Hai ba con ở dưới lầu cùng nhau ngẩng đầu lên.
Nam Tri không nhịn được, cô bị cảnh này chọc cười.
Cố Dữ Thâm ôm Tiểu Chiêu Minh lên lầu, anh hỏi: "Em ra lúc nào vậy?"
"Đứng được một lúc." Nam Tri nói xong, tay cô nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay nhỏ bé của Tiểu Chiêu Minh, "Gọi đi, ba, ba."
Tiểu Chiêu Minh vừa thấy nhìn thấy mẹ thì cười vui hơn, vỗ tay rồi gọi ba, ba theo.
Cố Dữ Thâm: "..."
Nam Tri trêu anh, cô nhìn anh, giả vờ nổi giận: "Sao Tiểu Chiêu Minh lại gọi ba trước, có phải mỗi ngày anh đều lén dạy con bé không?"
"Không có..." Cố Dữ Thâm thở dài, "Vì âm ba dễ gọi hơn, cho nên con bé học gọi ba trước, không liên quan đến chuyện Tiểu Chiêu Minh thích ai hơn."
Nam Tri bật cười.
Cố Dữ Thâm dừng lại một lát.
"Nếu anh đã biết là vậy rồi, còn sợ em buồn lòng làm gì?" Nam Tri hỏi.
Cố Dữ Thâm: "Anh xem trên mạng, nhiều người mẹ vì chuyện này mà cảm thấy không công bằng, anh không muốn em buồn vì chuyện nhỏ này."
Thật ra thì Nam Tri cũng từng xem những cái này.
Nhưng cô nghĩ rằng điều khiến nhiều người mẹ thật sự cảm thấy không công bằng không chỉ là việc con trẻ gọi ai trước, mà là trong rất nhiều gia đình, thường hay so sánh giữa ba và mẹ, mà người mẹ thường hy sinh nhiều hơn, nên các bà mẹ vì sự so sánh này mới cảm thấy không công bằng.
Vì thế cô sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy không công bằng, vì Cố Dữ Thâm chưa bao giờ vắng mặt trong suốt thời gian trưởng thành của Tiểu Chiêu Minh.
...
Nhưng đối với Cố Dữ Thâm mà nói, thật ra thì đến tận bây giờ, anh chưa bao giờ thực sự cảm nhận được mình có một cô con gái.
Bình thường, anh chăm sóc Tiểu Chiêu Minh cũng là vì con bé được Nam Tri sinh ra, anh có trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ con bé.
Cho đến anh nghe thấy giọng nói non nớt của Tiểu Chiêu Minh gọi một tiếng ba.
Lúc đó, anh mới nhận ra sự vĩ đại của quan hệ ruột thịt.
Anh yêu con bé vì con bé là con của anh và Nam Tri, chảy dòng máu của hai người trên người, là điểm kết nối duy nhất giữa anh và Nam Tri trên thế giới này.
-
Khi Tiểu Chiêu Minh lớn hơn một chút, dần dần phát hiện ra mũi và miệng của con bé giống Cố Dữ Thâm hơn, còn bé mà đã có thể nhìn thấy những đường nét vượt trội trên khuôn mặt.
Rất nhiều người được mời đến dự tiệc sinh nhật đầu tiên của Tiểu Chiêu Minh, ai nhìn thấy cô bé cũng khen đáng yêu, còn nhỏ như vậy đã nhìn ra sau này chắc chắn sẽ là một người đẹp, mang trên mình đặc điểm ngoại hình đẹp nhất của ba mẹ.
Bữa tiệc kết thúc, đến phần chọn đồ vật đoán tương lai.
Nam Tri đã chuẩn bị rất nhiều đồ vật để chọn, búa tòa án, thước kẻ, máy tính xách tay, bút, một bộ váy múa ba lê nhỏ, và nhiều thứ khác.
Xếp thành một vòng, để Tiểu Chiêu Minh ngồi ở giữa.
Dưới sự chú ý của khách mời, Tiểu Chiêu Minh bò mấy vòng, tò mò nhìn đồ vật trước mắt, cuối cùng cô bé bò về phía bộ váy múa ba lê, đưa tay ra, nắm chặt lấy góc váy.
Mọi người bật cười, con bé muốn kế thừa Nam Tri đây mà.
Phượng Giai: "Tư Tư, cậu phải cảm ơn tớ đấy, nhờ có mẹ nuôi tặng nhiều váy đẹp như vậy, phát triển gu thẩm mỹ cho con bé."
Kết thúc, mọi người rời đi.
Đêm hôm đó, bức ảnh Nam Tri và Cố Dữ Thâm chụp chung lại hot trên mạng.
Hai người ra khỏi khách sạn, trong khung cảnh xa hoa lộng lẫy, Nam Tri mặc một chiếc váy trắng ôm sát người, Cố Dữ Thâm thì mặc áo vest mang giày da, một tay anh nắm lấy tay Nam Tri, tay còn lại bế Tiểu Chiêu Minh.
Người đàn ông trưởng thành, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, cô con gái nhỏ non nớt đáng yêu.
Bị người ta chụp trộm rồi đăng lên mạng.
Nền ảnh mờ, khuôn mặt Tiểu Chiêu Minh cũng được làm mờ đi.
Từ sau khi chương trình《Mũi chân nghệ thuật》kết thúc, đã lâu rồi hai người không xuất hiện trước tầm mắt của công chúng, nhưng hay là bởi vì tấm hình này lần nữa cả giận một lần.
【Hu hu hu hu hu hu đẹp trai quá đẹp trai quá.】
【Mẹ với con gái trông như chị em vậy, đẹp thật đó, đáng yêu ghê! Sếp Cố có phúc quá!】
【Có thể tham gia chương trình gia đình không, tôi hỏi cho!!】
【Mặc dù đã che mờ rồi nhưng mà cảm thấy bé con rất đáng yêu áaaaa】
【Bé con mới là người thắng cuộc, nếu đầu thai là một môn học thì bé con sẽ được hạng nhất!】
-
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc Tiểu Chiêu Minh đã đến tuổi đi học mẫu giáo.
Cố Dữ Thâm đã cân nhắc vài trường mẫu giáo tư thục danh tiếng, cuối cùng anh chọn một trường mẫu giáo song ngữ ở gần nhà.
Trong các trường mẫu giáo tư thục, đa phần sẽ chiều lòng con cái của những gia đình có điều kiện, cũng vì thế mà không cẩn thận sẽ dạy hư, Cố Dữ Thâm chọn trường này vì trường quản nghiêm, cũng là trường khó được nhận vào nhất.
Lúc còn nhỏ, Chiêu Minh được Cố Dữ Thâm nuông chiều, muốn gì được nấy, nhưng đợi con bé lớn thêm một chút, anh lại có dáng vẻ của một "người cha nghiêm khắc".
So với Nam Tri, Tiểu Chiêu Minh sợ ba hơn một chút.
Cô bé cũng không giống như những đứa trẻ được chiều hư.
Cô bé luôn xin phép trước khi làm điều gì đó, cũng thường xuyên nói xin lỗi và cảm ơn.
Bình thường Cố Dữ Thâm sẽ dạy cho con bé, Nam Tri không ngờ rằng Cố Dữ Thâm lại có khả năng dạy con trẻ như vậy.
Mùa hè năm nọ, Nam Tri có buổi biểu diễn ở nước ngoài, Cố Dữ Thâm cũng bận, nên đưa Tiểu Chiêu Minh đến nhà ông bà ngoại một khoảng thời gian.
Ba Nam và mẹ Nam lại chiều chuộng cháu ngoại bằng mọi giá, muốn gì được đó.
Sau đó Nam Tri biểu diễn xong rồi về nước, đónTiểu Chiêu Minh về nhà,
Sau khi về nhà, Tiểu Chiêu Minh phát hiện gấu bông mà cô bé thích để quên ở nhà bà ngoại, muốn quay lại lấy.
Cố Dữ Thâm nói: "Mẹ vừa mới đi máy bay mười tiếng, đã rất mệt rồi, sáng mai ba đi lấy cho con được không?"
Một tháng nay Tiểu Chiêu Minh được nuông chiều đến nỗi vô pháp vô thiên, cô bé không chịu, ngồi trên đùi Nam Tri vung tay múa chân rồi đánh trúng vào mắt Nam Tri.
Thật ra thì sau khi đánh trúng Tiểu Chiêu Minh đã biết lỗi rồi.
Cố Dữ Thâm lập tức nghiêm mặt lại, nâng mặt Nam Tri lên, sau khi kiểm tra cẩn thận, chắc chắn là cô không sao, anh đen mặt bảo Tiểu Chiêu Minh xin lỗi mẹ.
Tiểu Chiêu Minh bị anh dọa, tiếng "Con xin lỗi" kia còn chưa nói ra thì cô bé đã khóc toáng lên.
Con bé vừa khóc, Nam Tri đã mềm lòng.
Không chỉ Nam Tri, dì Thư cũng không nỡ nhìn Tiểu Chiêu Minh khóc, lập tức ra ngoài "khuyên can".
Nhưng vẫn không khuyên được Cố Dữ Thâm, anh không vì con bé khóc mà thay đổi ý định.
Đôi mắt đỏ bừng của Tiểu Chiêu Minh nhìn anh, cuối cùng vẫn nhào vào lòng Nam Tri, ấm ức nói: "Mẹ. con xin lỗi."
Trái tim Nam Tri muốn tan chảy, lập tức ôm lấy con bé: "Không sao, mẹ không đau."
Dù sao thì Cố Dữ Thâm còn trẻ đã nắm trong tay cả tập đoàn, anh rất quyết đoán, lúc anh nghiêm mặt lại thì mấy người lớn tuổi hơn còn sợ anh, chứ đừng nói đến Tiểu Chiêu Minh.
Con bé ôm lấy eo Nam Tri, quay đầu lại lén nhìn Cố Dữ Thâm một cái.
Cố Dữ Thâm đứng cạnh ghế sofa, véo mặt con bé: "Bình thường con tùy tiện thế nào cũng được, nhưng vừa nãy ba đã nói rồi, hôm nay mẹ con vừa xuống máy bay nên rất mệt, phải nghỉ ngơi sớm một chút, nên ngày mai mới đi lấy cho con được, hiểu chưa?"
Đôi mắt Tiểu Chiêu Minh đẫm lệ, ngoan ngoãn gật đầu.
"Ba ôm một cái nào."
Cố Dữ Thâm giang hai tay ra, ôm Tiểu Chiêu Minh lên lầu.
Dì Thư ở bên cạnh mỉm cười với Nam Tri: "Trước kia cũng không ngờ rằng, sếp Cố làm cha giỏi vậy."
Thật ra thì bình thường Cố Dữ Thâm rất chiều Tiểu Chiêu Minh, nhưng anh không chịu được tật xấu của cô bé, đặc biệt khi liên quan đến Nam Tri.
Ăn sung mặc sướng có thể nuôi dưỡng người tốt, cũng có khiến người ta xấu đi, lúc trước anh nhìn thấy con cái của những gia đình giàu có ở khu chung cư Lung Hồ được chiều hư thế nào, cuối cùng vô tri vô giác sống nửa đời còn lại.
Đến khi Tiểu Chiêu Minh được ba tuổi, những lúc trong nhà cần có người làm chuyện xấu, đều là Cố Dữ Thâm đóng vai kẻ xấu.
Nhiều gia đình đều do các bà mẹ quản thúc nhiều hơn, hở một chút là lải nhải, dài dòng, thúc đẩy tạo ra tâm lý phản kháng ở con trẻ, hỏi con thích ai hơn thì đều trả lời là ba.
Nhà bọn họ lại ngược lạ, Nam Tri và Tiểu Chiêu Minh ở chung với nhau như bạn bè, chuyện dạy dỗ để cho Cố Dữ Thâm.
...
Đến ngày đến trường mẫu giáo, Nam Tri thật sự không nỡ.
Tiểu Chiêu Minh lần đầu ra khỏi nhà đến nơi có nhiều người lạ như vậy, Nam Tri lo con bé sẽ bị bắt nạt.
Cố Dữ Thâm thì lại rất yên tâm, anh còn an ủi Nam Tri: "Sớm muộn gì cũng phải ra ngoài xã hội, nếu con bé không chịu được thì sau này phải làm sao?"
"..."
Ngón trỏ của Nam Tri đâm lên ngực anh, cô nói từng chữ một: "Bây giờ con gái anh mới 3 tuổi, không phải 23 tuổi."
"Yên tâm, không ai dám bắt nạt con gái của chúng ta đâu."
"Lỡ như thì sao."
Cố Dữ Thâm bật cười, anh nói: "Con bé do em sinh ra, cũng sẽ giống em, làm gì bị người ta bắt nạt dễ dàng như vậy, sau này đừng để hai người chúng ta đi xin lỗi người khác đã là rất tốt rồi."
Nam Tri véo tai anh: "Anh có ý gì!"
Cố Dữ Thâm bật cười, anh ôm lấy Nam Tri, qua loa bảo mình sai rồi.
Ngày tựu trường, trời vừa sáng Nam Tri đã dậy rồi, cô kiểm tra lại cặp sách cho Tiểu Chiêu Minh một lần nữa, rồi nhờ dì Thư ủi lại đồng phục thêm một lần.
Đồng phục của trường mẫu giáo rất đáng yêu, chiếc áo kiểu Anh màu xanh đậm, thắt nơ bướm, bên dưới là váy kẻ caro và một đôi giày trắng.
Sau khi Tiểu Chiêu Minh mặc vào trông càng đáng yêu hơn, Nam Tri chụp vài tấm hình, cô cũng tìm chiếc váy xanh tương tự để mặc.
Kiểu trường mẫu giáo tư thục này giống như một nơi danh lợi khác, ngoài cửa trường học toàn là xe sang.
Cố Dữ Thâm dừng xe ở bên cạnh, vừa mới xuống xe đã có người đến chào hỏi.
"Sếp Cố, trùng hợp quá! Con gái cậu cũng học ở đây à?" Người đàn ông mỉm cười bước tới, vừa nói vừa đưa một điếu thuốc.
Cố Dữ Thâm xua tay từ chối, từ sau khi Nam Tri mang thai, anh cũng không hút thuốc nữa, anh nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên."
"Vậy con trai tôi lớn hơn con bé một tuổi, cũng có duyên, lần sau mời bọn nhỏ cùng nhau ăn cơm."
Cố Dữ Thâm thuận miệng đồng ý, anh ôm lấy Tiểu Chiêu Minh rồi giới thiệu.
"Chú." Giọng nói non nớt.
Người đàn ông vội vàng mỉm cười đáp lại, khen cô bé xinh xắn đáng yêu, lại nhìn Nam Tri đứng ở bên cạnh, hôm nay cô mặc một chiếc váy dây, trông cô trẻ trung hơn, không nhìn ra được là cô đã sinh con.
"Sếp Cố có phúc thật đấy." Người đàn ông nịnh nọt nói, "Người chiến thắng nha, bà Cố và con gái đứng cùng nhau giống như chị em vậy."
Cố Dữ Thâm mỉm cười rồi trả lời lại vài câu xã giao, anh cũng biết Nam Tri không thích những trường hợp thế này, chẳng mấy chốc đã chào tạm biệt rồi rời đi.
Giáo viên của các lớp đã cầm bảng gỗ đứng ở cửa chờ.
Nam Tri nhìn một vòng, tìm được lớp của Tiểu Chiêu Minh, đưa con bé qua đó.
Tiểu Chiêu Minh không sợ hãi chút nào, mỉm cười với cô chủ nhiệm rồi gọi một tiếng chị.
Chào tạm biệt xong, Nam Tri và Cố Dữ Thâm cũng rời đi.
Hai người không lên xe, vẫn đứng ở ngoài cửa trường học, nhìn Tiểu Chiêu Minh từ phía xa —— không giống với những bạn nhỏ khác, ba mẹ rời đi thì khóc toáng lên, cô bé làm quen với nhiều bạn mới, đang nói chuyện với cô bé bên cạnh.
Tiểu Chiêu Minh không khóc, Nam Tri làm cảm thấy chua chua, cô giơ tay lên lau nước mắt.
Cố Dữ Thâm thấy vậy thì kéo cô vào lòng, anh mỉm cười dỗ dành: "Em khóc gì vậy, mấy tiếng nữa là đến đón rồi, lúc trước em ra nước ngoài biểu diễn, em cũng không phải không gặp được Tiểu Chiêu Minh thì sẽ khóc mà."
"Con bé ở nhà với đi học đâu có giống nhau!"
Nam Tri lại nhìn vào trong trường, qua khe hở của hàng rào sắt, "Hôm nay em ở cổng trường chờ Tiểu Chiêu Minh tan học vậy."
"Không đến vũ đoàn à?"
"Không, dù sao cũng không có tâm trạng luyện múa, xin nghỉ cho rồi."
"Vậy chúng ta về nhà." Cố Dữ Thâm nói.
"Làm gì?"
"Tìm chút chuyện cho em làm, di chuyển sự chú ý."
Nam Tri:?
...
Ngày đầu tiên Tiểu Chiêu Minh đi mẫu giáo, quả thật Nam Tri không có thời gian nghĩ đến con bé.
Ba giờ chiều, Nam Tri nằm trên giường, bị cuộc gọi của Phượng Giai đánh thức.
Cô nghe máy, khàn giọng nói "Alo".
Phượng Giai hơi ngạc nhiên: "Sao vậy, ngày đầu tiên công chúa nhỏ của chúng ta đi học, cậu khóc đến nỗi khàn giọng luôn hả?"
"..."
Nam Tri tức giận liếc nhìn Cố Dữ Thâm đang ngồi ở trên bàn đọc sách, anh thì hay rồi, gương mặt tràn ngập gió xuân, sắc mặt tốt biết bao.
Nam Tri không trả lời câu này của Phượng Giai, cô chỉ hỏi: "Tìm tớ có chuyện gì vậy?"
"Bây giờ tớ ở gần trường mẫu giáo nè, mua cho công chúa của chúng ta một đôi giày pha lê, cậu đến đón thì bảo tớ một tiếng, chúng ta cùng đi."
"Được."
Nam Tri nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa.
Cô lê tấm thân đang đau nhức ngồi dậy, trong lòng thầm mắng Cố Dữ Thâm, cô rửa mặt rồi đi đón Tiểu Chiêu Minh tan học.
Lúc bọn họ đến thì Phượng Giai đã đợi ở bên ngoài.
Hai người trò chuyện một chút, tiếng chuông tan học vang lên, cô chủ nhiệm của mỗi lớp dắt học sinh ra ngoài.
Nam Tri đứng nhìn từ xa, vừa nhìn thấy Tiểu Chiêu Minh cô đã vẫy tay, Phượng Giai ở bên cạnh gọi: "Công chúa!"
Tiểu Chiêu Minh lập tức nhìn sang, cô bé chạy tới nhào vào lòng Nam Tri, lại gọi: "Dì Phượng Giai."
Phượng Giai hỏi cô bé: "Ngày đầu tiên đi học có vui không?"
Tiểu Chiêu Minh gật đầu, nói rất vui.
Lần đầu tiên cô bé gặp được nhiều bạn bè đồng trang lứa như vậy, trong trường còn có nhiều đồ chơi giải trí, cô giáo nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, bầu không khí rất vui vẻ.
Lên xe.
Phượng Giai đưa hộp giày cho con bé: "Đây là phần quà thưởng cho công chúa nhỏ nhà chúng ta ngày đầu tiên đi học đã biểu hiện tốt như vậy."
Tiểu Chiêu Minh mở ra, vừa nhìn đôi giày pha lê kia thì mê mẩn, cởi đôi giày trắng của mình ra rồi mang vào.
"Công chúa thì phải mang giày pha lê mới đúng, sau này còn phải gả cho hoàng tử." Phượng Giai nói xong, cô lại thuận miệng hỏi, "Trong lớp của công chúa có bạn nam nào trông rất đẹp trai không?"
Tiểu Chiêu Minh nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Có một người."
Ở ghế lái, Cố Dữ Thâm cau mày lại.
Phượng Giai không ngờ rằng Tiểu Chiêu Minh sẽ trả lời thật, cô mỉm cười rồi hôn lên mặt cô bé: "Công chúa của chúng ta đáng yêu quá!"
Cô lại hỏi: "Vậy con và cậu bạn đẹp trai đó đã làm quen nhau chưa?"
Chiêu Minh gật đầu: "Bọn con ngồi cùng bàn."
Phượng Giai bật cười: "Ngồi cùng bàn được đó, lâu ngày sinh tình, lúc trước ba mẹ con cũng ngồi cùng bàn đó."
Đương nhiên là Chiêu Minh không hiểu ý kia của cô.
Cố Dữ Thâm không nhịn được nữa, anh nhìn Phượng Giai ngồi ở phía sau qua kính chiếu hậu, anh lên tiếng nhắc nhở: "Phượng Giai."
Phượng Giai còn lâu mới sợ anh, cô chỉ chỉ lên cánh tay của công chúa, cười trên sự đau khổ của người khác: "Ba con ghen."
"Sao vậy ạ?"
"Con hỏi ba con đi." Phượng Giai xem trò vui.
Tiểu Chiêu Minh lại hỏi: "Ba ơi, sao vậy?"
Cố Dữ Thâm không nói tiếng nào.
Nam Tri cũng cảm thấy thú vị, cô đành phải giải thích thay anh: "Vì công chúa của chúng ta còn nhỏ, chỉ là một bạn nhỏ ba tuổi mà thôi, chỉ có thể kết bạn, không thể nào giống như ba mẹ được, đúng không?"
Tiểu Chiêu Minh cái hiểu cái không rồi gật đầu.
Vốn dĩ Nam Tri mời Phượng Giai cùng nhau về nhà ăn cơm.
Lúc này tiện đường lái đến nhà của Phượng Giai, Cố Dữ Thâm dừng xe lại, anh bắt đầu đuổi người.
Phượng Giai mở to mắt lên: "Cố Dữ Thâm, tôi đặc biệt đến tặng giày pha lê cho con gái cậu đấy, thái độ của cậu thế hả?!"
Anh nhướng mày, như lẽ đương nhiên: "Chẳng phải cậu tặng xong rồi sao."
"Cậu cũng làm cha rồi, ghen tị thì đuổi người, có loại người như cậu à!"
Cố Dữ Thâm nhìn Nam Tri: "Che tai con gái anh lại."
"..."
Mặc dù Nam Tri cảm thấy hai người gần ba mươi tuổi rất thú vị, nhưng tránh để hai người cãi nhau rồi nói mấy lời không hay, cô vẫn che kín tai Tiểu Chiêu Minh.
Cố Dữ Thâm: "Cậu làm mẹ nuôi mà mỗi ngày lại nói mấy lời không nên nói, đừng dạy hư con gái tôi."
"Tôi chỉ dạy công chúa của chúng ta muốn tìm bạn trai thì tìm người đẹp trai trước mà thôi, để con bé không chịu thiệt."
"Con gái tôi không cần tìm bạn trai." Cố Dữ Thâm lập tức trả lời.
Nam Tri: "..."
Phượng Giai: "..."
Người này hoàn toàn vô lý!
Phượng Giai tức giận nói: "Đợi con gái cậu đủ mười tám tuổi sẽ mắng cậu cổ hủ!"
Cố Dữ Thâm: "Xuống xe."
"..."
Nhìn thấy hai người càng ngày càng ầm ĩ, Nam Tri đành phải khuyên: "Được rồi được rồi, hai người lớn rồi, cãi nhau làm gì." Cô kéo cánh tay Phượng Giai, "Đừng có nghe anh ấy, chúng ta đi ăn cơm."
Phượng Giai chửi một tiếng, cô mở cửa xe, nhìn phía Cố Dữ Thâm: "Ai thèm chứ!"
Nam Tri: "..."
Cô cũng không lo là Phượng Giai sẽ giận thật.
Phượng Giai và Cố Dữ Thâm quen nhau từ nhỏ, cũng hiểu nhau, từ trước đến giờ cũng hay cãi vã.
Đợi đến khi Nam Tri buông tay đang che tai Tiểu Chiêu Minh ra, cô bé mờ mịt hỏi sao dì Phượng Giai đi vậy.
Nam Tri thở dài, cô nói với Cố Dữ Thâm: "Tiểu Chiêu Minh nghe không hiểu, anh giận gì chứ?"
Anh hừ một tiếng: "Con gái anh không nghe được mấy cái này."
"..."
Nam Tri hỏi: "Vậy sau này Chiêu Minh trưởng thành rồi, con bé tìm bạn trai anh cũng không đồng ý à?"
"Anh phải kiểm tra trước, đáng tin thì được."
Cố Dữ Thâm như vậy, có thể nghe được một câu "đáng tin" từ anh cũng không dễ dàng gì.
"Vậy sau này nếu như con bé cũng giống em, không nói tiếng nào đã đăng ký kết hôn với người khác, chẳng phải anh lại đánh gãy chân cậu ta à?" Nam Tri hỏi.
"..."
-
Từ sau lần trước Phượng Giai nhắc đến, Nam Tri phát hiện mỗi khi đón con về, Cố Dữ Thâm sẽ để ý mấy người bạn nhỏ đi ra cùng con bé.
Tính cách của Tiểu Chiêu Minh rất giống với Nam Tri, vừa mới đi học chưa được bao lâu đã làm quen được rất nhiều bạn, mỗi khi tan học thì lại đi cùng một bạn khác, đa số đều là bạn nữ, thỉnh thoảng cũng có bạn nam.
Tiểu Chiêu Minh vừa xinh xắn vừa đáng yêu, rất nổi bật ở trường mẫu giáo, tính cách lại hoạt bát, có rất nhiều bạn nam chủ động đưa đồ ăn vặt cho cô bé.
Nếu gặp con bé đi ra với bạn nam, Cố Dữ Thâm sẽ hỏi rất kỹ.
Tên là gì?
Có quan hệ thế nào?
Thậm chí ba mẹ của cậu bạn kia làm gì cũng hỏi luôn.
Nam Tri ở bên cạnh nghe, cô lắc đầu: "Nếu lúc em còn nhỏ mà ba em cũng quản em như vậy, chắc chắn em sẽ nổi loạn, sau đó có thật nhiều bạn trai cho ba em xem."
Cố Dữ Thâm nhìn cô, sau đó anh đưa tay ra, véo eo cô một cái.
Nam Tri không kịp đề phòng mà kêu lên, cô lại đánh anh một cái: "Anh làm gì đó!"
Anh nói: "Em nói gì vậy?"
"..."
Nam Tri vẫn không nhịn được mà nói, "Vậy anh hỏi phụ huynh nhà người ta cũng làm quá lên rồi, chỉ là cùng nhau tan học mà thôi."
"Mấy năm nay mấy tên khốn kiếp nhiều, anh giúp con bé đề phòng một chút." Cố Dữ Thâm nói.
"Vậy anh thì sao?"
Cố Dữ Thâm bật cười, anh gãi cằm cô: "Em may mắn, trúng thưởng rồi."
"..."
Mặc dù số lượng bạn bè của Tiểu Chiêu Minh đã làm tăng "lượng công việc" của Cố Dữ Thâm lên, nhưng lại khiến Nam Tri yên tâm, ít nhất con bé ở cùng các bạn rất tốt, không bị bắt nạt.
Từ nhỏ, Cố Dữ Thâm đã dạy con bé lễ phép ngoan ngoãn, cô giáo cũng thường xuyên gửi tin nhắn cho Nam Tri khen Tiểu Chiêu Minh rất ngoan ngoãn nghe lời
Sau khi Tiểu Chiêu Minh đi học được một tháng, cuối cùng Nam Tri cũng buông được tảng đá đang đè trong lòng.
Ai ngờ còn chưa buông được bao lâu, trưa hôm đó, Nam Tri vừa mới ra khỏi phòng luyện múa, đã nhận được điện thoại của cô giáo, nói muốn mời phụ huynh đến trường.
Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô hỏi: "Sao thế?"
Cô chủ nhiệm do dự một chút rồi nói: "Tiểu Chiêu Minh đánh nhau ở trường."
Nam Tri dừng bước lại: "Con bé không sao chứ? Có bị thương không? Cần đến bệnh viện không?"
"Không sao không sao, cô yên tâm, Tiểu Chiêu Minh không bị thương." Cô chủ nhiệm ấp úng nói, "... Là con bé đánh bạn."
Nam Tri:...?
Cái này là giống cô hay giống Cố Dữ Thâm vậy?
Cúp điện thoại, Nam Tri lập tức gọi cho Cố Dữ Thâm.
Lúc đó anh vẫn còn đang họp, anh tạm dừng cuộc họp, sau khi nghe điện thoại của Nam Tri, hai người cùng nhau đến trường.
Nam Tri hiểu rõ Cố Dữ Thâm rất nghiêm khắc với phẩm hạnh của con gái, đánh bạn cũng không phải là chuyện nhỏ, cô còn khuyên anh, cho dù thế nào cũng phải nghe Tiểu Chiêu Minh giải thích thước đã, cũng đừng dạy dỗ Tiểu Chiêu Minh trước mặt các bạn, có gì để về nhà rồi nói.
Cố Dữ Thâm lạnh mặt nói biết rồi.
Đến trường mẫu giáo, hai người đến tìm cô chủ nhiệm.
Vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc.
Từ cửa sổ nhìn vào, một cậu bé đang đứng dựa vào tường khóc lớn, trên mặt còn có dấu bàn tay hồng hồng, đôi mắt đỏ hoe.
Mà công chúa Chiêu Minh của bọn họ, bị phạt đứng dựa vào tường, lúc này, sự chú ý tập trung vào chậu hoa ở bên cạnh, mở to mắt để quan sát trái cây màu đỏ trên cây, đương nhiên không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Tâm trạng còn rất tốt.
Cố Dữ Thâm đẩy cửa đi vào.
Cô chủ nhiệm lập tức đứng dậy: "Ba mẹ Chiêu Minh, hai người đến rồi."
Chiêu Minh nghe thấy tiếng thì lập tức chạy đến, Nam Tri ôm con bé vào lòng, hỏi cô giáo đã xảy ra chuyện gì.
Cô giáo vừa định nói, ba mẹ của cậu bạn kia cũng chạy đến, vội vội vàng vàng, đang rất giận, nhìn thấy con mình đang khóc thì hùng hổ đẩy cửa đi vào.
Kết quả nhìn thấy Cố Dữ Thâm.
Ba mẹ của cậu bé kia cũng là người có máu mặt, nhưng cũng không so được với tập đoàn Cố thị, cho nên khuôn mặt họ cứng đờ, hết giận ngay lại chỗ, hai người mỉm cười: "Sếp Cố, trùng hợp vậy à?"
Cố Dữ Thâm ít khi để ý đến mấy lời chào hỏi thế này, nhưng lần này vì Chiêu Minh, anh vẫn chủ động đưa cho người ta điếu thuốc, rồi châm lên.
"Ba mẹ Chiêu Minh, ba mẹ Thần Thần, tôi đã xác nhận lại với hai bé, là thế này."
Cô chủ nhiệm nói, "Hai đứa đang chơi với nhau, Thần Thần rất thích Chiêu Minh, muốn hôn cô bé, Chiêu Minh bị dọa nên đánh Thần Thần một cái, Thần Thần bị ngã đụng vào cạnh bàn, mắt hơi đỏ."
Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô nhìn Cố Dữ Thâm.
Người kia đã đen mặt đến nỗi không nhìn nổi.
Cô chủ nhiệm tiếp tục nói: "Trong lớp cũng có rất nhiều bạn thích Chiêu Minh, nhưng mà cách làm của Thần Thần cũng không được hay cho lắm, tôi cũng đã phê bình Thần Thần rồi, nói cậu bé sau này không được tùy tiện hôn con gái. Còn Chiêu Minh, không được quá kích động rồi dùng sức, sau này phải nói không được mới đúng."
Cô chủ nhiệm cúi người xuống, nói với Chiêu Minh: "Vậy có phải Chiêu Minh của chúng ta cũng nên xin lỗi Thần Thần không?"
Chiêu Minh còn chưa lên tiếng, Cố Dữ Thâm đã nói trước: "Tại sao phải xin lỗi?"
Anh bỗng dưng lên tiếng, những người khác đồng loạt nhìn anh.
Cố Dữ Thâm ôm lấy Chiêu Minh, anh hỏi: "Bị hôn trúng chưa?"
Chiêu Minh lắc đầu: "Không có, Chiêu Minh ngăn lại rồi."
"Tiểu Chiêu Minh làm đúng rồi." Cố Dữ Thâm nói ngay trước mặt ba mẹ của cậu bé kia, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho người ta, anh nhìn cô giáo nói, "Con gái biết bảo vệ mình nên được khen ngợi, không cần phải xin lỗi."
1
Cô chủ nhiệm hơi ngạc nhiên, sau đó cũng gật đầu tán thành.
Chuyện Cố Dữ Thâm tốt với vợ con cũng rất nổi tiếng, mặc dù ba của Thần Thần nhìn khóe mắt con trai mình bị thương cũng hơi giận, nhưng bây giờ không dám có biểu hiện gì.
Lúc này lại vỗ nhẹ lên lưng con trai: "Thằng nhóc này, ai dạy con làm vậy hả? Mau xin lỗi người ta đi."
Thần Thần bật khóc rồi nói xin lỗi.
Tiểu Chiêu Minh nhếch môi trả lời: "Không sao."
Cố Dữ Thâm không ở lại lâu, sắc mặt cũng dễ chịu hơn một chút, chẳng mấy chốc đã bế Tiểu Chiêu Minh ra khỏi trường.
Lên trên xe, Cố Dữ Thâm bế Chiêu Minh đặt lên đùi mình, nói với con bé: "Chỉ có ba mẹ mới có thể hôn con, đợi đến khi Tiểu Chiêu Minh lớn lên rồi, ngay cả ba cũng không được hôn con, hiểu chưa?"
Tiểu Chiêu Minh gật đầu, cô bé nói biết rồi.
"Đợi Tiểu Chiêu Minh trưởng thành, cũng chỉ có người con thích mới có thể hôn con." Cố Dữ Thâm nói, "Nếu như người khác làm những hành động khiến con không thoải mái, con cũng phải từ chối, phải bảo vệ mình, hiểu chưa?"
Cô bé hỏi: "Bạn nam mà Tiểu Chiêu Minh có thể Tiểu Chiêu Minh ạ?"
Cố Dữ Thâm nghiêm mặt lại, anh vỗ lên đầu con bé rồi nói: "Đợi con lớn lên rồi biết."
Vì thế, lần đầu tiên trong đời Tiểu Chiêu Minh đánh nhau, còn được ba khen, ngày hôm sau ba mẹ của Thần Thần còn đến tận nhà xin lỗi.
Tiểu Chiêu Minh đánh nhau lại khiến Cố Dữ Thâm yên tâm hơn nhiều.
Anh cảm thấy con gái nhà mình không phải là kiểu dễ bị con trai lừa, cũng không phải là một người yêu đương mù quáng, chắc là sau này không làm ra những chuyện ngốc nghếch đâu.
Nghĩ đến đây, anh còn tự hào mà vỗ vỗ lên mu bàn tay Nam Tri: "Cũng phải, chỉ có mẹ con bé mới vậy, con bé không tùy tiện đâu."
Con gái mới ba tuổi mà anh đã bận tâm vậy rồi.
Nam Tri cố ý nói: "Lúc học cấp ba, mẹ con bé bị người ta lừa đó."
"..."
-
Lên bốn tuổi, Chiêu Minh học lớp Chồi.
Tiểu Chiêu Minh cũng bắt đầu đi theo Nam Tri học múa ba lê, dựa vào gương mặt xinh đẹp và khả năng giao tiếp xuất sắc của mình, Chiêu Minh được làm ủy viên văn nghệ của lớp.
Cũng là một người nổi tiếng ở trường mẫu giáo.
Không làm ba mẹ mất mặt chút nào.
Kết thúc học kỳ đầu tiên của lớp Chồi, đến kỳ nghỉ đông, Cố Dữ Thâm và Nam Tri cùng đến đón Chiêu Minh.
Tiếng chuông tan học vang lên, bọn họ đứng từ xa nhìn thấy Tiểu Chiêu Minh ra khỏi phòng học.
Nam Tri còn chưa kịp lên tiếng gọi con bé, đã nhìn thấy con bé xòe tay ra trước mặt một cậu bé rất đẹp trai, hai đứa nắm tay nhau đi tới.
Nam Tri nhướng mày: Ôi trời?
Đến cổng trường, Tiểu Chiêu Minh dừng bước, tháo huy hiệu trước ngực mình đưa cho cậu bé kia, sau đó đến gần, hôn lên mặt cậu bé kia một cái.
Hôn... Một cái...
Nam Tri:?
Cô còn chưa hoàn hồn, Nam Tri nhìn sang bên cạnh.
Không thấy người đàn ông bên cạnh đâu.
Cô lại nhìn về phía Tiểu Chiêu Minh, người đàn ông đã bước nhanh đến bên cạnh con bé, bế con bé lên, sắc mặt tối sầm lại, anh hỏi: "Con đang làm gì vậy?"
"Ba." Tiểu Chiêu Minh ngọt ngào ôm lấy cổ anh, lại giới thiệu, "Ba, cậu ấy là lớp trưởng lớp con, tên là Quý Kim Lễ."
Bạn cùng bàn.
Hay lắm.
Cố Dữ Thâm chớp mắt.
"Ngồi cùng bàn với lớp trưởng không phải là lý do con hôn cậu ấy." Khó chịu, vô cùng khó chịu.
Tiểu Chiêu Minh "Ồ" một tiếng, cô bé chớp mắt, dùng giọng nói vô cùng vô tội nói vào tai Cố Dữ Thâm: "Ba, cậu ấy là bạn trai Tiểu Chiêu Minh vừa mới quen hôm nay."
Cố Dữ Thâm:?
"Chẳng phải ba nói, Tiểu Chiêu Minh có thể hôn người con trai mình thích sao?"
Con gái anh tự tay đâm một nhát vào tim anh ——
"Tiểu Chiêu Minh thích cậu ấy."
Cố Dữ Thâm:?
Lần đầu tiên anh trả lời con gái bằng những lời không hay, anh nắm cổ áo của con bé lên: "Con thích cái rắm ấy!"