• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Frenalis

Tôi bị hắn nhìn đến khó chịu cả người, Chu Nguyên Hạo liền vòng tay qua khoát lên vai tôi.

Người đàn ông mặc trang phục Armani nhìn Chu Nguyên Hạo nói: "Anh này nhìn lạ quá, chắc lần đầu đến đây đúng không?"

Chu Nguyên Hạo cười nói: "Tôi đưa bạn gái đến Châu Hàng chơi, nghe nói ở đây có đua xe nên tôi đến xem. Anh có phải là anh Đông không?"

Người thanh niên nói: "Đúng vậy, tôi là Nghiêm Uy Đông, sao hả, muốn đua một trận với tôi à?"

Chu Nguyên Hạo nói: "Khi ở thủ đô, tôi cũng thích đua xe. Trong thủ đô không một ai là đối thủ của tôi. Tôi nghe nói anh Đông ở Châu Hàng là tay đua số một, nên tôi muốn biết lời đồn có thật không"

"Khẩu khí thật lớn." Một đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh cười nói.

"Người đến từ thủ đô chắc cũng phải tài giỏi lắm?" Một người khác lên tiếng.

"Đã đến Châu Hàng rồi thì anh nên khiêm tốn một chút, là rồng là hổ vẫn còn chưa biết được", một người khác lại nói.

Nghiêm Uy Đông đưa tay lên, mọi người xung quanh lập tức trở nên yên lặng, hắn cười: "Nói nhiều cũng chẳng ích gì, hay là dùng thực lực để nói chuyện đi. Nhưng nếu thật sự đua thì phải có giải thưởng chứ." Ánh mắt hắn lướt trên cơ thể tôi: "Hay là vậy nhé, chúng ta dùng người phụ nữ bên cạnh để đánh cược được không?"

Hắn kéo một người phụ nữ quyến rũ trong chiếc áo da bó sát, người cũng rất xinh đẹp, trong ánh mắt hiện rõ sự phóng túng, đa tình.

Chu Nguyên Hạo ôm tôi chặt hơn, vẻ mặt rất nghiêm túc, lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi sẽ không dùng cô ấy để đánh cược."

"Ô?" Nghiêm Uy Đông mỉm cười: "Cái gì? Bây giờ không thua được sao?"

"Tôi không xem phụ nữ của mình như một món hàng để đem đi cá cược." Anh nói với giọng hơi trầm.

Nghiêm Uy Đông nhìn chăm chăm anh một lúc rồi nói: "Được thôi, tôi không ép anh, vậy chúng ta cược bằng xe của anh, như vậy được chứ?"

"Được." Chu Nguyên Hạo nói: "Dù sao tôi cũng sẽ không thua.


Vừa dứt lời, những người xung quanh lại rộn lên: "Anh Đông, anh ta coi thường người khác quá rồi đấy!"

"Ừ, cho anh ta biết thế nào là lễ độ đi nào."

"Hãy cho anh ta biết người Châu Hàng chúng ta lợi hại như thế nào!"

Nghiêm Uy Đông nở nụ cười đầy ẩn ý: "Được, được rồi, anh xưng hô thế nào nhỉ?"

"Tôi là Chu Nguyên Hạo

"Được rồi, anh Hạo, vì anh muốn chơi, nên chơi lớn hơn một chút nhé" Nghiêm Uy Đông nói, "Nếu ai thua, phải cởi quần bò một vòng quanh xe, anh thấy thế nào?"

Những người xung quanh lập tức reo hò lên, Chu Nguyên Hạo không phải là người sợ chuyện liền đồng ý: "Được rồi, nếu lát nữa làm mất mặt của anh Đông, đừng trách tôi nhé."

Nghiêm Uy Đông cười chế nhạo: "Xin mời "

"Xin mời."

Chu Nguyên Hạo vòng tay ôm eo tôi, ghé vào lỗ tai tôi nói: "Lên đây với tôi."

Tôi ngồi ở ghế phụ nghi ngờ nhìn anh: "Nếu anh thua thật sự phải cởi quần bò sao?"

Chu Nguyên Hạo bất mãn liếc nhìn tôi: "Em không hề có chút lòng tin nào với tôi sao?"

Tôi gài dây an toàn lại, không dám nói ra nhưng trong lòng thật sự không có nhiều niềm tin lắm.

Nghiêm Uy Đông lái một chiếc Ferrari. Hai chiếc ô tô hạng sang đứng cạnh nhau ở điểm xuất phát, một người đẹp với vòng eo thon nhỏ trong chiếc váy ngắn cầm cờ trên tay, đứng giữa hai xe uốn éo sau đó dùng sức vẫy cây cờ. Khi chiếc xe phóng nhanh đi, ngay lúc đó tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không thật, tất cả sự việc vừa diễn ra hệt như đang xem một bộ phim vậy.

Chiếc xe chạy nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Khi xuất phát, chiếc Lamborghini này phóng đi rất nhanh, chỉ mất hơn hai giây để khởi động, tốc độ tối đa có thể đạt tới 355 km/h, ngay lập tức đã khiến xe của Nghiêm Uy Đông bị bỏ lại phía sau.


Tuy nhiên, Nghiêm Uy Đông cũng không phải dạng vừa, rất nhanh đã đuổi kịp, nhưng vẫn cách Chu Nguyễn Hạo khoảng hai chiếc xe. Cả hai chiếc xe đều đi qua một ngọn đồi, có vẻ như Nghiêm Uy Đông rất gấp gáp, khi đi qua vách đá, hắn xoay tay lái, ép xe chúng tôi sang một bên.

Tiếng cọ xát của thân xe vang lên, xe của chúng tôi bị ép vào lan can bên đường, sau khi chúng tôi cho xe đi chậm lại một chút thì xe của Nghiêm Uy Đông đã phóng thẳng lên trên, tiếp tục lao nhanh về phía trước.

Tôi liếc nhìn ra vực thẳm sâu hút qua kính cửa xe, khiến mặt tôi tái đi vì sợ hãi. Chu Nguyên Hạo trong mắt hiện lên một chút tức giận cùng tàn nhẫn, đạp ga: "Đã muốn giở trò thì tôi sẽ cho hắn biết thế nào là trò vui."

Anh đạp ga, tăng tốc độ tối đa rồi lao nhanh về phía trước. Khi hai chiếc xe cạnh nhau, anh đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Mắt của người bình thường không thể nhìn thấy hồn ma, trừ khi ma hiện ra cho họ nhìn thấy. Nên khi Nghiêm Uy Đông quay đầu nhìn sang thì chỉ thấy tay lái trống, không hề có người nhưng xe vẫn chuyển động như thể có ai đó đang lái vậy. Hắn nhất thời sửng sốt, tay lái lạc qua lao thẳng về phía trước, may mà hắn kinh nghiệm phong phú, vội vàng bẻ lái nên không đâm thẳng vào vách núi, nhưng cũng làm cho xe hắn khựng lại một lúc.

Chu Nguyên Hạo nhân cơ hội này liền phóng đi như bay, chỉ để lại cho hắn một đám khói mịt mù phía sau.

Mười phút sau, chiếc Lamborghini vượt qua vạch đích một cách suôn sẻ, tôi lao ra khỏi xe, ói ra mật xanh mật vàng mà không hề quan tâm đến hình tượng của mình. Nếu biết sẽ bị như vậy ngay từ đầu tôi đã chẳng thèm lên xe với anh, muốn nôn hết cơ quan nội tạng ra luôn.

Nghiêm Uy Đông cũng đã về đến, đám đàn em lo lắng nhìn hắn, nhưng hắn lại nhìn chăm chăm vào Chu Nguyên Hạo với vẻ mặt kinh hãi, sau khi kìm lại một lúc lâu, hắn hỏi: "Anh là ai? Anh là người hay là ma?"

Chu Nguyên Hạo cười: "Đương nhiên tôi là người, bây giờ ý anh là sao, kỹ năng không bằng người khác, lại cho rằng người ta không phải người sao?"

Nghiêm Uy Đông không nói nên lời, Chu Nguyên Hạo nói: "Anh Đông, anh đã thua rồi, có phải nên thực hiện lời hứa không?"

Vẻ mặt Nghiêm Uy Đông lộ rõ sự xấu hổ, bây giờ phải đứng giữa đám đông cởi quần rồi còn bò như con chó nữa, thà bắt hắn chết đi còn hơn.

Thấy tình hình không ổn, tôi vội chạy tới, kéo tay Chu Nguyên Hạo: "Không phải chỉ nói đùa thôi sao, ai cũng có danh dự có tôn nghiêm mà, làm sao có thể bắt người ta đứng trước bao nhiêu đây con người mà cởi quần chứ?"


Tên Đông này là một con rắn địa phương, không phải là loại dễ bắt nạt, ngày mai tôi phải quay lại Sơn Thành, cần gì hôm nay đi kiếm chuyện với hắn chứ?

Chu Nguyên Hạo liếc nhìn sang Nghiêm Uy Đông với khuôn mặt rất khó coi nói: "Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, lại còn thêm bạn gái tôi nói đỡ cho anh, nên tôi sẽ không tính toán với anh làm gì, xe anh cũng giữ xài đi, dù sao thì nhà tôi cũng chẳng còn chỗ để nữa. "

May quá! Tôi như vừa trút đi gánh nặng trong lòng, thái độ và cách xử lý của anh đáng nhận được 10 điểm, tôi chỉ sợ anh kiêu ngạo mà thôi.

Chúng tôi bước vào xe và nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc từ phía sau, không biết đêm nay phải tốn bao nhiều rượu cho tâm trạng tồi tệ này của Nghiêm Uy Đông đây.

Tôi đọc trên mạng được biết những phú nhị đại kiểu này đều có đam mê thú vui đua xe cá cược, giải thưởng của họ đa phần là phụ nữ hoặc các loại rượu nổi tiếng, nên chắc chắn hắn cũng mang đến đây không ít rượu ngon.

Tôi liếc nhìn Chu Nguyên Hạo, mặc dù anh nói tâm trạng mình rất tốt, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh đang nghĩ đến người mẹ mất tích của mình, chắc chắn đang rất khó chịu. Tối nay đến đây đua xe cũng chỉ để giải toả bức bối trong lòng mà thôi.

Tôi thấp thỏm thở dài, ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên má anh. Xe rõ ràng lệch đi một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại thăng bằng, hai má anh có chút đỏ lên, hỏi tôi: "Em, em làm gì thế?"

Tôi nói đùa: "Vừa rồi tôi bị tư thế anh hùng của anh mê hoặc đó."

Nghe vậy, anh điều khiển xe vào lối rẽ, tìm chỗ vắng người đậu lại, rồi lao thẳng về phía tôi.


Ôi trời! Con người này là như vậy đó, cho anh chút nắng thì lập tức chói chang, cho chút nước thì sẽ thành biển rộng. Cuối cùng anh nhấn chìm tôi trong biển nước.

Rạng sáng, Chu Nguyên Hạo chở tôi trở về khách sạn. Đến cửa khách sạn, lúc chuẩn bị bước xuống xe, anh ôm lấy tôi từ phía sau, đặt cằm lên vai tôi nhẹ nhàng nói: "Tôi không nỡ xa em."

Tôi đẩy anh một cái: "Được rồi, đừng dính người nữa, tuần sau là gặp lại rồi!"

Anh nghiêm túc nói: "Không có tôi ở bên cạnh, em phải cẩn thận Cao Vân Tuyền".

Tôi nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: "Cao Vân Tuyền bị làm sao?"

"Cẩn thận bị anh ta bắt cóc!"

Tôi trấn an: "Yên tâm đi, nhân phẩm anh ta không tệ lâm đâu ".

Chu Nguyên Hạo cười khinh thường: "Dù sao em cũng không hiểu hết về anh ta, vẫn nên cẩn thận một chút."

"Được rồi, đi đây." Anh nhẹ vỗ đầu tôi: "Tuần sau gặp"

Sau khi tạm biệt anh, tôi vào khách sạn thu dọn đồ đạc, bắt taxi ra sân bay, bay về Sơn Thành, may mắn là lần này tôi không gặp phải sự cố siêu nhiên nào nữa.

Quay lại với cửa tiệm, do lâu rồi không mở cửa buôn bán nên cũng chẳng có doanh thu gì, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, dù sao thì sau kỳ nghỉ hè tôi cũng phải quay lại đi học, lúc đó cửa hàng cũng sẽ phải đóng cửa.

Trong cửa hàng vẫn còn một số thứ, nên tôi bắt đầu chiết khấu giảm giá 70%, cuối cùng cũng bán ra được khá nhiều.

Hôm nay tôi đang thương lượng giá cả với một bà lão: "Bà ơi, căn nhà giấy này cháu chỉ bán với giá sáu trăm tệ, chắc chắn là giá tốt nhất rồi. Bà nhìn này, biệt thự lớn như vậy, nhiều phòng, đầy đủ tiện nghi, ông xã của bà chắc chắn sẽ rất thích."

Bà lão nhếch mép nói: "Lớn thì cũng lớn thật đó, nhưng tay nghề kém quá, còn bán sáu trăm tệ, theo tôi thấy ba trăm tệ thì còn được"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK