Lục Ngôn lo Cố Dương lạnh đến phát bệnh, chỉ chơi hai ngày rồi rời đi.
Lúc chuẩn bị lên máy bay, ngẫu nhiên may mắn thấy được cực quang.
Thứ được gọi là một trong những hiện tượng tự nhiên đẹp nhất trên thế giới.
Bên trong bầu trời rộng lớn, bỗng nhiên xuất hiện những dải lụa muôn màu muôn vẻ, khiến người thán phục về sự kỳ diệu của thiên nhiên, mặc cho họa sĩ tài năng đến đâu cũng không thể miêu tả được cái đẹp của nó.
Bầu trời chiếu rọi, chuyển động thay đổi, ngắn ngủi mấy giây, lật tay thành mây, lật tay thành mưa, thay đổi khó lường. Mặc dù có khoa học giải thích, cực quang là do các hạt năng lượng được tạo ra bởi mặt trời can thiệp vào từ trường của trái đất. Nhưng khi một khung cảnh tuyệt vời như vậy xuất hiện, cậu có thể hiểu được tại sao người cổ đại tưởng tượng đây là một thần thoại.
Dải lụa hoa mỹ chảy trôi, nương theo truyền đến âm thanh mơ hồ, tất cả đều vô cùng thần bí, khiến người mơ tưởng viển vông.
Từ khi Cố Dương nhìn thấy cực quang, mắt cũng chưa kịp chớp lấy một lần, tham lam thu hết cảnh sắc tuyệt đẹp này vào đáy mắt, khắc sâu trong tim, thậm chí quên mất lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Bởi vì đột nhiên xuất hiện cực quang, bọn họ dừng lại nửa tiếng, miễn cưỡng lên máy bay.
Từ Nam cực bay về nước, đã là đêm 30, chuẩn bị nghênh đón một năm mới.
Ban đầu, Cố Dương muốn ở nhà cha mẹ nuôi hai ngày, cùng nhau ăn tết, trong lúc đó cha mẹ Cố, hai người trúng được một giải thưởng sổ xố, không ngờ lại may mắn trúng được giải nhất. Tour du lịch mười ngày tại Mỹ, hai người, hết thảy chi phí đã được chi trả, mang hành lý đến là OK.
Chỉ có hai người, không thể chuyển nhượng, hơn nữa phải là người trúng giải dẫn thêm bạn. Cha mẹ Cố có chút do dự, giá trị mấy vạn lận, không thể bỏ qua, nhưng chỉ có thể hai người đi, rất xấu hổ.
Cố Dương nghe nói, không chút ngần ngại liền giựt giây cha mẹ Cố đi trải nghiệm thế giới hai người, dành cho nhau một tuần trăng mật ấm áp, lúc thường luôn làm việc, ngày lễ phải thả lỏng một chút. Vốn cha mẹ Cố còn lo lắng để Cố Dương một mình, nhưng Cố Dương khăng khăng, còn nói cậu và Lục Ngôn ăn tết chung, không phải một người.
Rốt cục, cha mẹ Cố đã bị thuyết phục, sắp xếp hành lý rồi theo hướng dẫn viên du lịch, đi Mỹ chơi.
Sau khi khuyên cha mẹ Cố xong, Cố Dương để điện thoại di động xuống, quay đầu ý vị thâm trường nhìn về phía nam nhân mặt ngoài bình tĩnh nhưng thật ra đang nghe trộm điện thoại của cậu.
"Vận may của ba rất tốt."
Lục Ngôn đồng ý, gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, vận may của chú ấy tốt thật."
Cố Dương nhìn hắn chằm chằm một hồi, sau đó tự dưng vồ tới, nắm mặt hắn, giương nanh múa vuốt: "Lục tiên sinh! Anh nghĩ em bị thiểu năng hả? Làm gì có trung tâm thương mại nào cam lòng đặt ra một giải thưởng lớn đến vậy, thưởng cao nhất cũng chỉ có hai, ba thiết bị gia dụng gì đó, hơn nữa —— ba em không phải siêu nhân! Em thậm chí còn chưa nhận trúng được cái gì!"
Cố Dương nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, đoán là Lục Ngôn giở trò quỷ.
Gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Lục Ngôn, bị cậu vò tới vò lui như nhào bột, không còn cao lãnh tự phụ, lại rất buồn cười.
Lục Ngôn hơi sốt sắng, ôm eo Cố Dương, nói: "Dương Dương giận? Tôi chỉ muốn ăn tết với em."
Đây coi như là thừa nhận, quả nhiên hắn âm thầm giở trò.
Cố Dương không tức giận, chỉ là hơi bất đắc dĩ, "Anh nói với em là được rồi, em qua bên kia ở một ngày, sau đó sẽ về với anh."
Lục Ngôn lại nói: "Nhưng như vậy, Dương Dương sẽ rất khó xử không phải sao? Đó là ba mẹ em."
Đúng là vậy.
Cố Dương không muốn Lục tiên sinh một mình cô đơn ăn tết, chỉ đến nhà cha mẹ Cố một ngày đã đi, cha mẹ nuôi chắc cũng không vui, hàng xóm cũng sẽ đàm tiếu nói cậu thay đổi, chê cha mẹ nuôi không có tiền.
Cố Dương sẽ vì hắn, nhưng Lục Ngôn cũng không muốn Cố Dương chịu đựng những thứ này.
Cho nên hắn nói trợ lý đi liên hệ với trung tâm thương mại, âm thầm tài trợ, làm như thế để tổ chức hoạt động, sau đó cho cha mẹ Cố đi du lịch nước ngoài, như vậy Cố Dương có thể xem như chuyện đương nhiên mà ở bên cạnh hắn, cha mẹ Cố không chỉ không có ý kiến, trái lại còn có phần áy náy vì để Dương Dương ở nhà rồi đi chơi. Hơn nữa, nếu kế hoạch này thành công, vậy toàn bộ thời gian Dương Dương nghỉ đông đều ở bên cạnh hắn. Bởi vì nghỉ đông lớp 12 quá ngắn, Kiều An Na không muốn cháu ngoại mình cực khổ, nói là chờ thi đại học xong, nghỉ hè rồi đến chơi.
Cố Dương hiểu hắn đang lo lắng chuyện gì, trong lòng vừa ấm áp vừa mềm mại.
Lục tiên sinh luôn đặt cậu trong lòng, coi trọng đến vậy, thực sự quá phạm quy rồi!
Đầu óc Cố Dương nóng lên, gục đầu vào người Lục Ngôn, chôn mặt trong lồng ngực hắn, giống như đứa nhỏ làm nũng cọ tới cọ lui.
Lục Ngôn để cậu cọ đến nỗi tim nóng lên, muốn ôm lấy người hôn một cái, làm chuyện xấu, kết quả một giây sau Cố Dương quay đầu chạy đi, nhảy nhót tràn đầy phấn khởi, nói: "Vậy chúng ta cùng đi dán câu đối!"
Mọi thứ tết nhất gì đó, Ôn thúc đã mua sắm đầy đủ hết.
Dựa theo tập tục, đương nhiên cũng sẽ dán câu đối, chỉ là câu đối ở nhà hắn không mua bên ngoài, mà là Lục Ngôn tự mình viết. Trước đây, là cha Lục Ngôn viết, sau khi cha mất, Lục Ngôn tiếp nối truyền thống này, tự mình viết.
Mỗi một nét bút đều thể hiện mong ước và kỳ vọng cho năm mới. Chỉ là trước đây, Lục Ngôn viết một mình, viết như hoàn thành nhiệm vụ, máy móc viết xong, sau đó để Ôn thúc dán lên. Nhưng sau khi Dương Dương bên cạnh hắn, không còn giống vậy, cảm giác có người nhà, vô cùng ấm áp.
Không phải qua một ngày là hết, mỗi ngày đều sẽ có mong ước mới.
Năm nay, việc dán câu đối của Ôn thúc bị cướp, là Lục Ngôn leo lên thang, Cố Dương ở phía dưới hỗ trợ cân chỉnh, nói: "Bên trái một chút, đúng, đó, đừng nhích nữa, méo rồi."
Cửa biệt thự tràn ngập tiếng tiếng nói cười lanh lảnh của Cố Dương.
Ôn thúc đứng nhìn bên cạnh, tỉ mỉ để tâm đến nụ cười ấm áp đã lâu không xuất hiện trên gương mặt thiếu gia nhà mình, rất vui mừng. Từ khi lão gia phu nhân mất, bao lâu không thấy thiếu gia ăn tết vui vẻ như vậy.
Câu đối tết thật vất vả mới được dán lên.
Cố Dương tiến lên trước, đỡ tay Lục Ngôn để hắn xuống, chiếc thang rất vững vàng, không ai dìu cũng sẽ không ngã, nhưng người nào cũng không có cảm giác động tác này của Cố Dương dư thừa.
Cố Dương chạm vào tay Lục Ngôn như khối băng lạnh lẽo, lấy túi chườm trong áo mình giơ lên, nói: "Lục tiên sinh, cho anh làm ấm tay."
Lục Ngôn không nhận lấy, ngược lại cũng đưa tay vào trong túi cậu. Ban đầu tay Cố Dương nhét trong túi còn chút chỗ trống, tay lớn Lục Ngôn nhét vào, một chút khe hở cũng không có.
Vì khá chật chội, tay Cố Dương bị bàn tay Lục Ngôn bao lấy, một nửa lạnh, nửa kia ấm áp, hết sức lạ lẫm. Hơn nữa hai bàn tay lớn như dây leo, quấn quanh lấy nhau, không chịu buông tay, khó giải thích được có loại cảm giác bị cầm cố không một nơi nào để trốn.
Tư thế cùng nhau cầm túi chườm, gần như cả người Cố Dương đều bị Lục Ngôn vòng trong lồng ngực, có lẽ đang đứng trước cửa biệt thự, luôn cảm thấy lúng túng, vùng vẫy một hồi, nhỏ giọng thầm thì: "Như vậy rất chật chội, để anh ấm tay là được rồi, tay em không lạnh."
Lục Ngôn lại nắm chặt tay cậu, làm cho cậu duỗi không ra, còn cố ý dán vào bên tai cậu, thấp giọng nói: "Nhưng tôi cũng thích ở chung một chỗ với Dương Dương, càng chật càng tốt..."
Rõ ràng một câu nói nghe rất bình thường, nhưng giọng Lục Ngôn gợi cảm khàn khàn, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào lỗ tai cậu, ngứa ngáy, cảm giác rất ám muội. Là mình nghĩ linh tinh gì đấy? Hay là thật sự trong lời Lục Ngôn nói có ý gì?
Không quan tâm thế nào, Cố Dương vẫn đỏ mặt, giãy giụa vô dụng, không thèm tốn sức, thuận theo tâm tình, ngẩng đầu hôn lên khoé môi Lục Ngôn, hôn một cái, còn có âm thanh.
Lục Ngôn bị cậu không lùi mà tiến làm cho sững sờ, trong lúc đó, người trong ngực giống như con cá nhỏ, oạch một tiếng tuột mất.
Lục Ngôn lập tức hoàn hồn, đuổi sát theo, mặt không hề có cảm xúc, thậm chí thoạt nhìn có hơi hung thần ác sát, ngữ khí bất mãn hết sức mà nói: "Chưa hôn tới, không tính."
Cố Dương chạy trốn rất nhanh, dừng lại trên bậc cầu thang, quay đầu lại ha ha cười không ngừng, rất ngây thơ, "Vậy phải như thế nào? ╭(╯^╰)╮ "
Nói xong cũng quay người chạy lên lầu, rất hung hăng tùy ý.
Có thể Cố Dương không biết, dáng dấp như vậy cực kỳ giống một biểu tưởng cảm xúc như thế này —— đố anh bắt được em, bắt được thì muốn gì cũng cho khà khà khà.
Thật sự rất *beep* ——.
Lục Ngôn đứng dưới cầu thang, hơi nheo mắt, quả thực y như cáo già nham hiểm giả dối. Vẻ mặt đó, nếu Cố Dương thấy được, tuyệt đối sẽ hối hận.
Tuy nhiên rất đáng tiếc, cậu cũng không có cơ hội hối hận. Lục Ngôn nhanh chân lên lầu, xem như Cố Dương khóa cửa, cũng sẽ bị cạy ra, hoàn toàn không trốn được.
Qua đầy đủ ba tiếng, hai người mới xuống lầu ăn bữa cơm đêm giao thừa.
Lúc xuống dưới, Cố Dương chầm chậm đi theo phía sau, khóe mắt hồng hồng, hiển nhiên vừa khóc, áo cổ lọ che đi phần cổ trắng nõn nhẵn nhụi, đôi môi sưng tấy, chân còn mềm nhũn, thiếu chút nữa té xuống, vẫn là Lục Ngôn kịp thời đỡ cậu.
Nhưng Cố Dương không có cách nào tiếp nhận thiện ý của hắn, trái lại rất hung ác lườm hắn một cái. Đôi mắt ửng hồng ướt nhẹp trừng Lục Ngôn, hắn nhìn hết sức hưởng thụ, cổ họng phát ra một tiếng thở dài mờ mịt.
Cố Dương: "..." Chú công an ơi, có biến thái!
Lục Ngôn dịu dàng săn sóc đề nghị có muốn hắn ôm xuống lầu không.
Cố Dương thẳng thắn từ chối: "Em không muốn."
Sau đó, vẫn bị bế lên.
Đi thẳng đến cạnh bàn ăn, Lục Ngôn không nỡ để cậu ngồi xuống.
Cố Dương: "..." Cho nên nói, nếu kết quả đều giống nhau, tại sao còn muốn hỏi thừa làm gì?
Ăn bữa cơm đêm giao thừa, quản gia và dì giúp việc đã về nhà sum họp với gia đình. Chỉ còn hai người Lục Ngôn và Cố Dương.
Bữa tối trên bàn phong phú, nhưng biệt thự rất yên tĩnh, không chút náo nhiệt ầm ĩ.
Cố Dương nghĩ đến chuyện Lục Ngôn sau khi cha mẹ qua đời, vẫn ăn tết một mình thế này, trong lòng chắc chắn sẽ buồn, nhưng hắn vẫn kiềm chế, chưa hề biểu hiện trên mặt.
Tuy chỉ có hai người, nhưng những gì họ trải qua cũng đã rất mãn nguyện. Ăn xong bữa cơm đêm giao thừa, hai người ngồi trên ghế so pha xem Xuân Vãn*, Lục Ngôn ôm Cố Dương ngồi trên đùi, vòng qua eo, bóc hạt dẻ cười, đút vào miệng Cố Dương, lâu lâu ăn vụng vài hạt.
* Xuân Vãn: Gala tết.
Ngoài trời, pháo hoa sáng rực.
Trong nhà, ấm áp như xuân.