Tạ Ninh nhận được điện thoại của Nghiêm Khê, nói rằng cuối tuần sẽ đến phía Nam công tác, đúng lúc có thể gặp mặt cậu.
Bất cứ ai cũng có thể không gặp, nhưng Nghiêm Khê thì Tạ Ninh nhất định phải gặp.
Thời gian được ấn định vào tối thứ bảy. Hôm đó, đoàn phim tan làm sớm, lúc Trang Duyên trở về, Tạ Ninh đang chuẩn bị ra ngoài.
Trang Duyên giữ cổ tay cậu, nói: "Chờ anh một chút."
Tạ Ninh nghiêng đầu nhìn hắn.
Trang Duyên vừa từ bên ngoài về, đầu ngón tay hơi lạnh, lại trùng hợp đặt đúng lên hình xăm trên cổ tay Tạ Ninh.
Đầu ngón tay dừng lại một lúc, rồi như vô tình nhẹ nhàng vuốt v e hai cái.
Lần trước khi hôn nhau, Trang Duyên đã có cảm giác, lần này càng xác định rõ hơn, làn da dưới đầu ngón tay có chút thô ráp.
Như là... một vết sẹo?
Ánh mắt Trang Duyên trầm xuống.
Tạ Ninh dường như không hề hay biết, hỏi: "Sao vậy?"
"Anh đi cùng em." Giọng Trang Duyên bình thản, che giấu hoàn toàn những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Tạ Ninh ngạc nhiên nhìn hắn: "Anh đi làm gì?"
Trang Duyên cong môi, mỉm cười với cậu: "Dù sao sớm muộn gì cũng là người một nhà, bạn của em anh cũng nên làm thân một chút chứ."
Tạ Ninh nhíu mày, hơi do dự vài giây.
Trang Duyên hỏi: "Em định đi bằng gì?"
Tạ Ninh: "Bắt xe."
"Vậy em cứ thử xem." Trang Duyên khẽ cười, "Khu này khá hẻo lánh, bình thường khó gọi xe lắm. Em định đứng chờ vài tiếng trong gió lạnh à?"
Tạ Ninh kinh ngạc nói: "Vậy sao?"
"Ừm." Trang Duyên dứt khoát quyết định thay cậu, "Em cũng đâu biết lái xe, đừng do dự nữa, anh đưa em đi."
Tạ Ninh đành đáp: "Được."
Đôi lúc cậu cảm thấy cách bọn họ ở bên nhau thật thú vị.
Trang Duyên có tính cách mạnh mẽ, còn Tạ Ninh lại tùy ý thuận theo. Thế nên giữa hai người, phần lớn thời gian đều là Trang Duyên nắm quyền chủ động, còn Tạ Ninh chỉ bị động tiếp nhận.
Nhưng cậu lại không hề ghét cảm giác này, thậm chí còn âm thầm thấy nhẹ nhõm.
Trước đây, cậu đã từng rất hoang mang, mơ hồ, ngày qua ngày, sống không có mục tiêu, không có phương hướng, giống như đang đi trong màn sương mù dày đặc.
Không biết đường về, cũng chẳng biết phía trước là đâu.
Bây giờ thì khác rồi.
Đã có người nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước.
Cậu không cần phải bận tâm nên rẽ trái hay rẽ phải, chỉ cần toàn tâm toàn ý tin tưởng Trang Duyên, để hắn quyết định là được.
Sau đó cứ chờ đến khi hắn đưa cậu thoát khỏi sương mù, chào đón một tương lai rộng mở.
"Chờ anh vài phút." Trang Duyên giữ cổ tay Tạ Ninh, kéo cậu vào phòng ngủ chính.
Tạ Ninh khó hiểu: "Anh còn chuyện gì à?"
"Không có." Trang Duyên nói, "Anh thay bộ đồ khác."
Nói rồi, hắn mở tủ quần áo, lấy ra hai bộ đặt lên giường: "Em thấy bộ nào đẹp hơn?"
Trang Duyên vốn có gu thẩm mỹ tốt, Tạ Ninh liếc qua hai bộ trên giường, thật lòng nhận xét: "Cả hai đều đẹp."
Trang Duyên trầm ngâm vài giây, chọn bộ có màu sắc hợp với trang phục của Tạ Ninh hơn.
Nhìn hắn thay đồ, Tạ Ninh khẽ cong khóe môi: "Coi trọng đến mức phải thay đồ à?"
Trang Duyên cài cúc tay áo, nhướng mày cười: "Chuyện liên quan đến em, có khi nào anh không coi trọng chứ?"
Tạ Ninh không khỏi sững người một giây.
Trang Duyên soi gương chỉnh trang, lại lấy thêm một chiếc cà vạt, thấp giọng hỏi: "Giúp anh thắt nhé?"
Tạ Ninh bước hai bước về phía hắn, đưa tay nhận lấy cà vạt, ngước mắt nhìn Trang Duyên: "....Cúi xuống."
Trang Duyên ngoan ngoãn cúi xuống nhìn cậu.
Hai tay Tạ Ninh giữ lấy hai đầu cà vạt, khi vòng qua cổ Trang Duyên, trông như đang chủ động vươn tay ôm lấy hắn.
Động tác thắt nút nhẹ nhàng, ánh mắt tập trung, Trang Duyên nhìn cậu, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.
Đợi đến khi thắt xong, Tạ Ninh vừa định lùi lại, bóng tối trên đỉnh đầu đã phủ xuống.
Trang Duyên giữ lấy gáy cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi.
Tạ Ninh đỏ mặt ra khỏi cửa.
Trước khi đi, Trang Duyên còn tiện tay lấy một chiếc áo khoác từ tủ ném cho cậu: "Buổi tối trời lạnh, em mặc thêm áo vào đi."
Ôm áo lên xe, Tạ Ninh mới chậm chạp nhận ra chiếc áo trong tay trông hơi lạ: "Chiếc áo khoác này.... hình như là của anh mà."
"Không sao." Trang Duyên cười nhìn cậu, "Cũng đâu phải lần đầu tiên em mặc đồ của anh."
Tạ Ninh: "..."
Điểm hẹn cách đoàn phim một quãng khá xa, lúc họ đến nơi, Nghiêm Khê đã đợi rất lâu.
"Xin lỗi."
Vị trí đặt trước là một bàn cạnh cửa sổ, Tạ Ninh ngồi vào trong, vừa ngồi xuống đã nở nụ cười áy náy với Nghiêm Khê. Trang Duyên rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.
Nghiêm Khê nói: "Cậu xin lỗi gì chứ."
Thấy Trang Duyên, hắn cũng không bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Nghiêm Khê đưa thực đơn cho Tạ Ninh, nói: "Tôi nhớ trước đây cậu rất thích quán này, search thử thì thấy vẫn còn mở nên liền chọn ở đây. Không biết qua nhiều năm như vậy, đầu bếp có thay đổi không nữa."
Tạ Ninh cúi đầu, đầu ngón tay khẽ nắm lấy góc thực đơn: "Tôi cũng quên mất vị đồ ăn ở đây thế nào rồi."
Trang Duyên chợt nhớ ra, hồi nhỏ Tạ Ninh đã sống ở phía Nam khá lâu, có thể coi là lớn lên tại đây.
Hắn nhìn sang Nghiêm Khê, hỏi: "Hai người quen nhau từ nhỏ?"
Nghiêm Khê nhướn mày, giọng hơi khiêu khích: "Tạ Ninh chưa từng nhắc đến tôi à?"
Trang Duyên thản nhiên đáp: "Bình thường chúng tôi không nói về những người không quan trọng."
Nghiêm Khê có chút nghẹn lời.
Tạ Ninh giải thích: "Quê Nghiêm Khê ở đây, trước kia nhà em và nhà cậu ấy là hàng xóm, quen biết cũng khá lâu rồi."
Nghiêm Khê bổ sung: "Tôi với Tạ Ninh là thanh mai trúc mã, quen cậu ấy sớm hơn anh mười mấy năm đấy."
Trang Duyên nhìn Nghiêm Khê đầy ẩn ý: "Chưa chắc đâu."
Dù không có ấn tượng, nhưng hắn đã từng gặp Tạ Ninh ngay từ lúc cậu vừa mới sinh ra.
Trước khi mùi thuốc súng giữa hai người bùng nổ, Tạ Ninh đã kịp thời gọi phục vụ đến gọi món.
Sau khi gọi vài món, cậu quay sang hỏi: "Chừng này đủ chưa?"
Nghiêm Khê: "Như cũ là được."
Trang Duyên: "Khẩu vị của anh, em biết mà."
Tạ Ninh bất lực chốt đơn.
Cậu và Nghiêm Khê đã lâu không gặp, lại đúng dịp về chốn cũ, nên trò chuyện nhiều hơn một chút: "Chú dì vẫn khỏe chứ?"
Nghiêm Khê gật đầu: "Ban ngày tôi vừa về nhà, sức khỏe họ vẫn tốt."
Trang Duyên lơ đãng nghe họ ôn lại chuyện cũ, bàn tay dưới gầm bàn không an phận khẽ động.
Hắn nghiêng người, lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang thả lỏng bên eo của Tạ Ninh, đầu ngón tay chầm chậm lướt qua lòng bàn tay cậu, rồi len lỏi vào giữa các ngón tay.
Ngón tay không chút do dự đan vào nhau, mười ngón tay siết chặt không một kẽ hở.
Tạ Ninh đang nói chuyện với Nghiêm Khê thì khựng lại, quay sang nhìn Trang Duyên.
Trang Duyên cười khẽ, hỏi: "Em sống ở phía Nam mười mấy năm à?"
Tạ Ninh: "Ừm."
Trang Duyên tò mò: "Vậy ngôi nhà em từng ở vẫn còn chứ?"
"Không còn nữa." Tạ Ninh im lặng vài giây, cúi đầu, "Lúc chuyển về phía Bắc, em đã bán căn nhà đó rồi."
Trang Duyên hơi nhíu mày.
Hắn và Tạ Ninh ngồi rất gần nên có thể rõ ràng cảm nhận được trong khoảnh khắc đó, cơ thể của cậu đã thoáng căng cứng, bàn tay trong lòng bàn tay hắn hơi run rẩy.
Nghiêm Khê cũng có vẻ muốn nói lại thôi.
Nhưng trước khi Trang Duyên kịp hỏi thêm, phục vụ đã mang thức ăn lên.
Ăn bằng một tay thực sự rất kỳ quặc, Tạ Ninh nhân cơ hội rút tay khỏi tay Trang Duyên.
Nghiêm Khê gắp vài đũa, như thể muốn đổi đề tài: "Bộ quần áo trên người cậu trông lạ quá, cũng không giống phong cách trước đây, đồ mới mua à?"
Không chờ Tạ Ninh kịp trả lời, Trang Duyên đã bình thản lên tiếng: "Ồ, đó là đồ của tôi."
Nghiêm Khê: "..."
Nghiêm Khê ngẩng đầu nhìn Tạ Ninh, đúng lúc thấy gương mặt cậu hơi nóng lên, lộ rõ vẻ ngại ngùng.
Ăn xong bữa cơm, Nghiêm Khê cảm thấy thứ làm hắn no không phải là thức ăn....
Mà là cơm chó.