• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Ngôn hữu tâm dạy, Cố Dương nghiêm túc học, quá trình học bơi rất nhanh. Mặc dù không phải bơi rất tốt, nhưng cũng thoát khỏi tình trạng vừa xuống nước đã chìm xuống đáy như quả cân. Hai cánh tay thon dài vung trên mặt nước, thân thể linh hoạt bơi lội, mơ hồ có thể thấy được xương cánh bướm đẹp đẽ, giương cánh muốn bay, có mấy phần cảm giác như nhân ngư.

Vì vậy, Lục Ngôn dẫn cậu đi biển chơi, nước biển trong suốt xanh biếc, như chiếc gương trơn nhẵn phản chiếu bầu trời xanh thẳm cùng hòn đảo nhỏ, cảnh sắc rất đẹp.

Cố Dương học bơi xong, vô cùng đắc ý, cảm giác mình thống trị trong nước, thực tế lại như cún nhỏ, vui sướng vùng vẫy. Lục Ngôn luôn luôn đứng bên cạnh để quan sát, một khi đứa nhóc này muốn ra ngoài phạm vi quy định, Lục Ngôn sẽ nhanh chóng bơi đến, đưa tay chụp lại, dễ dàng bắt người trở về, chỉ cho phép cậu bơi trong phạm vi kiểm soát.

Cố Dương có chút bất mãn, rầm rì, trong lòng đương nhiên biết Lục Ngôn muốn tốt cho mình, chỉ là bị Lục Ngôn cưng chiều, quả thực như đang trong thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, không nhịn được muốn đối nghịch với Lục Ngôn. Tuy nhiên, vẫn như trước đây, đến khi nhận ra Lục Ngôn bắt đầu tức giận, cậu sẽ lập tức ngoan ngoãn, sợ Lục Ngôn dùng phương pháp nào đó dạy dỗ cậu, một chiêu này, trái lại khiến Lục Ngôn tức giận cũng không thể bùng nổ, chỉ có thể nuốt lại, bất đắc dĩ cực kì.

Chẳng lẽ vì chút chuyện này mà đánh Dương Dương sao? Hắn không nỡ, Dương Dương dùng đôi mắt long lanh trong suốt kia nhìn hắn, tức giận trong lòng dần tan biến, chỉ muốn dỗ dành cưng chiều, hơn nữa bản thân hắn lớn hơn Dương Dương mười tuổi, trâu già gặm cỏ non, hắn chiều chuộng là chuyện đương nhiên. Thật muốn Dương Dương quá phận một chút, dùng một phương thức khác dạy dỗ cậu một phen.

Lục Ngôn cười như không cười, dùng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Cố Dương.

Cố Dương giống như động vật nhỏ đụng phải thiên địch, theo trực giác cảm thấy nguy hiểm, bất thình lình run rẩy một cái, càng ngoan hơn.

Lục Ngôn bật cười, ôn thanh nói: "Hot dog với cánh gà đã nướng xong, Dương Dương, mau tới đây ăn."

Bên cạnh biển, đương nhiên không chỉ bơi, còn có thể ăn đồ nướng.

Lục Ngôn rất giỏi, biết kiểm soát thời gian và lửa vừa phải, hot dog "Xì xì" bốc lên, mùi thơm nồng nàn, màu sắc tươi đẹp, chỉ nghe thấy thôi cũng đói bụng.

Cố Dương nhận hot dog cắn một miếng, nóng đến nỗi le lưỡi, nhưng lại không chịu buông bỏ mỹ thực, vừa ăn vừa thổi, miệng bóng nhẫy, hồng hồng.

Lục Ngôn một bên nướng thức ăn, một bên nhìn cậu.

Lúc đầu còn không sao, nhìn chằm chằm một lúc lâu, Cố Dương ăn hot dog cũng thấy ăn không vô nữa, kiên nhẫn hỏi: "Lục tiên sinh muốn ăn không?"

Lục Ngôn lại nói: "Tôi không thích ăn thứ này, tôi nhìn Dương Dương ăn là được rồi."

Cố Dương ngượng ngùng, chỉ có thể tiếp tục ăn hot dog, chỉ là không ăn say sưa ngon lành như vừa nãy, trái lại hơi mất tập trung, bởi vì tầm mắt Lục Ngôn nóng rực không thể nào phớt lờ, còn rất thâm ý, hại cậu bất giác cả nghĩ quá rồi.

Cố Dương nhanh chóng ăn hot dog xong, nói: "Em ăn chút rau."

Sau đó cầm một xiên nướng rau củ, cắn một miếng nấm đùi gà, lại phát hiện ánh mắt Lục Ngôn càng ngày càng nóng hơn.

Cố Dương một mặt phức tạp liếc mắt nhìn nấm đùi gà trong tay, nó vẫn thơm ngát, đột nhiên không ngậm miệng được. Hơn nữa, cậu căn bản không nghĩ nhiều! Lục Ngôn là tên không đứng đắn, không khác nào lưu manh!

Nhưng nướng rất vừa phải, nấm đùi gà giòn ngọt như thế mà không ăn?

Quá lãng phí!

Cố Dương nhìn xiên nướng trong tay vài giây, vẫn quyết đoán nhét vào trong miệng tiếp tục ăn. Mặc dù cậu trong mắt Lục Ngôn, không thua gì món ăn ngon lành nhất, cậu cũng không có biện pháp. Chung quy cái gì tới sẽ tới, cậu trốn cũng không thoát, đúng không?

Hơn nữa, dần dần, Cố Dương cũng không còn bài xích chuyện kia nữa, không chỉ không đau, còn có loại cảm giác thoải mái khó hình dung, hẳn là thích ứng? Cố Dương cũng là nam nhân, không có gì phải thẹn thùng, tùy tâm sở dục là tốt rồi.

Bởi vì Lục Ngôn đã thu xếp công việc từ sớm, bọn họ ở đây mấy ngày để thư giãn. Từ trước tới nay Lục Ngôn cũng không quá lo lắng chuyện học tập của Cố Dương, Cố Dương biết tự giác, Lục Ngôn làm phần lớn là muốn cậu nghỉ ngơi, kết hợp vừa học vừa chơi.

Nhờ số trời, bọn họ còn tham gia một cuộc bán đấu giá. Dùng địa vị của Lục Ngôn, tham gia buổi đấu giá là chuyện bình thường, nhưng nơi này là nước ngoài, giao thiệp có hạn, không dễ dàng nắm giữ thông tin chi tiết. Trùng hợp chính là, vụ nổ súng mấy ngày trước, bọn họ quen biết cặp chồng chồng tóc đỏ là người làm trong phòng đấu giá, chức vị không thấp.

Bởi vì chuyện lần đó, hai người đã có thiện cảm với Lục Ngôn và Cố Dương, hơn nữa mắt nhìn trong ngành, nhìn ra được gia cảnh bọn họ rất tốt, muốn kết bạn, thuận tiện cung cấp lô ghế riêng cho khách quý, còn tiết lộ chút tin tức bên trong.

Vì vậy, Cố Dương thấy được không ít đồ cổ trân bảo, hiểu được các bước đấu giá, mở rộng tầm mắt.

Lục Ngôn ở bên cạnh thỉnh thoảng giải thích cho cậu, đem một cuộc bán đấu giá biến thành một bài giảng. Mà đây học sinh hắn cực kỳ thích, lúc hai mắt sáng lấp lánh hiếu kỳ nhìn vật phẩm trên sân khấu, Lục Ngôn không thể không đấu giá, muốn đem tất cả mọi thứ về cho cậu.

Cố Dương hỏi: "Lục tiên sinh muốn mua cái này?"

Lục Ngôn không chút do dự gật đầu, "Phải, Dương Dương thích, tôi muốn tặng cho em."

Cố Dương trợn to mắt: "Em chỉ hiếu kỳ thôi, không muốn."

Lục Ngôn khẽ mỉm cười nói: "Không cần lo lắng, tôi mua vài ba thứ, không mất lý trí đến nỗi mang toàn bộ sàn đấu giá về nhà đâu?"

Cố Dương: "..."

Vậy anh đừng để nhân viên bên cạnh đấu giá nữa! Lời nói này không đáng tin chút nào!

Vẫn là Cố Dương ngăn lại, mới không để Lục tiên sinh nhất thời kích động.

Tháng 7 gần kết thúc, Cố Dương là học sinh cấp ba, đương nhiên không thể nghỉ hè lâu như thế, ngày mùng 1 tháng 8 đã khai giảng.

Vì vậy, bọn họ lên máy bay về nước.

Dáng dấp Cố Dương đến trường học như ra chiến trường, lúc làm bài tập có kết quả đúng, cảm giác rất thành công, nhưng không có nghĩa học tập hoàn toàn là hưởng thụ. Điện thoại di động cũng rất thú vị, tản ra sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng, ngọt ngào chết người, làm cho Cố Dương không có cách nào từ chối, những lúc như thế này, còn phải giữ vững nghị lực chuyên tâm học tập thực sự quá khó khăn.

Chớ nói chi, tháng 8, giữa mùa hè, nóng đến độ tan thành nước, người bình thường căn bản không chịu nổi.

Nhiều học sinh chen trong một phòng học, dường như ngồi trong lò nướng, chiếc quạt kẹt kẹt chuyển động trên đỉnh đầu hoàn toàn không dùng được, từ trán tới lưng không ngừng chảy mồ hôi, không nhịn được cầm vở quạt gió.

Giáo viên khuyên bảo: "Lòng yên tĩnh tự nhiên mát mẻ."

Học sinh thì lại —— cái rắm! Chỉ có máy điều hoà mới có thể cứu được!

Một ngày lên lớp kết thúc, Cố Dương như cải thìa xào, chậm chạp leo lên xe, cảm nhận được luồng gió lạnh, mới thở phào một hơi, dần dần sống lại.

Lục Ngôn nhìn thấy, nhất thời đau lòng, "Rất nóng?"

Cố Dương ngồi phịch ghế sau xe, một ngày tập trung lên lớp, đầu óc mệt, còn nóng đến nỗi không ngừng chảy mồ hôi, giống như vừa vận động dữ dội. Cậu mỏi mệt nhắm hai mắt nói: "Không phải rất nóng, mà là nóng sắp chết rồi."

Lục Ngôn vừa nghe, chân mày nhíu chặt hơn, "Là tôi suy tính không chu đáo."

Cố Dương cười, việc này liên quan gì đến Lục Ngôn?

Sau đó, cậu phải biết Lục Ngôn vung tay lên, tài trợ cho trường học hơn 100 máy điều hoà, mỗi gian phòng đều lắp hai cái, vừa vặn một trước một sau. Lên lớp không còn nóng, cực kỳ mát mẻ, thậm chí ngay cả khi tan học cũng không nỡ rời khỏi phòng học.

Bởi vì như vậy, Cố Dương tan học không còng dáng vẻ vã mồ hôi mệt như chó nữa, Lục Ngôn nhìn cũng yên tâm chút, hắn không nỡ để Cố Dương chịu khổ một chút nào.

Khi Cố Dương biết đến việc này, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó không nghĩ nhiều, bỗng nhiên nhào vào Lục Ngôn, giòn tan nói: "Lục tiên sinh, em thực sự quá yêu anh rồi!"

Câu nói này, khác nào một trận pháo hoa rực rỡ xán lạn, tỏa ra trong lòng Lục Ngôn, làm hắn chóng mặt, đầu óc trống rỗng, lỗ tai ong ong, tựa như mất đi năng lực suy nghĩ, hạnh phúc không tìm được lối ra.

Đương nhiên, vì sự ôn hòa nội liễm nhất quán của hắn, cũng không biểu lộ trên mặt, người khác nhìn thấy chỉ là hắn sửng sốt một chút, choáng váng mà thôi. Nhưng ai biết, bởi vì câu nói này của Cố Dương, hắn hận không thể lại tài trợ cho trường học thêm mấy chục triệu, thậm chí cho hết tài sản!

Đến buổi tối, một ngày học tập trôi qua, Cố Dương sẽ tự cho mình một chút thời gian thư giãn, chơi một trận game.

Trong thư phòng, Lục Ngôn đang xử lý công việc, Cố Dương ở bên cạnh chơi game, hai người ai làm việc nấy, bầu không khí lại hết sức ấm áp.

Lục Ngôn ngồi trên ghế sô pha, Cố Dương thì lại gối đầu lên đùi hắn, nằm bên cạnh hắn, ghế sô pha không đủ cho chân Cố Dương, cậu khoác lên trên tay vịn, đôi chân thon dài trắng nõn treo giữa không trung, lười biếng lắc lư.

Cố Dương lo lắng như vậy có thể quấy rối Lục Ngôn làm việc, nhưng Lục Ngôn khăng khăng nói muốn cậu bên cạnh, không phiền chút nào, chẳng bằng nói Cố Dương là động lực làm việc của hắn.

Cố Dương nghĩ đến cái gì mà kiếm tiền cho cuộc sống sau này.

Nhưng trên thực tế, Lục Ngôn muốn chính là, nhanh chóng giải quyết công việc, rồi ôm Dương Dương ngủ. Ngủ trong ý nghĩ của hắn, dĩ nhiên không phải đơn thuần đi ngủ.

Cố Dương: "..."

Từ sau khi yêu nhau, hình tượng cao lãnh tự phụ cấm dục của Lục Ngôn dần dần đổ nát, đời trước vỡ một nửa, hiện tại vỡ gần hết, biến thành lão lưu manh.

Lúc Cố Dương chơi game, Lục Ngôn nhận được một video từ đối tác, hắn nói với Dương Dương một tiếng, nhấn chuột, trên màn ảnh xuất hiện một nam nhân tóc bạc mũi hồng người nước ngoài, cười ha ha, như phật Di Lặc uống rượu say.

Quan hệ giữa anh ta và Lục Ngôn rất tốt, bầu không khí bàn bạc công việc rất tự nhiên, tình cờ còn có thể xen lẫn một ít chuyện hằng ngày.

Lúc này, Cố Dương chơi game đến giai đoạn gay cấn tột độ, đối phương đánh không lại là không ngừng chửi bậy, Cố Dương vội vàng xuất chiêu, mặc kệ bọn họ, nhưng vẫn ảnh hưởng tâm tình đôi chút, tay trượt xuống không cẩn thận ấn vào âm lượng.

"Triple kill!"

Cố Dương sợ hết hồn, lập tức giảm âm lượng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngôn, lo lắng ảnh hưởng đến hắn.

Nam nhân nước ngoài trong màn hình vô cùng nhạy cảm, vừa khiếp sợ vừa hiếu kỳ, "Lục! Bên cạnh ông có người? Không phải ông ghét nhất lúc làm việc mà có người quấy rồi à? Chẳng lẽ là người yêu ông? Giới thiệu một chút chứ?"

Lục Ngôn không nhìn anh ta, sờ sờ tóc Cố Dương, tiếp tục làm việc. Nhưng nam nhân mũi hồng chịu, nhiều chuyện cực kỳ, mắt nhỏ lập loè tia sáng, "Lục, ông cho tôi liếc mắt nhìn thôi, liếc mắt một cái ~ "

Cô gái đáng yêu làm nũng thì vui tai vui mắt, nhưng một ông chú, emmm... Thì có hơi cay mắt.

Lục Ngôn nhíu nhíu mày, từ chối không chút do dự.

Lòng hiếu kỳ không được thoả mãn, rất thất vọng, "Bảo bối hay gì, liếc mắt nhìn cũng không được, xem ra là tiểu thiên sứ đáng yêu quan trọng nhất trong lòng ông rồi."

Người nước ngoài khen người khác khá là khoa trương, cái gì mà Thượng Đế hôn lên mặt bạn, thiên sứ rơi xuống thế gian, mỹ nhân hoa hồng, vân vân...

Mỗi lần Lục Ngôn nghe anh ta khen người khác đều không chịu được, nhưng lần này lại tán thành hết sức. Dương Dương không phải là bảo bối trong lòng hắn, tiểu thiên sứ, tiểu vương tử đặt trên đầu quả tim mà yêu thương sao?

Đêm khuya, lúc Cố Dương uể oải nhắm mắt ngủ, Lục Ngôn nằm bên cạnh cậu, ôm cậu thật chặt, nhìn chăm chú cậu, nhẹ nhàng miêu tả mặt của cậu, đôi mắt, mũi, miệng... Cố chấp không muốn xa rời.

Lục Ngôn cúi đầu dịu dàng hôn lên môi Cố Dương. Chỉ khi ôm người vào trong ngực, mới hơi hơi an tâm một ít.

Trong bóng tối tĩnh lặng, hắn cố chấp cường điệu: "Của tôi."

__________

Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: Tiểu vương tử của tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK