• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Câu Nguyệt hối hận, nàng hối hận khi không hạ tầng kết giới bên ngoài phòng tân hôn.

Khi đầu lưỡi linh hoạt của Phàn Thiện nhẹ nhàng cướp đi hạt khổ qua trong miệng nàng thì lập tức đưa thêm một miếng dưa gang ngược lại, Câu Nguyệt gần như thoát lực, muốn xụi lơ vào trong lòng Phàn Thiện.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua làm nàng ngứa ngáy, hơi thở hòa vào nhau vô cùng ấm áp, còn có những kích thích với những ánh nhìn nóng bỏng xung quanh.

Tất cả đều khiến nàng lúng túng không biết nên làm sao.

Chỉ có trời mới biết sau đêm nay, chuyện phá động phòng sẽ có bao nhiêu phiên bản lưu truyền ra ngoài, mà hơn hết chuyện này sẽ bị đám người Doãn Bạc Yến kia cười nhạo thật lâu.

Đúng là nhân quả báo ứng, không ngờ Câu Nguyệt nàng lại có một ngày sẽ như thế này.

Nàng cắn môi, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Phàn Thiện đối diện với mình, nét mặt đối phương vẫn không chút gợn sóng hay sợ hãi, bộ dáng lãnh đạm, không hề có một chút lúng túng nào.

Sau đó, ra lệnh cho một thị nữ bên cạnh giúp đưa hạt khổ qua tới, vô cùng tự nhiên mà tiến đến gần nàng.

Hạt khổ qua trong dĩa từ từ giảm dần, nhưng âm thanh ồn ào xung quanh càng lớn hơn.

Doãn Bạc Yến vỗ tay nhìn gương mặt ửng đỏ của Câu Nguyệt, cười đến ứa nước mắt.

Vân Lê ở bên cạnh cũng khẽ xoay mặt đi, hai bên tai đều đỏ lên.

"Đây không phải rất điêu luyện sao?" Mộ Dung Tương hết sức mừng rỡ, vừa cười vừa chỉ vào trong dĩa: "Ai ôi, còn lại một hạt cuối cùng thôi, ăn xong rồi sẽ phát lì xì cho các ngươi"
Doãn Bạc Yến thấy Câu Nguyệt bất động liền lên tiếng giục: "Còn chần chừ gì nữa, hạt cuối cùng rồi, mau đổi cho nhau đi"
"Đúng vậy, đừng làm khó nhau vậy chứ!" Mấy người xung quanh thấy thế cũng ồn ào theo, trông rất hài lòng.

Câu Nguyệt tức giận liếc mắt trừng Doãn Bạc Yến một cái, trong đầu chợt truyền đến giọng nói: "Còn muốn giữ tới khi nào, không muốn nhanh chóng kết thúc sao?"
- -Nhưng mà không cam lòng, uy nghiêm của ta bị mất hết rồi.

Câu Nguyệt quay đầu nhìn Phàn Thiện, vẻ mặt ủy khuất bị khi dễ.

"Ahaha Tiểu Nguyệt Nguyệt, hóa ra ngươi xấu hổ như thế" Mộ Dung Tương không nghe được âm thanh bằng mắt của các nàng, nhân cơ hội buồn cười nói: "Nhớ năm đó Tiểu Nguyệt Nguyệt là tiểu ma đầu ức hiếp nam nhân, bá chủ nữ nhân nha"
Ai ức hiếp nam nhân, bá chủ nữ nhân chứ! Vì trong miệng còn ngậm đồ nên nàng chỉ có thể trừng lớn mắt tỏ vẻ bất mãn.

Mọi người tức thì bị nàng chọc cười.

Phàn Thiện để mặc các nàng vui đùa ầm ĩ, đợi một lát sau thấy Câu Nguyệt còn đang rối rắm, thỉnh thoảng còn dùng đôi mắt ướt át nhìn mình, cuối cùng Phàn Thiện nhịn không được tiến gần lại, trực tiếp nâng cằm Câu Nguyệt, hôn lên môi đối phương.

"Đúng rồi, chính là như vậy!" Bầu không khí lập tức náo nhiệt hơn.

"Oa, Tam nhi thật sự rất khí phách!"
"Aaaa.

Thật..." Một đám tiên quân phía sau vuốt râu, chỉ cảm thấy một màn này rất đẹp mắt.

Hai tay Câu Nguyệt chống trên vai Phàn Thiện, xấu hổ đến nhắm tịt hai mắt lại, không muốn nhìn vẻ mặt trêu chọc của mấy người xung quanh.

Khớp hàm của nàng bị cạy ra, hạt khổ qua vừa chạm đến cũng không đắng lắm.

Nhưng mà đầu lưỡi Phàn Thiện nhẹ nhàng quét một cái, vô tình quét đến nơi nhạy cảm, khiến Câu Nguyệt kinh hãi một trận.

"Ưm" Nàng than nhẹ một tiếng, sau đó giật mình, co rụt người nhào vào lòng Phàn Thiện, vùi mặt vào không chịu đi ra.


"Ơ, vừa rồi...!là kìm lòng không nổi rồi hả!?" Hai mắt Doãn Bạc Yến đều sáng lên.

Câu Nguyệt nghe xong càng xấu hổ hơn, hận không thể biến thành tiểu bạch miêu trốn đi.

Phàn Thiện cười xoa đầu nàng, tràn đầu cưng chiều trấn an: "Không sao, đều là người một nhà"
"A, cho dù là người một nhà cũng phải tuân thủ quy tắc nha" Mộ Dung Tương nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt vẫn chưa đổi hạt khổ qua trong miệng mình kìa, cho nên các ngươi phải bị phạt rượu"
Nàng cong môi vung tay lên, thị nữ nhận lệnh cố gắng bày những ly rượu xanh xanh đỏ đỏ lên.

Bên trong là dịch thể nhiều màu, vừa nhìn đã khiến người ta thấy sợ.

"Thế nào, các ngươi ai trước?"
"Ta trước" Phàn Thiện lãnh đạm nói.

Ấn tiểu bạch miêu vừa muốn lên tiếng về trong lòng, sau đó tùy ý cầm lấy một ly trong đó, ngửa đầu uống cạn.

Doãn Bạc Yến ghé đầu sát vào Mộ Dung Tương: "Nè, ly rượu đó là gì vậy, nhìn lướt qua...!chậc, cũng thật dọa người".

"Là rượu Bạch hoa Xà Thảo" Hồ ly tinh cười rất vui vẻ trả lời, "Hương vị không tệ, hơn nữa rất tốt với thân thể"
Từ phía sau được nàng cố ý nhấn mạnh xuống, ngữ điệu quyến rũ uyển chuyển, quả nhiên là có thâm ý, khiến người ta không muốn nghĩ đến phương diện không trong sáng nào đó cũng không được.

Doãn Bạc Yến suy nghĩ một chút, sau đó sợ hãi nhìn Phàn Thiện, cũng không ngoài ý muốn khi nhìn thấy vẻ mặt khá phức tạp trên gương mặt nhạt nhẽo kia.

Nữ ma đầu hồ ly, quả nhiên không phụ danh xưng!
Mà đáng sợ hơn chính là những người xung quanh dường như bị vẻ mặt của Phàn Thiện kích thích, hứng thú đột nhiên tăng vọt, sau đó là luân phiên ra tay, đem hết những thủ đoạn trước đó Câu Nguyệt làm ra với họ trả hết một lần.

Nhóm các tiên quân áo mũ chỉnh tề càng nham hiểm hơn, không biết nghĩ đâu ra chủ ý chỉnh người như vậy.

"Oa, trò chơi tiếp theo, tên là...!nghiền trứng" Lúc đến phiên Doãn Bạc Yến ra chiêu thì dùng vẻ mặt gian xảo nói lên trò chơi ác ý này.

Dứt lời thì trong phòng xuất hiện sự vắng vẻ ngắn ngủi.

Ngay sau đó, mọi người đều sôi nổi đến đỏ mắt.

Mà Vân Lê bị kẹt ở giữa đám người lớn đột nhiên đỏ bừng mặt.

Doãn Bạc Yến tiếp tục nói: "Tiếp theo phải cần một quả trứng chín"
Không biết từ đâu lấy ra một quả trứng gà, ném lên ném xuống trên tay, nói: "Thế này, giữa các người có một người nằm trên giường, đặt quả trứng gà ở giữa bụng, người còn lại sẽ dùng thân thể của mình nghiền xuống, cho đến khi lột được vỏ..."
Đúng là không biết xấu hổ!
Câu Nguyệt kinh ngạc nói: "Làm sao bụng có thể nghiền vỡ vỏ trứng được!"
"Haha, dùng chút kỹ xảo là được mà" Doãn Bạc Yến xua tay.

Về phần là kỹ xảo gì thì cái này thật sự không thể nói ra.

Trò chơi này nàng đã chuẩn bị sẵn cho Câu Nguyệt, từ trước đến giờ đều không nỡ lấy ra dùng, hôm nay cuối cùng có thể chơi một phen rồi, quả thật rất thích.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay == trumtru yen.

NET ==
Câu Nguyệt xanh mặt: "Yến tử chết tiệt, ngươi cũng là người sắp thành thân rồi, mọi việc kiềm chế một chút, phải chừa đường lui cho mình chứ"
"Nha, Tiểu Nguyệt Nguyệt đang uy hiếp người ta sao" Doãn Bạc Yến cười đầy kiêu ngạo, "Chuyện phá động phòng thú vị hữu tình như thế, đương nhiên phải chơi nhiều hơn một chút rồi ~"
"A? Vậy sao?" Ngoài cửa chợt vang lên âm thanh đáp lại nàng.


Doãn Bạc Yến nghe được âm thanh quen thuộc thì cảnh giác quay đầu nhìn lại, phát hiện đúng là nhóm Liên Tâm!
- -Hai người này không phải đi tìm Tư Đồ Ngu chơi mạt chược à, sao lại chạy đến nơi này rồi!? Nàng và Mộ Dung Tương liếc mắt nhau, lập tức thay đổi sắc mặt.

Mà mỗ mèo thiếu chút nữa đã tuôn trào nước mắt nói: "Liên Tâm! Thanh biểu tỷ!" Hai người này quả nhiên là đến đúng lúc!
"Ngoan" Thanh Trạc cười ôn hòa với nàng, sau đó lập tức chuyển hướng sang Mộ Dung Tương, trầm mặc: "Còn muốn chơi tới khi nào, không nhanh quay về cho hài tử uống sữa?"
"Phốc!" Không biết là ai trong đám người nhịn không được phụt cười một tiếng.

Tức khắc sắc mặt mọi người đều trở nên quái dị, tất nhiên là muốn cười nhưng lại không cười.

Mộ Dung Tương như nghẹn ở cổ họng, nàng cường điệu chống đỡ một chút nhưng cũng rất nhanh yếu thế, ngoan ngoãn nghe lời.

Liên Tâm cũng đi tới, không hề khách khí mà vặn lấy tai Doãn Bạc Yến kéo người đi.

Tình thế xoay chuyển.

Đám người của Ma giới không còn chỗ dựa Doãn Bạc Yến nữa thì thoáng chốc giải tán, dưới ánh mắt nguy hiểm của Câu Nguyệt cũng chạy khỏi phòng.

Còn lại hai vị lão nhân tiên giới phản ứng chậm chạp đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên hiền lành cười: "Ahaha, già rồi, lúc nào cũng hồ đồ đi nhầm chỗ, thật ngại quá, hai vị đừng trách"
Bọn họ lưu loát thu dọn rồi cũng nhanh chóng đi ra ngoài, còn không quên nhắn nhủ: "Đêm đẹp đáng giá ngàn vàng.

Thanh niên, đừng để lỡ thời gian aaaa..."
Cửa đóng lại, xung quanh thoáng chốc thanh tịnh.

"Phù, cuối cùng cũng đi rồi" Câu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, rồi vô cùng tức giận nói: "Hừ...!Những tên vô sỉ đó ta đều sẽ nhớ kỹ, sau này tìm từng người bọn họ tính sổ"
Phàn Thiện nhìn bộ dáng tức giận của đứa nhỏ nhà mình thì mỉm cười: "Chỉ là đùa một chút thôi.

Nhất định lúc trước ngươi cũng từng hành hạ bọn họ như vậy"
"Nhưng ta nào có quá đáng như thế" Câu Nguyệt đỏ mặt lên: "Doãn Bạc Yến thối tha không biết xấu hổ, lại có thể nghĩ ra trò hạ lưu như thế, cũng may Liên Tâm các nàng tới cứu đúng lúc"
Phàn Thiện: "Ta thấy các nàng chơi cũng lâu rồi nên truyền lời để Bạch Chúc gọi Liên Tâm đến"
"A!? Khó trách!" Câu Nguyệt nghe xong, hài lòng nhào vào lòng Phàn Thiện, hôn lên mặt nàng mấy cái: "Vẫn là Đại Cẩu của ta lợi hại!"
"Ngươi nha..." Phàn Thiện ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng vài cái, sau đó rất tự nhiên chuyển xuống đôi môi anh đào.

Câu Nguyệt thuận theo nhắm mắt đáp lại.

Thật ra vừa rồi thân mật trước mặt mọi người như vậy, nàng vừa khẩn trương mà vừa xấu hổ, nhưng cũng có chút động tình, chỉ là vẫn luôn nhẫn nhịn không dám chìm vào.

Lúc này nàng ôm chặt lấy cổ Phàn Thiện, ngẩng cằm lên, chủ động hé miệng ra.

Hai người hôn một chút thì đã có chút không kiềm chế được.

Phàn Thiện lùi lại, thở hổn hển ôm lấy mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Muốn tiếp tục không?"
"Đáng ghét" Câu Nguyệt hừ giọng.

"Muốn tiếp tục" là gì, thật ra không cần nói rõ cũng đã biết.

Lúc này trong lòng nàng vô cùng ngọt ngào, cảm thấy rất vui mừng.

Vì vậy nàng tiến tới, tựa trán vào đối phương, rồi lại hôn lên đôi môi mềm mại trơn bóng, mang theo vài phần ngượng ngùng nỉ non: "Ôm ta lên giường đi"
"Ừm" Phàn Thiện cúi người, chợt Câu Nguyệt nghĩ tới cái gì, vội vàng cản lại: "A, chờ một chút!"
Chỉ thấy Câu Nguyệt đi khóa trái cửa sổ, sau đó chỉ tay hạ mấy tầng kết giới dày.


Sau khi kiểm tra mấy lần thấy thỏa mãn thì mới trở lại trước mặt Phàn Thiện, ôm lấy cổ Phàn Thiện.

"Bây giờ thì được rồi chứ?" Phàn Thiện buồn cười hỏi.

"Ừm, có thể rồi..." Câu Nguyệt rũ mi, đợi Phàn Thiện ôm nàng lên, sau đó lại giật nhẹ lấy cổ áo Phàn Thiện, do dự nói: "Đại Cẩu..."
"Sao vậy?" Phàn Thiện nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, ôn nhu hỏi.

Câu Nguyệt cắn môi, vùi mặt vào cổ Phàn Thiện, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi lên làn da sau gáy: "Ngươi nói xem...!khi nào chúng ta mới có hài tử đây?"
"..." Đôi con ngươi màu hổ phách của Phàn Thiện thoáng chốc trở nên sâu thẳm.

Nàng không nhịn nữa, ôm lấy mèo con không biết tự lượng sức này đi vào trong giường lớn.

Màn che lại một lần nữa hạ xuống, che lấy ánh sáng bên ngoài.

Tứ chi mơ hồ giao vào nhau, trung y đỏ thẫm trượt ra ngoài mép giường, rơi lả tả dưới sàn.

Bên phòng điện dần dần vang lên tiếng thở dốc, còn có từng tiếng rên rĩ kiềm nén.

Phàn Thiện cởi kiện áo cuối cùng trên người xuống, thân thể nhẹ nhàng ôm lấy một thân thể trắng nõn mỹ lệ khác.

Mái tóc dài đen tuyền từ bả vai nàng phủ xuống, tết cùng một chỗ với người dưới thân.

Nàng hôn lên khóe miệng Câu Nguyệt, hai má rồi hai tai, bàn tay của nàng chậm rãi vuốt ve làn da trắng mịn như tuyết, chạm đến từng tấc da thịt, cuối cùng luồn vào đến thắt lưng trong chăn.

"Ưm..." Hơi nóng quét quanh vành tai, Câu Nguyệt thất thanh ưm một tiếng, cả người càng thêm vô lực.

Cảm giác vừa ngứa ngáy, vừa khác thường càng khiến nàng khó nhịn đến cực điểm.

"Đại Cẩu...!Nhanh một chút..." Nàng cúi đầu kêu lên.

Phàn Thiện thở dài hôn lấy môi Câu Nguyệt, ánh mắt vàng của nàng càng thêm trầm tĩnh.

Lúc này nàng mơ hồ cảm giác được bản thân mình không khống chế được, cũng như không cách nào dừng lại được nữa.

"Ly rượu trước đó...!có vấn đề"
"...!Cái gì?" Câu Nguyệt hừ hừ cong người lên, ý thức đều bắt đầu tan rã.

Lúc này đôi môi Phàn Thiện khó khăn đi tới bên tai nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy.

"Đêm nay...!có thể ta sẽ có chút quá đáng" Âm điệu khàn khàn phát ra, mang theo vài phần ẩn nhẫn.

Hơi nóng và ẩm ướt tỏa ra ở nơi đó khiến Câu Nguyệt tỉnh táo trong giây lát, nhưng mà còn chưa kịp kinh ngạc thì người phía trên đã cúi xuống, một lần nữa che lại môi của nàng.

Chăn mỏng kéo cao, hai cánh tay tinh tế lại có lực lập tức luồn ra phía sau Câu Nguyệt, vững vàng giữ lấy.

Sau đó bắt đầu nghênh hợp, va chạm nhau.

Dưới thân nhẹ nhàng chạm nhau, trong nháy mắt mang theo vô số dòng điện.

"A!" Câu Nguyệt bất ngờ không kịp phòng bị đã kêu lên một tiếng sợ hãi, đầu lưỡi của đối phương nhân cơ hội này lẻn vào.

Kích thích mãnh liệt khiến cho nàng theo bản năng muốn chạy trốn, tia lý trí còn sót lại sau đó cũng bị sự ma sát nóng rực này làm cho điên loạn.

"Ưm a..."
"Ưm...!ách a..." Một lần tiến là một lần dùng sức.

Trong mắt nàng đã nổi lên tầng sương mù dày đặc, sức lực như bị rút hết, chỉ có thể di chuyển, ngâm nga theo động tác của Phàn Thiện.

Nàng nắm chặt lấy gối đầu, khăn trải giường, và cả thắt lưng mê người của Phàn Thiện.

"A Nguyệt..." Sau lưng tựa như bị móng tay của Câu Nguyệt làm bị thương, Phàn Thiện nhăn mày lại kêu lên một tiếng, tình triều nhiệt liệt mà xa lạ trong cơ thể lại càng ngày càng khó khống chế, giống như có cái gì đó gấp gáp muốn thoát ra khỏi cơ thể.


Dần dần Phàn Thiện đẩy nhanh động tác hơn, cũng dùng thêm sức lực.

Một lát sau, người trong lòng bỗng nhiên dùng sức ôm lấy nàng, cả người căng lại, liên tục run rẩy, mà cơ thể nàng cũng theo đó mà cứng lại, trong đầu như một đạo bạch quang bắn trúng, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân.

"Đại Cẩu...!ưm..." Tình triều thật lâu chưa lui.

Suy nghĩ của Câu Nguyệt ngừng lại, run rẩy thở hổn hển ôm chặt lấy Phàn Thiện phía trên, đến cuối cùng, trong thanh âm khàn khàn còn mang theo tiếng khóc nức nở.

...!
Trăng tròn nghiêng về phía Tây, trong Quỳnh Tuyết Cung nằm xa sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia, có một người ngồi dưới tàng cây buồn bực uống rượu.

Một chén lại thêm một chén, mãi đến khi hai mắt đầy sương mù, trên mặt ửng đỏ.

Lúc sắp có thêm một bình rượu nữa bị cạn thì bàn tay rót rượu của nàng bị giữ lại.

"Ngươi muốn uống sạch hết rượu trong cung sao?" Bên tai truyền đến âm thanh trách cứ.

Cả người nàng cứng đờ một chút, mang theo men say quay đầu lại, đối diện với đôi con ngươi giận dỗi kia.

"...!Tấn Vân?" Lắc đầu một cái, cố gắng thoát khỏi bóng chồng bóng mơ hồ trước mắt.

"Sao lại uống nhiều như vậy?" Tấn Vân nhìn vò rượu rơi lả tả xung quanh, nhíu mày lại.

Khi nàng đang muốn giáo huấn thì phát hiện người trước mặt đang nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt, giống như đang phân rõ thật giả, qua một lát bỗng nhiên cúi đầu khẽ cười, vung tay nàng ra, mang theo vài phần oán hận nói: "Không phải ngươi muốn tránh ta sao, còn tìm tới nơi này làm gì!?"
Lời nói đã có chút không rõ nhưng ngữ khí này lại vô cùng mãnh liệt, giống như đang ủy khuất chất vấn, nhưng cũng mơ hồ mang theo mừng rỡ, như thể một hy vọng khiêm tốn nào đó cuối cùng đã trở thành sự thật.

Vừa dấy lên hi vọng nhưng cũng vừa hận không ngớt.

Tấn Vân bị ánh mắt u oán này nhìn đến run sợ, nàng dời đường nhìn đi: "Ta không có tránh ngươi"
Nàng tất nhiên biết nha đầu này nhất thời nóng ruột bị Câu Nguyệt gạt, nhưng hành vi cố ý dỗi này của Trọng Yên Tuyết lại khiến nàng không cách nào mặc kệ không quản.

"Thật sự...!không có tránh ta sao?" Trọng Yên Tuyết tiến đến gần, câu tay ôm lấy cổ nàng, "Vậy trước đó ngươi nhìn ta thì quay đầu bỏ đi là sao, hả?"
Mùi rượu mát lạnh phảng phất trên mặt.

Tấn Vân nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chính là loại lúng túng bị người nhìn thấu tâm sự.

Mà động tác này của Trọng Yên Tuyết lại quá mức thân mật, đặc biệt là đôi mắt anh đào đầy nước, bộ dạng đối phương thật sự liêu nhân, giống như hồ ly tinh muốn hút lấy tinh khí.

Tấn Vân có chút không được tự nhiên, nàng lùi lại kéo khoảng cách ra, đỡ Trọng Yên Tuyết đứng thẳng lại, theo thói quen dùng giọng điệu trưởng bối ôn nhu nói: "Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi"
"Không cần, chân ta mềm rồi, đi không nổi" Người đang say kia lắc lưa dựa đến gần, cả người giống như cây liễu mềm mại không xương quấn lấy Tấn Vân, nổi tính trẻ con lẩm bẩm: "Đầu ta choáng quá, không muốn động..."
"Ta giúp ngươi làm tỉnh rượu"
"Không cho" Đối phương hừ hừ ôm chặt hơn.

Tấn Vân không ngờ người này sẽ đanh đá với nàng như vậy, nhưng thật sự nàng cũng không dám đẩy ra.

Nàng đỡ Trọng Yên Tuyết ra khỏi người sau đó cõng lên lưng: "Ta cõng ngươi về"
Lúc này người không an phận cũng thuận theo.

Phối hợp theo nàng mà nằm sấp xuống, thậm chí còn cọ đầu vào cần cổ Tấn Vân.

Cứ như vậy Tấn Vân cõng Trọng Yên Tuyết đi qua hành lang dài rồi gấp khúc, đi về hướng tẩm điện.

Giờ tý, bầu trời không mây, ánh trăng rất sáng, bóng cây hai bên có chút đen tối, còn có tiếng côn trùng kêu to.

"Đã bao lâu ngươi không có cõng ta như vậy rồi" Trọng Yên Tuyết yên tĩnh nằm trên lưng nàng bỗng nhiên lên tiếng.

Âm thanh mềm mại, mang theo một chút giọng mũi, hình như ý tứ có chút ngây thơ pha lẫn oán giận.

Tấn Vân nghe được câu này thì giật mình, trong khoảnh khắc ký ức tựa như thủy triều dâng trào lên.

Cho nên, nàng mềm lòng rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK