Tiếng gõ mõ báo hiệu giờ tý vang lên, ngoài phòng trực của nha môn lục bộ còn sáng đèn, ngọn đèn cuối cùng đã tắt.
Vào một đêm đông lạnh giá, Sài Bình xoa tay, ra khỏi nhà lao của Hình Bộ, gặp vài tuần vệ của Tuy Cung bước tới kiểm tra túi ông, hàn huyên: “Thị ngự sử đại nhân làm việc trễ vậy.”
Sài Bình cười nói: “Tam công tử đã trở lại, dặn dò chút việc, phải lo làm cả đêm.”
Ông là thị ngự sử, quan phẩm cao hơn Trình Sưởng, nhưng dù sao Trình Sưởng cũng là tiểu vương gia, ông làm việc cho hắn cũng không quá đáng.
Tuần vệ nói: “Đại nhân đã vất vả.”
Sài Bình gật đầu, nhìn tuần vệ đi xa, lồng hai tay áo đi qua cánh cửa nhỏ trong góc ra khỏi cung.
Đường phố vắng tanh, ngoại trừ một chiếc xe ngựa treo đèn lồng có chữ “Sài” đậu ở đầu hẻm cách đó không xa.
Gã sai vặt đứng cạnh xe ngựa thấy Sài Bình, cất tiếng chào: “Đại nhân.” Sau đó hỏi, “Đại nhân, về phủ phải không?”
Sài Bình đáp “Ừm”.
Ông vốn muốn lên xe ngựa, chân đã nâng lên, không hiểu sao lại do dự đặt xuống.
Ông lùi lại một bước, sửa y quan, sau đó xoa tay, nhảy tại chỗ vài cái, tựa như muốn trút bớt cái lạnh mới dám bước lên xe ngựa.
Rèm xe rơi xuống, gã sai vặt quất roi, cho xe chạy dọc con hẻm đã vào đông.
Sài Bình vô xe, không ngồi mà cúi chào người mặc áo choàng màu xanh đen trước mặt: “Điện hạ, thuộc hạ đã để điện hạ chờ lâu, thật có lỗi.”
Người mặc áo choàng dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở mắt và nói: “Không sao.”
Sài Bình nói: “Thuộc hạ vừa hỏi thăm Hình Bộ, hôm nay trước khi đến dự tiệc đón gió, Tam công tử đã xem cuốn sổ ghi chép mà hắn đã đích thân thẩm vấn La Xu, còn nói sáng mai muốn tái thẩm, muốn thẩm vấn một mình, không cần lục sự ở bên cạnh ghi chép.”
“Điện hạ, ngài có nghĩ Tam công tử đã đoán được lục sự trong nhà lao của Hình Bộ là người của chúng ta, hơn nữa còn đoán được việc chúng ta lợi dụng La Xu làm trò để dụ hắn đến Thanh Phong Viện?”
Lời này vừa dứt, trong xe im lặng thật lâu.
Qua một lúc, người mặc áo choàng mới nói: “Dù gì hắn đã đi một vòng bên bờ vực sinh tử, không đoán được mới là lạ.”
“Điện hạ nói phải.” Sài Bình gật đầu, “Nhưng trước đây thuộc hạ vẫn luôn cho rằng Tam công tử là người hồ đồ, không ngờ sau khi rơi xuống nước hắn trở nên nhạy bén như thế.”
Ông lại nói thêm: “Thuộc hạ đã phái người đi hỏi thăm làm sao Tam công tử sống sót được sau khi rơi xuống vách núi, nhưng không có người của chúng ta trong đội nhân mã của Điện Tiền Ty đi đón Tam công tử lần này.
Trên đường đi, Tam công tử hầu như không kể cho ai nghe chuyện hắn rơi xuống vách núi, vì vậy thuộc hạ chưa rõ ràng.
Tuy nhiên trước đó thuộc hạ đã phái người đến làng chài Đông Hải hỏi thăm, ít ngày nữa sẽ có tin tức.”
“Không cần.” Người mặc áo choàng nói, “Lúc hắn rơi xuống, bị một chạc cây dài chặn lại, sau khi xuống đáy vực, chính hắn cũng không nhớ rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó người của làng chài Đông Hải nhặt được hắn bên hồ Bạch Vân, lúc ấy đang hôn mê, ngoại trừ vết đao chém trên cánh tay, không có vết thương nào khác, tỉnh lại ở làng chài, cơ thể cũng không có gì khó chịu.”
“Chuyện này……” Sài Bình líu lưỡi, “Sao điện hạ biết rõ như vậy?”
Nghe như là Tam công tử chính miệng bẩm báo.
Nhưng đương nhiên ông không cần chờ người mặc áo choàng trả lời, cân nhắc rồi nói: “Chuyện này không đúng.
Sau khi Tam công tử rơi xuống, người của chúng ta đã đặt đèn trên vách đá để nhìn kỹ.
Vách đá dựng đứng, có chạc cây chặn ngang cũng không ngăn được người, mặc dù Tam công tử bị cản lại, bờ cạn của hồ Bạch Vân toàn là sỏi đá, ngã từ trên cao như vậy, cho dù không tan xương nát thịt, làm sao không có chút vết thương nào? Hơn nữa người của chúng ta đã tìm trên bờ lẫn trong nước, tất nhiên không có thiếu sót, nhưng không hề thấy bóng dáng của Tam công tử.”
Ông vừa nói, vừa cân nhắc trong lòng, càng cân nhắc càng cảm thấy không đúng.
Suy nghĩ tới đây, dường như không nhịn được nên nói tiếp: “Điện hạ, ngài còn nhớ Tam công tử rơi xuống nước lần trước không?”
Người mặc áo choàng “Ừm”.
“Lần đó Tam công tử rơi xuống nước, cả người chìm trong nước khoảng một nén nhang, người bình thường đã đi gặp Diêm La Vương.
Nhưng Tam công tử thì sao, lúc vớt lên vốn im lìm, vừa mang về nha môn của kinh triệu phủ thì xác chết đột nhiên bật dậy.”
“Điện hạ ngài thấy……” Sài Bình do dự một chút, “Trên đời này có người như vậy hay không, bất kể thế nào cũng không chết được, hoặc là, cho dù đã chết cũng sẽ sống lại?”
Xe ngựa đang đi trên đường không nhanh không chậm giữa đêm khuya.
Lúc Sài Bình nói những lời này, có một cơn gió lạnh thổi tới, gió vén một góc rèm tràn vào, ngọn đèn trong xe hơi nhấp nháy, Sài Bình quay qua nhìn theo bản năng, vô tình nhìn thoáng qua thấy một vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, cả người không khỏi rùng mình.
Người mặc áo choàng ngồi trầm mặc, không biết có nghe lọt tai không, một lúc sau hắn hỏi: “Các ngươi tìm được Mao Cửu chưa?”
Mao Cửu là người có vết sẹo ở lòng bàn tay mà Vân Hy và Trình Sưởng vẫn đang tìm.
“Vẫn chưa.” Sài Bình đầy xấu hổ, “Vài ngày trước, người của chúng ta đã nhìn thấy hắn ở phố Chu Tước, đuổi theo một hồi, tới sông Tần Hoài thì bị mất dấu.”
“Lúc ấy làm việc ở Kim Lăng rất khó, Tam công tử mất tích, đội ngũ của Điện Tiền Ty tìm kiếm suốt ngày trong thành, tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu đang đến gần, các vũ công Tây Vực vào kinh chúc thọ, trong thành đầy người đi xem náo nhiệt.
Thuộc hạ lo lắng Mao Cửu chuồn ra khỏi Kim Lăng nhân dịp vũ công Tây Vực tiến vào thành, lập tức phái người đi tìm hắn trong phạm vi trăm dặm bên ngoài thành, thế nhưng vẫn không tìm thấy hắn.”
Người mặc áo choàng nghe vậy thì nhíu mày, có vẻ hơi tức giận, nhưng một lát sau, hắn chậm lại: “Không trách ngươi, Mao Cửu quả thật có chút bản lĩnh.”
Nếu không, hắn sẽ không phái Mao Cửu liên lạc với người lái thuyền, bảo người lái thuyền nhét gạch vàng vào tay áo của Trình Sưởng.
“Đa tạ điện hạ rộng lượng.” Sài Bình nói, “Tuy nhiên, hôm nay thuộc hạ ở trong cung, không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì, thuộc hạ nghe được một tin vô cùng quan trọng.”
Ông liếc nhìn người mặc áo choàng, hạ giọng, “Trong vụ này, bệ hạ đã bắt đầu điều động nhân mã của Hoàng Thành Ty.”
“Bổn vương biết chuyện này.” Người mặc áo choàng từ từ nói, “Phụ hoàng bảo Vệ Giới dẫn người đi điều tra vụ án của Vân Thư Quảng, điều tra năm đó hoàng huynh đã chết như thế nào.”
“Đây là chuyện tốt.” Người mặc áo choàng cười, “Vệ Giới và Vân Lạc có giao tình rất tốt, có hắn dẫn người của Hoàng Thành Ty nhúng tay vào vụ án của Trung Dũng Hầu phủ, Diêu Hàng Sơn sẽ làm Xu Mật Sử không bao lâu nữa.”
“Không chỉ vậy.” Sài Bình nói, ông dừng lại một chút, hợp lý hóa suy nghĩ, “Lẽ ra người của Hoàng Thành Ty làm việc vô cùng bí mật, nhưng người của chúng ta đã phát hiện chuyện này, thực sự coi như là một sự tình cờ.”
“Mấy năm nay chẳng phải điện hạ để người của chúng ta theo dõi chùa Minh Ẩn hay sao? Khoảng 5 ngày trước, người của chúng ta gặp vài thương nhân dưới chân núi, hỏi thăm con đường gần đó.
Người của chúng ta vốn giả vờ là nông phu, những người đó tỏ vẻ là người buôn bán nên hai bên không nghi ngờ lẫn nhau, kết quả người của chúng ta lên núi đi tiểu, phát hiện mấy ‘thương nhân’ kia cũng lên núi.
Người của chúng ta thấy kỳ lạ, đi theo cả đoạn đường, bởi vậy mới phát hiện mấy ‘thương nhân’ đi vào chùa Minh Ẩn.”
“Điện hạ ngài nghĩ xem, mười hai năm trước lúc vừa xảy ra vụ án đẫm máu, bệ hạ ra lệnh rất rõ bỏ hoang chùa Minh Ẩn, ai dám vào trong chùa? Chỉ có thể là người của Hoàng Thành Ty.
Nếu không có người của chúng ta giả làm nông phu mấy năm nay ở vùng phụ cận, với sự nhạy bén của Hoàng Thành Ty, tất nhiên sẽ cảnh giác, sẽ không lên núi.”
“Thuộc hạ đoán, hiện nay sức khỏe của bệ hạ…… không tốt lắm, bởi vậy không chờ kịp, muốn đẩy mạnh tìm kiếm người đã biến mất ở chùa Minh Ẩn hồi đó, cho nên mới phái người của Hoàng Thành Ty đi tìm manh mối.”
Người mặc áo choàng ngồi yên lặng không nói lời nào khi nghe vậy, một lúc sau mới cười lạnh: “Thảo nào trong bữa gia yến hôm nay, thái hoàng tổ mẫu nhắc tới chùa Minh Ẩn, phụ hoàng đã giải tán bữa tiệc, còn giữ lại một mình hoàng thúc để trò chuyện, đây khúc mắc của ông ta, cũng là giải pháp duy nhất.”
Sài Bình sửng sốt khi nghe nói Chiêu Nguyên Đế chỉ giữ lại một mình Tông Thân Vương, ông nghi ngờ: “Điện hạ, bệ hạ vô cùng tin tưởng thân vương điện hạ.
Giữ thân vương điện hạ ở lại nói chuyện, có phải tính để Tông Thân Vương đi tìm người bị mất tích ở chùa Minh Ẩn năm đó?”
“Làm sao có khả năng?” Người mặc áo choàng bật cười.
Xe ngựa dừng lại trong một con hẻm sâu, Sài Bình bước xuống xe ngựa trước, cầm đèn, dẫn người mặc áo choàng đến một chiếc xe ngựa khác đậu ở đầu hẻm.
“Tuy rằng năm đó ở tiềm để, phụ hoàng và hoàng thúc đi chung đường, sinh tử cùng thuyền, nhưng lão nhân gia rốt cuộc đã ngồi trên long ỷ quá lâu.
Ngôi vị hoàng đế này, một khi đã ngồi lên đó sẽ có lòng nghi ngờ rất mạnh.
Phụ hoàng đối với ta như thế, cho dù vẫn còn sự tín nhiệm năm đó đối với hoàng thúc cũng không thể nào không hề giữ lại.
Về chuyện liên quan đến trữ vị, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để hoàng thúc xen vào.
Hơn nữa ta đã động đến Minh Anh, tuy ngoài mặt hoàng thúc không có gì, nhưng chẳng lẽ không điều tra ngầm để tìm ra sự thật, sau đó diệt trừ ta hay sao?”
“Phụ hoàng mong chờ ông ta điều tra, nhưng lại sợ ông điều tra ra, ví dụ như đối với Minh Anh, ông mong hắn có thể tỉnh táo, nhưng lo lắng hắn quá thanh tỉnh.
Vì vậy phụ hoàng giữ lại hoàng thúc, tám phần là để trấn an, nhưng khó tránh khỏi muốn chèn ép.
Trấn an như thế nào? Có lẽ sắp phong Minh Anh làm vương thế tử.
Bởi vậy không chừng lão nhân gia còn nhắc nhở hoàng thúc, bảo ông chuyển lời cho Minh Anh, bản thân là thân vương trong tương lai, phải bằng lòng với số phận mới là quan trọng, chớ nên quá thân thiết với Vân thị, đặc biệt là Vân Hy, dù sao Trung Dũng Hầu phủ đã nắm binh cả trăm năm ở Đại Tuy.”
Nói xong, vịn tay Sài Bình bước lên xe ngựa.
Sài Bình đứng ngoài xe cung kính nói: “Điện hạ nói phải, thuộc hạ đã được nhận sự dạy bảo.
Xin hỏi điện hạ, chúng ta cần đối phó với việc bệ hạ phái người của Hoàng Thành Ty đến chùa Minh Ẩn như thế nào?”
“Đối phó?” Ánh đèn phản chiếu hình bóng của người mặc áo choàng lên thành xe, phác họa một đường nét hư ảo, dường như hắn hơi mệt, đưa tay nhéo giữa hai hàng chân mày, “Trừ phi Minh Anh có động tĩnh, nếu không thì không cần đối phó.”
Hắn thở dài: “Người ta già rồi, sức khỏe không ổn, khó tránh khỏi đặt hy vọng nơi khác, cho rằng người mất tích ở chùa Minh Ẩn năm đó là linh đan diệu dược.
Để ông ta tìm đi, mò kim đáy bể, xem thử khi nào ông ta mới tìm thấy.”
……
Vào đúng giờ mão, một tia xanh trong hiện lên phía chân trời, Trình Sưởng thức dậy.
Hơn nửa tháng nay hắn bôn ba trên đường, đêm qua về vương phủ nghỉ ngơi, khó có được một giấc ngủ ngon, tuy không ngủ quá lâu nhưng tỉnh lại rất có tinh thần.
Tôn Hải Bình ở bên nhĩ phòng nghe tiếng động nên đẩy cửa bước vào, thấy Trình Sưởng đã rửa mặt xong, kinh ngạc nói: “Tiểu vương gia, ngài dậy sớm vậy?” Thấy hắn đã thay quan bào, không khỏi hỏi thêm: “Không phải kim thượng cho phép ngài nghỉ vài ngày à? Vì sao còn cần làm việc?” Nói xong, vội vàng nói, “Ngài chờ tiểu nhân một chút, để tiểu nhân thay xiêm y rồi đi tuần tra trên phố với ngài.”
Hắn nghĩ Trình Sưởng là tuần thành ngự sử, giờ đã về kinh, muốn làm việc, đương nhiên phải đi tuần tra đường phố.
Trình Sưởng nhìn bộ dáng ngái ngủ của Tôn Hải Bình nói: “Không cần, ta đến Hình Bộ.”
Tôn Hải Bình sửng sốt một hồi mới nhớ ra hôm qua Trình Sưởng phái người chào hỏi người của Hình Bộ, nói rằng muốn tới thẩm vấn La Xu.
Nhưng hai ngày nữa là đến đại thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn tưởng tiểu vương gia sẽ đợi tiệc mừng thọ trôi qua mới đi thẩm vấn người ta, không ngờ tiểu vương gia giờ làm việc như sấm rền gió cuốn, không muốn chậm trễ khắc nào.
Tôn Hải Bình nói: “Vậy để tiểu nhân kêu người chuẩn bị bữa sáng cho ngài.”
Nhà ăn của vương phủ rất nhanh, không bao lâu sau đã đưa bữa sáng tới.
Khẩu vị của Trình Sưởng rất thanh đạm, trên bàn toàn là cháo trắng và rau xào, hắn cầm đũa, đang chuẩn bị ăn, nhìn lên thì thấy chỉ có mình Tôn Hải Bình ở bên cạnh bàn gắp thức ăn, không khỏi sửng sốt hỏi: “Trương Đại Hổ đâu?”
Tôn Hải Bình gãi đầu: “Không biết, hình như sáng nay thức dậy đã không nhìn thấy hắn.” Nói xong, đến cửa gọi một người, bảo hắn đi tìm Trương Đại Hổ.
Trong chốc lát, nghe thấy một giọng nói thô lỗ bên ngoài, “Tiểu vương gia, ngài có việc sai tiểu nhân làm à?” Ngay sau đó Trương Đại Hổ bước vào phòng.
Trình Sưởng vừa ngẩng đầu đã sững cả người.
Gã sai vặt của vương phủ luôn mặc áo vải thô và quần ngắn, hiện tại đã vào mùa đông, bên ngoài chỉ thêm một chiếc áo khoác, nhưng hôm nay Trương Đại Hổ mặc áo dài có tay áo rộng màu trắng bạc, mang giày đụn mây màu đen đậm, đội mũ nhung lịch sự, tuy rằng…… phối hợp với vóc dáng lưng hùm vai gấu của hắn trông có chút kỳ lạ, nhưng ít ra cũng tươm tất.
Không biết hắn mặc như thế để làm gì.
Trương Đại Hổ thấy Trình Sưởng không có phản ứng, hỏi lại lần nữa: “Tiểu vương gia, ngài có gì sai tiểu nhân à?”
Trình Sưởng đã ăn gần xong.
Con người của hắn không thích can thiệp vào việc riêng của người khác, hơn nữa Trương Đại Hổ và Tôn Hải Bình đã tìm hắn rất vất vả suốt hai tháng, lại hộ tống hắn cả đoạn đường về vương phủ, hôm qua hắn đặc biệt cho phép bọn họ nghỉ ngơi.
“Không có gì, thấy ngươi không có mặt nên hỏi một chút.” Trình Sưởng cầm khăn vải do Tôn Hải Bình đưa để lau tay, đứng dậy, lại liếc nhìn Trương Đại Hổ và nói, “Ngươi cứ lo chuyện của ngươi đi.”
“Dạ.” Trương Đại Hổ gật đầu, “Vậy tiểu nhân sẽ đến Trung Dũng Hầu phủ tìm Vân giáo úy.”
Tôn Hải Bình đang rót nước trà cho Trình Sưởng, nghe vậy bị run tay, nước trà bị đổ ra ngoài hơn phân nửa.
Trình Sưởng: “……”
Hắn quay qua, lại nhìn Trương Đại Hổ từ trên xuống dưới.
Tôn Hải Bình nói: “Không phải chứ, ngươi tới tìm Vân giáo úy một mình để làm gì?”
Trương Đại Hổ ngạc nhiên: “Ngươi quên rồi à? Lúc trước Vân giáo úy hứa dẫn chúng ta đi tìm tiểu vương gia, chúng ta đã nói sẽ trả ơn nàng, giờ ta đi trả ơn đây.”
“Ngươi đi trả ơn nàng mà mặc thế này? Đầu óc ngươi bị lừa đá à?” Tôn Hải Bình nói.
Trương Đại Hổ trừng mắt: “Mặc thế này thì có chuyện gì? Không có tinh thần hay sao?”
Trong lúc hai người nói chuyện, Trình Sưởng đã tự mặc áo choàng nhung, đẩy cửa đi ra khỏi viện, Trương Đại Hổ nhớ rõ hôm nay tiểu vương gia muốn đến Hình Bộ, nên đi cùng với Tôn Hải Bình cung kính tiễn hắn.
Tôn Hải Bình có ý muốn cứu Trương Đại Hổ: “Ngươi muốn trả ơn Vân giáo úy cũng không cần phải vội vàng như vậy, hay là chờ tiểu vương gia trở về rồi chúng ta đi chung với tiểu vương gia?”
“Không cần, ta đi mình ta, hai người tự đi đi.” Trương Đại Hổ nói, “Hơn nữa, ta định mua quà cho Vân giáo úy, muốn đi dạo phố trước.”
Tôn Hải Bình thận trọng hỏi: “Ngươi muốn mua quà gì?”
“Chưa nghĩ ra.” Trương Đại Hổ gãi đầu, “Vân giáo úy là một cô nương, ta nghĩ, tại sao không đưa chút son phấn, trâm cài hay khuyên tai gì đó.”
Tôn Hải Bình cảm thấy sắp không cứu được Trương Đại Hổ: “Ngươi biết nàng là cô nương mà ngươi còn đưa son phấn và trang sức?”
Người đánh xe đã chuẩn bị xe ngựa và chờ bên ngoài viện, thấy Trình Sưởng đi ra, vội vàng đỡ hắn lên xe ngựa.
Trương Đại Hổ và Tôn Hải Bình đứng bên đường vừa nhìn xe ngựa của Trình Sưởng rời đi, vừa nói: “Son phấn và trang sức thì sao? Ngươi đừng nói nữa, dạo này ta đã nhìn kỹ, Vân giáo úy rất đẹp, còn đẹp hơn Thiên Thiên cô nương và các cô nương trên thuyền hoa mà tiểu vương gia thích trước đây! Nàng không trang điểm nên giản dị một chút.”
Tôn Hải Bình: “Cầu xin ngươi mau câm miệng lại.”
“Vì sao, chẳng phải ngươi hỏi ta trước à?” Trương Đại Hổ không hiểu nổi, “Nếu không được, hai ngày nay ta sẽ tới Trung Dũng Hầu phủ để giúp Vân giáo úy làm việc vặt, dù sao nhà nàng toàn là ma ốm, ít người làm công chuyện……”
Xe ngựa của Trình Sưởng đã đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, người đánh xe quay đầu ngựa, trở về vương phủ.
Tôn Hải Bình vội vàng đi tới, cung kính nói: “Tiểu vương gia, ngài có gì căn dặn?”
“À chuyện kia,” Trình Sưởng vén rèm, nhìn thoáng qua Trương Đại Hổ, “Hắn……”
“Đã hiểu đã hiểu.” Không đợi Trình Sưởng mở miệng, Tôn Hải Bình lập tức nói, “Tiểu nhân sẽ dặn người chặn cái miệng thúi của hắn, trói lại, chỉ cần tiểu vương gia chưa về vương phủ, sẽ tuyệt đối không cho hắn bước ra khỏi vương phủ nửa bước, nhất định đè hắn xuống!”Tiềm để: nơi hoàng đế từng trú ngụ trước khi lên ngôi.
Từ này dùng để mô tả vị hoàng đế vốn chưa chắc chắn là trữ quân..
Danh Sách Chương: