Có trường học, nghỉ đông chỉ kéo dài ba ngày ngắn ngủi, để học sinh miễn cưỡng cảm nhận được một chút tư vị tết nhất coi như xong việc, sau đó tiếp tục quay lại trường học tập.
Điều này xem ra vô cùng thảm, hầu hết trường học vẫn cho học sinh nghỉ bảy ngày, từ hai mươi chín tháng chạp đến mùng năm sang năm.
Đem ra so sánh, trường cấp ba của Cố Dương hết sức thoải mái, bọn họ có thể nghỉ đông mười ba ngày.
Ngày hai mươi tám là sinh nhật Cố Dương, vì kỳ nghỉ coi như dư dả, Cố Dương không đến nỗi sinh nhật của mình cũng phải học hành chăm chỉ. Ngày hai mươi sáu cậu đã được nghỉ.
Thông lệ, các thầy cô sẽ báo trước cho học sinh, giao rất nhiều bài tập, cũng căn dặn học sinh không được vui chơi quá đà, gần thi đại học rồi.
Nói xong, giáo viên còn gõ gõ trên bảng đen đếm ngược. Đầu tuần, giáo viên chủ nhiệm đều sẽ đứng trước mặt bạn học cả lớp, đọc từng con số giảm đi. Bây giờ, giáo viên chủ nhiệm một phát giảm xuống tận mười ba số, nói cho bọn họ biết, thời gian càng đang gấp rút hơn.
Những giáo viên chủ nhiệm khác cũng làm như vậy, nhưng thực trong lòng ông cũng không lo lắng bao nhiêu. Bởi vì lớp mình hầu hết là học sinh thành tích xuất sắc, về mặt thái độ học tập luôn khiến ông bớt lo, cơ bản không cần đốc thúc. Cho nên ông chỉ nói vài câu, để học sinh tự học, chuông tan học vang lên.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm làm sao nghĩ tới, hai học sinh mà ông tự hào nhất không hề học bài trong kỳ nghỉ đông. Đào Tử An không hiểu sao lại tự vào bệnh viện, Cố Dương bay tới Nam cực để du lịch!
Nghỉ đông năm ngoái, Lục Ngôn rất dễ dàng nhìn thấu Cố Dương thích tuyết, có thể chơi cả ngày cũng không biết chán, hưng phấn đến không được. Ném tuyết, làm quả cầu tuyết, cả người nhào vào trong đống tuyết, hoặc là ngã ra phía sau, in hình người mình lên tuyết, còn chơi đến nỗi làm mình bị cảm.
Trước đây không lâu, sau khi Cố Dương làm bài tập xong, đang thời gian nghỉ ngơi nhàn hạ, mở phim tài liệu ra xem, về chim cánh cụt, cực kỳ dễ thương. Cố Dương xem rất thích, vô thức nói một câu, "Thật muốn vuốt lông chim cánh cụt quá đi."
Người nói vô tâm người nghe hữu ý.
Cậu chỉ thuận miệng nói một câu, Lục Ngôn đã lên kế hoạch.
Suy tính tới chuyện để Cố Dương vuốt lông chim cánh cụt.
Gần đây, công ty Lục Ngôn mới triển khai làng chim cánh cụt trong khu du lịch, có thể thoải mái vuốt ve chim cánh cụt đáng yêu. Có điều, cảm giác không đủ.
Lục Ngôn thuận mắt liếc nhìn hình ảnh trong phim tài liệu, sông băng Nam cực, vào mắt là một cảnh sắc tuyết trắng đẹp đẽ.
Vậy thì đi Nam cực gặp chim cánh cụt thôi.
Vừa hay sinh nhật Dương Dương sắp đến, lúc trước muốn đưa cậu đến bãi trượt tuyết không thành, lần này hành trình đến Nam cực chắc Dương Dương sẽ không từ chối.
Lục Ngôn nghĩ xong, lập tức nói trợ lý sắp xếp nhanh chóng, rồi giải quyết tất thảy công việc, lúc đi du lịch tuyệt đối không nên mang theo công việc bên người. Trong lòng mong đợi du lịch, hiệu suất làm việc của Lục Ngôn cực cao, cao đến mức khiến đặc trợ vô cùng áp lực, thiếu chút nữa theo không kịp sếp tổng điên cuồng làm việc, trong khoảng thời gian ngắn còn nghi ngờ năng lực bản thân.
Chờ đến lần thứ hai anh bước vào văn phòng, phát hiện Lục tổng rảnh rỗi đang tìm hiểu cho chuyến du lịch Nam cực, đặc trợ hiểu ra, hoá ra cũng là vì Dương Dương, vậy không trách.
Cuối cùng Cố Dương cũng nghỉ đông, về nhà, Lục Ngôn mới cho Dương Dương một điều bất ngờ.
Lục Ngôn đưa cho cậu xem chiếc vali, nói chuẩn bị đi du lịch.
Cố Dương nhìn thấy quần áo dày, ban đầu chỉ cho là muốn đến nơi nào đó lạnh chút, để Lục Ngôn sắp xếp, không có ý kiến gì, chỉ hiếu kỳ hỏi: "Chúng ta đi đâu chơi? Nga? Iceland?"
Lục Ngôn cười nói: "Đi Nam cực, thăm chim cánh cụt."
Cố Dương giật mình, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại, chờ đến khi rõ ràng Lục Ngôn nói cái gì, hai mắt cậu sáng lên.
"Nam cực?! Có thật không? Có thật không? Oa —— "
Cố Dương kích động đến nỗi không khống chế được bản thân, nhảy dựng lên, vui vẻ nhảy nhót trong phòng.
Lục Ngôn bật cười: "Em nói muốn đi xem chim cánh cụt mà?"
Nếu như Lục Ngôn không nói, Cố Dương cũng quên mình từng nói câu này. Chỉ là câu nói thuận miệng đơn thuần, lại được đối phương coi trọng để ở trong lòng, còn nghĩ cách giúp cậu thực hiện. Tim cậu mềm ra, rất cảm động.
Cố Dương thuận theo hưng phấn, nhảy dựng lên nhào vào trong lồng ngực Lục Ngôn, mặt chôn trong ngực hắn cọ cọ, "Lục tiên sinh! Tại sao anh lại tốt đến vậy chứ!"
Cả người như koala, quấn chặt trên người Lục Ngôn, chân quấn quanh eo Lục Ngôn, không chạm đất. Sắc mặt Lục Ngôn khẽ đổi, mâu sắc đột nhiên tối sầm lại, tay ôm lấy eo Dương Dương, ghé sát mặt, giọng trầm thấp khàn khàn nói: "Em ổn chứ? Vậy nếu đêm nay không ngủ? Thì ngày mai lên máy bay ngủ bù."
Bên tai Cố Dương bị hơi thở ấm áp của hắn làm cho đến mức ngứa ngáy khẽ run lên, cảm thấy nguy hiểm, vội vã vẫy tay nói: "Không được không được! Em mệt lắm, mỗi ngày em phải làm bài tập trên trường, mệt như chó!"
Lục Ngôn cười híp mắt, ý tứ sâu xa nói: "Không sao, Dương Dương không cần động, tôi tự thân vận động là được rồi."
Cố Dương lắc đầu không muốn, giãy giụa muốn nhảy ra khỏi người hắn, cảm giác vừa nãy hình như là mình chủ động thả dê vào miệng cọp. Cậu quá ngu, thật sự.
Đáng tiếc, coi như cậu giãy giụa đến nỗi mặt đỏ rần, cũng vô dụng, vẫn bị Lục Ngôn ôm vào giường lớn, trên đường còn bị đánh mấy cái, khuôn mặt đỏ bừng bừng như trái đào mật, thơm ngon ngọt nước, cực kỳ câu nhân, trái tim Lục Ngôn nhói lên, muốn cắn một miếng.
Cố Dương không dám tin trợn to mắt, bịt mặt trừng hắn, "Em là đồ ăn của anh hả?!"
Trong mắt Lục Ngôn ngập ý cười, khóe môi cong cong, còn chưa đã thèm mà liếm môi một cái, "Phải, Dương Dương rất ngọt."
Cố Dương bị hắn nói không biết làm sao, giơ tay ôm cổ hắn, cũng hôn lại.
Thân mật vô gian.
...
Ngày hôm sau, bọn họ an vị trên máy bay tư nhân, bay đến Nam cực.
Cố Dương vì tối hôm qua ngủ không ngon, gần như cả chuyến bay đều dành thời gian để ngủ, có lúc thức dậy ăn cơm, cũng mơ mơ màng màng. Lục Ngôn dứt khoát đưa tới bên miệng cậu, lại một lần nữa đút cậu cực, vô cùng hưởng thụ.
Cố Dương hơi mở mắt, lười biếng liếc nhìn Lục Ngôn bên cạnh, trong lòng có chút căm giận. Rõ ràng người dùng sức chính là hắn, tại sao chỉ có mình cậu mệt mỏi, Lục Ngôn vẫn rất sảng khoái, quá kỳ lạ. Lục Ngôn là yêu tinh hút tinh khí của cậu đấy à?
Cậu bất mãn nhỏ giọng lầm bầm, Lục Ngôn không nghe rõ, nhưng không cản trở việc hắn cảm thấy dáng vẻ Cố Dương ngạo kiều mềm nhũn quá mức đáng yêu, không nhịn được hôn môi cậu một cái, rồi lại một cái nữa.
Cố Dương giơ tay vô tình đẩy mặt hắn ra, cực kỳ giống mèo nhỏ ghét bỏ chủ nhân của mình đến gần.
Lục Ngôn bị khước từ, thất vọng vài giây, nhưng nhanh chóng mặt dày tiến lên, tiếp tục hôn nhẹ.
Cố Dương: "..."
Đến Nam cực.
Bởi vì nơi này khí hậu giá lạnh, rất nhiều chuyện đều trở nên cực kỳ không tiện, mặc dù có thiết bị sinh hoạt hoàn hảo trên ốc đảo, điện nước được cung cấp đầy đủ, nhưng vẫn không thể so sánh với những nơi không phân cực. Hơn nữa Lục Ngôn cũng lo lắng cho Cố Dương không thích ứng được môi trường, hoặc là bị cảm, cho nên cũng không tính ở lại đây lâu.
Cố Dương mặc quần áo thật dày để chống lạnh, toàn thân được trang bị kỹ càng để ứng đối với khí hậu cực địa. Cố Dương bọc người như một quả cầu, không lạnh chút nào. Cũng vì ăn mặc quá mức cồng kềnh, bước đi trở nên không hề nhẹ nhõm như trước, như một giống chim cánh cụt mới, không để ý còn tưởng vừa từ núi tuyết trượt xuống.
Cố Dương đứng trên băng, hít thở một chút không khí lạnh lẽo, hơi lạnh ngay lập tức tràn vào phổi, làm toàn thân bất giác như rơi vào hầm băng, vội bịt hết mặt mũi lại, không nhìn thấy gì hết. Cả người, không có một chỗ nào lộ ra ngoài.
Lần đầu tiên tới Nam cực, Cố Dương vô cùng hưng phấn, nhất thời chưa thích ứng, một bước nhanh chân đạp trên nền băng, oạch một tiếng trượt té, mông đập xuống nền, chổng vó như rùa lật ngửa.
Bộ quần áo trên người cậu quá dày, muốn bò lên cũng rất khó. Lục Ngôn cong cong mắt, ý cười nồng đậm, đi tới đỡ Cố Dương lên.
Tới nơi này, chính vì xem chim cánh cụt, cho nên bọn họ trực tiếp đi đến nơi có chim cánh cụt sinh sống.
Từ sau khi té dập mông lần trước, tay Cố Dương được Lục Ngôn nắm, đi chầm chậm, như bé con đang tập đi.
Trước khi đến Nam cực, cả hai đã học kỹ năng sống phòng lạnh, cách đi đường dài ở Nam cực.
Nam cực được khen là mảnh đất thuần khiết nhất còn sót lại trên thế giới, bầu trời xanh thẳm trong suốt, sông băng dưới ánh mặt trời chiếu sáng tạo nên phản quang cực đẹp.
Đi được một quãng đường dài, mới nhìn thấy chim cánh cụt, nhưng Cố Dương không cảm thấy tẻ nhạt chút nào, bất cứ điều gì ở nơi này đối với cậu mà nói đều rất mới mẻ.
Xa xa, từng thân ảnh chim cách cụt lắc lư trái phải, bộ lông màu trắng điểm đen, như những quý ông mặc áo đuôi nhạn, lông bù xù, cái mỏ màu đỏ cam, hai cái cánh nhỏ, chân ngắn đến nỗi gần như không thể nhìn thấy, lạch bạch trên đường hết sức đáng yêu.
Cơ thể bụ bẫm, bộ lông mượt mà mềm mại, ngơ ngác nghịch ngợm.
Là chim cánh cụt cha.
Cố Dương nhìn, nhớ lại những giống chim cánh cụt khác nhau trong phim tài liệu lúc trước mình từng xem qua.
Thật đáng yêu.
Không chỉ chim cánh cụt cha, còn có những chú chim cánh cụt con chỉ cao bằng một nửa cha chúng, màu lông xám trắng, nếu không thấm nước, lông bù xù còn dễ thương hơn những chú chim cánh cụt trưởng thành.
Cố Dương đứng bên ngoài, nhìn một hồi, không nhịn được cẩn thận đi lên trước, đi một hồi, đứng một lúc, sợ hù chim cánh cụt chạy mất.
Tuy nhiên, hình như bọn chúng đã quen việc tình cờ có người đến thăm nơi sinh sống của mình, không sợ người lạ, vẫn chơi đùa như trước, không thèm để ý đến Cố Dương.
Chim cánh cụt cha nằm xuống, oạch một cái trên mặt băng, giống như cầu trượt thẳng xuống nước.
Cố Dương ngồi chồm hổm xuống, chụp hình bọn chúng.
Lúc này, một chú chim cánh cụt nhỏ tò mò với con người, lắc lư đi về hướng Cố Dương.
Có con thứ nhất, những con chim cánh cụt khác dồn dập noi theo, cũng xếp hàng đi tới, kết quả Cố Dương bị bao vây, phát ra tiếng kêu xung quanh.
Cố Dương lúc đầu còn hơi sợ, nhưng phát hiện chim cánh cụt con chỉ đi tới đi lui quanh người cậu, lâu lâu kêu vài tiếng, như coi cậu thành đồng bọn mới, cậu không sợ nữa, tay còn rục rà rục rịch mà duỗi ra đi, cẩn thận vuốt một cái.
Mềm mại vô cùng.
Ngọa tào! Tui vuốt được lông chim cánh cụt rồi!
Cố Dương cực kỳ kích động, đứng lên đuổi theo chim cánh cụt con đang chạy, còn học bọn chúng trượt băng, vô cùng vui vẻ.
Có lúc ngã sấp xuống, không bò dậy nổi, được Lục Ngôn đi theo phía sau xách nách, bế lên.
Chơi không biết bao lâu, Lục Ngôn cười nói, "Đợi lát nữa nếu có chim cách cụt Adelie xuất hiện, em đừng nên lại gần."
Giống chim cánh cụt Adelie nổi danh dữ dằn, lớn mật, tính xâm lược cực mạnh.
Cố Dương muốn vuốt lông chúng, nói không chừng sẽ bị thương, không nên vì đến gần mà bất chấp nguy hiểm tính mạng.
Đương nhiên Cố Dương nhớ rồi, ôm chim cánh cụt sờ một lúc, chụp hình, cậu đã thỏa mãn.
Ở Nam cực, không cho phép lấy bất cứ thứ gì ở đây, nhưng nơi này rất nhiều khối băng khác nhau.
Cố Dương cùng Lục Ngôn đến một sông băng sạch sẽ, xúc một bát vụn băng, sau đó rưới một chút mứt dâu tây lên, đá bào dâu tây thiên nhiên mới vừa ra lò.
Băng tuyết trong suốt, trên đỉnh là mứt dâu tây hồng hồng, chảy xuống vô cùng đẹp đẽ.
Ăn một miếng.
Vừa ngọt vừa lạnh, sảng khoái cực kỳ.
Cố Dương đã hoàn toàn quên mất giáo viên chủ nhiệm căn dặn phải ôn tập, chuẩn bị thi đại học, một giây vẫn chưa thể thoát ra khỏi cảm giác thư thích này.
Hả? Bài tập là gì cơ?
Là chim cánh cụt không dễ thương? Hay là đá bào không ngon?
Cho nên —— tại sao cậu phải làm bài tập???