• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Ngoan, em đói rồi phải không? Anh bảo Thẩm Mi mang thức ăn đến cho em nhé? " Vương Hoàng thủ thỉ.
Minh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, anh lập tức gọi cho Thẩm Mi đến.
Tầm 20 phút sau, Thẩm Mi có mặt trong phòng, tận tay đút cháo, chăm sóc Minh Nhi cẩn thận.

Vương Hoàng vẫn chưa chịu về nhà, ngồi lì ở đó giám sát Minh Nhi.
Đêm qua anh thức trắng vì cô đến nổi ngù gật, hai mắt giờ thâm quầng, Minh Nhi lo anh hao tâm sẽ bệnh, nhẹ giọng bảo anh đi về.
" Em vẫn chưa khỏe, anh sẽ ở đây, chừng nào em khỏe hẳn chúng ta cùng về..." Vương Hoàng kiên quyết không chịu rời đi.
Minh Nhi không phản bác anh, vì cô đã nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, bây giờ anh nói gì cô cũng nghe theo răm rắp.
Tuy nhiên, Thẩm Mi bên cạnh lại lo lắng cho chủ nhân ở mãi trong bệnh viện không ổn, vội vàng lên tiếng.
" Chủ nhân, xin người hãy nghĩ đến sức khỏe của bản thân,...
Ở đây đã có tôi lo liệu cho phu nhân rồi...xin người hãy về đi ạ..."
Thẩm Mi vừa dứt lời, hai mắt Vương Hoàng híp lại như mắt diều hâu, đằng đằng sát khí, anh " hừm " lạnh một tiếng, gắt gỏng ngay lập tức.
" Đây là lần thứ mấy cô nói câu này rồi?
Có lần nào cô làm tròn trách nhiệm không? "

Câu nói không sai lệch được chỗ nào, Thẩm Mi bị trách mắng không dám phản bác, vội vàng quỳ xuống nhận tội.
" Xin chủ nhân nguôi giận, lỗi do tôi không cẩn thận...không săn sóc tốt cho phu nhân...xin người...xin người hãy tin tưởng tôi một lần này...cho tôi lấy công chuộc tội...
Tôi thề sẽ dùng mạng sống của mình bảo vệ cho phu nhân " cô dập đầu trước mặt Vương Hoàng, không ngừng khóc lóc, những sai lầm trước đây khiến cô cảm thấy ăn năn vô cùng, chỉ mong Vương Hoàng rộng lòng cho cô một cơ hội.
Thế nhưng, Vương Hoàng vẫn mặt lạnh không đáp, đối với anh kẻ nói mà không làm được thì chẳng có chút giá trị nào.
Minh Nhi thấy tình hình căng thẳng, thương cho Thẩm Mi, lòng không nỡ nhìn cô tự trách bèn nói đỡ.
" Vương Hoàng...em biết Mi không cố ý vậy đâu...anh đừng giận như thế...
Xin anh hãy tin cô ấy một lần này đi..."
Vương Hoàng thở dài, hể Minh Nhi nài nỉ anh lại không có cách nào từ chối, đã vậy Thẩm Mi còn quỳ mãi không chịu ngẩn đầu.

Anh buộc lòng đồng ý, nhưng với điều kiện anh sẽ cho người canh gác quanh đây.
Hiện giờ, tung tích của Ôn Mặc Di vẫn chưa có, lo sợ ả sẽ làm hại Minh Nhi lần nữa nên nhất định phải có vệ sĩ giám sát.
" Em hiểu rồi, anh mau về đi, ở đây có Mi lo cho em là được rồi...!" Minh Nhi mềm giọng.
Vương Hoàng khẽ hôn lên trán cô, lưu luyến mấy giây, trước khi đi anh còn không quên để lại vài câu với Thẩm Mi.
" Thẩm Mi nhớ làm tròn bổn phận, lần này xảy ra sai sót gì nữa đừng trách tôi không niệm tình...!"

" Vâng..." Thẩm Mi vội đáp, mặt vẫn úp xuống đất.
Đến khi cánh cửa đóng sầm, cô mới từ từ đứng dậy, nhiệm vụ của cô là trông chừng, chăm sóc Minh Nhi 24/24, không một phút giây nào cô lơ là cảnh giác.
Mãi đến một tuần sau, người bên phía Vương Châu Nhi vẫn chưa bắt được Ôn Mặc Di, họ tăng cường tìm kiếm khắp nơi nhưng điều bạc vô âm tính.

Cứ như, ả đoán trước được hành tung của họ, hể họ tìm đến nơi đều không còn một dấu vết gì.
Cùng vào khoảng thời gian đó, sức khỏe của Minh Nhi hồi phục nhanh chóng, cô được cho phép xuất viện về nhà, Thẩm Mi dọn đồ đạc giúp cô, chuẩn bị lên xe về Trịnh gia.
Khi họ vừa ra khỏi cổng bệnh viện, bất ngờ một con xe từ xa lao đến đâm thẳng về vào đám vệ sĩ.

Thẩm Mi vội vàng đẩy Minh Nhi ra xa, tránh được va chạm.
Còn chưa kịp phản ứng, bất thình lình Ôn Mặc Di từ trong xe bước ra dùng súng bắn về phía Minh Nhi.
" Triệu Minh Nhi, con t.iện nhân, chết đi " ả hét lên, từng tiếng súng nổ vang lớn.
Ngay tức khắc, đoạn Thẩm Mi dùng thân mình chắn những phát đạn cho Minh Nhi, từng viên từng viên một, máu bắn tung tóe, cả cơ thể nhỏ bé đổ kềnh ngay trước mắt Minh Nhi.
" Mi..." cô hét lên, lập tức ôm lấy Thẩm Mi.
Máu tươi từ trong miệng và thân phun ra như vòi rồng, cơ thể Thẩm Mi co giật không ngừng, ánh mắt luyến tiếc nhìn Minh Nhi, khóe mắt rơi ra những giọt lệ.

Ôn Mặc Di định bắn tiếp nhưng súng đã hết đạn, đám vệ sĩ bên cạnh cũng chạy tới tấn công, ả đành phải bỏ trốn giữ lấy mạng.
" Làm ơn, ai đó cứu cô ấy với " Minh Nhi khóc lớn, cầu cứu người xung quanh trong vô vọng.
Cô dùng sức muốn bồng Thẩm Mi vào bệnh viện, gào thét gọi bác sĩ, Thẩm Mi bất ngờ níu cô lại, không cho cô đi.
" Phu nhân, không còn kịp nữa đâu...!" Thẩm Mi thều thào.
" Đừng, Mi à,...đừng nói linh tinh...bác sĩ...họ đang đến rồi...!" Minh Nhi ôm chặt Thẩm Mi, máu tươi thấm đẫm lên chiếc áo thun.
Cơ thể của Thẩm Mi bị trúng ít nhất 6 viên đạn, sớm đã không còn hy vọng, cô cố dùng chút hơi sức cuối cùng, chạm vào gương mặt đậm nét bi thương, Minh Nhi lập tức bắt chặt tay cô.
" Phu nhân, có phải lần này em làm tròn trách nhiệm rồi không? " hai hàng nước mắt trên mặt Thẩm Mi lăn dài.
Minh Nhi nghẹn ngào, gật đầu, cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể nào thốt nên lời.
Hai mắt Thẩm Mi nhạt nhòa, cô nở nụ cười mãn nguyện, những gì cô hứa cuối cùng cũng đã thực hiện.
" Xin người...hãy sống thật tốt...luôn cả phần của em..." Thẩm Mi hấp hối.
Mi mắt trĩu nặng khép chặt, tay Thẩm Mi buông thõng, hơi thở cũng chẳng còn, mặc dù ra đi trong sự tiếc nuối nhưng khóe môi cô lại khẽ cong hạnh phúc.
Cô vì bảo vệ người chủ mà cô chờ đợi suốt nhiều năm chỉ để bù đắp lại những sai lầm, sau cùng phải dùng cả mạng sống để chứng minh lòng trung thành.
Minh Nhi đau đớn, lay cỡ nào Thẩm Mi cũng không tỉnh lại.
" Miiiiiiiiii " cô ngửa cổ gào thét, tiếng khóc ai oán vang vọng thấu trời xanh.
Người của Vương Hoàng cùng Triệu Khanh bây giờ mới tới chỗ bệnh viện, thấy cảnh hỗn loạn trước mắt không khỏi lo sợ, ba chân bốn cẳng phi nhanh về phía trước.
" Minh Nhi, Minh Nhi..." Vương Hoàng vừa chạy vừa gọi tên.

Đập vào mắt anh là cảnh Minh Nhi ngồi bệch dưới đất ôm xác của Thẩm Mi đờ đẫn làm anh bàng hoàng, máu tươi vương vãi khắp nơi, anh quát lớn vào những tên vệ sĩ bên cạnh.
" Chuyện gì vừa xảy ra? "
" Thưa...Ôn Mặc Di đã đến đây ám sát phu nhân...Thẩm Mi...cô ấy...cô ấy đã dùng thân chắn đạn cho phu nhân...nên..." vệ sĩ ngập ngừng.
Minh Nhi ôm chặt xác Thẩm Mi, chẳng màn đến sự xuất hiện của Vương Hoàng, lắc lư cơ thể thì thầm điều gì đó.
" Minh Nhi...!" anh khẽ gọi, đưa tay định vào người cô.
Bất ngờ nó dừng lại đột ngột, Vương Hoàng cất không thành lời, ánh mắt của Minh Nhi không còn chút hiền hòa, thay vào đó là một đôi mắt chết người đầy màu đỏ rực của thù hận.
" Mấy người nghe cho rõ...Ôn Mặc Di là của tôi...không ai được phép động vào cô ta..." Minh Nhi gằn giọng, liếc nhìn từng người một.
Rồi, cô buông tay khỏi xác của Thẩm Mi, nhẹ nhàng đặt Thẩm Mi nằm ngay ngắn, cô quẹt đi nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu, khẽ hôn lên vầng trán lạnh ngắt, đứng dậy đi như người bất cần đời về phía Hoắc Đường.
" Mang tới cho tôi một bộ cung bắn " Minh Nhi lạnh lùng ra lệnh.
Hoắc Đường ngơ ngác, ông không hiểu Minh Nhi định làm gì, nhìn sang Vương Hoàng chỉ thấy anh im lặng, ngầm ra hiệu cho ông làm theo.
Họ không hề biết tại sao Minh Nhi muốn dùng cung tên, thật ra là vì cô giỏi nhất là bắn cung, đã học môn này từ khi bước vào Đới được 4 tháng.
Cô muốn dùng cung tên thay vì súng để xử lý Ôn Mặc Di, mục đích là bắt ả lãnh từng mũi tên đau thấu xương tủy thay vì kết thúc mạng sống chỉ bằng một phát đạn, dây dưa để ả cảm nhận thế nào là bị bắn vào người, như cách ả đã làm với Thẩm Mi.
Chỉ vài phút sau, Hoắc Đường mang đến cho Minh Nhi một cây cung kèm theo những mũi tên sắc nhọn.
Cô lập tức cầm lấy chúng, vác những mũi ra sau lưng hệt như một cung thủ chuyên nghiệp.
" Ôn Mặc Di đang ở đâu? " cô hắng giọng tra hỏi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK