Cho đến bây giờ không có người nào như vậy, xuất hiện trong sinh mạng của anh, trong đêm đông phủ đầy sương, ở bên bờ hồ yên tĩnh không tiếng động, ôm lấy anh nhẹ nhàng nói, em sẽ đối tốt với anh.
Mà lúc đó Cố Dữ Thâm nhìn vào mắt cô hỏi: "Vậy em sẽ luôn ở bên cạnh anh sao?"
"Đương nhiên rồi." Nam Tri vừa nói, cô vừa xoa tóc anh, "Dù sao thì anh cũng là chú chó của em mà."
Cho dù sau này xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này, gió chứng minh cho trái tim thật lòng của bọn họ.
-
Chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Cố Dữ Thâm còn dạy kèm cho Nam Tri một lần nữa trước khi thi, trước khi thi, Nam Tri vô cùng tự tin, còn nói với bạn bè, đợi đến khi có điểm, các cậu chơi với tớ sẽ bị cô chủ nhắc nhở không được làm ảnh hưởng học sinh giỏi đấy.
Mọi người còn không tin.
Nói đợi Nam Tri đứng chót.
Kết quả cuối cùng Nam Tri thật sự thi rất ổn, lọt vào top 400 toàn trường, bắt đầu bằng số 3.
Đến ba Nam và mẹ Nam cũng giật mình.
Nên là có một năm mới rất hạnh phúc, nhận được bao lì xì rất dày.
Năm nay Nam Tri không về quê ăn Tết, ông bà đến Bắc Kinh để cùng đón Tết, nhưng mà bà nội không quen với cuộc sống ở Bắc Kinh, cũng không có bạn bè, ở đây mấy ngày rồi lại về quê.
Còn Cố Dữ Thâm, kết quả vòng sơ khảo của cuộc thi robot lúc trước đã được công bố, anh đại diện trường thành công vào vòng chung kết, anh lại tham gia cuộc thi ở tỉnh khác trong kỳ nghỉ đông.
Nam Tri rảnh rỗi buồn chán, suốt ngày đều tìm Phượng Giai chơi.
Gần đến Tết, Phượng Giai cùng ba mẹ đi du lịch nước ngoài, Nam Tri lại đành phải vùi mình trong phòng tập.
Đêm giao thừa.
Nam Tri vừa mới luyện múa xong lần thứ năm, cả người toát mồ hôi, cô dựa người vào gương nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra tùy tiện chụp một tấm ảnh, gửi cho Cố Dữ Thâm.
Lúc anh nhận được tin nhắn, đang ở ngoài đường, ngồi trên chuyến xe buýt đường dài.
Hôm nay anh vừa tham gia xong vòng cuối cùng của cuộc thi, thật ra thì trường đã mua xong vé tàu cao tốc cho bọn họ, nhưng vé xe là ngày mai, không kịp về Bắc Kinh cùng Nam Tri đón năm mới.
Cố Dữ Thâm tự mua vé xe buýt đường dài, trên xe rất nhiều người, túi lớn túi nhỏ, còn có đủ thứ mùi lẫn vào nhau rất khó ngửi.
Mà chàng thiếu niên mặc quần áo màu trắng, mang khí chất cao quý, ngồi ở đó hoàn toàn không phù hợp.
Anh tựa đầu lên kính xe, xe buýt lắc lư, anh tiện tay mở tấm ảnh Nam Tri vừa gửi đến, đầu ngón tay dừng lại.
Cô gái nhỏ mặc bộ đồ tập múa màu tím nhạt, tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng, quần áo bó sát người, quấn quanh dáng người mảnh mai, mái tóc búi lại gọn gàng trên đỉnh đầu, đổ mồ hôi, trên cằm vẫn còn một giọt mồ hôi chưa rơi xuống, cũng sắp trượt xuống, cổ áo ướt đẫm, trước ngực cô ướt một mảng lớn, giọt mồ hôi trượt xuống, ẩn mình giữa đường rãnh ngực.
Yết hầu Cố Dữ Thâm trượt xuống, anh nắm chặt tay lại, sau đó buông lỏng ra.
Ngay sau đó, Nam Tri gửi đến một tin nhắn thoại.
Giọng nói mềm mại, kéo dài giọng ra, làm nũng: "Cố Dữ Thâm, sao anh còn chưa về, hôm nay là giao thừa rồi!"
Cố Dữ Thâm cong môi.
Trả lời: [Ngày mai anh về.]
Anh muốn cho Nam Tri một bất ngờ.
-
Còn Nam Tri ở đầu bên kia, cô bĩu môi, cô "Hừ" một tiếng, thấy cũng không còn sớm nữa, rời khỏi phòng tập múa.
Đường phố Bắc Kinh đã rất có không khí tết, khắp nơi trên đường đều trang trí lồng đèn đỏ và thơ cổ, không khí vui tươi náo nhiệt, du khách cũng đến rất nhiều.
Nam Tri đi dạo trên đường, cô muốn mua quà Tết cho Cố Dữ Thâm.
Nhưng chọn tới chọn lui cũng không chọn được gì, anh không giống với các bạn đồng trang lứa, không mê chơi game, bình thường cũng không thấy anh đặc biệt thích thú cái gì.
Hơn nữa, nếu như Cố Dữ Thâm muốn gì, lúc nào anh cũng có thể mua được.
Quà cho anh khó chọn quá.
Nhưng mà...
Bước chân Nam Tri bỗng dừng lại, cô nhìn chằm chằm bao lì xì trong tay mì —— vì kỳ thi cuối kỳ này cô thi tốt, cô nhận được tiền mừng tuổi sớm.
Có phải năm mới Cố Dữ Thâm không nhận được tiền mừng tuổi không?
Vậy hay là cô đưa anh một phần tiền mừng tuổi của mình, chúc anh năm mới suôn sẻ thuận lợi.
Nam Tri lập tức đi vào một cửa hàng, chọn một bao lì xì có ảnh động vật đáng yêu, còn treo thêm một sợi dây màu đỏ.
Tính tiền xong, Nam Tri trực tiếp đến ngân hàng rút tiền bỏ vào trong bao lì xì, tâm trạng vô cùng tốt, vừa đi vừa hát.
Bỗng nhiên ——
"Tư Tư?" Bên cạnh vang lên một giọng nam.
Nam Tri quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai cao gầy, đeo gọng kính màu vàng, đang tươi cười vẫy tay chào cô.
Hai giây sau, Nam Tri mới nhận ra, cô mỉm cười bước đến: "Anh Lương Tấn!"
Đây là anh hàng xóm khi cô còn ở quê.
Năm Nam Tri chuyển đến Bắc Kinh, anh ấy vừa vào đại học, đã lâu rồi chưa gặp lại.
"Sao anh lại đến Bắc Kinh?!" Nam Tri vui vẻ nói.
"Đến du lịch."
"Đi cùng chú dì sao?"
"Không, anh đến một mình, ngày mai về thăm bọn họ."
"Vậy hả, tối nay anh ăn cơm ở đâu?"
"Định tùy tiện ăn một bữa." Lương Tấn cười, "Muốn thu nhận anh à?"
"Đúng vậy." Nam Tri cũng mỉm cười, "Mẹ em vẫn nhắc đến anh đấy, nếu anh không có việc gì thì đến nhà em ăn nhé? Hôm nay là giao thừa đấy, ăn một mình cô đơn biết mấy."
Lương Tấn cũng quen biết với ba mẹ Nam Tri, anh không từ chối: "Vậy thì làm phiền nhà em rồi."
Hai người cùng nhau bắt xe về khu chung cư Lung Hồ.
Lâu rồi không gặp, hai người trò chuyện suốt dọc đường đi, hỏi bây giờ sống thế nào rồi, học đại học có vui không.
Đến khu chung cư Lung Hồ, hai người xuống xe.
Vừa rồi Nam Tri bỏ túi xuống chỗ ngồi trên xe, lúc xuống xe, Lương Tấn tiện tay xách túi cho cô.
Nhưng đồng thời.
"Nam Tri." Lúc này là giọng của Cố Dữ Thâm.
Nam Tri nghe thấy giọng nói này, cô còn tưởng là mình nghe nhầm, kết quả cô quay đầu lại nhìn thấy Cố Dữ Thâm thì vô cùng ngạc nhiên —— chẳng phải anh nói ngày mai mới về sao.
Nhưng mà bây giờ anh thật sự đứng trước mặt cô, còn cầm vali trong tay.
"Á a a Cố Dữ Thâm!" Nam Tri không nói nhiều mà chạy về phía anh, ôm lấy anh, "Không phải em đang nằm mơ đấy chứ, vé xe của anh là ngày mai mà?"
"Về sớm một chút."
Cố Dữ Thâm ôm eo cô, anh nhìn Lương Tấn ở cách đó không xa, bình tĩnh nói, "Ai vậy?"
Còn Lương Tấn thì cau mày, đối mặt với ánh mắt của Cố Dữ Thâm, anh lịch sự gật đầu một cái.
Nhìn một cái là biết.
Nam Tri: "Là anh hàng xóm lúc trước của em, lúc trước đã kể với anh rồi, anh ấy đến Bắc Kinh du lịch."
Chân mày Cố Dữ Thâm càng nhíu chặt hơn, anh không lên tiếng.
Nam Tri: "Tối nay nhà anh có ai không?"
"Không."
"Vậy anh cũng đến nhà em ăn cơm đi?"
Anh nhướng mày: "Cũng?"
"Anh Lương Tấn cũng đến nhà em ăn cơm."
"..."
Mở miệng là gọi anh, Cố Dữ Thâm cảm thấy bất an.
-
Mười phút sau.
Mọi người cùng nhau ngồi trong phòng khách nhà họ Nam, trên bàn ăn đã sắp đầy thức ăn, mẹ Nam vẫn còn đang bận trong bếp, ba Nam thì uống rượu vang.
"Hai chàng trai trẻ có muốn uống cùng chú không?" Nam Kiêm Thạch cười hỏi.
Hai người đều nói được, mỗi người rót một ly rượu vang.
Nam Tri nhìn, cũng đưa ly của mình sang, cuối cùng bị ba Nam từ chối: "Tửu lượng kia của con vẫn là thôi đi, ba còn chưa uống xong đã phải chăm sóc cho con."
Nam Tri bĩu môi, mẹ Nam bê món cuối cùng ra khỏi nhà bếp, cũng nói: "Tư Tư đừng uống, ăn Tết đừng uống say."
Sau đó lại hỏi, "Đây là lần đầu Dữ Thâm và Lương Tấn gặp nhau à?"
Nam Tri: "Trên đường về con đã giới thiệu rồi."
Mẹ Nam cười: "Có thể gặp nhau cũng là một loại duyên phận, lúc Tư Tư học cấp hai may mà có Lương Tấn dạy kèm, bây giờ thi cuối kỳ tốt như vậy là nhờ có Dữ Thâm, đều là quý nhân của Tư Tư nhà chúng ta."
Nghe mẹ Nam nói vậy, Nam Kiêm Thạch nâng ly muốn mời hai chàng trai trẻ một ly.
Hai người cùng nhau đứng dậy nâng ly, cũng theo quy tắc mà uống hơn nửa ly.
Uống xong rồi lại ngồi xuống, Cố Dữ Thâm miễn cưỡng liếc nhìn Lương Tấn, anh ta cũng đang nhìn anh.
Hai người không lên tiếng, nhưng dòng nước ngầm đang dâng lên, biết rõ trong lòng người kia đang nghĩ gì.
Chỉ có Nam Tri hoàn toàn không biết gì.
Trên bàn cơm, bọn họ nói rất nhiều chuyện trước kia, kể rất nhiều chuyện thú vị về Nam Tri, Cố Dữ Thâm ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng đứng dậy mời rượu.
Anh đã quen thuộc với dáng vẻ rót rượu của Cố Mạnh Cận trong giới kinh doanh, rót rượu, mời rượu đều rất lịch sự và đầy đủ, làm Nam Kiêm Thạch không ngừng khen ngợi.
Thường ngày ông không có ai uống rượu cùng, qua ba tuần rượu, nói tới nói lui, ông cười nói, nếu như có người con trai như Cố Dữ Thâm thì tốt quá.
Nghe thấy câu này Nam Tri ngước mắt lên, trái tim cô run lên.
Cái này cũng không phải là không thể.
Bữa cơm này ăn đến chín giờ mới xong.
TV ở sau lưng đã bắt đầu chiếu chương trình hài kịch đêm xuân.
Ba Nam uống hơi say, Cố Dữ Thâm không uống say, hoàn toàn tỉnh táo, không hề đỏ mặt.
Mà Lương Tấn cũng đã say rồi, mặt đỏ lên,
Thật ra thì cũng rất rõ ràng, Cố Dữ Thâm mượn lý do kính rượu cho Nam Kiêm Thạch mà liên tục rót cho Lương Tấn.
Lương Tấn sợ tác dụng của rượu, say đến nỗi hồ đồ, mất mặt ở nhà Nam Tri, nên tạm biệt về sớm.
Mẹ Nam nhìn ra được cậu ấy uống nhiều rồi, cũng không giữ ở lại lâu, dặn dò cậu ấy về khách sạn nghỉ ngơi một chút, còn nói: "Tư Tư, con đưa anh Lương Tấn ra ngoài đi."
Nam Tri đang cầm một bát dâu, cô nghe vậy thì "Ồ" một tiếng, đến chỗ cửa thay giày.
Mẹ Nam còn dặn dò: "Đỡ một chút, đừng để bị ngã."
Vốn dĩ Nam Kiêm Thạch đang định giữ Cố Dữ Thâm đánh cờ, mà bây giờ Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn sang, anh đứng dậy: "Chú, bên ngoài trời tối, cháu đi tiễn cùng, lát nữa lại đánh cờ với chú."
Anh đi nhanh đến chỗ cửa ra vào, chen giữa Nam Tri và Lương Tấn, anh đỡ Lương Tấn: "Đi thôi."
Bên ngoài đang có tuyết rơi.
Nam Tri kéo chiếc áo khoác lên đỉnh đầu, cô đeo bao tay vào, bọc lại giống như một chú gấu con, tay lấy điện thoại ra bắt taxi cho Lương Tấn.
"Anh Lương Tấn." Cô cúi đầu xem điện thoại di động, xác nhận địa điểm, "Anh ở khách sạn này đúng không?"
Lương Tấn liếc nhìn, gật đầu.
Diện tích khu chung cư Lung Hồ rất lớn, đi đến cổng cũng mất một khoảng thời gian, đến lúc ra thì xe taxi đã chờ ở đó rồi, chờ Lương Tấn lên xe, Nam Tri lại vẫy tay, cô ngoan ngoãn nói: "Tạm biệt anh Lương Tấn."
Mở miệng là gọi anh.
Cố Dữ Thâm nhếch môi, anh khó chịu.
Anh chó má gì chứ.
Anh vòng tay qua cổ Nam Tri: "Nhanh lên, lạnh cóng rồi."
"Ai bảo anh mặc ít như vậy." Nam Tri vừa nói, vừa bị anh kéo.
Cố Dữ Thâm nhìn cô, anh xùy một tiếng: "Quần áo này ông đây mặc ở chỗ thi, ở đó hơi nóng, vì để chạy về cùng em đón năm mới, vội vàng đến nỗi không kịp thay quần áo."
Vừa nãy chưa kịp hỏi, bây giờ Nam Tri mới ngẩng đầu lên: "Anh về sao không nói với em một tiếng?"
"Vì muốn cho em bất ngờ." Cố Dữ Thâm càng nghĩ càng khó chịu, anh véo má cô, "Kết quả lại được đồ vô ơn nhà em cho anh bất ngờ."
Anh hơi dùng sức, Nam Tri kêu "Á" một tiếng, hất tay anh ra: "Đau đấy!"
Thế là cô giương nanh múa vuốt đưa cánh tay dài qua, tùy tiện đánh một trận, đánh xong cô mỉm cười, đắc ý nhìn anh, còn "Hừ" một tiếng.
"Ai vô ơn!"
Cố Dữ Thâm nhướng mày: "Em gọi người ta là gì?"
Nam Tri hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra anh đang nói gì: "Anh Lương Tấn đó, anh ấy lớn hơn em, đương nhiên là em phải gọi như vậy rồi."
"Anh cũng lớn hơn em, sao ngày nào em cũng gọi anh là Cố Dữ Thâm?"
"..."
Nam Tri không nói gì, "Hai chúng ta ngồi cùng bàn đấy, em cũng không thể gọi anh là anh được."
"Có gì mà không thể."
"..."
Không được, cô không gọi được.
Thật ra thì sau khi lớn lên, trên mạng có nói gọi "Anh" giống như là đang làm nũng, Nam Tri không thích gọi người khác như vậy nữa.
Cho dù là anh trai trong nhà, cô cũng đều gọi là anh họ rõ ràng.
Nhưng Lương Tấn quen biết với cô từ nhỏ, cô cũng không biết nên gọi thế nào, đành phải gọi như vậy.
Nam Tri ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ khó chịu của cậu thiếu niên, không nhịn được mà lầm bầm, "Anh nhỏ nhen quá."
"Tiếc cho em còn vất vả chuẩn bị quà năm mới cho anh, không ngờ rằng anh." Nam Tri còn lắc đầu một cái, vẻ mặt thất vọng, cô thở dài, "Haiz, mà anh lại bám vào chút chuyện nhỏ này không tha."
Cố Dữ Thâm nhướng mày: "Quà gì?"
Nam Tri sờ túi —— vừa rồi lúc ra ngoài cô lén lấy ra khỏi cặp.
Cô gái nhỏ kéo tay áo, nhét quà vào cổ tay áo, một lúc sau, cô đưa tay ra trước mặt Cố Dữ Thâm, tay còn lại huơ huơ trước mặt anh: "Ten tèn!"
Là một bao lì xì rất đẹp, sợi dây màu đỏ được gió thổi nhẹ nhàng phe phẩy.
Lại còn rất dày.
Cố Dữ Thâm dừng lại một lát, đây là bao lì xì đầu tiên anh nhận được.
Một bao lì xì dốc hết tấm lòng để chúc phúc.
Yết hầu anh trượt xuống, anh cười, "Em cho anh tiền mừng tuổi à?"
"Đúng vậy. Anh từng nghe chuyện liên quan đến tiền mừng tuổi chưa? Là dùng để xua đuổi tà ma đó." Nam Tri cười nói, "Phù hộ Cố Dữ Thâm bình an khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi."
Anh nhận lấy bao lì xì kia, đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve.
Anh vô cùng xúc động vì món quà, nhưng vẫn không muốn thể hiện ra ngoài mặt, một lát sau, anh cười nói: "Tiền mừng tuổi không phải người lớn cho người nhỏ sao, em xem anh là gì vậy?"
"Không sao mà." Nam Tri giơ tay lên sờ tóc anh, "Em đây là cho chú cún của em mà."
Cô cười rất tươi, hoàn toàn mang nét ranh ma sau khi chiếm được hời.
Cố Dữ Thâm để tùy chiếm tiện nghi, cũng để tùy nhựu | lận mình tóc.
Anh nhìn cô mỉm cười, dịu dàng mà cưng chiều, anh cẩn thận cất bao lì xì đi, "Cảm ơn Tư Tư, anh rất thích."
"Vậy bây giờ anh có hối hận với tự trách không." Nam Tri hỏi.
"Hả?"
"Em còn đặc biệt chuẩn bị quà năm mới cho anh, anh lại bám lấy chút chuyện này không tha, còn mắng em vô ơn." Nam Tri nói, "Vậy quà năm mới của em đâu!"
Cô không cho là Cố Dữ Thâm cũng chuẩn bị quà cho cô.
Dù sao thì gần đây anh bận tham gia cuộc thi robot, tập trung thi đấu, hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị quà.
Cô chỉ muốn anh hối hận vì thái độ vừa rồi mà thôi.
Ai ngờ anh chỉ khẽ cười, bình tĩnh nói: "Nhắm mắt lại."
Nam Tri hơi ngạc nhiên.
Anh lặp lại lần nữa: "Nhắm mắt lại."
Nam Tri nhắm mắt.
Sau đó cô nghe thấy âm thanh rất nhỏ, giống như đang mở hộp, trái tim Nam Tri cũng bắt đầu đập mạnh, trong lòng cực kì mong đợi: "Xong chưa vậy."
"Ừ."
Cô mở mắt ra, Cố Dữ Thâm nắm tay giơ lên đỉnh đầu cô, sau đó từ từ thả lỏng, một sợi dây chuyền rơi ra khỏi lòng bàn tay anh, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Anh nhìn vào mắt cô, như đắm chìm vào trong đó: "Năm mới vui vẻ, Tư Tư."
-
Nam Tri đeo dây chuyền, giấu trong chiếc áo lông, hai người cùng nhau về nhà Nam Tri.
Nam Kiêm Thạch vẫn đợi anh về đánh cờ, vừa thấy anh quay lại đã gọi anh mau ngồi xuống.
Ngoài công việc, Nam Kiêm Thạch có sở thích chơi cờ và uống trà trong thời gian rảnh, chẳng qua là thường ngày không tìm được ai chơi cùng, người bình thường không dám đánh thắng ông, Nam Tri lại không thích chơi cái này.
Cuối cùng gặp được Cố Dữ Thâm, một đối thủ mạnh và dám thách thức, thế cờ không phân cao thấp, đương nhiên là ông không chịu thả người đi.
Nam Tri thì cùng mẹ xem TV và trò chuyện ở bên cạnh.
"Ba con sao lại thích Cố Dữ Thâm vậy nhỉ." Nam Tri dựa lên ghế sofa nhìn sang bên cạnh, "Lúc đầu có phải ba chỉ muốn có con trai chứ không phải con gái không mẹ?"
"Nói gì vậy." Mẹ Nam cười nói, "Ba con chỉ có sở thích này thôi, lúc con còn nhỏ còn muốn dạy con chơi cờ, tiếc là trong đầu con chỉ có múa ba lê, không hứng thú với việc chơi cờ, ba con với Dữ Thâm cũng có duyên."
"Ồ, vậy sau này con tìm một chàng rể biết chơi cờ về cho ba."
Nam Tri nói vòng vo, cô quan sát biểu cảm của mẹ, cố ý nói, "Giống như Cố Dữ Thâm vậy đó mẹ, sau này mỗi ngày đều chơi cờ với ba."
Mẹ Nam bật cười: "Tư Tư của chúng ta bỗng dưng nảy ra ý tưởng này à? Sao lại nhắc đến con rể?"
"..."
Mặt Nam Tri nóng lên, cô ấp úng, "Con chỉ, tùy tiện nói chút thôi... Ai bảo con không biết chơi cờ."
"Nếu như sau này con cũng tìm được người như Dữ Thâm, mẹ cũng yên tâm." Mẹ Nam nói, "Mẹ và ba con lo là sau này con bị mấy chàng trai nghèo nói những lời hoa mỹ, đức hạnh bất chính lừa đi."
"Vậy không thể nào." Nam Tri lập tức nói, "Mẹ phải tin tưởng vào mắt nhìn của con gái mẹ."
Tiêu chuẩn của cô đã bị Cố Dữ Thâm nâng cao rồi.
Làm gì dễ bị lừa vậy chứ.
Đến khi chương trình đêm xuân chiếu được hơn một nữa, sắp tới thời gian đếm ngược, mẹ Nam mới giục Nam Kiêm Thạch kết thúc: "Bọn nhỏ cũng buồn ngủ rồi, anh còn giữ lại không thả à!"
Nam Kiêm Thạch vẫn chưa muốn nghỉ, lại dặn dò Cố Dữ Thâm rảnh rỗi lại đến chơi cờ.
Nam Tri lập tức đứng dậy, đi theo Cố Dữ Thâm ra ngoài, cô để lại một câu: "Con tiễn cậu ấy ra ngoài một chút!"
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi.
Trên mặt đất đã có một lớp tuyết dày, chưa được ai bước qua, trông rất mịn.
Hai người cứ như vậy nắm tay nhau bước trên tuyết.
Trong không khí vang lên tiếng đếm ngược trong TV, sắp chào đón năm mới, một năm mới thuộc về cô và Cố Dữ Thâm.
Nam Tri nghiêm túc nghe tiếng thời gian đếm ngược, cô nói với Cố Dữ Thâm: "Năm mới vui vẻ, chú cún của em."
Anh mỉm cười, nắm chặt tay cô: "Năm mới vui vẻ, công chúa của anh."