• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đới Khởi Nam làm trái lệnh, đưa Đới Miên Miên đến đó, hắn đứng ở xa quăn đá vào trong, muốn lũ chó sủa lên dọa Miên Miên sợ.

Không may, cửa chuồng bung ra, từng con chó dữ nhào tới cắn xé cô bé điên cuồng, Đới Khởi Nam bị cảnh trước mắt làm cho kinh người đứng chết trân tại chỗ, Đới Cảnh khi nghe tiếng la hét tức tốc đến đó.
Đới Khởi Nam làm trái lệnh, đưa Đới Miên Miên đến đó, hắn đứng ở xa quăn đá vào trong, muốn lũ chó sủa lên dọa Miên Miên sợ.

Không may, cửa chuồng bung ra, từng con chó dữ nhào tới cắn xé cô bé điên cuồng, Đới Khởi Nam bị cảnh trước mắt làm cho kinh người đứng chết trân tại chỗ, Đới Cảnh khi nghe tiếng la hét tức tốc đến đó.
Tình cảm của hắn với Đới Cảnh dần cũng rạn nứt, mãi khi hắn lên 18 tuổi được đưa đi du học và trở về khi 23 tuổi thì mọi thứ mới bình thường trở lại.
Ông đã muộn một bước, thứ đang đập vào mắt ông là xác cháu gái bị cắn xương thịt lẫn lộn, máu nhuộm khắp nơi, Miên Miên đã tắt thở hoàn toàn, cô bé chết rồi.
Có một lần, vô tình Âu Dương Nhiên đã nhìn thấy hắn lúc ngủ mơ ác mộng, tự trách bản thân đã không yêu thương, bảo vệ em gái đúng nghĩa một người anh thực thụ ngay trong phòng, rồi lại cười hô hố như kẻ tâm thần.
Từ sau lần đó Âu Dương Nhiên đã sinh lòng nghi ngờ, do ông không có đủ bằng chứng nên không thể phán đoán Đới Khởi Nam mắc bệnh.
Về sau, sự xuất hiện của Minh Nhi đã thay đổi mọi thứ, khi cô làm em gái nuôi của Đới Khởi Nam, cảm xúc của hắn càng cất giấu kĩ hơn, tình cảm hắn dành cho cô hệt như một người điên yêu khiến Âu Dương Nhiên còn cho rằng những nhận định trước đây là sai hoàn toàn.
Đến tận bây giờ, khi Âu Dương Nhiên đã quan sát kĩ, hắn gần đây mỗi lần muốn c.ưỡng bức Minh Nhi đều không thành công.


Chứng tỏ, hắn chỉ coi cô là em gái, hắn không thể vượt quá giới hạn anh em mà ép bức cô làm vợ.
Mà, thứ tình yêu mà hắn đinh ninh từ trước đến giờ chính là tình anh em!
Minh Nhi nghe xong không khỏi kinh ngạc, bấy giờ cô mới nghĩ lại mọi hành động mà Đới Khởi Nam đối với cô, tuy miệng hắn nói yêu cô nhưng chưa bao giờ hắn có động thái giống với một người yêu thầm, nó giống với một người anh bảo vệ em gái hơn.
Hóa ra, từ trước đến giờ Đới Khởi Nam bị nhầm tưởng giữa tình yêu với tình cảm anh em khiến hành động của hắn lẫn lộn cảm xúc.

Mà chính Minh Nhi cũng không nhận ra điều đó, tưởng rằng hắn là một kẻ điên cuồng, tàn bạo muốn độc chiếm cô.
Phải đến khi Âu Dương Nhiên kể ra hết Minh Nhi mới biết rõ Đới Khởi Nam là người như thế nào, chính sự phân biệt tình cảm của bố mẹ đã khiến Đới Khởi Nam trở thành kẻ tội đồ.
Minh Nhi cũng từng bị bố mẹ ghẻ lạnh, cô hiểu cảm giác cô độc và buồn tủi của Đới Khởi Nam, càng hiểu cảm giác khi chính mình hại chết người thân, đã kích lớn như vậy làm sao Đới Khởi Nam không bị ám ảnh.
Nhưng, dù nói thế nào, hắn cũng không nên cố chấp ép uổn Minh Nhi làm vợ trong khi hắn không rõ tình cảm của chính bản thân.

Cô càng không thể ở bên cạnh một quỷ dữ, nếu còn tiếp tục chỉ sợ hắn cuồng tín sẽ thực sự c.ưỡng hiếp cô để giữ cô ở bên cạnh, hoặc có thể làm điều gì đó man rợ hơn.
" Nhiên, ông đưa cháu rời khỏi đây được không?...xin ông...!" Minh Nhi ngồi dậy, dập đầu năn nỉ.
Âu Dương Nhiên đâu nỡ nhìn cô bị hành hạ, càng không muốn Đới Khởi Nam dần lún sâu vào con đường tội lỗi.


Sau cùng, ông quyết định thỏa hiệp giúp Minh Nhi trốn.
Vào ngày mai, Đới Khởi Nam sẽ ra ngoài bàn công việc với bọn vượt biên, Âu Dương Nhiên sẽ lợi dụng thời cơ, cộng thêm Minh Nhi vẫn còn bị thương, dùng lí do đó đưa cô ra ngoài, qua mặt bọn canh gác.

Sau đó, Âu Dương Nhiên sẽ đích thân đưa cô về Trịnh gia.
Minh Nhi nghe xong, mừng rỡ khôn xiết, dập đầu trước mặt Âu Dương Nhiên.
" Cảm ơn ông, cảm ơn ông nhiều lắm..."
" Không, đừng làm thế...!" Âu Dương Nhiên đỡ lấy người cô, không dám nhận những cái dập đầu của cô, ông đột ngột quỳ xuống trước mặt cô, cất giọng ĩ ôi.
" Trịnh phu nhân, xin cháu...nếu ta giúp cháu...xin cháu hãy nói với Trịnh Tổng tha cho thiếu gia...
Ta...không muốn thấy huyết mạch cuối cùng của nhà họ Đới đứt đoạn từ đây...!" Âu Dương Nhiên vứt bỏ sỉ diện, dập đầu cầu xin Minh Nhi.
Ông rất trung thành với Đới gia, dù Đới Khởi Nam có làm chuyện xấu đến mức nào ông cũng không nỡ nhìn hắn bị người ta giết chết.
Minh Nhi thấu hiểu cho ông, niệm tình nghĩa giữa cô và ông, mềm lòng mà gật đầu đồng ý.
....

Ngay ngày hôm sau, quả nhiên đúng với lời Âu Dương Nhiên nói, trời vừa tối Đới Khởi Nam liền ra ngoài, hắn đi chưa được bao lâu Âu Dương Nhiên nhanh chân đến chỗ Minh Nhi.
Ông bị đám canh gác cản ở ngoài cửa, chúng tra hỏi ông, sau một lúc lấp liếm ông cũng thành công qua mặt chúng đi vào trong.
Minh Nhi vừa thấy ông hai mắt sáng rỡ, môi anh đào không nhịn được mà cất giọng the thé gọi ông.
" Nhiên..."
Âu Dương Nhiên " suỵt " một tiếng, sau đó lén lút nhìn ra khe cửa thấy không ai theo dõi liền lại gần Minh Nhi, lí nhí vào tai cô.
" Mau giả vờ bị đau bụng đi "
Minh Nhi lập tức làm theo, cô ôm bụng kêu gào như người bị đánh đập hành hạ, kinh động đến đám canh gác ngoài cửa, chúng vội chạy vào xem tình hình.
Thấy Minh Nhi quằn quại, chúng không khỏi lo sợ, một tên trong số đó vội mở miệng tra hỏi Âu Dương Nhiên.
" Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô ta...!"
" Vết thương dưới bụng của Trịnh phu nhân lại bị động, cô ấy cần được đưa đến bệnh viện gấp, nếu không sẽ gặp nguy hiểm...!" Âu Dương Nhiên bày ra bộ mặt hoảng sợ, lúng túng hệt như Minh Nhi thật sự bị nguy hiểm.
Đám canh gác nghe ông nói, vừa sợ vừa hoảng loạn, chúng không dám để Minh Nhi đi khi mà chưa được sự cho phép của Đới Khởi Nam.
Nhìn Minh Nhi diễn xuất quá chân thật càng làm chúng rối rắm, cô kêu gào thảm thiết, vầng trán còn nhễ nhại những giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt thì trắng bệch.
Không một chút trừng trừ, Âu Dương Nhiên quát lên, chỉ tay về phía vào từng tên canh gác mà hâm he.
" Mấy người còn không để tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, cô ấy chết thì có chịu trách nhiệm với thiếu gia nổi không? "
" Thôi được rồi, để ông ta đi..." tên canh gác bị hâm dọa, sợ hãi mà miễn cưỡng cho Âu Dương Nhiên đưa Minh Nhi đến bệnh viện.
Hắn định sẽ cho thêm người theo giám sát, nào ngờ Âu Dương Nhiên nhất quyết từ chối, lấy cớ ông là thuộc hạ trung thành nhất với Đới Khởi Nam, điều ông làm bọn chúng không được phép nghi ngờ.

Ông còn lấy đầu mình ra đảm bảo Minh Nhi sẽ không chạy trốn được, rồi tức tốc lái xe đi ngay.
Cùng lúc ấy, sau nhiều ngày gắt gao tìm kiếm, ông trời không phụ lòng, Hoắc Đường đến báo cho Trịnh Vương Hoàng một tin vui.
Thuộc hạ đã tìm ra nơi ẩn nấu của Đới Khởi Nam, hắn trốn ngay trên chính ngôi nhà của Vương Hoàng cho thuê ở ngoài ngoại ô.
Khi hay tin này Vương Hoàng không dám chậm trễ, lập tức dẫn người đến đó giải cứu Minh Nhi, vùng ngoại ô khá xa ít nhất phải mất 6h đồng hồ mới đến được đó.
Để tăng tốc, Vương Hoàng dùng hẳn trực thăng riêng của mình cho nhanh, Triệu Khanh và những người còn lại theo sau anh.
Về phía Âu Dương Nhiên, tưởng chừng lần này xem như Minh Nhi đã thoát nạn, nào ngờ Âu Dương Nhiên đưa cô đi chưa được bao xa, tên canh gác kia nhận ra điểm nghi ngờ đã gọi báo cho Đới Khởi Nam.
Hắn nghe xong tức tốc hủy bỏ cuộc hẹn quay về, ông trời lần nữa trêu đùa Minh Nhi, xe của Âu Dương Nhiên đi được 30 phút thì gặp ngay xe của Đới Khởi Nam chờ sẵn, chặn ở phía trước.
Ông vội vã quay đầu xe chuyển hướng, không ngờ ở đằng sau cũng có xe khác chặn lại, thậm chí những ngỏ nhỏ cũng bị bao vây, xem ra việc ông đưa Minh Nhi bỏ trốn đã bị phát hiện.
Có lẽ đêm nay họ sẽ không thoát được nơi này, Đới Khởi Nam bước ra khỏi xe, hậm hực tiến tới, ánh mắt hắn đằng đằng sát khí khiến người khác nhìn vào cũng phải kinh hồn khiếp đảm.
Minh Nhi lo sợ đến run rẩy, lắp bắp vịnh lấy thành ghế.
" Nhiên...làm...sao..."
" Bình tĩnh..." Âu Dương Nhiên hạ giọng, nuốt một ngụm khí lạnh, đến nước này ông không thể cố thủ trong xe, Đới Khởi Nam sẽ phá nát bắt họ ra ngoài.
Ông lập tức xoay người để lại vài lời với Minh Nhi.
" Trịnh phu nhân...xin lỗi, tôi đã cố hết sức...xin hãy ở yên trong đây...!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK