Sau khi ra ngoài thì cũng đã muộn rồi, cô chạy đến nhà hàng đã hẹn.
Phượng Giai gửi liên tiếp mấy tin nhắn thúc giục cô, nói rằng sau khi mọi người nghe nói cô đến thì đều rất mong chờ.
Nam Tri đậu xe ở dưới hầm, cô trả lời bằng tin nhắn thoại “Tớ đến rồi.”
Sắc trời đã tối, bên ngoài tuyết đang rơi nhẹ, Nam Tri đi thang máy đến tầng của phòng ăn đã hẹn, tìm được số phòng mà Phượng Giai đã gửi đến.
Các một cánh cửa cũng nghe được âm thanh ồn ào bên trong.
Mặc dù sau khi ra nước ngoài Nam Tri đã đổi hết cách liên lạc, cũng chưa từng liên lạc lại với các bạn học cũ, nhưng mỗi năm cô đều thấy Phượng Giai đăng ảnh họp lớp lên vòng bạn bè.
Mỗi cuối năm, mỗi khi rỗi rảnh mọi người đều tụ họp một lần, tình bạn từ thời cấp ba vẫn còn nguyên vẹn.
Cô đứng ở cửa một lúc, vẫn có chút căng thẳng.
Cô còn nhìn vào cái gương lớn màu đen ở bên cạnh, áo choàng dài màu kem, chiếc quần jeans làm tôn lên dáng người cô, đường cong uyển chuyển, đôi chân thon dài.
Bình thường vì để luyện múa mà cô thường để mặt mộc hoặc trang điểm nhẹ, hôm nay cô cố ý trang điểm tinh tế, những đường nét mê người càng thêm phóng đại, đặc biệt là đôi mắt quyến rũ.
Khí chất bên trong và vẻ đẹp bên ngoài vừa đủ để kết hợp.
Nam Tri sửa sang lại quần áo, cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào.
Mọi người vừa rồi vẫn còn đang ồn ào nói chuyện với nhau bỗng đồng loạt nhìn sang, ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí này rất khó đoán.
Nam Tri giơ tay lên chào hỏi với mọi người, cô cười nói “Xin lỗi nhé, tớ đến muộn.”
Phượng Giai đứng dậy “Còn ngơ ra đó làm gì, vừa rồi chẳng phải ai cũng hỏi Nam Tri sao còn chưa đến, bây giờ lại câm rồi.”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, đều nhiệt tình chào đón Nam Tri, để cô ngồi xuống cạnh Phượng Giai.
“Nam Tri, hôm trước có phải cậu đến Ngân Thái Thành không?”, một bạn nữ đột nhiên hỏi.
Cô nhớ lại, “Đúng thế, buổi trưa tớ có đến, sao vậy?”
“Hôm đó tớ nhìn thấy bóng lưng cậu, tớ còn nói với đồng nghiệp mình, cô gái này đẹp quá, thế mà lại là cậu.”
Có người nhao nhao lên, “Tiểu Hồng, cậu hơi thiếu tình cảm rồi đấy, bạn học cũ mà cũng không nhận ra.”
Cô bạn kia trước đây là lớp phó học tập của lớp, thành tích rất tốt, năm nào cũng đứng nhất, sau này có biệt danh là “Tiểu Hồng.”
“Các cậu thì có thể nhận ra à”, Tiểu Hồng phản pháo, “Vừa rồi lúc Nam Tri đi vào, các cậu nhìn đến nỗi ngẩn người ra.”
Có người cười nói, “Đó chẳng phải là lâu rồi không thấy tiên nữ hạ phàm sao.”
Tiểu Hồng hỏi, “Nghe Phượng Giai nói, bây giờ Nam Tri ở vũ đoàn múa ba lê à.”
Nam Tri gật đầu, “Ừ.”
Lại có một người đàn ông mũm mĩm cười hỏi, “Vậy trong vũ đoàn của cậu có phải là có rất nhiều cô gái xinh đẹp đúng không?”
Nam Tri còn chưa kịp trả lời, những người khác đã bắt đầu tấn công anh ta, “Cừu Ấm Áp, cậu biết xấu hổ không vậy, còn nghĩ đến chuyện tán gái xinh à, người ta lên mười tám thì trổ mã, cậu thì mập lên mười tám vòng đúng không.”
“Tránh ra tránh ra, bây giờ tôi là luật sư nghiêm chỉnh đấy, coi chừng tôi kiện cậu xâm phạm danh dự của tôi.”
Nhóm người tiếp tục ồn ào nói cười.
Nam Tri yên lặng ở bên cạnh nghe, ngay lập tức không còn căng thẳng như vừa rồi.
Mọi người vẫn còn gọi biệt danh của nhau, giống như thời còn đi học vậy.
Nam Tri còn nhớ biệt danh của Cừu Ấm Áp nguyên nhân xuất phát từ một câu đùa vui trên mạng “Cậu giống như chú cừu ấm áp giữa thảo nguyên xanh, to lớn nhưng vẫn bánh bèo.”
Mọi người ầm ĩ cả lên, có người đề nghị nâng ly, “Đến đây, mọi người cụng ly một chút nào, hiếm khi Nam Tri cũng đến, lớp chúng ta gần như đều đến cả rồi.”
Nói được một nửa anh cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Buổi họp lớp trước đây vẫn luôn thiếu hai người, Nam Tri và Cố Dữ Thâm.
Hôm nay cũng thiếu hai người, Cố Dữ Thâm và Châu Việt.
Cố Dữ Thâm chưa đến họp lớp lần nào, nhưng mà cũng có thể bỏ qua được, bây giờ người này thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh tế, là một người nổi tiếng, làm sao có thời gian rảnh để tham gia họp lớp được.
Chỉ là hôm nay tình hình đặc biệt.
Mọi người dè dặt nhìn Nam Tri, mà cô vẫn thản nhiên như thường, như không biết gì, giống như đã thật sự quên đi người kia.
Trong lòng mọi người cảm thấy cô thật vô tình, Nam Tri so với Cố Dữ Thâm thật sự chỉ có hơn chứ không kém, mặc dù bây giờ đã là người xa lạ của nhau, nhưng ít ra dáng vẻ khi cô rời đi, Cố Dữ Thâm vẫn còn nhớ.
Tiểu Hồng phá vỡ sự ngượng ngùng, “Nói mới nhớ, sao Châu Việt không đến vậy.”
Phượng Giai nói “Hình như cậu ấy có việc, có nói với tớ rồi..”
Mọi người cụng ly rồi lại ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Đều đã là người bước chân vào xã hội, mặc dù năm đó cả trường đều tò mò tại sao Nam Tri lại đột nhiên rời đi, cũng tò mò cô và Cố Dữ Thâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai lại mù quáng đến mức nhắc đến chuyện này trên bàn ăn.
Sau khi ăn xong, mọi người mới phát hiện Tiểu Hồng đã thanh toán tiền cho cả bàn rồi.
Mọi người đều biết tình hình đặc biệt của Tiểu Hồng, ba mẹ là nông dân, mặc dù bây giờ công việc rất tốt, nhưng áp lực khi sống ở thành phố lớn vẫn như vậy, chi tiêu cũng nhiều, mọi người đề nghị chia đều.
Phượng Giai thêm Nam Tri vào nhóm lớp, mọi người đều gửi bao lì xì vào.
Một trong số các bạn nam đề nghị “Mọi người lát nữa đều có việc bận sao.”
Đa số mọi người đều không có việc gì, có vài người nói có việc.
“Không có việc gì thì chúng ta cùng đi hát kara đi, còn sớm như vậy mà về thì cũng sớm quá rồi.” Người đàn ông nói, “Sao nào, Nam Tri, cậu có đi không?”
Mọi người lập tức nhao nhao lên “Ôi chao chuyện gì thế này, chuyện gì xảy ra vậy, chỉ hỏi Nam Tri có đi không, ý của mọi người không quan trọng à.”
“Này, đừng có nói vậy, tôi nào dám có ý với Nam Tri, đây chẳng phải là…” Giọng nói dần dần nhỏ xuống, giống như là nghĩ đến gì đó, yếu ớt nói ra mấy chữ còn lại, “Đây không phải là tìm chết à.”
Nam Tri “…”
Mấy người sáng mai có việc nên về sớm, những người còn lại lên karaoke ở tầng trên.
Phượng Giai kéo tay Nam Tri đi cuối cùng.
Nam Tri không nhịn được mà hỏi “Sao tớ lại cảm thấy ánh mắt của mọi người cứ kỳ lạ thế nào ấy.”
“Còn có thể vì sao nữa, Cố Dữ Thâm đó.”
“Lúc học cấp ba, lớp chúng ta có mấy đôi yêu nhau, không đôi nào thành mà, sao đến lượt tớ lại như vậy.”
Phượng Giai dừng lại một chút rồi nói, “Cậu không biết đấy chứ, khi đó cậu vừa đi, Cố Dữ Thâm làm chút chuyện rất khác người, ầm ĩ khá lớn đấy.”
Nam Tri hơi ngạc nhiên, hô hấp cũng chững lại vài giây.
Phượng Giai còn nói, “Làm ơn, đây là Cố Dữ Thâm đó, mọi người có ấn tượng sâu sắc là chuyện thường, đoán chừng lúc đó trong lòng mọi người đều nghĩ cậu là trap girl thả thính xong thì chạy mất đó.”
Nam Tri hoàn toàn ngơ ngác, “Sao đến bây giờ tớ vẫn không biết vậy.”
“Chẳng phải cậu ra nước ngoài rồi mới liên lạc với tớ sao, khi đó tớ thấy trạng thái của cậu không tốt, Cố Dữ Thâm cũng chỉ điên một trận rồi thôi, sau đó lại bình thường, tớ không nói để cậu khỏi phiền lòng.”
Nam Tri không thể nói ra cảm giác của mình lúc này, ngoại trừ hoang mang thì vẫn là hoang mang.
Khoảnh khắc này hoàn toàn không tồn tại trong tâm trí cô, ký ức của cô sau khi ra nước ngoài chính là những cơn mưa đông không dứt ở Bắc Kinh, còn có câu nói tàn nhẫn trên sân thượng của Cố Dữ Thâm, “Vậy cậu đi đi.”
Đi đến phòng karaoke, có người quay đầu lại nói chuyện với bọn họ, chủ đề này dừng lại.
Nam Tri từ chối hát, cô ngồi ở trong góc với Phượng Giai, nghe Tiểu Hồng và Cừu Ấm Áp cùng nhau hát bài “Cậu từng là thiếu niên.”
Im lặng được một lúc, cô lấy điện thoại ra.
Bên trong phòng hát kara tối tăm thì ánh sáng điện thoại vô cùng nhức mắt, cô mở WeChat.
Vừa rồi mới vào nhóm lớp nên các bạn trong lớp gửi lời mời kết bạn với cô, cô đồng ý từng lời mời kết bạn của mọi người trong nhóm, cô xem thành viên trong nhóm lớp.
Tổng cộng 49 người.
Lớp bọn họ tổng cộng có 50 người.
Cô nhìn lướt qua, ngay lập tức đã biết thiếu mất ai.
Nam Tri bỏ điện thoại vào trong túi xách.
Đợi thêm một lát, cô không chịu được mùi thuốc lá trong phòng, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Cô đứng trước gương chỉnh lại tóc, cắt ngắn đi một chút, sờ vào cảm thấy rất rõ ràng, cảm giác không giống như bình thường.
Cùng lúc đó, bên cạnh có một một giọng nói, “Nam Tri.”
Cô quay đầu lại, “Châu Việt, trùng hợp quá nhỉ, ở đây mà cũng gặp được cậu.”
“Đến xã giao.” Anh giơ điếu thuốc trong tay lên, “Còn cậu.”
“Họp lớp.”
Châu Việt đơ một chút, sau đó anh hiểu ra, “Ờ, đúng rồi, Phượng Giai có nhắc tôi, lần này cậu cũng đến à.”
“Ừ, rảnh rỗi không có chuyện gì, đến xem một chút.”
Châu Việt, “Đúng rồi, các cậu ở phòng nào, lát nữa tớ đến.”
“518.” Điện thoại Nam Tri rung lên, Phượng Giai giục cô, “Vậy tớ vào trước.”
Cô xoay người lại đi đường cũ về, không được mấy bước lại nghe thấy giọng của Châu Việt, lúc này không phải là nói với cô, giọng nói cũng trở nên lười biếng và hài hước hơn nhiều, “Cố gia.”
Nam Tri dừng chân lại.
Người đàn ông từ bên kia đi tới, nồng nặc mùi rượu, cổ áo sơ mi cởi hai cúc, ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang càng khiến anh trông phóng túng và tùy tiện hơn.
Nam Tri nghe thấy Châu Việt hỏi anh, “Lớp chúng ta cũng họp lớp ở đây, nhiều năm rồi cậu không đến, hôm nay đúng dịp, qua xem một chút đi.”
Theo những gì cô biết về Cố Dữ Thâm, anh nhất định sẽ từ chối kiểu hoạt động tập thể này.
Nhưng ngoài dự tính, lần này Cố Dữ Thâm đồng ý.
Lúc cô quay đầu nhìn lại, Cố Dữ Thâm không nhìn cô, cho nên cô chạm mắt với Châu Việt.
Châu Việt lịch sử mỉm cười, lại mang vẻ hí hửng giống như một con cáo, “Nam Tri, hay là cậu dẫn đường đi “
Nam Tri cảm thấy mình giống như rơi xuống hố vậy.
Cô mù đường, cho nên ở những nơi phải nhớ rẽ bên nào giống như karaoke, cuối cùng cũng xem như thành công tìm được đường về.
Cửa vừa đẩy ra đã có người gọi, “Nam Tri mau đến đây, bọn tớ đang chuẩn bị chơi trò chơi này.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Quá sốc luôn.
Bây giờ muốn gặp Cố Dữ Thâm cũng không dễ dàng gì, khỏi phải nói đến chuyện Cố Dữ Thâm và Nam Tri cùng nhau xuất hiện, ngay cả Phượng Giai cũng mở to mắt.
Châu Việt biết rõ,anh tùy ý đi vào, phá vỡ sự lúng túng “Chơi gì vậy?”
Một người nói, “Thất.”
Thất là trò chơi xúc xắc, hai viên xúc xắc, tổng điểm là 7 thì châm rượu, tổng điểm là 8 thì uống một nửa, tổng điểm là 9 thì uống cạn ly, ra những số khác thì qua lượt.
“Được thôi, cùng chơi đi.” Châu Việt nói.
Nhiều người như vậy, phòng to cũng vừa đủ nhét, vừa rồi mọi người chen chúc nhau chơi, chỉ còn một số chỗ trống để ngồi.
Vẻ mặt Nam Tri vẫn bình thản, cô ngồi xuống, Cố Dữ Thâm ngồi xuống bên cạnh cô.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Chỗ ngồi chật chội, cô thậm chí có thể cảm nhận nhiệt độ và mùi hương trên người anh.
Có người hỏi anh, “Sếp Cố, gần đây tạp chí bọn tớ muốn phỏng vấn cậu, không biết là cậu có rảnh không.”
Cho dù là bạn học, nhưng khi nhắc đến anh, mọi người đều đổi cách gọi.
Cố Dữ Thâm ấn điếu thuốc vào gạt tàn, anh tùy ý đồng ý, “Được thôi.”
Những chuyện nhỏ, Cố Dữ Thâm cũng không làm khó người khác, nhìn cũng rất dễ nói chuyện, cũng không có ai vì như vậy mà nghĩ anh là người dễ tính.
Giống như thời còn đi học, không ai dám thách thức giới hạn cuối cùng của anh, giống như từ khi sinh ra anh đã mang theo khí chất vượt trội hơn người.
Trò chơi bắt đầu.
Sau mấy lượt, có không ít người đã uống rượu.
Trò chơi thực chất chỉ là một thứ góp vui, không có kỹ thuật, mọi người cùng nhau vừa hát vừa chơi, không ai bị bỏ lại.
Chẳng qua là vòng này đã ra mấy lượt tổng số bằng 7, rượu đã rót đầy bảy ly, đồng nghĩa với việc ai tung được tổng xúc xắc bằng 9 thì phải uống cạn 7 ly liền.
Lúc này mọi người mới có tâm trí chơi trò chơi, mỗi lần qua lượt mình đều rất vui vẻ, may mà không đến lượt mình.
Đến lượt Nam Tri.
Một cái 5, một cái 4
Vừa đúng bằng 9.
Mọi người nhao nhao lên, đồng loạt vỗ tay, tất cả đều đồng thanh, “Uống uống uống.”
Mặc dù mọi người đều hiểu là không nên nhắc đến chuyện trước đây, nhưng không có nghĩa là trong lòng không nghĩ nhiều, không ít người len lét quan sát vẻ mặt Cố Dữ Thâm ở bên cạnh.
Người đàn ông lười biếng dựa vào ghế sofa, cổ áo mở ra để lộ xương quai xanh rõ ràng, chỗ lõm xuống giống như được lấp đầy bởi ánh sáng từ trên chiếu xuống.
Trong tiếng hò hét của mọi người, Nam Tri mỉm cười bất lực, cô cầm ly rượu đầu tiên lên.
Vừa định uống, người đàn ông vừa nãy vẫn còn đang bình thản bỗng nhiên lại gần, bàn tay lành lạnh nắm lấy cổ tay Nam Tri.
Xung quanh ngay lập tức yên tĩnh.
Động tác của Nam Tri dừng lại, cô nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt đen láy của anh.
Chân mày của người đàn ông chìm trong bóng tối, hình dáng sắc bén lạnh lùng, anh nhìn cô hai giây, lười biếng nói, “Đã uống thuốc còn uống rượu, không muốn sống nữa à.”
Giọng nói trầm trầm mang theo sự thân mật không thể xem thường.