Lúc này tôi mới định thần lại, nhìn tấm da người trên mặt đất, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Hắn bị tôi giết à?
Tôi hơi hoảng sợ và vội vã rời khỏi căn nhà.
Trở lại cửa hàng vàng mã, tôi vội đi tìm sách và tìm thấy được cuốn sách nói về loài bọ hung vàng này, nó là một loài quỷ trùng cấp cao gọi là Kim Giáp tướng quân, sống ở tầng địa ngục thứ mười ba.
Sách vở ghi chép rất ít, bà nội chỉ nghe nói đến loại quỷ trùng này chứ chưa từng nhìn thấy, thậm chí bà còn không biết tập tính của nó là gì. Trong sách còn nói, trên đời có một loại nghề nghiệp, gọi là trùng sư.
Trùng sư, là nghề nghiệp chuyên điều khiển khống chế quỷ trùng làm việc cho mình, nghề này đã có từ rất lâu đời, tương truyền từ đời nhà Thương xa xưa đã có nghề trùng sư.
Bà nội mặc dù biết cách diệt trừ quỷ trùng nhưng bà không có nuôi dưỡng con quỷ trùng cấp cao nào cả nên bà không được gọi là trùng sư.
Tôi xòe tay ra, trong đầu vừa có một ý niệm, Kim Giáp tướng quân liền hiện ra từ dưới da tay tôi, tôi có thể cảm giác được mình cùng nó tâm ý tương thông.
Nói cách khác, bây giờ có phải là tôi được coi là trùng sư rồi không?
Tôi có chút mờ mịt, để Kim Giáp tướng quân tiến vào trong thân thể, lúc này điện thoại di động kêu lên, là Đông Phương Lôi gọi tới.
"Anh tìm được Lý hiệu trưởng chưa?" tôi hỏi.
Giọng nói Đông Phương Lôi có chút yếu ớt, anh ta dựa vào vách tường trong một ngõ hẻm nhỏ, ôm bụng nói: "Tôi bị thương nhẹ, Lý hiệu trưởng đã trốn thoát, hắn thật không đơn giản, hắn có lẽ là truyền nhân của trùng sư, có chút bản lĩnh. Hiện tại sự việc đã bị bại lộ ra ngoài, hắn chờ không kịp đến thứ Hai."
Tôi sửng sốt: "Hắn muốn làm gì?"
Đông Phương Lôi nói: "Gần đây có nơi nào náo nhiệt không?"
Tôi quay đầu lại nhìn tờ rơi trên bàn, ngay cạnh trường trung học Xuân Sơn, hôm nay có một trung tâm thương mại lớn khai trương, tất cả các sản phẩm đều được giảm giá tới 50%.
Hỏng bét!
Tôi nhanh chóng nói với Đông Phương Lôi, thu thập đồ đạc rồi lên xe van phóng ra ngoài.
Trung tâm thương mại kế bên trường trung học Xuân Sơn cũng tên là Xuân Sơn, lúc này trước cửa là một biển người đông nghìn nghịt, nhiều người như vậy muốn tìm Lý hiệu trưởng quá khó khăn.
"Khương Lâm."
Tôi quay lại thì thấy Đông Phương Lôi đang bước nhanh tới, sắc mặt có chút tái nhợt, bụng quấn băng gạc, trên đó có vài vết máu.
"Vết thương có nghiêm trọng không?" Tôi hỏi nhanh.
Anh ta lắc đầu: "Tôi bất cẩn để trùng ăn não của Lý hiệu trưởng chui vào bụng nên đã nghĩ cách đem nó móc ra".
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi nhìn anh ta với vẻ không thể tin được, việc này cần bao nhiêu dũng cảm chứ?
"Bây giờ phải làm gì?" Tôi hỏi, "Chúng ta có nên báo cảnh sát và sơ tán đám đông không?"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn, có người hô lên: "Nhìn kìa, có người sắp nhảy lầu!"
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lý hiệu trưởng đang đứng trên sân thượng của trung tâm thương mại, bên cạnh là một cô gái mặc đồ đen tuyền.
Không đúng!
Thị lực của tôi bây giờ rất tốt, dù ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể nhìn rõ cô gái đứng bên cạnh hắn đang bị bao phủ bởi quỷ trùng màu đen. Những con bọ đó đang tràn lan và có thể bò xuống bất cứ lúc nào, chui vào não người và ăn sạch sẽ.
Cô gái này chắc hẳn là nữ sinh đã biến mất ở lớp 11/4, cô ấy đã hoàn toàn trở thành vật chứa để nuôi quỷ trùng.
Con quỷ trùng mẹ đang bò trên đỉnh đầu cô gái.
"Đông Phương Lôi, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tôi lo lắng hỏi.
Đông Phương Lôi cắn răng, từ trong túi móc ra một miếng gỗ chạm khắc đầu rồng: "Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể dùng cái này."
Anh ta niệm một câu thần chú, con rồng gỗ bỗng nhiên sáng lên ánh sáng đỏ rồi nhúc nhích, anh ta niệm chú ngữ càng lúc càng nhanh, con rồng kia dường như sống lại và chuyển động giống như cá đang bơi lội. Sau khi niệm câu chú cuối cùng, tay anh ta nhấc lên, con rồng bay lên và biến thành một ngọn lửa khổng lồ hướng về phía sân thượng.
Người xem hoang mang không biết ngọn lửa lớn như vậy từ đâu đến.
Lý hiệu trưởng khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, hắn tung người lên và nhảy thẳng vào ngọn lửa, trong nháy mắt bị đốt tan thành tro bụi. Sau khi thiêu chết hắn, con rồng lửa không dừng lại mà tiếp tục bay lên, thiêu rụi nữ sinh toàn thân đầy quỷ trùng thành tro bụi.
Vô số quỷ trùng ăn não bay lượn trong ngọn lửa muốn tìm cách thoát ra, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi, con quỷ trùng mẹ biến thành một làn khói đen rồi biến mất giữa không trung.
Hỏa long được dập tắt, hết thảy khôi phục lại bình thường, rất nhiều người đều không chịu đi, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh quay phim một trận.
Đông Phương Lôi loạng choạng gần như ngất đi, tôi vội đỡ lấy, mặt anh ta tái xanh, hỏi tôi: "Trùng ăn não bị đốt hết rồi à?"
"Cháy hết rồi, để tôi đỡ anh ngồi xuống trước nhé." Tôi đỡ anh ta ngồi trên chiếc ghế dài ven đường.
Nguy cơ đã được giải quyết, nhưng điều kỳ lạ là tại sao tôi vẫn cảm thấy bất an như vậy? Lý hiệu trưởng trước khi nhảy vào hoả long, hắn ta còn cười quỷ dị, nụ cười đó có ý tứ gì sao?
Đột nhiên tôi dường như nhớ ra điều gì đó, nói: "Vẫn còn một con trùng mẹ nữa!"
Đông Phương Lôi sắc mặt thay đổi, tôi nói: "Ba học sinh mất tích, tức là có ba con trùng mẹ, nhưng đến nay chúng ta chỉ mới giết được có hai con!"
Ngoại trừ còn có một con trùng mẹ, thì vẫn còn kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc này!
Tôi nhớ tới lời Giả Lộ nói với tôi, hít một hơi khí lạnh, chẳng lẽ là hắn?
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi vò đầu, Giả Lộ đang mang theo một thi thể đầy bọ, hắn nhất định không dám đến chỗ đông người sợ bị phát hiện, cho nên ngoài sân thượng, trong thành phố chỉ có một nơi duy nhất có ít người hơn.
Bãi đậu xe ngầm!
Tôi nói với Đông Phương Lôi đang tái nhợt: "Anh đợi tôi ở đây, tôi sẽ đi ngăn người đó lại."
Đông Phương Lôi nắm lấy cổ tay tôi, nghiêm túc nói: "Cẩn thận."
Tôi gật đầu rồi chạy thẳng vào bãi đậu xe, nơi đó đã chật kín ô tô, ánh sáng tối tăm và nhiệt độ rất thấp. Tôi ngửi thấy mùi âm khí nhàn nhạt
"Giả Lộ!" Tôi hét lên: "Tôi biết cậu ở đây! Mau ra đây, đừng làm điều ngu ngốc".
Không có ai trả lời.
Tôi nói tiếp: "Tôi biết, mẹ cậu bỏ rơi cậu, cha cậu từ nhỏ đánh cậu, chưa từng có người đến giúp cậu, cho nên cậu hận tất cả mọi người, muốn đem bọn họ xuống Địa ngục, phải không?"
Có tiếng bước chân vang lên, tôi nhìn thấy Giả Lộ chậm rãi đi tới từ một chiếc xe, chiếc xe trông quen quen, dường như là chiếc xe của mẹ và bố dượng cậu ta.
Giả Lộ lạnh lùng nhìn tôi: "Chị cho rằng chị hiểu rõ tôi sao?"
Tôi vội nói: "Giả Lộ, cậu bình tĩnh đi. Thực ra mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ đến thế đâu. Cậu vẫn sống tốt mà. Sao cậu lại muốn giống hai tên điên Lý hiệu trưởng và Tô Phàn mà tìm cái chết?"
Giả Lộ lạnh nhạt nói: "Chị cho rằng Lý hiệu trưởng là chủ mưu sao?"
Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Giả Lộ đưa tay ra, trùng mẹ bò ra khỏi ống tay áo, dừng lại trong lòng bàn tay hắn: "Tôi mới là trùng sư, Lý hiệu trưởng cùng Tô Phàn, chẳng qua chỉ là quân cờ của tôi thôi."
Tôi phát giác được một cỗ tử khí, hướng chiếc xe kia nhìn vào bên trong, thấy hai người đang nằm, một nam một nữ.
Tôi hít một hơi khí lạnh: "Cậu thế mà..."
"Tôi đã giết mẹ tôi cùng người đàn ông của bà ấy." Giả Lộ bình tĩnh nói: "Tôi đã không có tương lai."
Tôi lùi lại một bước và nhìn hắn như một con quái vật.
Cậu ta vuốt vuốt con trùng mẹ và nói: "Ông nội tôi là một bậc thầy về quỷ trùng, ông ấy thấy bố tôi không có thiên phú để học cái này nên không dạy ông ta. Sau khi tôi sinh ra, ông nội đã bí mật dạy tôi. Trước khi tôi chính thức học, ông ấy muốn tôi hứa rằng tôi sẽ không bao giờ dùng quỷ trùng ra tay hại người. Khi mười bốn tuổi, tôi học thành tất cả những gì về quỷ trùng, cũng là lúc ông nội tôi đi về Tây Thiên. Năm sau, tôi thừa dịp ông bố khốn nạn của tôi say rượu, mà nhét một con quỷ trùng vào mũi ông ta. Tôi bị ông bố khốn nạn đó bạo hành suốt nhiều năm. Mọi người trong trường đều biết chuyện nhưng không ai đến giúp tôi. Bọn họ cho rằng tôi là học sinh xấu và cần bị đánh".
"Đã như vậy, thì để bọn hắn cảm nhận một chút nỗi thống khổ của tôi đi."
Giả Lộ nhìn quỷ trùng mẹ trong tay: "Đây là trận pháp chiêu quỷ trùng tôi dùng để thu hút quỷ trùng từ Địa ngục, tổng cộng triệu hồi ra ba con, cần ba người làm bồn nuôi cấy, còn cần hai người tràn ngập cừu hận để điều khiển trùng ăn não."
"Cừu hận là thức ăn của trùng mẹ. Chỉ có hận thù mạnh mẽ, trùng mẹ mới có thể đẻ trứng. Lòng hận thù của tôi chỉ đủ cho một trùng mẹ ăn."
"Quân cờ dễ kiếm lắm. Tô Phàn bị tôi tống tiền, bị mọi người bắt nạt. Lòng hận thù của hắn lớn hơn tôi, lòng hắn còn độc ác hơn tôi. Còn Lý hiệu trưởng đã tham ô một số tiền lớn của công trình, bị người ta báo cáo, vợ ông ta lại đòi ly dị, con trai ông ta cảm thấy xấu hổ và từ chối gặp lại. Ông ta được tại ngoại chờ xét xử, mắt thấy chuẩn bị phải vào tù, liền hận không thể giết chết tất cả mọi người.