Ly Mục Khuyển đang chạy phía trước đột nhiên kêu thảm một tiếng, chân mềm nhũn, thân thể liên tục lăn lộn mấy trượng trên mặt đất.
Khôi Bảo kinh hãi vội vàng chạy đến bên cạnh Ly Mục Khuyển.
Chỉ thấy Ly Mục Khuyển ngã trên mặt đất không hề nhúc nhích, hơn thở hoàn toàn không còn. Sắc mặt của Khôi Bảo đột nhiên trắng bệch như tuyết trong đầu hiện lên hai chữ: cạm bẫy!
Đối phương bố trí cạm bẫy ở trên đường.
Khôi Bảo lập tức cảm thấy vô cùng nan giải, có rất ít người ở thời điểm chạy trốn lại có thể bố trí cạm bẫy tại những nơi đi qua. Chỉ có những cao thủ âm hiểm xảo trá có kinh nghiệm phong phú mới cẩn thận và hiểm ác như vậy.
Cao thủ!
Khôi Bảo không lên tiếng, hắn không tự chủ được mà đứng thẳng lên, thân hình thấp bé và hèn mọn lại bộc lộ ra mấy phần chiến ý.
Mặc dù địa vị của hắn trong chùa không cao nhưng mà hắn vẫn có chút kiêu ngạo về bản lĩnh của mình. Những năm nay, phàm là những vụ án (án lệ) mà hắn ra tay thì chưa từng thất bại.
"Chuyện gì xẩy ra?" Đới Đào liếc mắt nhìn Ly Mục Khuyển hỏi.
"Đối phương bố trí cạm bẫy." Khôi Bảo trầm giọng nói, trong mắt hắn hiện lên một tia đau lòng. Ly Mục Khuyển không dễ nuôi, đây là Ly Mục Khuyển duy nhất mà hắn có trong tay.
"Cạm bẫy?" Đới Đào giật nẩy người: "Chẳng lẽ bọn hắn biết có người theo dõi?"
"Không nhất định!" Khôi Bảo lắc đầu: "Cạm bẫy này uy lực không lớn, hơn nữa phần lớn là nhằm vào linh thú. Cao thủ có kinh nghiệm bình thường sẽ bố trí loại cạm bẫy này ở những nơi mình đi qua dùng để phòng ngừa vạn nhất. Nếu như đối phương sớm đã có chuẩn bị thì uy lực của cạm bẫy sẽ lớn hơn rất nhiều."
Đới Đào lúc này mới thoải mái một chút, hắn cũng thấy lời nói của Khôi Bảo rất có đạo lý.
Nhưng hắn làm sao biết được, Tả Mạc sớm đã biết người đến chính là Phản Hư Kỳ tu giả, cạm bẫy gì mà có thể đối phó được Phản Hư Kỳ tu giả? Hắn liền rất dứt khoát buông tha cho ý nghĩ không hiện thực này mà đem mục tiêu đặt lên linh thú có thể xuất hiện, đây cũng là đề nghị của Bồ Yêu.
Khôi Bảo thần sắc nghiêm túc hướng một vị đệ tử khác vẫy tay nói: "Đem Vạn Dẫn La Bàn lấy ra."
Chỉ thấy tên đệ tử kia cẩn thận đem ra một cái la bàn đưa vào trên tay của Khôi Bảo. Toàn thân la bàn đen nhánh, được điêu khắc từ một hòn đá màu đen không biết tên, phía trên phủ kín một đám phù văn kỳ lạ.
Khôi Bảo cầm lấy la bàn rồi cắn đứt ngón tay sau đó vẽ lên bên trên la bàn một cái phù văn, thần sắc của hắn rất nghiêm túc trong miệng thì nói lẩm bẩm.
Kim đồng hồ của là bàn đang không nhúc nhích thì bỗng nhiên chậm rãi chuyển động, một lát sau nó dừng lại và chỉ về một hướng.
Cùng với hướng vừa rồi thì hoàn toàn ngược nhau.
Không hổ là cao thủ!
Ánh mắt của Khôi Bảo càng thêm rực sáng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tiếu Ma Qua cùng với danh tướng Giang Triết của Huyền Không Tự quyết làm một trận tử chiến!
Tin tức này trong nháy mắt liền bùng nổ mạnh mẽ, dẫn tới một trận sóng to gió lớn ở Bách Man Chi Minh.
Giang Triết mặc dù không mạnh như Cốc Lương Đao nhưng lại là người đầu tiên công phá Ma giới đạt được chiến quả chiến tướng. Mà Tiếu Ma Qua lại trong khoảng thời gian này đột nhiên nổi lên như diều gặp gió, đánh bại cả Minh Phỉ, Vũ Tiền Vệ, những chiến tích rất huy hoàng.
Đây mới là chân chính cường đối cường.
Sau khi xẩy ra Thiên Liệt tai ương, trận doanh của tu giả với thế như chẻ tre mà liên tục giành thắng lợi, danh tướng liên tiếp xuất hiện. Trái lại bên phía Ma tộc là một mảnh vắng lặng không hề có động tĩnh gì. Tất cả các thể lực lớn của Ma tộc đều bảo trì im lặng, dường như cũng có suy nghĩ của bọn hắn. Nhưng mà dân chúng Ma tộc lại đối với việc này cảm thấy vô cùng biết khuất, nhưng sự thật trước mặt bọn hắn lại không thể cãi.
Hôm nay cuộc chiến giữa Tiếu Ma Qua và Giang Triết đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Bách Man Chi Minh.
Tiếu Ma Qua danh tiếng lên cao nghiễm nhiên là đại biểu của những danh tướng mới xuất hiện. Chỉ là, trong mắt dân chúng hắn còn thiếu một thắng lợi có tính chất bùng nổ nhất!
Đánh bại Minh Phỉ, Vũ Soái dĩ nhiên là chấn động một thời, nhưng mà đối với thắng lợi bên ngoài chiến tranh tại trong mắt dân chúng Ma tộc hiển nhiên là có phân lượng rất nặng.
Bị kiềm chế lâu dài cũng làm cho khát vọng thắng lợi của dân chúng Ma tộc đạt tới tình trạng trước đó chưa từng có!
Hầu như toàn bộ Bách Man Chi Minh đều hy vọng Tiếu Ma Qua có thể đánh bại Giang Triết.
Thắng lợi, chỉ có thắng lợi mới có thể nói rõ tất cả!
Mọi ánh mắt của Bách Man Chi Minh đều tụ tập trên chiến bộ của Tiếu Ma Qua.
Sau khi tin tức được truyền ra thì con đường tiến lên của Tiếu Ma Qua chiến bộ lập tức trở nên thông suốt. Tất cả các thế lực lớn ở ven đường đều nhao nhoa tránh ra, không những thế bọn hắn còn nhiệt tình cung cấp đủ loại trợ giúp như: Miễn phí tiếp tế, chiêu mộ binh lính...
Cuộc chiến có một không hai này đã được thổi phồng lên tới mức độ chưa từng có. Thậm chí trong mắt rất nhiều người, việc này có khả năng quyết định đến vận mệnh của cuộc chiến sinh tử giữa hai đại trận doanh Ma tộc và tu giả.
Lúc trước một thời gian dài bị kiềm chế làm cho trong nội tâm Ma tộc đối với thắng lợi rất khát vọng, mà Tả Mạc dùng khối hỏa tinh vứt bỏ này để dụ dỗ, bây giờ đã ầm ấm bốc cháy.
Ma Tộc trời sinh có tính hiếu chiến, bọn hắn đối với chiến đấu rất khát vọng, điều này thi tu giả khó có thể lý giải được.
Đại lượng hảo thủ của Ma tộc theo bốn phương tám hướng chạy đến, bọn hắn đều hy vọng có thể được tham gia trận chiến này. Số lượng những người này còn muốn vượt qua mấy chục lần số người trước kia đến tìm nơi nương tựa.
Mấy vị Ma soái công khai lên tiếng ủng hộ Tiếu Ma Qua, đủ các loại tin tức giống như nước chảy mà tụ tập ở trên tay của Công Tôn Sai cùng Biệt Hàn. Mà cùng lúc đó vốn Giang Triết đang muốn an tâm chuẩn bị cho chiến tranh thì đột nhiên phát hiện trạm gác thăm dò xung quanh đột nhiên tăng nhiều. những vụ quấy rối với quy mô nhỏ nhanh chóng tăng lên.
Những thế lực Ma tộc xung quanh cũng tùy thời đều muốn để cho Huyền Không Tự phải nhỏ một chút thuốc mắt. Chúng ta đánh không lại các người nhưng mà quấy rối thì lại liên tục không dứt, căn bẳn không để cho Giang Triết có thể an tâm chuẩn bị chiến tranh.
Thậm chí có rất nhiều thế lực cũng như đoàn thể nhỏ đều tự phát tổ chức tiến đến quấy rối. Rất nhiều người đem sự tình săn yêu săn ma của tu giả Đô Thiên Huyết Giới nói ra, kêu gọi Ma Tộc cùng nhau săn tu. Có một số Ma Tộc thậm chí kêu gọi được Yêu Tộc cùng nhau đi đối phó Huyền Không Tự. Bách Man Chi Minh phi thường náo nhiệt.
Tình thế trong chớp mắt liền biến đổi thành xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Áp lực của Huyền Không Tự đột nhiên tăng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Ba người Tả Mạc, A Quỷ cùng với Tằng Liên Nhi đi ở trên đường phố, bọn hắn đều biến đổi thành bộ dạng mới nên cũng không sợ có người có thể nhân ra bọn hắn.
Hình ảnh của bọn hắn ở trong trận chiến giữa Tiếu Ma Qua cùng Vũ Soái đã bị truyền khắp Bách Man Chi Minh, nếu mà bị nhận ra thì sợ rằng sẽ có phiền toái.
Chỉ là lúc này Tả Mạc lại đang dương dương đắc ý.
Với tư cách là người giật dây phía sau màn của một loạt sự kiện, chứng kiến thế cục rất tốt ở trước mắt nên trong lòng hắn cảm thấy vô cùng đắc ý. Cái tin tức mà người ta gọi là một trận chiến giữa Tiếu Ma Qua cùng Giang Triết lại chính là hắn tung ra ngoài.
Nhưng hắn cũng thật không ngờ phản ứng của Ma tộc lại kịch liệt như vậy, kịch liệt đến mức đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Ý định ban đầu của hắn chỉ muốn làm cho Huyền Không Tự phải nhỏ một ít thuốc mắt mà thôi.
Thế cục trước mắt đối với đám người Công Tôn Sai lại vô cùng có lợi, có thể nói bọn hắn đã chiếm hết lợi thế sân nhà. Trận chiến tranh này hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Ma giới, ai cũng không dám tạo ra sơ suất vô cùng to lớn, ở thời điểm này sau lưng tiến hành hạ độc thủ.
Thấy được Hào Soái là người đầu tiên nhảy ra ủng hộ Tiếu Ma Qua thì có thể hiểu tiếng hô của Tiếu Ma Qua lúc này cao như thế nào!
Giới đồ càng lúc càng chuẩn bị kĩ lưỡng, dẫn đường chủ động nguyện ý tham chiến lại vô cùng có lợi đối với bọn người Công Tôn Sai. Mà Ma tộc nhân được tin tức cũng sẽ rục rịch cưỡng chế địa bàn của Giang Triết, tuy rằng không thể nào làm cho Giang Triết sứt đầu mẻ trán nhưng cũng sẽ kiềm chế được một phần lực lượng của Giang Triết.
Ưu thế cư như vậy từng chút từng chút tích lũy lên.
Đến thời điểm này thì đã không còn người hoài nghi thân phận của Tiếu Ma Qua. Nói đùa gì chứ, cùng Giang Triết khai chiến thì tại sao có thể là tu giả được?
Đương nhiên là Ma tộc chúng ta, là nam tử Ma tộc thuần khiết nhất mới có sự gan dạ sáng suốt như vậy!
Cái gì? Biết yêu thuật? Yêu Tộc?
Dám cùng chúng ta cướp đoạt Tiếu gia?
Đúng là chán sống!
Nghe được mấy lời nói này thì Tả Mạc cũng chỉ cười trừ, hắn hỏi Bồ Yêu: "Hai lão tặc ngốc kia sẽ không lạc đường chứ?"
Hồi tưởng những bố trí dọc đường để cho trong lòng hắn đều có phần chột da, âm hiểm, quá âm hiểm!
Thủ đoạn của Bồ Yêu tầng tầng lớp lớp thật sự làm cho hắn được mở rộng tầm mắt.
Hắn hiện tại đang lo lắng vạn nhất hai lão tặc ngốc kia mất dấu bọn hắn liền quay người đi tìm bọn người Công Tôn Sai gây phiền phức, như vậy thì cũng không ổn. Điểm mấu chốt nhất của trận chiến này là bọn hắn có thể dắt mũi hai lão tặc này đi theo mình.
"Không nên xem thường Huyền Không Tự." Bồ Yêu đối với ý kiến của Tả Mạc liền xì mũi coi thường.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Khôi Bảo mặt mũi đen sì, sắc mặt hắn rất kém.
Cho tới bây giờ hắn đã tổn thất sáu con linh thú! Số linh thú tổn thất trong năm năm qua cũng không nhiều hơn được tổn thất của ngày hôm nay. Thủ đoạn của đối phương cùng với thủ đoạn đang lưu hành hiện nay thì hoàn toàn khác biệt. Nhất là rất nhiều bố trí nguyên thủy lại âm hiểm để cho hắn cũng khó lòng phòng bị mà liên tục trúng chiêu.
Nếu như không phải hắn có kinh nghiệm vô cùng phong phú cùng với khứu giác dị thường nhạy cảm thì hiện tại hắn đã sớm mất dấu rồi.
Nhưng mà ngay cả như vậy thì trong lòng hắn lại càng không lo lắng.
Kinh nghiệm của đối phương tuyệt đối phong phú hơn hắn. Đương nhiên trọng yếu là tâm cơ của đối phương so với hắn lại càng thêm âm hiểm xảo trá! Cạm bẫy quả thực đã bị đối phương chơi cho xuất thần nhập hóa, một khâu cài một khâu mỗi lần đều không giống nhau.
Nếu như mục tiêu của đối phương là người thì hiện tại chỉ sợ hắn đã chết rồi.
So đấu cạm bẫy không chỉ có kỹ thuật mà còn đọ sức về mặt tâm lý nữa. Khôi Bảo hiểu rõ đọ sức ở phương diện này thì hắn thất bại thảm hại.
Hắn có sức mạnh duy nhất là có hai vị tiền bối bên người, bọn họ tuyệt đối sẽ không đứng nhìn hắn bị giết chết.
Sắc mặt của Đới Đào cũng rất khó coi, hắn có thể nhìn thấy sự chật vật của Khôi Bảo. Chính mình lại bị một tên tiểu bối làm cho chân tay lúng túng như vậy cho nên tâm tình của hắn khó chịu đến cực điểm. Ngược lại Tịch Chính bên cạnh hắn nét mặt thủy chung không thay đổi, dường như đối với việc bị ngăn trở liên tiếp này không chút quan tâm.
Khôi Bảo bỗng nhiên thở phào một hơi, ánh mắt của hắn rơi vào thành thị ở phía xa.
"Là nơi này?" Đới Đào quay sang hỏi Khôi Bảo.
"Vâng! đại nhân!" Khôi Bảo cung kính trả lời: "Bọn hắn ở bên trong tòa thành này. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là người trong tòa thành trước mặt này rất hỗn tạp cho nên khó có thể phân biệt..." Khôi Bảo muốn nói lại thôi.
"Không cần phiền toái như vậy." Đới Đào cười cười, dứt lời hắn nhìn về phía Tịch Chính nói: "Kính xin sư huynh, bức hắn ra được rồi."
Tịch Chính nét mặt không biểu tình gật gật đầu rồi bỗng nhiên bay lên không trung.
Từ phía trên không quan sát thành thị phía dưới, mọi người nhỏ bé như con sâu cái kiến vậy.
Tịch Chính giơ lên đơn chương rồi bất ngờ quát một tiếng: "Ùm... bò.... ò...!"
Trong chớp mắt không khí bên trong phạm vi trăm dặm bỗng nhiên ngưng trệ, dưới uy áp khủng bố ở trên cao chợt bao trùm lên thành thị phía dưới.
Cả tòa thành thị giống như trong chớp mắt cứng lại làm cho mọi người đều vô ý thức mà ngẩng đầu lên nhìn về phía đạo thân ảnh trên bầu trời kia, sự sợ hãi không tự chủ mà chiếm cứ lấy thân thể bọn họ, mọi người tay chân lạnh buốt, đầu óc trống rỗng.
Một đạo thiện quang giống như sóng nước quét qua cả tòa thành thị.
Tại thời điểm đạo thiện quang sáng lên thì sắc mặt của Tả Mạc bỗng nhiên đại biến.
Đáng chết!
Hắn thật sự không ngờ đối phương lại hoàn toàn không cố kỵ mà ngang nhiên khiêu chiến toàn thành.
Đạo thiện quang kia tạo cho hắn một loại cảm giác cực độ nguy hiểm.