Vết thương trên vai Vân Hy không nặng, được người đỡ đi nghỉ ngơi, không bao lâu sau thì tỉnh lại.
Phương Phù Lan ở bên cạnh lo lắng hỏi: “A Đinh, muội thế nào rồi?”
Vân Hy cố gắng ngồi dậy, khẽ lắc đầu: “A tẩu, ta không sao.”
Vết thương của nàng vừa được băng bó xong, trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường còn có chén thuốc nóng hổi.
Phương Phù Lan nhíu mày: “Chỉ ra ngoài đi dạo mà sao bị thương như vậy?”
Bưng chén thuốc lên, múc một muỗng thổi nguội, “Uống thuốc trước đi.”
Vân Hy nghe lời uống thuốc, nhìn xung quanh, nơi này hẳn là tĩnh thất gần Côn Ngọc Uyển, hiện tại là giờ tuất, bữa tiệc chưa kết thúc, cách đó không xa còn tiếng đàn hát mơ hồ.
Vân Hy nhớ tới chuyện xảy ra trước đó trong rừng cây bên hồ nên hỏi: “A tẩu, Tam công tử thế nào?”
Phương Phù Lan chưa đáp, cửa phòng bị đẩy ra “kẽo kẹt”, người đến là Tần ma ma hầu hạ Thái Hoàng Thái Hậu.
Nhìn thấy Vân Hy, bà kinh ngạc nói: “Cô nương tỉnh lại nhanh như vậy?” Cúi người hành lễ, “Thái Hoàng Thái Hậu biết Vân đại tiểu thư bị thương vì bảo vệ Tam công tử, cho nên đặc biệt bảo lão thân lại đây chăm sóc cẩn thận.”
Tần ma ma theo hầu Thái Hoàng Thái Hậu từ khi còn trẻ, năm đó Hoàng Thái Hậu đi sớm, chính bà đã giúp Thái Hoàng Thái Hậu nuôi nấng Chiêu Nguyên Đế.
Tuy Tần ma ma là nô tỳ, nhưng địa vị vô cùng tôn quý trong Tuy Cung.
Vân Hy nào dám nhận vinh dự này, lập tức vén chăn muốn xuống giường đáp lễ: “Ta bị thương không nặng, hiện đã uống thuốc nên khá hơn nhiều, làm phiền ma ma lo lắng.”
“Mau đừng đa lễ,” Tần ma ma vội bước tới đỡ nàng, cười nói: “Lão thân đã hỏi thái y, vết thương của cô nương như thế nào.
Tuy rằng không nặng, nhưng cô nương bảo vệ Tam công tử mới bị thương, tính luôn lần trước ngài tìm được Tam công tử, ngài đã cứu mạng Tam công tử hai lần.”
Bà đỡ Vân Hy, để nàng ngồi ở mép giường, “Trong cung ai không biết, Tam công tử của Tông Thân Vương phủ là cục cưng của Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu giờ nhắc tới ngài thì vô cùng cảm kích, vừa rồi trong bữa tiệc, lão nhân gia còn nói, năm sau Tam công tử đại hôn sẽ xếp một chỗ ngồi phía trên cho ngài, để Tam công tử cảm tạ ngài.”
Vân Hy nghe vậy thì sửng sốt: “Tam công tử đại hôn?”
“Vâng.” Tần ma ma nói.
Bà nhìn quanh, trong phòng chỉ đốt một chậu than, hôm nay tuy trời nắng nhưng dù sao cũng đã về đêm, gió ùa vào thật lạnh lẽo.
Bà đi ra ngoài, dặn dò cung nhân thêm hai chậu than hồng, lấy lò sưởi tay và chăn nỉ, sai người mang nước ấm và đồ ăn vặt, chuẩn bị xong xuôi mới nói tiếp, “Nói thật buồn cười, vừa rồi trong bữa tiệc, kim thượng muốn nhân dịp mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu, niềm vui được nhân lên nên tứ hôn cho Tam công tử và nhị cô nương của Dư gia, ai ngờ Tam công tử từ chối.”
“Lúc ấy cả đám người giật nảy mình, Tam công tử từ chối như vậy, chẳng phải đã làm mất mặt kim thượng hay sao? Hơn nữa, đây là cãi lại thánh ý phải không? Sau đó Vận Vương điện hạ hỏi Tam công tử, có phải đã có người trong lòng nên mới từ chối hôn sự này hay không.
Ngài đoán xem Tam công tử trả lời thế nào?”
Vân Hy cụp mắt lắng nghe, không lên tiếng.
“Tam công tử nói không có, chỉ vì liên tục bị hại nên tạm thời không quan tâm đến chuyện trần tục này.” Tần ma ma cười nói, “Nói thì nói vậy, Lăng tỷ nhi của Dư gia và Tam công tử là thanh mai trúc mã, còn có Ngũ ca nhi của nhà Chu Hồng Quang nữa, ba người thường chơi chung khi còn nhỏ.
Lão thân còn nhớ những năm Thái Hoàng Thái Hậu còn mạnh, năm nào cũng dẫn bọn họ lên chùa Minh Ẩn.”
“Thái Hoàng Thái Hậu nói, cả năm nay Tam công tử gặp không ít chuyện, tính tình cũng trầm rất nhiều, nếu hắn muốn từ từ thì để như vậy.
Nhưng nói đi phải nói lại, kim thượng miệng vàng lời ngọc, chuyện này hiện đã được đề cập, sau này nạp cát, vấn danh, nghị thân, chờ đến đầu xuân sẽ bắt đầu lo liệu.
Thái Hoàng Thái Hậu thương Tam công tử, để Lăng tỷ nhi ở trong cung thường trú, bây giờ Tam công tử chưa thích nàng bao nhiêu, nhưng thường lui tới Từ Ân Cung, có thể gợi lại tình nghĩa lúc nhỏ, từ đó tình cảm của hai người sẽ trở nên sâu đậm.
Trước khi lão thân tới đây, Thái Hoàng Thái Hậu đã nói qua, năm sau kim thượng chính thức ban hôn, danh sách khách mời sẽ do Từ Ân Cung lập ra, người mời đầu tiên chính là cô nương.”
Tần ma ma vừa nói vừa cẩn thận thêm than nóng vào lò sưởi tay, thêm than xong thì lời nói cũng vừa dứt.
Bà đưa lò cho Vân Hy, ân cần hỏi: “Cô nương có muốn ăn chút gì không?”
Vân Hy nói: “Làm phiền ma ma lo lắng, ta không đói bụng.”
“Ừ, nếu cô nương đói bụng thì thông báo cho trước cửa, hôm nay đầu bếp của thọ thiện đường tới Duyên Phúc Cung, lão thân gọi bọn hắn nấu đồ ăn ngon cho ngài.” Bà nói xong, ánh mắt vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, tựa như nhớ tới canh giờ, tự trách, “Ây dà, coi cái miệng của ta này, nói liên tu bất tận, ở đây với cô nương thật lâu, may đang là đại thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, lão nhân gia sẽ không trách, chỉ sợ quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.
Vậy cô nương nghỉ ngơi nhé, lão thân không làm phiền nữa.
Sáng mai, kim thượng còn dặn dò tiểu quận vương của kinh phòng đưa ngài về phủ.”
Tần ma ma dứt lời, xua tay ra hiệu Vân Hy không cần tiễn, đóng cửa rời đi.
Tần ma ma vừa đi, ý cười trên mặt Vân Hy dần dần biến mất.
Nàng đặt lò sưởi tay sang một bên, cụp mắt, nhìn bóng cửa sổ trên mu bàn tay, một lát sau, lấy con dao găm trên bàn bên cạnh.
Phương Phù Lan đã thấy con dao găm này, Vân Lạc đưa cho Vân Hy trước lần xuất chinh cuối cùng.
Có lẽ bởi vì quá trơn, chuôi dao găm được quấn băng vải, băng rất cũ, nhưng lại rất sạch sẽ, phỏng chừng Vân Hy thường xuyên giặt.
“A Đinh.” Phương Phù Lan nhẹ nhàng gọi.
Nàng không đành lòng, khuyên lơn an ủi, “Dư Lăng mới về lại Kim Lăng gần đây, nàng và Tam công tử đã nhiều năm không gặp, đúng như lời Tần ma ma, Tam công tử không thích nàng cho mấy.
Cho dù Tam công tử không muốn hôn sự này, hiện tại đã từ chối, nhưng không thể cố chấp chống đối Thánh Thượng, chống đối Thái Hoàng Thái Hậu.”
“Hắn là người của thiên gia, hôn nhân của hắn không phải do hắn quyết định, muội hiểu không?”
Vân Hy cụp mắt, lặng lẽ gật đầu.
Làm sao nàng không biết cho được?
Nàng thậm chí biết, hôm nay sở dĩ Tần ma ma tới nói những lời này với nàng, có lẽ là lệnh của Thái Hoàng Thái Hậu hoặc là Chiêu Nguyên Đế.
Người của thiên gia làm việc luôn luôn kín kẽ.
Chắc bọn họ thấy dạo này nàng và Tam công tử thân thiết, sợ nàng cứu hắn vài lần, hai người nảy sinh tình cảm, cho nên mới quyết định cắt đứt đôi bên.
Nàng biết, hắn là thân vương tử, không nên cưới con gái nhà tướng quân.
Vân Hy rầu rĩ nói: “A tẩu, khi nào hôn sự của Tam công tử được quyết định, ta và hắn sẽ cách xa phải không?”
Không đợi Phương Phù Lan trả lời, nàng lại nói: “Thật ra hôm ở Hoàng Thành Ty, hắn tới đưa cho ta một cái lò sưởi tay, ta tưởng, ta có chút khác thường ở trong lòng hắn.
Sau đó mới biết, hắn tới tìm ta là do lệnh của Tông Thân Vương.”
Nàng chợt vui chợt buồn, kết quả chẳng qua là công dã tràng.
“Thực ra ta đã nghĩ từ lâu.” Nàng nói, “Tam công tử đã cập quan, không thể cứ luôn không nạp phi, kim thượng muốn tứ hôn cho hắn, phong hắn làm vương thế tử, đây là chuyện tốt.”
Còn nàng?
Nàng vốn chỉ muốn giúp hắn tìm được “quý nhân” đã hại hắn.
Nhưng hôm nay xem ra, hắn đoán được Mao Cửu trốn trong Duyên Phúc Cung trước nàng một bước, điều động võ vệ trước nàng một bước, xét về mưu trí, nàng không bằng hắn, xét về võ công, hắn là tiểu vương gia, bên cạnh có rất nhiều người bảo vệ, không cần thêm nàng.
Có lẽ hắn vốn không cần nàng.
Thôi, cứ vậy đi.
Dù sao trước kia không có Trình Sưởng trong cuộc đời nàng, không phải cũng sống được hay sao?
Vân Hy nhàn nhạt cười: “Thật ra hôm nay nhìn thấy Dư Lăng, ta mơ hồ đoán được Thái Hoàng Thái Hậu sẽ quyết định hôn sự cho nàng và Tam công tử.”
“Thật ra ta đã nghĩ kỹ rồi, Tam công tử sau này sẽ thường trú tại Kim Lăng, còn ta sớm hay muộn cũng đến Tái Bắc giữ biên cương giống phụ thân và ca ca.
Ta và hắn chung quy là trời nam đất bắc, hôn nhân của hắn đã định, ta sẽ không quấy rầy hắn nữa.”
Nàng liên tục nói “thật ra”, như thể mọi thứ giống như những gì nàng dự kiến.
Nhưng vì trong lòng có hy vọng xa vời không nên có, vì vậy mới luôn an ủi bản thân rằng “thật ra”.
“A Đinh.” Phương Phù Lan đưa tay vuốt tay Vân Hy, “Muội đừng buồn.”
Vân Hy khẽ lắc đầu: “A tẩu, ta không buồn.”
Nàng hít một hơi, nằm ngửa trên giường, kéo chăn đắp: “Trời tối rồi, a tẩu mau đi ngủ đi, kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Phương Phù Lan liếc nhìn Vân Hy, biết cho dù nói gì cũng vô dụng, lặng lẽ thở dài, thổi tắt đèn trên bàn.
“A tẩu.”
Phương Phù Lan vừa mới đi tới cửa thì nghe Vân Hy gọi.
“Ta rất hâm mộ người kia, có thể luôn ở bên cạnh Tam công tử.”
Phương Phù Lan quay qua nhìn, trong phòng đen sì, không thấy gì cả.
Giọng Vân Hy rầu rĩ, có chút khàn, nàng lại nói: “A tẩu, trước đây tẩu có nói, ở trong lòng chứa một người mà mình không chiếm được sẽ rất đau khổ.”
Thời gian trôi qua, càng ngày càng hiểu rõ mùi vị của nó.
Lúc trước nàng không tin, nàng cảm thấy mình thích Tam công tử là may mắn của nàng.
Nhưng giờ nàng đã hiểu.
Mùi vị này lặng lẽ nhưng gây sốc.
Xây một tòa nhà cao ở nơi hoang vắng, nhìn tòa nhà của mình sụp đổ thành từng mảnh ngói xanh, sóng to gió lớn làm tan nát cõi lòng, nhưng không chừa lại chút khói bụi.
Vân Hy chìm trong bóng đen, mím môi nói: “Có chút đắng.”
—*—*—*—
Bữa tiệc sắp kết thúc, đám người đưa Thái Hoàng Thái Hậu đến Quỳnh Hoa các trước, nói chuyện với bà một hồi, chờ bà nghỉ ngơi mới trở về chỗ nghỉ tạm của mình.
Trình Sưởng gọi một cung nhân tới hỏi canh giờ, nghe nói là giờ hợi, hắn vái chào Tông Thân Vương và nói: “Phụ thân và mẫu thân nghỉ ngơi trước đi, Minh Anh còn có việc, con đi ra ngoài một chút.”
“Minh Anh.” Tông Thân Vương nói, “Con đi đâu?”
Trình Sưởng không đáp.
Tông Thân Vương phi nhìn xung quanh, tiến lên hai bước: “Con muốn đi tìm Vân thị nữ của Trung Dũng Hầu phủ phải không? Phụ thân con đã nói bóng gió với con bao nhiêu lần rồi, dặn con chớ nên thân thiết với nàng quá, sao con không nghe?”
Bà dừng một chút, hạ giọng, “Hơn nữa, chẳng lẽ con không hiểu, đêm nay hoàng thúc phụ của con đến tột cùng là có ý gì? Huệ Ninh điện của chúng ta ở bên cạnh Di Thanh điện của hoàng thúc phụ con, làm sao ngài không biết con đi đâu?”
Trình Sưởng hơi trầm ngâm, vừa định giải thích, nhìn xung quanh thì thấy Tần ma ma thân tín của Thái Hoàng Thái Hậu dẫn Dư Lăng tới.
Tần ma ma cười nói: “Thái Hoàng Thái Hậu nghĩ đến Tam công tử, hôm nay Tam công tử không thể thưởng thức trọn vẹn bữa tiệc, cũng may hiện giờ chưa muộn nên dặn Lăng tỷ nhi đi dạo với ngài một chút.”
Nói xong, Dư Lăng cúi người hành lễ với Trình Sưởng: “Tam công tử.”
Trình Sưởng gật đầu nói: “Đi thôi.” Bước về phía Côn Ngọc Uyển.
Bữa tiệc ở Côn Ngọc Uyển đã kết thúc, khắp nơi đều có cung nhân và võ vệ tuần tra, bởi vì vụ ám sát trước đó, thủ vệ ở Duyên Phúc Cung vô cùng nghiêm ngặt tối nay, gần Côn Ngọc Uyển và Di Thanh điện là cấm quân của Điện Tiền Ty và Hoàng Thành Ty, chỗ xa hơn còn có quan binh của kinh phòng.
Trình Sưởng đi đến trước một cái đình nhỏ, dừng chân, quay đầu nhìn Dư Lăng rồi nói: “Ta còn chút việc, cô ——”
“Tam công tử muốn đi thăm Vân Hy tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ phải không?” Dư Lăng nói trước khi hắn dứt lời.
Nàng nhìn xung quanh, thấy võ vệ bên cạnh không dám tới gần, nói nhỏ, “Tam công tử cứ đi đi, Lăng Nhi sẽ chờ ngài ở trong đình này.”
Trình Sưởng hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi nàng vì sao nghĩ rằng hắn muốn đi tìm Vân Hy.
Nàng bị Chiêu Nguyên Đế triệu vào cung, ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, nên biết thánh tâm.
Trình Sưởng gọi người của Điện Tiền Ty tới, dặn bọn họ bảo vệ cho sự an toàn của Dư Lăng, một mình đi bộ dọc theo con đường đá bên ngoài đình, đến khu rừng đá sâu hơn trong Côn Ngọc Uyển.
Tuyết trong rừng đá đã dày đặc, Trình Sưởng đến một khu đất trống rồi dừng lại.
Hình như hắn đang đợi ai đó, đứng tại chỗ, trầm ngâm.
Không bao lâu sau, một người say khướt xách bầu rượu từ sau hòn non bộ bên cạnh đi ra, hắn nheo mắt cẩn thận nhận ra người tới, tựa hồ rất kinh ngạc: “Ủa, Tam công tử, đêm hôm khuya khoắt mà sao đến đây một mình?”
Đó là Vệ Giới.
Trình Sưởng nói: “Không phải Vệ đại nhân hẹn ta tới đây hay sao?”
Cũng không hẳn là hẹn.
Tối nay rõ ràng là Trình Sưởng gây khó dễ cho “quý nhân”, nhưng Vệ Giới gần đây không những giúp hắn xử lý thi thể của Mao Cửu, mà còn cùng hắn diễn trò ở trước mặt Chiêu Nguyên Đế để che giấu, trả đũa, nói rằng chính mình bị tập kích.
Trình Sưởng trước đây không có giao tình với Vệ Giới, vô duyên vô cớ giúp hắn, đương nhiên sẽ không coi là điều hiển nhiên.
Vệ Giới là chỉ huy sứ của Hoàng Thành Ty, cận vệ của thiên tử, biết quá nhiều bí mật của thiên gia, hắn giúp mình, đương nhiên là có điều kiện.
Trình Sưởng đi thẳng tới nơi này là bởi vì chỉ có người của Hoàng Thành Ty canh gác trong khu rừng đá này, như vậy Vệ Giới đã cài người của mình vào, nói chuyện rất tiện.
Vệ Giới cười: “Nhìn Tam công tử nói này, tại hạ là kẻ hèn, làm sao dám mời tôn giá tới?”
“Nếu Vệ đại nhân không có việc gì,” Trình Sưởng nói, “ta đi trước đây.”
Nói xong, hắn cất bước đi ra khỏi khu rừng đá.
“Này, làm gì nói đi là đi liền.” Vệ Giới lùi hai bước, cản Trình Sưởng lại, “Tâm sự nhé?”
“Nói thế nào?”
“Cái kiểu thổ lộ tình cảm ấy.” Vệ Giới cười nói, thầm nghĩ, đôi mắt say rượu lóe một tia bỡn cợt, “Hay là thế này, ngài và ta mỗi người trao đổi một bí mật.
Ngài nói trước đi.”
Trình Sưởng gật đầu.
Sau đó hắn nói: “Ta mất trí nhớ.”
Vệ Giới: “……”
Tuy hơi bất ngờ, nhưng hắn đã đoán được trước đó.
Nhưng cái này thật đúng là bí mật.
“Ngài được lợi quá.” Vệ Giới nói.
Tuy nói vậy, nhưng hắn dường như không quan tâm, ngược lại vô cùng đắc ý: “Ngài nhìn ta.”
“Ta cảm thấy, Tam điện hạ và Tứ điện hạ chẳng tốt lành gì, ta ghét bọn họ.”
Trình Sưởng: “……”
“Vì vậy ——” Vệ Giới nhìn chằm chằm Trình Sưởng, ý cười trong mắt không hề phai nhạt, không rõ có say hay không, thong thả nói: “Ta muốn đưa ngài lên làm hoàng đế.”.
Danh Sách Chương: