Beta: Hina
Ngày hôm đó dưới gốc cây hạnh trong miếu Thần Ẩn, linh thể hình người nằm sấp trên lưng nữ tử ấy, trông giống như một đứa trẻ, nhưng lại có làn da màu xanh nhạt, và mái tóc dài rậm xoăn như rong biển, hai cánh tay quấn vào cổ nữ tử đó ướt giống như bị ngâm trong nước.
Điều khiến Phàn Thiện ấn tượng nhất chính là vẻ mặt kỳ lạ của nó khi đó.
Không phải độc ác hay oán hận, mà là căm phẫn đau đớn cùng với sự mông lung và không cam lòng, khi nhìn về phía nàng, trong con ngươi màu xanh đen ảm đạm, không có tiêu cự.
Nó không giống với những con quái vật hại người khác, dường như có rất nhiều điểm khác biệt không rõ ràng, chỉ là nhất thời không hiểu rõ được.
Phàn Thiện chưa từng gặp qua linh hồn như vậy, thậm chí không nhìn ra được nguồn gốc của nó, chỉ biết nó chắc chắn không phải là linh hồn của người chết hóa thành.
Nhưng thứ này đã quấn lấy nữ tử ấy rất lâu rồi, dường như nó chỉ muốn hút tinh khí mà thôi, từ đầu tới cuối không có hành động nào khác, nhưng lại kề cà không muốn rời khỏi, bám chặt trên lưng như ký sinh trùng, khiến nàng ta càng ngày càng suy nhược.
Nhớ lại cảnh tượng lần thứ hai nhìn thấy con yêu quái đó tại nơi ở của nữ tử kia, Phàn Thiện không khỏi nhíu mày.
Tóm lại là giờ nó có muốn đoạt mạng người ta không.
"Sau đó ta có đến xem qua một lần, nhưng không tìm được cách giải quyết, nên đã để lại ám phù trên người nữ tử đó để tiếp tục quan sát" Sau khi nói rõ những gì đã trải qua, nàng nhỏ giọng nói: "Lần này...!ta cũng không chắc lắm"
"Ngay cả ngươi cũng không chắc có thể đối phó được sao?" Người đang ở trong lòng nàng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: "Nghe ngươi nói vậy, con quỷ đó là linh hồn đổi mạng sao?"
"Ngươi biết linh hồn đổi mạng?"
"Dù sao cũng là công chúa Ma Giới, đương nhiên cũng biết ít nhiều" Câu Nguyệt khẽ hất cằm, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh cành cây nhanh chóng lùi lại, "Lấy đoạt xá làm mục đích ký sinh trên cơ thể người sống, hút chân khí, dần dần ngầm chiếm đoạt cơ thể vật chủ, sau đó chuyển đổi linh hồn, cuối cùng chiếm đoạt thể xác, để được giải thoát----Đây chính là linh hồn đổi mạng.
Thế nào, ta giải thích đúng chứ?"
"Ừm, không sai" Phàn Thiện mỉm cười, cúi xuống nhìn nàng, sau đó chân đạp lên ngọn cây rồi phi lên, lướt nhẹ như bay trên những mái nhà với các dãy ngói cao thấp chằng chịt.
Nàng lại nhỏ giọng nói: "Lúc đầu ta cũng tưởng rằng thứ đó là linh hồn đổi mạng, nhưng sau đó ta đã phủ nhận khả năng này.
Linh hồn đổi mạng do linh hồn con người biến thành, nhưng nó không phải, với lại, mặc dù nó có hình dạng con người nhưng lại không có hai chân, mà lại có vây đuôi tựa như loài cá"
"A, vậy sao" Câu Nguyệt ôm chặt cổ nàng hơn, "Rốt cuộc nó là loại quái vật gì vậy, sao trước giờ ta chưa từng nghe qua"
"Ta cũng không rõ lắm" Vẻ mặt Phàn Thiện hơi đơ ra, "Hình như nó không sợ trận pháp phục yêu này, những cách trước đây cũng không gây ảnh hưởng gì với nó, nếu mạnh tay hơn lại sợ gây tổn thương đến nữ tử người phàm này, cho nên rất khó đối phó"
Câu Nguyệt nghe xong không khỏi cảm thấy lo lắng.
Lúc này Phàn Thiện đã ôm nàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, khom lưng dịu dàng đặt nàng xuống.
Sau khi đứng dậy nàng nhìn xung quanh, nàng phát hiện mình đang ở trong một ngõ hẻm sâu tối om, đối diện là cửa của một ngôi nhà, xuyên qua bức tường có thể thấy bên trong vẫn còn sáng đèn.
Lúc này mà còn chưa tắt đèn, chắc chắn là chỗ ở của nữ tử đó.
Phàn Thiện bước tới và gõ cửa, lập tức có một tiểu cô nương trông như nha hoàn cầm đèn hấp tấp chạy tới, cẩn thận từ trong khe cửa nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy là Phàn Thiện, vẻ mặt nàng ta mừng rỡ vô cùng, nhanh chóng mở cửa chạy ra, mắt vốn dĩ đã sưng lại tiếp tục ngấn lệ: "Phàn đại nhân, người, người thực sự đến rồi, thật tốt quá, chủ nhân nhà ta lại phát bệnh, có vẻ như, có vẻ như lần này rất nghiêm trọng!"
Giọng nói của cô nương này có chút kỳ lạ, lo lắng tới mức không nói lưu loát được, hai tay thì ra dấu loạn xạ.
Phàn Thiện gật đầu ý nói mình đã hiểu rồi, nhẹ giọng nói: "Đưa bọn ta vào trong, Huệ Tử"
"A được được, mời vào!" Lúc này nàng ấy mới nhìn thấy rõ còn có một cô nương khác, tướng mạo vô cùng xinh đẹp đang đứng bên cạnh, cũng không kịp nghi ngờ gì, chỉ vội vã đáp lời rồi nhường đường, dẫn hai người đi vào.
Câu Nguyệt đứng một bên xem bọn họ nói chuyện với nhau, không nói gì, chỉ liếc nhìn Phàn Thiện với ánh mắt mờ ám cười như không cười.
Người phía sau như bị nhìn trúng tim đen khó giải thích được: "Nếu ngươi muốn biết chi tiết những chuyện đã xảy ra, thì sau này ta sẽ kể ngươi nghe"
Không ngờ người đẹp lại lạnh lùng bác bỏ nàng: "Hả, ai muốn biết chuyện của ngươi chứ" Nói xong sẵn tay hất mái tóc dài ra sau cổ, lướt qua nàng, theo Huệ Tử nàng nương đi vào trong tiền viện.
Nàng bị mái tóc có hương thơm khó cưỡng đó hất vào mặt, chớp chớp mắt, rồi nhanh chóng bước theo.
"Hai vị đại nhân mời đi bên này" Huệ Tử nàng nương dẫn đường có vẻ khá sốt ruột, nàng dẫn mọi người rẽ vào một con đường tắt để đi nhanh hơn.
Trên thực tế, nếu như không phải cảm thấy vô lễ, nàng thật muốn kéo hai người này trực tiếp bay qua đó.
Câu Nguyệt đi phía sau nàng ta nhìn xung quanh, mày dần nhíu lại.
Không biết vì sao, khi nàng bước vào nơi này thì cảm thấy toàn thân không thoải mái, cảm giác trong không khí xung quanh có một mùi kỳ lạ không thể diễn tả.
Hơn nữa, vừa nãy lúc đi đến đây, trên đường trăng vẫn còn sáng, đến đây lại giống như bị nuốt đi vậy, u ám rợn người, ngay cả ánh đèn vàng dưới hành lang cũng toát ra một sự ớn lạnh.
Nàng nhìn thấy giữa sân còn có một cây đại thụ sắp bị chết khô, cành khô trơ trụi tĩnh lặng trong khung cảnh tối tăm, giống như bất động, không nhúc nhích.
Trong sân lại không có gió...!
Câu Nguyệt cau mày, ngước nhìn cành cây đó thêm vài lần.
Người phía sau phát hiện vẻ mặt nàng hơi kỳ lạ, nhanh chóng bước tới bên nàng: "Sao thế?".
Nàng lắc đầu, cũng không chú ý phía trước còn có một tiểu cô nương đang nhìn mình, nàng vươn tay nắm lấy đối phương, mười ngón tay đan vào nhau: "Lần này ngươi...!nhất định phải cẩn thận"
"Được" Phàn Thiện cũng cảm nhận được sự khác lạ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng động viên.
Huệ Tử dường như hơi bất ngờ, ánh mắt thoáng chốc do dự nhìn bọn họ, không biết nghĩ đến việc gì, trong mắt hiện lên rất nhiều lo âu.
Khi cả ba bước vào hành lang thì gặp vài nam hầu đang đứng đó, họ đồng loạt khom lưng với Huệ Tử, vẻ mặt nghiêm túc.
Đi thêm vài bước, thì có thể nghe thấy trong căn phòng cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, cùng với tiếng kêu gào cuống cuồng lo lắng.
Huệ Tử không kiềm được mà bước nhanh hơn, gần như chạy nhanh vào phòng, lao đến bên giường, nước mắt vừa ngừng lại trào ra: "Công chúa, người sao rồi, cố gắng lên, Phàn đại nhân đến rồi, nhất định sẽ có cách thôi!"
"Phàn đại nhân..." Đám người hầu trong phòng đang cầm chậu nước thuốc, đốt bùa lập tức dừng lại, tất cả quay đầu nhìn sang, như là nhìn thấy cứu tinh, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Cả hai người hầu nhỏ vừa nãy còn ngồi trong góc khóc lóc cũng nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt.
Câu Nguyệt vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, dùng ngón út khều khều lòng bàn tay Phàn Thiện: "Nè, nữ tử người phàm bị ác linh bám vào người không buông đó có thân phận gì vậy? Sao ta nghe bọn họ gọi.."
Phàn Thiện nắm lấy bàn tay búp măng trong tay, "Nàng ta là công chúa Phí Tử, là người mà nước Đông Tang trước nay luôn tuyên bố với bên ngoài rằng nàng ta đang dưỡng bệnh"
"Đông Tang? Ta đã từng nghe qua, hình như cách Phong Lâm rất xa, sao lại ở đây chứ?"
"Có lẽ là vì lời tiên tri của một vị thuật sĩ nào đó trong nước bọn họ" Phàn Thiện nhạt nhẽo nói, rồi xoay người nhìn về phía đám người ở trong phòng "Các ngươi đi ra hết đi"
Đám người đó nghe xong đưa mắt nhìn nhau, như đang do dự gì đó, nhưng bọn họ hiển nhiên đều vô cùng tin tưởng Phàn Thiện, nên chỉ chần chừ một lúc rồi lập tức bỏ đồ trong tay xuống, nhanh chóng ra khỏi căn phòng không dám chậm trễ, mau chóng khép cửa lại.
"Bọn người này thật nghe lời ngươi" Câu Nguyệt nhướng mày.
"Lần trước lúc ta đến giúp công chúa Đông Tang áp chế một số triệu chứng bệnh, thế là bọn họ nhận định ta chính là thầy trừ yêu có thể cứu chủ tử của họ theo như lời vị thuật sĩ kia nói" Phàn Thiện vừa nói vừa đi đến gần chiếc giường, giơ tay vén màn lên.
Nữ tử nằm trên giường vẫn còn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền lông mày chau lại, sắc mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt khá đau đớn.
Nếu nhìn kĩ sẽ thấy da nàng ta đã hơi tái xanh, trên cổ đầy những đường gân máu màu tím đỏ lồi lên, giống như dây leo đan xen vào nhau, kéo dài đến tận trong cổ áo.
Đồng tử của Phàn Thiện co lại, nàng lập tức xắn tay áo của nữ tử đó lên, chỉ thấy trên cánh tay mảnh mai đó đã phủ đầy những vẩy màu xanh nhạt, giống hệt như cá, nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy kinh hãi.
Ngoài ra khi mở mí mắt của nàng ta, phát hiện mắt nàng ta đã biến thành màu xanh lục đậm hết sức kì quái, dường như đã chiếm gần hết nhãn cầu, và không còn nhìn thấy tròng trắng.
"Đây là?!" Câu Nguyệt ở phía sau khẽ kêu lên, khi nàng muốn đến gần hơn để xem thì nữ tử kia bỗng nhiên ưỡn người dậy và rung lắc dữ dội.
Nàng nhanh chóng tránh ra xa, vừa đưa tay ra phòng bị thì người trên giường lại trở về nằm yên một cách kì lạ như cũ.
Nàng ngạc nhiên hỏi: "Chuyện này là sao vậy?"
"Thứ đó đã nhập vào trong cơ thể rồi" Phàn Thiện trầm giọng nói: "Và đã bắt đầu khống chế nàng ta"
Câu Nguyệt: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Nhân lúc nó vẫn chưa hoàn toàn hoà làm một, ta sẽ nghĩ cách để ép nó ra ngoài" Phàn Thiện lật bàn tay hạ một tầng kết giới bao trùm lên căn phòng, sau đó lập tức hạ quyết chú lên trán nữ tử đó, bảo vệ tâm mạch của nàng ta, cố gắng không để hồn phách bị xuất khỏi xác, "Đây là lúc sức mạnh của con quỷ đó yếu nhất, nếu có thể trục xuất nó ra thì có thể dễ dàng thu phục nó"
Vừa nói nhưng nàng không ngừng tay, từng đường vết sáng hư ảo tạo thành quyết chú khóa chặt vào giữa lông mày của nữ tử kia.
Đạo cuối cùng chưa kịp hạ xuống thì phút chốc đối phương đã mở mắt ngồi dậy nhìn chằm chằm vào bọn họ, đôi mắt tức giận như muốn xé toạt người khác ra, vẻ mặt hung ác dữ tợn.
"Sao lại chuyển biến nhanh như vậy?" Câu Nguyệt bị doạ hoảng hồn.
Nàng nhanh chóng tiến lên trước giữ chặt hai cánh tay của nữ tử kia, kẹp chặt nàng ta lại từ phía sau, để Phàn Thiện tiếp tục vẽ.
Đối phương không ngờ hành động của mình bị khống chế, nàng ta đột nhiên tức giận gầm lên, giọng khàn khàn đáng sợ, đồng thời càng giãy dụa mạnh hơn, khiến Câu Nguyệt suýt chút giữ không được, vội vàng dùng pháp lực, "Không ngờ sức mạnh của nó lớn như vậy!"
"Nó nhận ra chúng ta muốn gây bất lợi cho nó, xem ra nó bị ép đến nóng ruột lắm rồi" Phàn Thiện nhanh chóng hoàn thành quyết chú, dùng hai ngón tay điểm một cái, động tác của nữ tử trước mặt lập tức trở nên chậm chạp đi nhiều, tiếng gầm cũng được tạm ngưng, tia sáng trong mắt nàng ta chợt lóe lên rồi nhanh chóng bị màu xanh lục đen đục ngầu lấn át.
"Ây da, cuối cùng cũng coi như chịu an phận một chút, mấy cái phù chú mà ngươi mới làm vậy mà lại có tác dụng với nàng ta" Câu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lúc này đối phương bất ngờ xoay đầu sang, ánh mắt ghim chặt lên người nàng, trong đôi mắt xanh đen đó ánh nhìn tụ lại như tảng băng trôi, lạnh thấu xương.
Câu Nguyệt không kịp phản ứng nên đã bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy như thoáng chốc có một luồng khí lạnh bay thẳng vào mắt mình, não cũng bắt đầu tê rần.
"A!!"
"Sao vậy?!" Phàn Thiện phát hiện thấy bất thường lập tức dán thêm hai lá bùa định thân lên người nữ tử kia, rồi kéo Câu Nguyệt ra sau kiểm tra.
Câu Nguyệt thở hổn hển, cảm thấy lồng ngực bí bách, trong đầu càng lúc càng đau đớn, "Ta cũng không biết làm sao, đến gần nàng ta là thấy khó chịu"
Đúng vậy, khi đến gần công chúa Đông Tang đã bị linh hồn khác bám vào, cảm giác khó chịu từ lúc bước vào cửa càng lúc càng mãnh liệt hơn, giống như có một thế lực nào đó đang chống lại nàng vậy, còn âm thầm kích thích dẫn dụ một điều gì đó.
Mà giờ đây nhìn trực diện vào đôi mắt lạnh lẽo quái dị này, trong người bùng lên một cảm giác hết sức nóng nảy và u uất, khó kiềm chế được.
Khó chịu quá, thật muốn...!xé nát một cái gì đó.
Hô hấp dần trở nên khó khăn, nàng vội ôm đầu thở hổn hển lùi ra sau, bước chân lảo đảo, trong mắt dần hiện lên một tia đỏ tươi.
"Câu Nguyệt!" Phàn Thiện sửng sốt, vội vàng tiến lên trước dìu nàng, truyền linh lực vào kinh mạch để thăm dò tình hình: "Không đúng, nội khí sao lại hỗn loạn đến như vậy.." sau đó nhìn thấy sự khác thường trong mắt của đối phương, nàng lập tức nghiêm nghị lại.
Đây rõ ràng là dấu hiệu của việc sắp hoá ma!
"Câu Nguyệt, ngươi mau bình tĩnh lại" Phàn Thiện không nghĩ đến chuyện khác, vội đỡ Câu Nguyệt ngồi xuống, tập trung truyền chân khí vào kinh mạch giúp nàng điều tiết lại, sau đó thi triển Tĩnh Tâm Quyết giúp Câu Nguyệt hồi phục.
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của đối phương, tay nàng càng nắm chặt hơn, trong đầu không ngừng phát lại hình ảnh những chuyện xảy ra trước đó, nghi hoặc càng lúc càng lớn.
Rốt cuộc là tại sao lại như vậy...!Tất cả những điều này thật quá kì lạ.
Đến gần nàng ta lập tức rất khó chịu...!
Bỗng chốc nghĩ lại câu vừa nãy Câu Nguyệt nói, mặt Phàn Thiện lập tức biến sắc, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ.
Ánh nhìn lại chuyển sang người đang ngồi trên giường, nhìn thấy hai tấm bùa đã từ từ biến thành tro, cuối cùng nàng đã hiểu ra.
Hèn gì những trận pháp lúc trước đối phó với mấy yêu ma thông thường không có tác dụng gì với nó, với lại Câu Nguyệt cũng bị lây bệnh điên khi tiếp xúc với nó, nó không phải là yêu ma gì biến thành, mà là...!một vị thần đã bị tha hóa!.
Danh Sách Chương: