Đến bên ngoài gian phòng, Trình Sưởng vừa định đẩy cửa thì Vệ Giới lại nói: “Ta đã hỏi thăm cả đêm qua, năm đó sau khi cố Thái Tử qua đời, có không ít thị tỳ của Đông Cung bị giam cầm trong chùa Minh Ẩn, nhưng con người mà, một khi bị giam quá lâu, suốt ngày lo lắng hãi hùng, nơi này ——” hắn đưa tay gõ đầu, “Khó tránh khỏi sẽ có vấn đề.
Mấy năm nay vài người lần lượt bị điên, sau khi bị mang đi, người đã biến mất.
Tám phần là cáo già sợ bọn họ nói lung tung nên ngầm xử lý.
Ở đây còn hai người, đầu óc có lẽ còn minh mẩn, nhưng rất cảnh giác với mọi người.
Ngài hỏi, nhưng chưa chắc họ sẽ trả lời.”
Trình Sưởng gật đầu, đi vào phòng, thấy một cung nữ và một nội thị.
Hai người quá gầy, trông không ra hình người, thấy Trình Sưởng như thấy Diêm Vương lấy mạng, hoảng sợ trốn vào một góc.
Trình Sưởng không mở miệng, bước tới bàn, rót chén nước, sau đó đến trước mặt hai người, đưa nước cho họ và nói: “Các ngươi đừng sợ, ta sẽ không hại các ngươi.”
Cả hai chỉ liếc nhìn hắn nơm nớp lo sợ, không nhận chén nước mà hắn đưa.
Rất hợp lý.
Vừa rồi Vệ Giới có nói, mấy năm nay, không ít thị tỳ của Đông Cung bị nhốt ở chùa Minh Ẩn đã phát điên và chết.
Đối với hai người này, Trình Sưởng là khách không mời mà đến, không nhận nước của hắn, chứng tỏ họ đề phòng, sợ trong nước có độc.
Đề phòng là tốt, đề phòng có nghĩa là họ tỉnh táo, có thể đoán được hắn tới làm gì, như vậy hắn không cần che giấu, nói thẳng có thể lấy được lòng tin của họ.
Trình Sưởng đặt nước sang một bên rồi nói: “Ta đến đây để hỏi các ngươi nguyên nhân cái chết của cố Thái Tử Trình Dương.”
Hắn nói: “Năm đó Thái Tử điện hạ ra đi rất kỳ quặc, trong triều luôn có lời khác thường, sau đó bệ hạ đè việc này xuống, dần dần không ai nhắc tới nữa, gần đây triều đình rung chuyển, vụ án này được lật lại lên bàn.”
Hắn không nói vì sao triều đình rung chuyển, nếu hai người hiểu lời hắn nói, nên biết hoàng quyền sắp thay đổi.
Trình Sưởng nói: “Ta biết, sở dĩ bệ hạ giữ lại hai người các ngươi, là vì hai người từng phụng dưỡng cố Thái Tử, biết nguyên nhân cái chết của hắn.
Nhưng ——”
Hắn dừng lại, “Bí mật nếu không nói ra, đem chôn xuống mồ cũng chỉ là bí mật không ai biết.
Muốn làm trái ý trời để sửa lại số mạng, không thể giữ kín như bưng.
Hôm nay Chiêu Nguyên Đế là chủ giang sơn, có lẽ sẽ qua loa giữ các ngươi tại đây.
Thêm một hai năm nữa, phía trên thay đổi người, có thể sống sót hay không là tùy vào các ngươi, đúng không?”
Lời này vừa dứt, Vệ Giới hoảng sợ trước.
Hắn ngày thường nói chuyện đã không chú ý, nhiều nhất là mắng kim thượng “cáo già”, giọng điệu của Trình Sưởng nghe bình thản, đến cuối nói rằng giang sơn đổi chủ, rõ ràng là nguyền rủa cho cáo già chết!
Nếu bị ai nghe được, dư sức trực tiếp lôi tới pháp trường để tra hỏi.
Nhưng phải công nhận, lời nói của Trình Sưởng có hiệu quả, tên nội thị thả lỏng một chút, ngước mắt, liếc nhìn Trình Sưởng.
Trình Sưởng nói tiếp: “Cố Thái Tử nhân đức, hơn hẳn Lăng Vương và Vận Vương, ta luôn kính trọng hắn.
Hiện giờ triều đình rung chuyển, chưa biết ai sẽ làm chủ giang sơn trong tương lai.
Không có trứng còn nguyên vẹn dưới cái tổ bị lật úp, các ngươi muốn sống, ta cũng muốn sống.
Chùa Minh Ẩn đã bị đóng cửa từ lâu, nếu ta sẵn sàng mạo hiểm để tìm các ngươi, các ngươi nên biết ta và các ngươi cùng một phía.
Nếu không, ta để ý tới các ngươi làm gì? Cớ gì quan tâm đến cố Thái Tử chết như thế nào? Tùy ý để quân chủ mới kế vị ra ý chỉ rửa sạch cho các ngươi không tốt hay sao?”
Cung nữ nghe vậy, ôm đầu gối cuộn chặt hơn nữa.
Nội thị do dự hồi lâu, co rúm hỏi: “Bệ hạ…… Bệ hạ, muốn lập Vận Vương điện hạ làm Thái Tử hay sao?”
Tim Trình Sưởng dừng lại một chút, là Vận Vương?
Nhưng hắn không trả lời, chỉ nói: “Ta là người của Tông Thân Vương phủ, hiện đang làm việc ở Ngự Sử Đài.
Ta không thể bảo đảm rằng có thể cứu mạng các ngươi, nhưng nếu các ngươi nói cho ta biết sự thật năm đó, hẳn là có cơ hội sống.
Các ngươi tin ta không?”
“Nô tỳ biết ngài.” Thật lâu sau, nội thị nói, “Ngài là Tam công tử của Tông Thân Vương phủ, trước đây ngài tới Đông Cung, nô tỳ đi theo Thái Tử điện hạ, đã gặp ngài vài lần.”
Hắn hỏi: “Ngài…… Ngài muốn biết sự thật gì?”
Trình Sưởng hỏi: “Năm đó kẻ man rợ đột kích thảo nguyên Tháp Cách, vì sao Thái Tử điện hạ tiến cử Trung Dũng Hầu?”
Câu hỏi này có vẻ vô nghĩa, Trung Dũng Hầu trấn thủ Tái Bắc, Tái Bắc xảy ra chuyện, đương nhiên nên để ông xuất chinh.
Nhưng nghĩ kỹ lại, không hẳn vậy.
Trong lòng hoàng đế luôn có chút so đo không tiện nói ra, ví dụ như muốn chú ý đến thuật cân đối.
Tỷ như, tướng lãnh trấn giữ lãnh thổ phải thường xuyên thay đổi, nếu lão tướng ở lại một chỗ quá lâu, được lòng quân và lòng dân nơi đó, dễ dàng trở thành hoàng đế địa phương, biến thành mối họa nghiêm trọng của triều đình.
Lúc ấy Chiêu Nguyên Đế mới vừa triệu Vân Thư Quảng về, mục đích chính là phái tướng lĩnh khác trấn thủ Tái Bắc, cố Thái Tử thông | minh, hẳn đã đoán được tâm tư của phụ hoàng.
Vì sao Vân Thư Quảng mới về Kim Lăng chưa đến một năm, hắn làm trái với Chiêu Nguyên Đế, cố gắng tiến cử Trung Dũng Hầu xuất chinh?
Vệ Giới nhướng mày, không ngờ Tam công tử thấy mầm biết cây, có thể nhìn ra manh mối mà người khác không nghĩ ra được.
Bị Trình Sưởng dẫn dắt như vậy, nội thị mới nhớ tới một chuyện: “Sức khỏe của Thái Tử điện hạ không được tốt.
Năm tiên hoàng hậu qua đời vì bệnh, hắn vừa trải qua một cơn bệnh nặng, thật vất vả mới khá hơn, thảo nguyên Tháp Cách lại xảy ra chuyện.
Lúc ấy Trung Dũng Hầu vừa về Kim Lăng khoảng nửa năm, tuy Thái Tử điện hạ gặp ông chỉ hai lần, nhưng không đề cập đến việc mời ông xuất chinh.
Sau đó bệ hạ đã quyết định tướng quân xuất chinh, không biết Thái Tử điện hạ nhận được tin tức gì, đột nhiên cầu khẩn bệ hạ để Trung Dũng Hầu xuất chinh.
Bệ hạ luôn tín nhiệm Thái Tử điện hạ nên nghe theo.”
Trình Sưởng hỏi: “Lúc ấy Thái Tử điện hạ nhận được tin gì?”
“Nô tỳ không biết.” Nội thị nói, “Sau khi Trung Dũng Hầu xuất chinh, bệnh tình của Thái Tử điện hạ không thuyên giảm, có lẽ suốt ngày lo lắng tình hình chiến sự ở Tái Bắc, dù sao Trung Dũng Hầu là do hắn tiến cử.
Vì vậy khi tin tức Trung Dũng Hầu hy sinh trong một chiến thắng bi thảm truyền đến, điện hạ tự trách mình, tình trạng càng thêm nghiêm trọng.”
“Bệ hạ truyền thái y chẩn trị cho điện hạ.
Thái y nói, bệnh của Thái Tử điện hạ là tâm bệnh, nếu có thể chữa khỏi tâm bệnh, có lẽ còn có hy vọng.
Thật ra lúc ấy Thái Tử điện hạ đã bệnh rất nặng, lời của thái y chẳng qua để trấn an bệ hạ.
Tuy nhiên bệ hạ tin ông ta, để điện hạ bớt tự trách, bệ hạ cho rằng chiến thẳng thảm hại ở Tái Bắc là do Trung Dũng Hầu tham công liều lĩnh, còn tước bỏ chức thống soái của Tuyên Uy tướng quân, bắt hắn làm phó tướng theo Chiêu Viễn xuất chinh.”
Nhưng vì quyết định này, Chiêu Viễn phản bội, khiến trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách thất bại thảm hại, Thái Tử Trình Dương bị bệnh nguy kịch.
“Tin tức thất bại truyền đến, điện hạ rất đau lòng, lập tức sai người đi điều tra.”
“Điều tra cái gì?”
“Không biết.” Nội thị nói, “Thái Tử điện hạ nuôi một ít võ vệ rất trung thành, bọn họ muốn điều tra cái gì, những người có thân phận như nô tỳ không được phép biết.
Nhưng nô tỳ thấy, có lẽ là nội tình chuyện Chiêu Viễn phản bội.”
“Không đúng.” Cung nữ bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Thái Tử điện hạ điều tra chuyện liên quan đến tiên hoàng hậu.”
“Làm sao ngươi biết?” Trình Sưởng hỏi.
Cung nữ nói: “Có vài lần ta lấy nước và thay quần áo cho Thái Tử điện hạ, đứng ngoài tẩm điện có loáng thoáng nghe được Thái Tử điện hạ nói chuyện với võ vệ, nói rằng ‘tiên hoàng hậu’ gì đó, à đúng rồi, còn đề cập ‘chùa Minh Ẩn’.”
“Nhưng nô tỳ không biết bọn họ đến tột cùng đang nói cái gì.” Cung nữ nói, “Hơn nữa mãi cho đến trước khi Thái Tử điện hạ qua đời một ngày, hắn còn truyền võ vệ kia.
Nô tỳ cuối cùng nghe được võ vệ nói với cố Thái Tử ‘chưa tìm được’, còn nói ‘nhiều năm trôi qua rồi, bộ dáng đã thay đổi’.
Có lẽ sau khi tiên hoàng hậu đi về cõi tiên, Thái Tử điện hạ đang tìm người nào đó.”
Trình Sưởng nghe vậy, liếc nhìn Vệ Giới, trầm ngâm.
Nếu như những lời của cung nữ và nội thị là sự thật, Thái Tử Trình Dương có liên quan đến người ở chùa Minh Ẩn.
Như vậy người này rất có thể là hoàng tử lưu lạc bên ngoài của Chiêu Nguyên Đế mà Vệ Giới đã đề cập trước đó.
Nhưng tiên hoàng hậu là chính cung nương nương, sinh bao nhiêu con trai và con gái, trong sổ có ghi rõ ràng, vị hoàng tử lưu lạc dân gian này nhất định không phải do bà sinh ra.
Nếu không phải thì liên quan gì đến bà?
Năm đó cố Thái Tử đột nhiên tiến cử Trung Dũng Hầu xuất chinh đến Tái Bắc, chẳng lẽ có liên quan đến vị hoàng tử này?
Nhưng Trình Sưởng không quá chú trọng vấn đề này, hắn đã nắm rõ tình hình đại khái năm đó nên nói thẳng: “Vì sao cố Thái Tử không còn? Tại sao có người nói là bị đầu độc?”
“Cái này……” Nội thị hơi do dự, “Năm đó Thái Tử điện hạ quả thật bị người ta đầu độc.
Người đầu độc là Vận Vương.”
“Thực ra lúc ấy điện hạ đã vô phương cứu chữa, cho dù kiên trì thì nhiều nhất chỉ có thể sống được ba đến năm ngày.
Nhưng không biết hôm ấy Thái Tử điện hạ nghĩ tới gì đó, đột nhiên bảo hai người nô tỳ mặc y quan cho hắn, muốn đi diện thánh.
Bọn nô tỳ đang mặc nửa chừng, Vận Vương đến, bưng một chén canh sâm, nói là ‘nhân sâm vạn năm’ muốn dâng lên cho Thái Tử, nói rằng uống nó sẽ rất có ích lợi cho sức khỏe.
Nhưng hình như Thái Tử điện hạ có lời muốn nói với Vận Vương, cho bọn nô tỳ lui ra.”
“Hai người nô tỳ vừa rời khỏi điện không bao lâu, nghe thấy bên trong vang lên tiếng chén vỡ, Thái Tử điện hạ giận dữ mắng……” Nội thị ngẫm nghĩ, “Hắn nói Vận Vương ‘hồ đồ’, rồi nói hắn ‘dám tới đầu độc, hắn thấy phạm sai lầm, có ý ăn năn, không định so đo với hắn’.
Hai người nô tỳ nghe thấy xảy ra chuyện, đi vào trong điện, nhìn thấy, nhìn thấy……”
Nội thị nói tới đây, cả người không khỏi run rẩy.
Nhất định là một sự kiện kinh hoàng trong quá khứ, sau nhiều năm nhớ lại vẫn khiến người ta lo sợ không yên và khó kiềm chế.
Trình Sưởng biết, lúc này càng không nên vội, hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi cứ nói chầm chậm, không cần gấp gáp.”
Nội thị gật đầu, không quan tâm chén nước có độc hay không, bưng lên uống một ngụm, bình tĩnh một lúc mới nói một cách khó khăn: “Lúc ấy khóe miệng và vạt áo của Thái Tử điện hạ dính đầy máu, không biết là do nôn ra, hay là uống chén canh độc, đáy mắt và ấn đường đã biến thành màu đen, cả người như quỷ mất hồn, nhưng hắn còn sống, còn khiển trách Vận Vương.
Cuối cùng vừa mắng vừa khóc.”
“Khóc?”
“Vâng.” Nội thị nói, “Thái Tử điện hạ rất tự trách, nói rằng hắn có lỗi với Trung Dũng Hầu, có lỗi với Vân thị.”
“Sau đó, có lẽ động tĩnh ở Đông Cung quá lớn, tới tai bệ hạ.
Bệ hạ nhìn thấy chén canh thuốc dưới đất mà Vận Vương đưa cho Thái Tử điện hạ, bảo thái y kiểm tra xem thử có độc hay không, lập tức ra lệnh cho cấm vệ giết thái y, còn hạ lệnh nhốt tất cả những người hầu hạ ở Đông Cung vào chùa Minh Ẩn.
Ông ta nói với Vận Vương, giữ lại chúng ta làm nhân chứng để cho hắn biết sợ.”
Trình Sưởng hỏi: “Vậy Thái Tử điện hạ có uống chén canh độc không?”
“Nô tỳ không biết có uống hay không, nhưng lúc ấy Thái Tử điện hạ quả thật qua đời vì ‘bệnh cấp tính’, trong lúc lâm chung hình như muốn nói gì đó với bệ hạ nhưng không kịp.
Mấy năm nay nô tỳ nghĩ, đại khái Thái Tử điện hạ biết một chuyện sai lầm của Vận Vương, định nói cho bệ hạ biết nhưng Vận Vương ngăn cản hắn.
Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đưa canh độc tới.
Khi đó Thái Tử điện hạ chỉ còn sống được vài ngày, cho dù uống canh thuốc bị chết, cũng sẽ không có ai nghi ngờ nguyên nhân cái chết của hắn.
Về phần sai lầm của Vận Vương điện hạ, à đúng rồi, lúc Thái Tử điện hạ mắng Vận Vương, hình như có nhắc tới ‘Trung Dũng Hầu’, nhắc tới ‘quân lương’ gì đó.”
Tim Trình Sưởng chìm xuống, quả nhiên là vậy.
“Ý của ngươi là gì?” Vân Hy hỏi, “Cái gì quân lương? Ý của ngươi là, cha ta…… Trung Dũng Hầu hy sinh năm đó, có liên quan đến ‘quân lương’ mà Thái Tử điện hạ nói?”
Nội thị lắc đầu: “Nô tỳ không biết, nô tỳ đã nói toàn bộ cho các ngài.”
Trình Sưởng gật đầu: “Được, vất vả cho hai người các ngươi.”
Đã hỏi xong những gì cần hỏi, ba người rời khỏi tĩnh thất.
Trời đã chạng vạng, Vệ Giới đá bay một cấm vệ của Điện Tiền Ty đang choáng váng sang một bên, cảm khái nói: “Con cáo già này có thể chịu được điều mà thiên hạ không chịu được, một đứa con hại chết đứa con khác mà còn bình tĩnh thu dọn đống hỗn độn.”
“Cũng đúng.” Hắn ngẫm nghĩ, “Dù sao đại nhi tử là người sắp chết, không uống chén canh độc thì cũng chưa chắc sống quá hai ngày.
Lão tứ có khốn nạn thì vẫn là con ruột của ông ta, đánh gãy xương cũng còn dính gân, cân nhắc một chút về lợi và hại, nên giữ lại tiểu nhân.
Cáo già có thể cân nhắc lợi hại trong tình huống như thế, lòng dạ này thật hiếm có, thảo nào có thể làm hoàng đế.”
Như đang xem kịch, hắn chế nhạo và thở dài một lúc, hai người bên cạnh không tiếp lời.
Vệ Giới liếc nhìn Trình Sưởng, thấy hắn hơi nhíu mày như đang suy tư, sốt ruột nói: “Ta nói hai người này, sao giống hồ lô bị cưa miệng vậy? Hiện tại không phải rõ ràng rồi sao? Thái Tử điện hạ biết cáo già có một đứa con hoang lưu lạc bên ngoài, sai người đi tìm, không tìm được.
Lúc ấy hắn tiến cử Trung Dũng Hầu xuất chinh đến Tái Bắc, có lẽ liên quan đến chuyện này.
Kết quả trong khi Trung Dũng Hầu đang chiến đấu ở Tái Bắc, Vận Vương âm thầm chuyển quân lương của ông, Trung Dũng Hầu bất đắc dĩ phải tốc chiến tốc thắng, bởi vậy ‘tham công liều lĩnh’ đuổi theo ra khỏi ải, hy sinh trong chiến thắng bi thảm.
“Thái Tử điện hạ cảm thấy sự hy sinh của Trung Dũng Hầu kỳ quái, sai người điều tra sự thật, biết Trung Dũng Hầu bị Vận Vương làm hại, vội vã đi nói cho cáo già biết.
Vận Vương phỏng chừng biết chuyện này, bưng chén canh độc tới để ngăn Thái Tử điện hạ.
Thật ra Thái Tử điện hạ có uống chén canh độc hay không cũng không quan trọng, hắn biết Vận Vương hạ độc, cho dù không uống cũng tức giận mà chết.
“Lúc ấy cáo già tới nơi, thấy chuyện này, chắc cũng có ý định bóp chết lão tứ.
Nhưng ông ta giận thì giận, trong lòng lại suy nghĩ, dù sao lão đại đã như vậy, không thể để cho lão tứ đi cùng hắn xuống gặp Diêm Vương.
Nếu cả hai nhi tử cùng chết, có lẽ thời gian ông ta xuống âm phủ cũng không xa, cho nên quyết định giữ lại lão tứ.
“Lão tứ rốt cuộc đã làm chuyện khốn nạn, tuy cáo già muốn bảo vệ hắn, nhưng cũng không muốn để hắn sống dễ dàng, cho nên muốn giữ lại vài nhân chứng trong chùa Minh Ẩn để luôn luôn nhắc nhở lão tứ.”
“Về phần ngài.” Vệ Giới nói với Trình Sưởng, “Chuyện của ngài càng đơn giản hơn.
Chẳng phải Mao Cửu nói rằng ‘quý nhân’ đuổi giết ngài có liên quan đến Trung Dũng Hầu phủ hay sao? Ngài đã biết chắc chắn chuyện Vận Vương chuyển quân lương của Trung Dũng Hầu, còn biết Vận Vương hạ độc Thái Tử điện hạ vì chuyện này.
Vận Vương nghĩ, cho dù cáo già sẵn sàng bao che cho hắn, nhưng nếu văn võ cả triều biết bí mật này, nhất định sẽ không để hắn yên ổn.
Đến lúc đó, sổ con buộc tội hắn có thể nhấn chìm ngự án, e rằng cáo già sẽ không giữ được hắn.
Vì vậy hắn không thể để người biết bí mật còn sống, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đành phải sai người giết ngài.”
Ba người rời chùa Minh Ẩn, Vệ Giới nói suốt cả quãng đường, dẫn Trình Sưởng và Vân Hy tới chỗ nghỉ chân dưới chân núi, hớp ngụm trà lạnh trên bàn, thấy hoàng hôn đã buông xuống nên nói: “Sắp chết đói rồi, thế nào, cùng nhau đi ra ngoài đánh chén chứ?”
Trình Sưởng liếc nhìn Vân Hy, thấy nàng vô cùng ủ rũ nên nói: “Ngươi đi đi, ta không đi.”
“Được rồi.” Vệ Giới nói, “Ta sẽ mang hai cái bánh về cho hai người.” Vừa đi ra khỏi tiểu viện vừa thở dài, “Nhìn ta đây này, vừa phải lo ăn uống vừa phải lo xong việc, còn lo mở đường giải quyết hậu quả, có khác nào Bồ Tát đại tiên, đốt đèn lồng cũng tìm không ra!”
Đây là một viện dưới chân núi Bình Nam, trời tối không kịp về Kim Lăng thành, phải qua đêm ở đây.
Tới cuối giờ tuất, xung quanh gần như không có người, Trình Sưởng tận dụng chút ánh sáng cuối ngày để tìm giá cắm nến và thắp sáng.
Hắn đặt đèn lên bàn, quay đầu nhìn Vân Hy.
Nàng vẫn đứng ở cửa phòng bất động, cả người lúng ta lúng túng.
Dường như cảm giác được ánh mắt của hắn, thấp giọng hỏi: “Tam công tử, ngài đã điều tra được oan tình của cha ta năm đó rồi, đúng không?”
“Có phải……” Nàng dừng lại, mím đôi môi khô khốc, “Có phải, đúng như lời của Vệ đại nhân, Vận Vương đã âm thầm chuyển quân lương đáng lẽ nên gửi đến Tái Bắc?”
Trình Sưởng gật đầu: “Ừ.”
Được Vệ Giới chỉ điểm, hắn dành cả một tháng để tìm kiếm các hồ sơ vụ án cũ ở phòng trực của Ngự Sử Đài, tìm nguyên nhân và kết quả đến từng chi tiết nhỏ nhất, không phải là vô ích.
Sự thật tàn nhẫn, hắn vốn không muốn nói cho Vân Hy biết, nhưng nghĩ lại, chết trong lúc anh dũng bảo vệ biên cương để ngăn địch, vì sao phải mang tiếng “tham công”? Sinh tử coi như vô ích, chẳng lẽ con gái ruột của ông không đáng để biết sự thật hay sao?
Trình Sưởng nói: “Năm đó Trung Dũng Hầu xuất chinh đến Tái Bắc, binh lương thiếu hụt, đã từng gửi thư khẩn đến Xu Mật Viện xin điều động binh lương, nhưng lúc ấy Hoài Bắc đang bị hạn hán nghiêm trọng, Vận Vương đến cứu trợ, không đủ lương thực, vì thế âm thầm cấu kết với Diêu Hàng Sơn, bí mật lấy quân lương đáng lẽ nên gửi đến Tái Bắc.
Trung Dũng Hầu…… có lẽ không đợi được binh lương, đành phải dùng chiến thuật tốc chiến tốc thắng, đuổi theo ra khỏi ải.
Hơn cả vạn tướng sĩ hy sinh, chính ông cũng mất mạng.”
“Năm đó Xu Mật Viện nói, cha cầu xin điều động binh lương khẩn cấp tám trăm dặm, dịch sứ bị chậm trễ trên đường, khi thư đến Kim Lăng đã trễ ba tháng.” Vân Hy nói, “Cho nên, thật ra không phải dịch sứ bị chậm trễ, mà Xu Mật Viện tự đè ép thư của cha, không những không gửi cho ông, còn chuyển lương thực mà ông cần dùng gấp cho Vận Vương để lập công lao cứu trợ?!”
Khí huyết trong ngực Vân Hy cuồn cuộn, nàng cố nén, lại hỏi: “Tam công tử có chứng cứ không?”
Trình Sưởng lắc đầu: “Gần đây ta lợi dụng lý do đi trực để xem các hồ sơ trước đây.
Ta đã suy đoán nguyên nhân và kết quả từ các chi tiết trong hồ sơ, hiện tại đã được hai nhân chứng trong chùa Minh Ẩn xác nhận, nhưng không có chứng cứ.
Hơn nữa bệ hạ đè vụ án này xuống, có ý muốn bao che cho Vận Vương, chứng cứ hẳn là ở Hộ Bộ, nhưng không dễ tìm.”
Hoặc phải nói là, bọn họ bí mật điều tra như vậy, căn bản không thể nào tìm được chứng cứ.
Vân Hy sửng sốt: “Nói cách khác, hiện giờ ta muốn giải oan cho cha ta là vô vọng phải không?”
Nàng đưa tay, chỉ hướng Tuy Cung, “Cha ta ở biên cương vào sinh ra tử, người kia chỉ vì muốn làm một chuyện đẹp để văn võ cả triều thán phục, có thể được phụ hoàng của hắn yêu thích, nên đã làm hại tánh mạng của phụ thân ta và muôn vàn tướng sĩ Tái Bắc?! Cho dù như vậy, ta cũng không thể giải oan cho cha, phải trơ mắt nhìn hắn ngồi lên trữ vị, trở thành Thái Tử kế nhiệm?”
Thật ra nàng không cố chấp với sự thật, bất kể thế giới bên ngoài nói như thế nào, nàng luôn tin Vân Thư Quảng.
Vân thị đầu đội trời chân đạp đất, nhất quán với hai chữ trung dũng, cớ gì sợ thêm mắm dặm muối?.
Truyện Mỹ Thực
Nhưng linh hồn của những anh hùng Tái Bắc vẫn chưa an giấc ngàn thu, nàng lại phải trơ mắt nhìn sự kiêu ngạo và dũng cảm của bọn họ biến thành bàn đạp cho người khác, nhiệt huyết bảo vệ quốc gia hóa thành sắc đỏ trên bậc thềm, bị người nọ khinh thường đạp dưới chân.
Nàng không nuốt nổi khẩu khí này.
Vân Hy cảm thấy thật ra mình không bi thương, nàng chỉ phẫn nộ, vô cùng khó chịu, cổ họng dường như bị một tảng đá chặn lại, khó thở khó nuốt.
Thật vất vả mới qua được, hai mắt mở ra khép lại, một giọt nước mắt rơi thẳng xuống đất.
Vân Hy sững người, lúc này mới ý thức được mình đang khóc, nàng giơ cánh tay lên lau, mới vừa đưa lên không trung đã bị người nắm lấy.
Ngón tay mát lạnh, hắn kéo nàng vào lòng, hơi thở trên người cũng lạnh lẽo.
Trình Sưởng gọi: “A Đinh.”
Vân Hy ngước mắt là có thể thấy quai hàm lạnh lùng của hắn.
Nàng đông cứng trong vòng tay hắn, không dám cử động.
Trình Sưởng im lặng một hồi lâu mới hỏi: “A Đinh, cô tin ta không?”
Không đợi nàng đáp, hắn nói: “Ta sẽ không để Vận Vương làm Thái Tử.”
“Ta sẽ giúp cô đòi lại mọi bất công mà Trung Dũng Hầu phủ đã gánh chịu.”
“Ở quê ta, những người anh dũng hy sinh vì quốc gia sẽ được tôn vinh, được xây tượng đài để đời sau ghi nhớ.
Sự trong sạch của phụ thân và ca ca của cô không thể bị hủy diệt bởi vì hắn là Thái Tử, hay là hoàng đế.”
Vân Hy nghe vậy, không khỏi hỏi: “Tam công tử muốn làm gì?”
Trình Sưởng nhìn màn đêm đã hoàn toàn tối đen, một lúc lâu mới nói: “Tạm thời chờ một chút.”
Hai người chưa chờ đến một khắc, Vệ Giới đi ra ngoài kiếm đồ ăn đã vội vã trở lại, hai tay hắn trống trơn, cho thấy đã quên mang bánh cho Vân Hy và Trình Sưởng, thúc giục: “Mau đi, không hiểu sao người của Điện Tiền Ty tìm được tới nơi này.”
Tiểu viện này được xây khi hắn rảnh rỗi trong thời gian làm việc ở chùa Minh Ẩn, lấy hàng rào gỗ bao quanh một miếng đất, dựng hai mái nhà tranh, theo lẽ không nên có ai biết.
Trình Sưởng nói: “Mấy ngày nay có người theo dõi ta, ta để ý một chút, hình như là người của Điện Tiền Ty, hẳn là bệ hạ phái đến.”
“Có chuyện này?” Vệ Giới sửng sốt: “Vậy sáng nay ngài tới đây, làm sao cắt đuôi bọn họ được?”
Trình Sưởng liếc hắn: “Ta không cắt đuôi.”
Vệ Giới cảm thấy mình không hiểu: “Ngài không cắt đuôi? Vậy bọn họ đi theo tới đây, chẳng phải đã biết ta dẫn hai người lên chùa Minh Ẩn?”
Trình Sưởng nói: “Ừm, biết.”
Vệ Giới ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới hỏi: “Không phải, ý của ngài là, ngài cố ý dụ bọn họ lại đây?”
Trình Sưởng nói: “Ta điều tra ra được Vận Vương tự mình chuyển quân lương của Trung Dũng Hầu, không tìm thấy chứng cứ, không thể điều tra tiếp.
Tình cờ có nhân chứng trong chùa Minh Ẩn, dẫn người của Điện Tiền Ty tới đây, để bọn họ đưa nhân chứng vào cung trước mặt bá quan văn võ, kiện lên Kim Loan điện, xin bệ hạ ban lệnh rõ ràng, như vậy mới có thể đến Hộ Bộ lấy bằng chứng.”
Chẳng phải Chiêu Nguyên Đế thích cảnh thái bình giả tạo hay sao? Dù sao người làm đủ chuyện ác không phải là ông ta, hà cớ gì phải giúp nhi tử bảo bối của ông ta che giấu? Phơi bày mọi thứ ra ánh sáng mới là biện pháp hữu hiệu nhất và đánh trúng chỗ yếu nhất.
Thiên hạ to lớn, không phải là ngôn luận của hoàng đế một nhà.
Làm một quân giả, càng phải quan tâm đến lòng dân và quần thần.
Hơn nữa Chiêu Nguyên Đế là một đế vương coi trọng thanh danh, thích tỏ vẻ công bằng bề ngoài.
Ông ta chăm lo việc nước cả đời, sắp đến cuối, sẽ không cam lòng đánh mất thanh danh.
Trình Sưởng không tin rằng bằng cách làm ầm mọi chuyện, ông ta còn có thể bao che cho Vận Vương trước những bằng chứng không thể chối cãi.
Vệ Giới nói: “Không phải ta đã nói với ngài rồi hay sao? Tuyên Trĩ của Điện Tiền Ty có chút ngu trung, ngài dẫn hắn tới đây, nếu hắn được lệnh của cáo già, lén xử lý hai nhân chứng thì sao? Dù sao thì thần không biết, quỷ cũng không hay.”
“Sẽ không.” Trình Sưởng nói, “Hôm nay là mười sáu tháng giêng, là ngày đầu tiên các nha thự mở cửa.
Có rất nhiều người qua lại thường xuyên, các đại thần của bộ nha trong cung đều nhìn thấy hành động của Quy Đức tướng quân.
Hắn dễ dàng tới chùa Minh Ẩn để giải quyết một hai nhân chứng, nhưng hắn không thể đối phó với ta, hơn nữa ——”
Trình Sưởng nói: “Ngươi và Hoàng Thành Ty cũng ở đây phải không.”
Vệ Giới cảm thấy mình sắp phát điên: “Ngài chơi lớn như vậy, sao không nói trước với lão tử?!”
Hắn lại nói: “Hai người chơi đi, lão tử không theo nữa!”
Nói xong, quay đầu rời đi.
Đi đến ngoài tiểu viện, đột nhiên dừng lại, chán nản trở về, ngồi xổm xuống, thở dài: “Ây dà, lão tử bị ngài gài bẫy……”
Ngay sau đó, một hàng cấm vệ giơ đuốc đi vào tiểu viện, Tuyên Trĩ bước ra khỏi đám đông, chắp tay nói: “Tam công tử, Vệ đại nhân, Vân giáo úy, bệ hạ cho mời.”.
Danh Sách Chương: