• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Suốt 1h đồng hồ ngồi bên ngoài chờ đợi, ai cũng đều hồi hộp lo sợ, bỗng cánh cửa phòng cấp cứu đột ngột mở, một vị bác sĩ đi ra lớn tiếng hỏi.
" Ai là người thân của cháu Đới Ly Tỏa vậy? "
Minh Nhi lật đật chạy tới, túm lấy tay bác sĩ, miệng không ngừng nói.
" Là tôi, tôi là mẹ con bé, bác sĩ con gái tôi sao rồi? "
Bác sĩ khẽ lướt nhìn qua cô một cái, lại dòm ra sau cô, nhỏ giọng mà hỏi.
" Không có bố của cháu nó ở đây sao? "
Minh Nhi lắc đầu, khựng lại rồi đáp " Không...", mà lời đáp ấy lại pha một chút lo sợ và hoang mang.
Xong, cô lại gặng hỏi tiếp.
" Bác sĩ, rốt cuộc con gái tôi sao rồi? "
" Cô bé bị té, phần đầu mất máu khá nhiều, cần phải được truyền máu để làm phẫu thuật gấp, mà máu của cô bé lại là máu hiếm trong bệnh viện không có sẵn loại máu này, bên ngoài muốn tìm cũng khó...lại không có bố của cô bé ở đây..." bác sĩ thở dài, lắc đầu vài cái, rồi lại hối thúc Minh Nhi.
" Cô mau chóng gọi bố của cô bé đến đây ngay đi, truyền máu kịp thời...nếu chậm trễ...e là...đại la thần tiên cũng không cứu nổi "
Nói xong, bác sĩ lại quay vào trong phòng cấp cứu, mà lời nói vừa rồi của bác sĩ như vô tình giúp Trịnh Vương Hoàng một tay, môi mỏng khẽ nhếch nhẹ, xem ra anh không cần vạch trần Minh Nhi nữa, cô sẽ tự động thú nhận tất cả.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, Minh Nhi nghe cụm từ " máu hiếm " càng thêm suy sụp, cô không thể ngờ con gái của cô lại mang máu hiếm.
Đã là máu hiếm thì rất khó tìm, huống chi còn đang trong tình huống nguy cấp, vì tính mạng của con gái, Minh Nhi vứt bỏ hết mọi thứ đột ngột quỳ xuống, túm lấy chân Trịnh Vương Hoàng, cúi đầu cầu xin.
" Trịnh Vương Hoàng, xin anh,...xin anh, hãy cứu lấy con gái tôi..."

Trịnh Vương Hoàng giả vờ như không hiểu, khom người xuống đỡ Minh Nhi đứng dậy, bày ra cái giọng ngạc nhiên.
" Đới tiểu thư, con gái của em cần truyền máu, em cầu xin tôi thì có ích gì?
Hay em muốn tôi giúp em tìm người cùng nhóm máu với con bé?...Nhưng mà...
Sợ là không kịp...phải làm sao đây? "
Minh Nhi như bị Vương Hoàng kích động, nắm lấy tay anh, lời trong lòng không muốn nói ra cũng phải nói.
" Anh giúp được, Ly Tỏa...con bé...con bé cùng nhóm máu với anh..."
" Cùng nhóm máu? " Vương Hoàng vờ như bất ngờ, từ từ đưa Minh Nhi vào tròng.
" Ý em là sao? Tại sao em lại biết tôi và con gái em cùng nhóm máu? "
Hơi thở của Minh Nhi nặng trịch, cố hít một hơi thật sâu, kềm nén cơn đau quặn thắt trong trái tim, đến nước này cô không thể không nói ra sự thật, đưa mắt thống khổ dõng dạc nói trước mặt Trịnh Vương Hoàng.
" Vì...vì...Ly Tỏa là...là con gái của anh, con bé là con gái của anh...
...Tôi là Triệu Minh Nhi, là vợ của anh, là người vợ bỏ trốn vào bảy năm về trước..."
" Tôi không phải là Đới Hạnh Ân...!" Minh Nhi như không còn chút sức lực, tựa người vào tường, đau đến tê tâm phế liệt, mà lời cô nói khiến nhiều người không khỏi bàng hoàng, nhất là Đới Khởi Nam.
Hắn không ngờ đây là sự thật, người con gái hắn yêu lại là vợ của kẻ đang chèn ép hắn.
Thật ra, Đới Khởi Nam đã nghi ngờ thân phận của Minh Nhi từ lâu, những lần tiếp xúc với Trịnh Vương Hoàng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Vương Hoàng giống hệt với chiếc nhẫn của Minh.

Hắn đã đoán ra tất cả, vì không muốn nhận định suy nghĩ mà gạt nó sang một góc, hết mực lựa chọn tin tưởng Minh Nhi.

Cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật, chỉ có hắn luôn tự lừa dối mình!
" Hạnh Ân..." hắn cất giọng không thành câu, chỉ biết gọi tên cô.
Hai mắt nâu buồn bã nhìn hắn trong khổ sở, mà người vui nhất trong vụ này chính là Trịnh Vương Hoàng.


Điều anh muốn đã đạt được, anh không cần phải diễn nữa, cởi bộ lớp mặt nạ ngây thơ, không do dự mà bước đến chỗ bác sĩ, lạnh giọng ra lệnh.
" Con gái tôi cần bao nhiêu máu, tôi cho con bé "
Bác sĩ thấy bố của cô bé bên trong là Trịnh Vương Hoàng, ông vội cúi đầu cung kính, sai ý tá đưa anh đến chỗ lấy máu.
Lúc này, Minh Nhi như trút được một nỗi lo âu ngồi bệch xuống ghế, con gái cô được cứu rồi, nhưng cô không hề vui mà thay vào đó là sự tuyệt vọng vì sau này cô sẽ phải quay lại cuộc sống giam cầm của ngày xưa.
Đới Khởi Nam chậm rãi đến gần cô, đặt bàn tay ấm áp lên mu bàn tay cô, hạ giọng như muốn nói gì đó mà không thể thốt ra, hắn lần nữa gọi tên cô.
" Hạnh Ân..."
Minh Nhi đưa cặp mắt buồn rũ rượi sang Đới Khởi Nam, giọng cô nghẹn ngào chua xót.

" Khởi Nam...xin lỗi anh..."
" Được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, lo cho Ly Tỏa trước, mọi chuyện hãy để nói sau..." Khởi Nam cố giữ giọng điệu và cử chỉ tự nhiên nhất, trấn an Minh Nhi.

Lần đầu cô tựa đầu vào người hắn mà bật khóc, uất ức kềm nén trong tâm dường như chẳng thể bộc hết ra bên ngoài, cô cắn lấy vành môi dưới, cay đắng thầm trách ông trời.
Cớ sao lại bắt cô đi đến bước đường này? Chẳng lẽ đúng như lời Trịnh Vương Hoàng nói, kiếp này cô không thể thoát khỏi anh?
3h đồng hồ qua đi, ca phẫu thuật thành công mĩ mãn, Ly Tỏa được chuyển đến bệnh viện của Cố Diệp Lý, được nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Từ lúc chuyển đến đó Trịnh Vương Hoàng như bị ai nhập, không thèm gặp Minh Nhi, cũng chẳng có bất cứ lời nhắn nào cho cô, chỉ vào thăm con gái khi không có cô ở đó.
Đây vốn không phải tác phong thường ngày của Vương Hoàng, đáng lí anh biết được sự thật sẽ đến bắt Minh Nhi về ngay, ấy thế mà hơn nửa tháng anh vẫn không có động tĩnh gì.
Ly Tỏa đã hồi phục và được xuất viện, Minh Nhi đến để soạn đồ chuẩn bị đưa cô bé về nhà.

Bất ngờ, khi cô ra khỏi phòng, gặp người bệnh ở phòng bên lại hỏi câu một câu làm cô khó xử.
" Ôi, cháu được về rồi à? Bố cháu có đến rước cháu không? "
" Có ạ, bố con bé đang ở ngoài xe đợi " Minh Nhi cười gượng, nhanh mồm nói dối cho qua chuyên rồi bồng con gái rời đi.
Chính câu nói khi nãy đã tác động đến con gái cô, trên đường về cô bé không ngừng tra hỏi Minh Nhi về bố ruột.
" Mama, khi nào thì papa mới về với con thế? Mama bảo papa đi làm xa sẽ nhanh chóng về sao con đợi mãi chẳng thấy papa thế ạ? "
Minh Nhi đưa tay bẹo má con gái, mềm giọng dụ dỗ con bé.
" Sớm thôi, bố sẽ về thăm con, còn mua cả đồ chơi cho con đấy, nhưng con phải ngoan, biết không! " Minh Nhi vừa nói vừa ôm lấy Ly Tỏa vuốt ve mái tóc mềm mại, cô bé ngây thơ mẹ nói gì cũng tin, còn ôm chặt lại cô, cười khúc khích.
Đới Khởi Nam lái xe ở phía trước lén đưa mắt theo dõi Minh Nhi từ kính hậu, nụ cười gượng gạo trên môi làm sao có thể giấu nổi nỗi buồn.
Từ lúc Minh Nhi thú nhận thân phận, kể tất cả cho Khởi Nam và Âu Dương Nhiên nghe thì ngày nào cô cũng mang gương mặt lo âu, bây giờ Ly Tỏa hỏi đến chuyện bố ruột lại càng khiến tâm cô thêm nặng nề.
Trước đây, vì mất trí nhớ Minh Nhi không biết được bố của các con cô là ai, mới dùng biện pháp nói dối, bảo bọn trẻ bố chúng đi làm xa kiếm thật nhiều tiền để nuôi chúng, rất lâu mới về thăm, khi về chắc chắn sẽ mang thật nhiều quà.
Cứ thế, hai đứa con ngây thơ của cô hết mực nghe theo, lúc nào cũng trông ngóng bố ruột quay về qua từng tháng năm, thỉnh thoảng lại hỏi đến khiến lòng cô thêm xót xa.

Giá như cô không cố tìm lại kí ức, giá như cô đừng cố chấp không chịu gả cho Đới Khởi Nam...thì có lẽ bây giờ...Trịnh Vương Hoàng đã từ bỏ cô! Minh Nhi thầm nghĩ.
Nhưng, hiện thực vả mạnh vào mặt, cô phải chấp nhận hiện thực quá đổi chua chát ấy, sớm muộn gì Trịnh Vương Hoàng cũng đến tìm cô, không những bắt cô về mà còn bắt cả hai đứa con theo.
Suốt dọc đường, Minh Nhi điều trầm tư nhìn ra kính xe, không nói thêm bất cứ lời nào nữa, về đến nhà chỉ ru rú trong phòng, lo chăm sóc con gái thật chu đáo.
....
* Teng Teng * tiếng chuông vang vọng từ nhà thờ ở gần đó, kim đồng hồ chỉ vào 6h tối.
Bầu trời bên ngoài sớm đã tắt ánh nắng, âm thanh của màn đêm càng khiến căn biệt thự lạnh lẽo này thêm âm u.
Bất ngờ, bên ngoài truyền tới những âm thanh của động cơ vang lên giòn giã, từng chiếc xe thể thao kéo đến dựng dài từ con đầu dốc lớn đổ xuống ngỏ Đới gia, người làm bên ngoài vội vàng chạy vào trong báo tin.
" Thiếu gia, thiếu gia...Trịnh Tổng lại đến nữa rồi! "
Tin báo khiến lòng người chết lặng, Đới Khởi Nam không thốt nên lời, Âu Dương Nhiên bèn lập tức sai người cho gọi Minh Nhi.
Tiếng gõ cửa phát ra gấp gáp, người hầu lại lớn tiếng bên truyền vào.
" Tiểu thư, Trịnh Tổng đến rồi ạ! "
Minh Nhi nghe xong gương mặt bỗng chốc xám xịt, không đáp chỉ làu bàu trong miệng.
" Đến rồi ư...? "
Xong, cô lồm cồm đứng dậy lấy từ trong tủ ra chiếc nhẫn cưới đeo vào tay rồi cất bước ra ngoài.
Trịnh Vương Hoàng đứng giữa cửa lớn, diện một bộ âu phục bóng nhoáng, tóc cũng vuốt cao, lãnh đạm mà nhìn Minh Nhi.
Bên cạnh anh có cả Triệu Khanh và những người bạn thân tính của anh, thậm chí cả Thẩm Mi và Hoắc Đường cũng đi theo, trịnh trọng chẳng khác nào đi rước dâu.
" Minh Nhi, anh đến đón em và con về nhà " Vương Hoàng nở nụ rạng rỡ, cất giọng ôn nhu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK