• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ông cụ Tạ tỉnh lại, tảng đá cuối cùng trong lòng Tạ Ninh cũng rơi xuống.

 

Tốc độ hành động của Trang Duyên trước nay luôn rất nhanh, đến mức khi Tạ Ninh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bảo người chuyển đồ của mình từ biệt thự ven hồ sang.

 

Nói đi cũng phải nói lại, hai người họ đã sống cùng nhau không phải chỉ một hai ngày, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có cảm giác như cuộc sống tương lai của họ đã hoàn toàn hòa vào nhau.

 

Lúc ở biệt thự ven hồ, cả hai đều có phòng ngủ riêng. Khi ở khách sạn quay phim cũng chẳng có nhiều đồ dùng cá nhân.

 

Bây giờ, quần áo của họ đều được đặt chung trong một tủ, thấm đẫm hơi thở của đối phương.

 

Cả hai đều có gu thẩm mỹ rất tốt, nhìn thoáng qua cũng khó phân biệt được đồ nào là của ai. Trang Duyên lướt tay qua quần áo, rút ra một chiếc áo khoác tối màu.

 

"Nếu một ngày nào đó không cẩn thận cầm nhầm đồ thì sao?" Hắn ngậm ý cười hỏi.

 

Tạ Ninh lặng lẽ nhìn hắn một cái: "Sao có thể dễ nhầm như thế được."

 

"Hửm?"

 

Tạ Ninh chỉ vào dáng người hai người: "Size quần áo của anh lớn hơn em một cỡ mà."

 

Trang Duyên nhướng mày: "Nếu không để ý thì sao?"

 

Tạ Ninh nói: "Dù lúc lấy không để ý thì lúc mặc vào có vừa hay không cũng phải biết chứ."

 

"Cũng đúng." Trang Duyên tỏ vẻ tiếc nuối, "Thế thì đáng tiếc thật, anh còn nghĩ có một ngày nào đó em sẽ mặc nhầm đồ của anh ra ngoài."

 

Tạ Ninh đỏ mặt lườm hắn một cái.

 

Đang định xuống lầu, Trang Duyên bỗng đưa tay chặn lại, khóe môi vẫn mang theo nụ cười không thể che giấu: "Hôm nay em đã mặc nhầm rồi."

 

Tạ Ninh khựng lại, cúi đầu nhìn quần áo trên người.

 

Hôm nay thời tiết khá ấm, cậu cũng không mặc nhiều, áo sơ mi và quần dài đều rất vừa vặn, ống tay áo xắn lên một nếp, vừa đủ lộ ra nửa cổ tay, gấu quần cũng vừa khéo, kích cỡ không có gì sai lệch.

 

Cậu đoán chắc Trang Duyên lại đang trêu mình, bèn mím môi nhìn hắn: "Nhầm chỗ nào?"

 

Trang Duyên thu tay lại, ánh mắt đầy ý cười dừng trên cổ cậu: "Cà vạt nhầm rồi, cái này là của anh."

 

Tạ Ninh còn chưa kịp cúi đầu nhìn, Trang Duyên đã kéo cậu đến trước gương: "Em nhìn xem."

 

Trên cổ cậu là một chiếc cà vạt xanh nhạt. Vì Trang Duyên thích gam màu trầm, nên khi chọn cậu cũng không để ý, quả thực đã lấy nhầm một cái lạ hoắc.

 

Quần áo còn có thể phân biệt kích cỡ, nhưng những phụ kiện như cà vạt, khuy măng sét hay thắt lưng lại không dễ nhận ra.

 

Mặt Tạ Ninh hơi nóng lên.

 

Cậu giơ tay chạm nhẹ vào cà vạt, định tháo ra để đổi cái khác.

 

Trang Duyên híp mắt, bỗng cúi xuống, vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, nắm lấy tay cậu, thắt lại chiếc cà vạt đang mở dở.

 

"Chiếc này anh chỉ đeo đúng một lần, vì không thích màu sắc của nó nên cất luôn vào đáy tủ. Không ngờ lại hợp với em đấy."

 

Hắn cúi đầu nói chuyện, môi gần như dán vào cằm Tạ Ninh, khiến nhiệt độ trên mặt cậu càng tăng cao.

 

Trang Duyên nói: "Đeo cái này đi, hợp với bộ hôm nay của em lắm."

 

Tạ Ninh đẩy hắn ra, liếc nhìn mình trong gương, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ đi ra ngoài.

 

Trang Duyên cài lại khuy tay áo của mình, ánh mắt dừng trên vành tai hơi ửng đỏ của Tạ Ninh vài giây, sau đó khẽ nhướng mày, nở nụ cười.

 

Sau khi ông cụ Tạ tỉnh lại, số người đến thăm tăng lên gấp mấy lần.

 

Phần lớn đều là hậu bối, cũng có không ít đối tác thương mại của nhà họ Tạ. Trong số đó, có vài người không tiện từ chối.

 

Tạ Ninh không giỏi trò chuyện với người ngoài, cũng không có ý định diễn vai hiếu tử hiền tôn trước mặt họ. Thấy sức khỏe ông nội không còn gì đáng lo, cậu thường đợi đến tối khi không có ai mới đến bệnh viện trò chuyện với ông.

 

Ban ngày, khoảng thời gian ấy thuộc về thế giới của riêng cậu và Trang Duyên.

 

Trang Duyên về một chuyến không dễ dàng gì, Tạ Ninh cũng biết hắn sẽ không ở lại lâu.

 

Đoàn phim thiếu mất trưởng nhóm mỹ thuật là Tạ Ninh thì vẫn còn Vương Dần Dần cùng các phó mỹ thuật khác gánh vác. Nhưng thiếu đi đạo diễn là Trang Duyên thì lại chẳng có ai thay thế được.

 

Tạ Ninh từng ngày đếm ngược thời gian, cũng không nỡ rời xa Trang Duyên.

 

Hôm nay Trang Duyên đưa Tạ Ninh đi gặp nhóm bạn của hắn.

 

Nếu là trước đây, Trang Duyên sẽ không mấy thích dẫn Tạ Ninh theo, một là vì Tạ Ninh vốn không thích chỗ đông người, hai là vì bạn bè của hắn đều là kiểu người ham chơi, dù không có ác ý nhưng đôi khi sẽ cư xử thiếu chừng mực.

 

Chẳng hạn như Ngụy Lãng từng hóng hớt muốn xem kịch hay giữa hắn, Tạ Ninh và Từ Thanh.

 

Đôi khi Trang Duyên cũng lười để ý đến họ, nhưng hiện tại đã khác xưa. Nếu hắn và Tạ Ninh đã quyết định gắn bó lâu dài, thì cũng không thể để bạn bè của hắn hoàn toàn bài xích Tạ Ninh.

 

Ít nhất hắn phải để bọn họ hiểu rằng, Tạ Ninh là người mà hắn đã chọn, đã thừa nhận, là người hắn muốn bảo vệ, không thể để bọn họ tuỳ tiện bàn tán hay trêu chọc nữa.

 

Tất nhiên, Tề Duệ cũng có mặt.

 

Cậu ta biết khá nhiều chuyện của hai người họ. Chưa kể đến lần Trang Duyên cố ý hỏi xin chìa khóa trung tâm thương mại vào dịp Tết, bệnh án tâm lý của Tạ Ninh cũng là do cậu ta vô tình phát hiện. Vì thế, lúc này, Tề Duệ cũng không quá kinh ngạc.

 

Ngược lại, Ngụy Lãng thì trông có vẻ khó tin, bước đến hỏi: "Hai người thật sự ở bên nhau?"

 

Trước đây, dù Tề Duệ có buôn chuyện với đám bạn này, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy. Nhìn cách Trang Duyên bảo vệ Tạ Ninh chặt chẽ như vậy, Ngụy Lãng vẫn có chút ngỡ ngàng.

 

Trang Duyên khẽ nhướng mắt, trên mặt mang theo biểu tình cười như không cười: "Nói ra còn phải cảm ơn cậu. Nếu không có cái bẫy mà cậu giăng ra khi đó, tôi và Tạ Ninh cũng chẳng có duyên sâu đến vậy."

 

Hôm nay, bọn họ vẫn hẹn nhau ở Lan Trai. Đa số bạn bè đều kéo nhau đến quán bar chơi, nhưng Trang Duyên sợ Tạ Ninh ngại ồn ào, nên chỉ tìm một phòng riêng yên tĩnh để ăn uống. Chỉ khi có ai đến tìm, hắn mới nói chuyện đôi câu.

 

Cùng một địa điểm, lại nhắc đến chuyện cũ, Ngụy Lãng cũng nhớ lại tâm trạng hớn hở chờ xem trò hay của mình khi đó.

 

Ngụy Lãng thoải mái tự rót một ly rượu, nâng lên: "Tôi kính hai người một ly."

 

"Em ấy không uống rượu." Trang Duyên cười cười, "Ly này tôi uống thay em ấy."

 

Lời này có nghĩa là hắn đã bỏ qua chuyện cũ. Ngụy Lãng thầm thở phào, đồng thời cũng kín đáo quan sát Tạ Ninh đang ngồi bên cạnh Trang Duyên.

 

Trước đây, bọn họ không tiếp xúc với Tạ Ninh nhiều, chỉ có những lúc tám chuyện riêng, luôn có người nói Tạ Ninh và Trang Duyên giống nhau thế này thế nọ.

 

Nhưng bây giờ khi hai người ngồi cạnh nhau, Ngụy Lãng lại chẳng thấy họ có điểm nào giống nhau.

 

Tính cách Tạ Ninh trầm lặng, ánh mắt khi lướt qua người khác cũng điềm tĩnh, dường như không có gì có thể lưu lại dấu vết trong lòng cậu.

 

Cậu lạnh nhạt với mọi người, nhưng không phải kiểu lạnh lùng xa cách. Khi Ngụy Lãng chào hỏi, cậu vẫn đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

 

Chỉ là nụ cười ấy có phần xa cách.

 

Nhưng Trang Duyên thì khác, phần lớn thời gian hắn đều mạnh mẽ và bộc trực, cũng chẳng giấu giếm cảm xúc của mình. Vui thì cười, không vui thì nhíu mày quát thẳng.

 

Nếu nói hai người họ có điểm gì giống nhau, thì có lẽ chỉ có ngoại hình. Cả hai đều đẹp đến mức khiến người ta khó lòng rời mắt.

 

Sau khi Ngụy Lãng rời đi, ánh mắt Tạ Ninh dừng trên ly rượu, bỗng nói: "Em biết uống rượu."

 

Trang Duyên nhướng mày, bật cười: "Chỉ bằng tửu lượng của em?"

 

Tạ Ninh hỏi lại: "Anh biết tửu lượng của em thế nào sao?"

 

Trang Duyên định trả lời, nhưng chợt nhớ ra đúng là hắn không biết thật.

 

Trước đây, hắn từng thấy Tạ Ninh say rượu, nhưng cậu đã uống bao nhiêu thì hắn lại chưa từng thấy. Sau đó, hắn rất ít khi để cậu động vào rượu, về sau cũng chưa từng thấy cậu say thêm lần nào nữa.

 

Trang Duyên bèn nói: "Dù sao thì cũng không quá tốt."

 

Tạ Ninh nghiêng đầu nhìn hắn: "Thật ra, một hai ly cũng không say đâu."

 

Trang Duyên cười khẽ: "Thôi, anh không dám cho em thử đâu. Nhỡ em say rồi lại phải dỗ."

 

Tạ Ninh nhất thời cạn lời.

 

Sau đó, lần lượt có không ít người đến bắt chuyện. Tạ Ninh cũng gặp gỡ hết những người bạn thân của Trang Duyên. Dù phần lớn rượu đều bị Trang Duyên cản lại, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi uống hai ly, đôi má ửng đỏ.

 

Thấy cậu có vẻ mệt, Trang Duyên dẫn cậu về phòng nghỉ.

 

Không biết là trùng hợp hay là có chủ ý, đình viện mà bọn họ vào chính là nơi họ đã từng ở trước đây.

 

"Nơi này yên tĩnh, không khí trong lành, cũng không phải ai muốn đến là đến được." Trang Duyên kéo Tạ Ninh đến bên cửa sổ, "Lúc tâm trạng hỗn loạn, đến đây ở một thời gian là có thể bình tâm lại, dường như mọi phiền não đều tan biến."

 

Tạ Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một vùng cây xanh tươi tốt, quả thực khiến lòng người thư thái.

 

Xa xa là những ngọn núi trập trùng, cây cối trên sườn núi lay động theo gió. Hít thở một hơi, đều là hương vị mát lành của rừng xanh.

 

Trang Duyên ghé sát tai cậu, nói: "Trước đây, ông nội anh rất thích đến đây ở mỗi khi phiền muộn. Sau này, sức khỏe ông không chịu nổi nữa, nên mới ít lui tới."

 

Tạ Ninh gật đầu: "Nơi này thực sự giúp người ta thư giãn đầu óc."

 

Trang Duyên ôm lấy cậu: "Anh đã bao trọn đình viện này rồi."

 

Tạ Ninh hơi sững sờ: "Hả?"

 

Trang Duyên nói: "Công việc của anh không cho phép lúc nào cũng ở bên cạnh em. Sau này nếu có chuyện phiền lòng, mà anh lại không có ở đó, em có thể đến đây thư giãn."

 

Tạ Ninh: "... Được."

 

"Dù không hẳn là hữu dụng, nhưng có còn hơn không." Trang Duyên nói.

 

Những chuyện phát sinh gần đây đã cảnh tỉnh hắn. Dù hắn tự tin có thể chăm sóc tốt cho Tạ Ninh, nhưng khi đối mặt với biến cố, hắn mới nhận ra rằng có quá nhiều chuyện khiến hắn lực bất tòng tâm.

 

Cả hai đều là người trưởng thành, có sự nghiệp riêng, không thể lúc nào cũng quấn lấy nhau.

 

Nhưng tình trạng tâm lý của Tạ Ninh vẫn luôn là điều khiến hắn lo lắng.

 

Hắn chỉ mong, dù không có hắn bên cạnh, cậu vẫn có một nơi để thanh thản nghỉ ngơi.

 

Đang suy nghĩ, Tạ Ninh nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào má hắn: "Sẽ hữu dụng"

 

Dừng một chút, cậu nói thêm: "Em rất thích."

 

"Em thích là được." Trang Duyên khẽ cong môi.

 

Nhưng trong lòng Tạ Ninh vẫn còn một thắc mắc, cậu hỏi: "Tại sao lại là căn phòng này?"

 

Trang Duyên cười như không cười nhìn cậu: "Em nói xem?"

 

Ngắm cảnh xong, Trang Duyên kéo Tạ Ninh vào phòng ngủ, không nói thêm lời nào đã đè cậu xuống giường, mạnh mẽ hôn một trận.

 

Hương rượu nhàn nhạt lan tỏa giữa môi răng hai người, như thể kéo ký ức của họ trở về đêm hôm đó, một đêm từ rất lâu trước đây.

 

Trang Duyên nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng phải em nói em say đến mức không nhớ gì sao? Nói không chừng ở lại đây thêm vài lần, em sẽ nhớ ra mình đã làm gì cũng nên?"

 

Tạ Ninh bị hôn đến đỏ mặt tía tai: "Sao anh cứ lật lại chuyện cũ hoài vậy."

 

"Anh cứ thích lật chuyện cũ đấy." Trang Duyên hừ một tiếng, "Trừ khi một ngày nào đó em nhớ ra rốt cuộc em đã câu dẫn anh thế nào."

 

Tạ Ninh bị hắn nói đến mức xấu hổ không chịu nổi: "Em không có câu dẫn anh."

 

"Em xem, vẫn không chịu thừa nhận này." Trang Duyên nhìn bộ dạng vô tội của cậu mà giận đến sôi máu.

 

Hắn li3m môi, cúi xuống cắn lấy vành tai Tạ Ninh, giọng khàn khàn: "Hôm nay anh tắm cho em, chúng ta cùng ôn lại chuyện của đêm đó nhé."

 

Tạ Ninh: "......"

 

-------------

 

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện cũ nằm ở chương 21, 22.

 

~~~~~~~~~~

 

Ra chương lâu tới mức chính tui cũng quên mất nội dung truyện ròi😱😭 Ráng lết cho xong rồi  edit 40 chương đầu, sẵn đọc lại luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK