh Hòa nhìn về phía anh rể, nheo mắt.

Anh ấy cười cười, có vẻ xấu hổ, rồi dời tầm mắt đi.

Trịnh Hòa dùng đũa gắp lấy miếng cá Bạch tiên sinh cho, không để ông đút ăn.

Trịnh Hâm Minh lau sạch miệng cho Đậu Đậu rồi mới bưng bát cơm lên, định ăn. Chồng cô túm được cơ hội đó, nắm lấy tay cô, nói rất thâm tình: “Em yêu, em có thể đút cho anh miếng cá không?”

Trịnh Hâm Minh như bị trúng bom, cô dùng vẻ mặt dữ tợn nhìn chồng mình.

Anh chồng cố gắng chịu đựng áp lực đè nén, vẫn nhìn chăm chú vào cô rất nồng nàn: “Em yêu, có được không?”

“Được…” Trịnh Hâm Minh nói.

Ông anh rể hạnh phúc ngập tràn, anh biết mà, vợ anh đâu có thua ai!

Ngay sau đó, những lời của Trịnh Hâm Minh như quẳng anh vào địa ngục.

“Được cái đầu mẹ anh ấy! Có tay có chân làm gì? Trang trí à? Còn trẻ thế còn bắt tôi đút cơm, anh là con tôi hay bố tôi? Cứ thế này, hai năm sau anh ốm đau chết dí trên giường đúng không? Còn tôi thì lại phải bưng sản phẩm đại tiện, tiểu tiện cho anh, rồi đút cơm mặc quần áo cho ấy hả? Ngồi đấy mà mơ đi! Đậu Đậu lớn thế rồi, không biết làm gương cho con, thật đúng là…”

Bao ảo tưởng của chồng cô Trịnh chưa kịp nảy mầm đã bị vợ mình nghiêm khắc bóp chết trong bùn đất.

Anh suy sụp.

409.

Sau bữa cơm, Trịnh Hòa come out với mọi người, hơn nữa, nói cho họ biết, Bạch tiên sinh là người yêu của mình.

Từ nhỏ đến giờ, cậu đã dự tính bao khả năng xảy ra sau khi mình come out. Đầu tiên, ông Trịnh chắc chắn sẽ cực kỳ tức giận, vừa mắng vừa cầm chổi đuổi, đuổi kịp sẽ tung ‘Đả cầu bổng pháp’…..Không, là ‘Thiên Mã lưu tinh côn’, sau đó, ông Trịnh sẽ gục xuống khóc, bà Trịnh xông lên, nồi thiếc, dao phay, miễn là hung khí trong tầm tay đều sẽ quẳng về phía cậu, rồi bà cũng mệt quá ngã xuống đất, sau cùng, chị cậu chấm dứt trận đấu, cô dùng móng tay dài 4cm, để lại trên mặt cậu vết sẹo vĩnh hằng, độ nghiêm trọng được ước tính là long cả mảng thịt.

Sau khi mọi chuyện chấm dứt, Trịnh Hòa đau khổ chạy ra khỏi cửa nhà, trốn đến một nơi xa lạ, không ai biết mình chừng 10 ngày nửa tháng gì đó, tự an ủi, liếm miệng vết thương. Cuối cùng, cuối cùng cậu sẽ đoạn tuyệt với người nhà, cả đời không gặp lại, trừ phi một bên nào đó có thể nghĩ thoáng mà bỏ qua.

Nhưng giờ…

Bà Trịnh vẫn rất vui vẻ tiếp chuyện Bạch Ân, ông Trịnh ngồi đọc báo bên cạnh, mặc kệ cho khắp các trang chỉ toàn Tiếng Anh, thỉnh thoảng đáp được vài câu; người ly kỳ nhất phải kể đến anh rể cậu, vừa bị Trịnh Hâm Minh mắng thế mà anh không hề sa sút tinh thần, mà giờ còn đang kéo Đậu Đậu ra một góc, nghiêm trang phân tích, truyền thụ Ngự thê thần thuật (tạm dịch : Bí kíp quản vợ)

Anh, Đậu Đậu mới 4 tuổi thôi.

Trịnh Hòa bất đắc dĩ nhìn mấy người không thèm để ý đến lời cậu nói kia, hỏi: “Không ai muốn nói gì với em sao?”

“Nói cái gì?” Trịnh Hâm Minh nói.

“Chuyện em là đồng tính luyến ái ấy.”

“À, cái chuyện đó á….” Bà Trịnh chỉ lấp lửng thế.

“Mọi người thật sự không có gì để nói với em sao? Gì cũng được nha? Đánh em cũng được!” Trịnh Hòa cũng không biết trạng thái này là tốt hay xấu nữa.

“Không sao, yên tâm đi, ăn hoa quả nhé?” Ông Trịnh bưng một đĩa trái cây tới.

Trịnh Hòa “……”

Không sao thật sao?

Chẳng nhẽ trong một lúc mình không biết nào đó, tư tưởng của Trung Quốc đột nhiên lại thoáng thế?

410.

Hôn lễ của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh được tổ chức vào ngày 12 tháng sau, đó vừa lúc là một tháng trước sinh nhật âm lịch của cậu.

Cha mẹ cậu rất ngạc nhiên: “Hai người đàn ông cũng tổ chức đám cưới được sao? Có khách đến à?”

Trịnh Hòa cười cười: “Mẹ đừng lo, yên tâm đi, con mẹ ăn ở tốt lắm.”

Bà Trịnh vẫn lo, không nói chuyện nữa.

Ông Trịnh nói: “A Hòa,  bố biết nói thế này không tốt, nhưng tuy bố mẹ có thể chấp nhận chuyện con thích đàn ông, người khác chưa chắc đã thế, theo bố thấy, hai đứa cứ âm thầm sống với nhau là được, không cần đình đám thế đâu.”

Trịnh Hòa không biết làm sao để thay đổi tư duy đã thâm căn cố đế trong cha mẹ suốt mấy chục năm, chỉ buồn rầu nói: “Bố mẹ đừng nghĩ thế……”

Bạch tiên sinh tiến lên, ôm lấy eo Trịnh Hòa, nói: “Hai bác không cần lo, bọn tôi tổ chức hôn lễ là để mọi người biết: chúng tôi là vợ chồng.”

Ông bà Trịnh “……”

Cái khí thế bễ nghễ, vượt trên tất cả mọi người này là sao nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK