Nhưng sự tình lần này lại không còn giống như trước nữa, mấy cái “chân” dài ngoằng do Hoàng gọi ra bất thình lình lao vùn vụt tới chỗ Pak và quây anh ta vào giữa. Hoàng đứng yên tại chỗ, toàn thân tập trung cao độ, chậm rãi giơ tay lên cao rồi hét lớn:
- Chết đi.
Theo tiếng hét của Hoàng, đám lùng nhùng kia đột nhiên đồng loạt bổ nhào xuống đầu Pak, bọn chúng đều có đầu nhọn hoắt, toàn thân ánh lên màu bạc mờ mờ. Đòn tấn công lần này của Hoàng mạnh gấp nhiều lần bình thường, những chỗ bị các đầu nhọn kia đâm xuống đều biến thành mấy cái lỗ sâu hoắm.
Pak tuy đã vận dụng hết khả năng, nhưng vẫn không thể tránh né được toàn bộ, tuy nhiên do có bộ giáp che chở nên phần lớn chúng chỉ khiến anh ta hơi khựng lại mà thôi, chẳng gây được thiệt hại đáng kể gì. Hoàng thấy vậy thì xoay tay lại một vòng, điều khiểu đám “chân” này tập hợp lại lần nữa, sẵn sàng cho đợt tấn công kế tiếp. Hắn mở ra bảng thông tin nhân vật, liếc qua số liệu trên đó rồi nghiến răng nghĩ thầm:
- “Chỉ còn chưa tới hai phút, liều thôi”
Đây là bộ trang bị mới nhất và mạnh nhất mà Hoàng đang sở hữu, chính xác hơn thì nó là thứ mà hắn không muốn dùng tới một chút nào. Ở trong game nhân vật lớp nghề Giả kim thuật đều có khả năng chế tác gần như mọi loại đồ vật, nhưng nhược điểm là trừ các loại thuốc hồi phục thì những thứ khác đều không xuất sắc, hoặc cần nguyên liệu gấp mấy lần bình thường mới làm ra được.
Đây là cơ chế cân bằng của trò chơi, những nghề khác nhau sẽ có các ưu và nhược điểm khác nhau. Các Giả kim thuật sư có thể làm ra một bộ giáp chiến sĩ, nhưng nó sẽ không bao giờ tốt như lớp nghề Thợ rèn được, chưa kể còn tốn nguyên liệu rất nhiều nữa, do đó thường thì sẽ chẳng ai phí công đi tự làm khó mình cả, tất cả đều tập trung vào chế thuốc.
Nhưng với Hoàng thì lại khác, nếu trong tình huống bình thường khi còn là một Đại mục sư ở trong game, hắn chỉ cần dùng nghề Giả kim thuật để chế thuốc hồi phục mà thôi. Nhưng tại thế giới này, khi còn chưa kiếm ra các đồng đội đủ mạnh để bảo vệ cho bản thân, Hoàng buộc lòng phải nghĩ ra cách gì đó để tự giữ lấy mạng. Rất tình cờ sau khi đánh nhau với lão già Nguyền sư Zato, một ý tưởng mới đã nhen nhóm trong đầu hắn.
Cách thức mà Zato sử dụng lõi nguyên lực tạo ra bộ khung xương xúc tu đã tác động mạnh mẽ tới tâm trí Hoàng, thứ này đúng là một giải pháp hoản hảo cho tình hình hiện tại của hắn. Nó vừa có thể tấn công tầm xa, lại dùng để phòng thủ hay tự giữ khoảng cách rất tốt, vô cùng phù hợp với mẫu nhân vật yếu đuối như Đại mục sư.
Việc bắt chước thì lại cũng không cầu kỳ như lõi nguyên lực của Zato, Hoàng chỉ đơn giản là tạo ra một bộ phận truyền dẫn đơn giản, trực tiếp lấy năng lượng trong người hắn để làm nhiên liệu hoạt động. Sau đó bỏ ra rất nhiều tiền thí nghiệm các loại vật liệu khác nhau, cuối cùng làm ra tám cái “chân” dài thượt, rồi gắn chúng chung lại một chỗ thông qua bộ phận truyền dẫn. Sau cùng Hoàng đặt tên cho món đồ chơi mới này là “Lưỡi đao co dãn”, cơ bản là lười nên chọn đại.
Hắn điều khiển số lưỡi đao này thông qua ý nghĩ, cho nên mệnh lệnh đưa ra nhanh không khác gì như khi chơi game cả. Vật này có ưu điểm là có thể tiếp nhận mọi loại phép tăng lực từ Hoàng, cũng như miễn nhiễm với những sát thương do hắn tạo ra, một trang bị hỗ trợ gần như hoàn hảo. Khiếm khuyết duy nhất là do không có đủ nguyên liệu xịn, số lưỡi đao được tạo ra khá mỏng và không có khả năng tự tái tạo. Nếu như còn ở trong game thì Hoàng đã đi hạ vài con boss thế giới để lấy đồ rồi, nhưng rất tiếc lạc sang thế giới này thì đành chịu chết.
Một vấn đề nữa là do cấp độ quá thấp, thời gian để Hoàng có thể sử dụng các lưỡi đao này cực ngắn. Hắn đã từng thí nghiệm rất nhiều lần, và nhận ra rằng trong tình huống chiến đấu ác liệt, mình chỉ có thể điều khiển chúng tối đa trong ba phút mà thôi, mà đấy còn phải trong tình trạng đầy năng lượng. Tám lưỡi đao cũng là con số tối ưu, nếu ít đi thì hiệu quả sẽ không đủ, còn nhiều hơn thì hắn không thể quản lý nổi.
Đáng lý Hoàng không bao giờ muốn sử dụng đến món đồ chơi cuối cùng này, vì khi đã móc nó ra thì chẳng bao lâu hắn sẽ bị nút tới khô năng lượng, hoàn toàn biến thành một tên vô dụng chính hiệu. Nhưng trong tình huống mà Pak đang cuồng nhiệt muốn xiên hắn thành thịt nướng như hiện tại, thì cũng chẳng còn nhiều lựa chọn cho lắm.
Chưa kể do đã tốn kha khá năng lượng ở màn chiến đấu lúc nãy, nên Hoàng chỉ còn tối đa khoảng hai phút mà thôi. Hắn đoán rằng Mac đã chạy đi tìm người giúp rồi, mình chỉ cần cầm cự được tới lúc đó là ổn, còn không thì trăm phần trăm là chết chắc, lúc này chỉ biết lấy mạng ra đánh cược một phen mà thôi.
- “Gã quý tộc này lắm trò thật, rốt cuộc hắn là thứ gì đây?”
Yosu thấy tên này lại mọc ra thêm đủ thứ kỳ dị nữa thì lại thêm một lần nữa không thể hiểu nổi, nhưng trong khi anh ta còn đang thắc mắc thì Hoàng đã vung tay điều khiển các lưỡi đao của mình. Hắn cho chúng di chuyển thành hình vòng cung, quây tròn đối thủ vào giữa, Pak muốn xông ra thì bị chặn lại ngay lập tức. Anh ta nắm chặt cây giáo đập mạnh xuống một lưỡi đao gần nhất, nguyên lực hừng hực phát ra như muốn cắt nó ra thành cám.
Nhưng điều mà Pak không ngờ tới là đám lùng nhùng nhìn mỏng dính này đỡ được đòn tấn công của mình, ba lưỡi đao chập vào nhau đón lấy cây giáo, thậm chí còn đủ sức đẩy lùi Pak ra sau. Trong lúc anh ta còn đang ngạc nhiên thì số còn lại đột ngột đỏ rực lên, chúng ầm ầm lao xuống mang theo một cơn lốc lửa khổng lồ nhắm thẳng vào Pak. Hơn bốn mươi quả bom giả kim được kích nổ sẵn đổ xuống như thác lũ, số lưỡi đao này mỗi cái đều được Hoàng thiết kế một ô chứa đồ riêng biệt, do đó chúng có thể kéo dài phạm vị sử dụng trang bị của hắn lên rất xa.
Bốn mươi quả bom giả kim cải tiến cùng kích nổ một lúc không phải trò đùa, chúng tạo thành một quả bom lửa khổng lồ nuốt chửng hoàn toàn lấy Pak vào trong. Sức ép cùng luồng lửa bị phát tán ra xa chạm vào thành bảo hộ của đấu trường tỏa ra sóng nhiệt giữ dội, tuy Hoàng không bị ảnh hưởng nhưng cũng phải lùi lại vài bước theo bản năng, mặc dù vậy hắn cũng không biết liệu đòn tấn công này có ảnh hưởng tới Pak hay không.