Hôm nay A Man cũng giống như thường ngày, hắn vẫn đang đợi con mồi xuất hiệnLúc này phần lớn thân hình của hắn được chôn vùi trong đầm lầy, chỉ có cái đầu là lộ lên, hơn nữa trên đầu hắn còn được che lại bằng vô số cành cây. Trong cái phiến Đầm lầy Hàn Minh này cũng chỉ có một vài ma thú hiếm có sinh sống, ví như Minh Vỹ Hồ chẳng hạn, nếu săn được nó có thể bán được cái giá không tồi. Thế nhưng những loại ma thú này tuy có lực công kích không mạnh, nhưng lại vô cùng giảo hoạt, vì thế muốn bắt được là chuyện không hề dễ dàng.
May mà A Man chính là một tay săn bắn thiện nghệ.
Cái tên Đầm lầy Hàn Minh làm người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng y lại vô cùng quen thuộc nó, thậm chí y còn có thể tiến vào trung tâm đầm lẫy, hơn nữa còn thỉnh thoảng còn hái được vài nhánh Minh Hoa hiếm có.
Y không sợ có người đến giành giật miếng ăn với y, bởi vì có rất ít người lui tới Đầm lầy Hàn Minh, nguyên nhân vì toàn bộ Đầm lầy Hàn Minh đều được bao phủ trong sương mù, trong lớp sương mù này có một loại khí cực kì nguy hiểm, nếu không phải y có biện pháp đối phó thì y cũng chẳng dám đặt chân tới đây. Thậm chí ngay cả đầm lầy nơi gã ẩn thân cũng có loại khí nguy hiểm này, loại khí này được sinh ra từ vô số hài cốt ma thú đã tích lũy cả vạn năm qua.
Bỗng nhiên, từ phía xa xa truyền tới thanh âm kì lạ.
'Rầm Ào Ào', 'Rầm Ào Ào'!
A Man hơi nhíu mày, y chưa bao giờ nghe thấy thanh âm này ở đây.
Bỗng trái tim y đập mạnh, chẳng lẽ ma thú ở phía sâu trong Đầm lầy Hàn Minh đi ra? Ý nghĩ này khiến huyết dịch toàn thân y như cứng lại. Tuy y có thể dễ dàng tiến vào Đầm lầy Hàn Minh, nhưng y không dám chính thức tiến sâu vào cái phiến đầm lầy nguy hiểm này.
Bởi tổ tông y có lời truyền miệng lại rằng, ở sâu trong Đầm lầy Hàn Minh có con đường dẫn đi Cửu U Địa phủ.
A Man không biết trên đời này có tồn tại cái thứ gọi là địa ngục hay không, nhưng nếu bảo sâu trong Đầm lầy Hàn Minh có đường đi thông tới địa ngục thì y cũng chẳng thấy có gì là kì quái. Bởi mỗi khi tiến vào Đầm lầy Hàn Minh thêm một dặm thì nguy hiểm lại tăng lên rất nhiều lần.
Tuy sâu trong Đầm lầy Hàn Minh rất nguy hiểm, nhưng nơi đó lại là thiên đường của ma thú. Có một lần, y nhìn thấy một con ma thú không biết tên, hùng hục đi ra, trên người con ma thú ấy toát ra khí tức hung tàn đến cực điểm, khiến mỗi khi nhớ lại, y đều cảm thấy đó là một cơn ác mộng. Nếu không phải vận may của y lúc đó quá tốt, cả người bị chìm trong bùn, thì e rằng y cũng mất luôn cái mạng nhỏ rồi.
Vì thế khi A Man nghe thấy tiếng động mà y không quen thuộc, lập tức trái tim của y đập mạnh như muốn phi ra khỏi lồng ngực.
Thanh âm càng lúc càng đến gần, khiến y càng lúc càng khẩn trương, chỉ một lúc sau thanh âm đã đến bụi cỏ cách y không xa. y chăm chú nhìn vào bụi cỏ ấy, trên miệng vô thức nín thở lại. Nếu lúc này mà hoảng loạn chạy trốn thì đó chính là hành vi ngu xuẩn nhất rồi, từ thanh âm vang tới có thể thấy ma thú kia đang ở rất gần y, vì thế lúc này giấu kín thân trong bùn mới là biện pháp tốt nhất.
Nhưng khi đối phương hiện ra trong tầm mắt y, lại khiến y kinh ngạc tới ngẩn người.
Người!
Không ngờ đó lại là một người.
Từ trong bui cỏ dầy đặc, có một nam tử tóc trắng như tuyết bước ra, trên vai hắn kéo mấy sợi dây thừng thô to. mỗi một sợi dây đều kéo căng thẳng tắp, một đầu ở vai hắn, một đầu vẫn còn ở phía sau.
Vị nam tử bước đi trong đất bùn nầy lội dễ dàng như bước đi trên đất bằng, trên vai hắn vẫn vác theo dây thừng tiến về phía trước.
Chỉ một lúc sau, từ trong bụi có phát ra mấy tiếng ào ào.
Chỉ thấy từ trong bụi cỏ chui ra năm cái quan tài khiến sắc mặt A Man biến đổi. Trí tưởng tượng của hắn có phong phú đến mức nào cũng không ngờ được thứ mà vị nam tử tóc trắng kéo theo lại là năm cái quan tài.
Ở cái nơi hoang vu không người bước tới này, bỗng xuất hiện một vị nam tử kéo theo năm cái quan tài khiến ngay cả kẻ lớn mật như A Man cũng sợ hãi đến mức huyết dich toàn thân như cứng lại.
Nhất là khi y thấy đối phương đang từ từ bước về phía y.
Đầu óc y lập tức trống rỗng.
Bị phát hiện rồi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Cuối cùng cũng gặp được con người rồi.
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng vui mừng, sau một thời gian dài giẫy dụa trong hư không vô tận, cuối cùng cũng phát hiện ra đồng loại, niềm vui đó ai cũng có thể biết được nó như thế nào. Thanh Hiểu ở đằng sau là người phản ứng nhanh nhất, trên miệng nó khẽ hô lên một tiếng, sau đó tay khẽ rung lên lập tức Thanh Ba Huyền trên cổ tay cuốn về phía A Man đang ẩn nấp.
Lúc này Thanh Hiểu đã cao hơn trước nhiều lắm, thoạt nhìn trong nó giống như một chàng trai hai mươi tuổi rồi.
Trong thời gian trôi giạt trong hư không vô tận cùng với Tả Mạc, thực lực của nó đột nhiên tăng mạnh, có một vị cao thủ thần cấp như Tả Mạc chỉ dẫn, lại được ma luyện trong hư không vô tận khiến hiện nay thực lực của hắn tương đối cường đại rồi.
Mười năm rồi!
Mười năm trôi qua rồi!
Thời gian lưu lạc trong hư không vô tận đã mười năm rồi!
Ở trong hư không vô tận, có nhiều giới chết hoang tàn và vắng vẻ, bên trong có ẩn chứa tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, hai người cứ một đường đi tới, cuối cùng cũng đến được thế giới loài người, ngay cả người có tâm trí cứng rắn như Tả Mạc còn phải kích động chứ nói chi đến Thanh Hiểu.
A Man đang ẩn thân trong bùn chỉ cảm thấy toàn thân bị siết chặt, sau đó có một luồng lực lượng cực lớn truyền tới, tiếp trước mắt hắn trở lên quay cuồng, còn thân thể hắn cũng bị bay tới trước mặt vị nam tử tóc trắng kia.
Tuy Thanh Ba Huyền chỉ mảnh như sợi tóc, nhưng lực lượng chứa trong đó lại to lớn và rất thần kì, chỉ thấy nó quấn quanh người A Man rồi giữ thân thể hắn lơ lửng giữa không trung.
Tả Mạc nhìn thấy A Man đang choáng váng liền nở một nụ cười hết sức hiền lành, rồi bảo nhẹ nhàng:"A Hiểu, để hắn hạ xuống đi"
"Nha. " Thanh Hiểu đáp ứng, lập tức Thanh Ba Huyền như một vật sống, nhẹ nhàng đặt A Man xuống rồi buông ra, cuối cùng lại co rút về tay Thanh Hiểu.
Sau khi A Man bình tĩnh lại, lập tức y quỳ xuống đất rồi lậy liên tục, vừa lậy vừa kinh hoàng hô to:"Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!"
Tả Mạc thấy vậy cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, đành vung tay lên, chỉ thấy như có một bàn tay vô hình nâng A Man dậy, sau đó một giọng nói ấm áp vang lên:"Yên tâm đi, ta không muốn mạng của ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề. "
Lúc này trái tim đang nhảy mạnh của A Man mới bình tĩnh trở lại, y thấy khuôn mặt của đối phương rất hiền hòa, chắc không cần cái mạng nhỏ của y đâu, nhưng y vẫn vội vàng nói:"Xin tiền bối cứ hỏi, tiểu nhân không dám dấu diếm điều gì"
Cũng không phải A Man chưa hề tiếp xúc với thế giới loài người mà ngược lại, y rất có kinh nghiệm giao tiếp với người khác. Tuy vị tiền bối trước mắt có lai lịch không rõ ràng, nhưng thực lực vô cùng lợi hại, người có thể sống sót rồi đi từ sâu trong Đầm lầy Hàn Minh ra, thì sao có thể là người yếu được?
Căn cứ vào kinh nghiệm của y thì những vị tiền bối có thực lực càng cường đại thì tính tình càng cổ quái, vì thế phải luôn cẩn thận ứng phó.
Khi thấy vẻ mặt của A Man có chút cẩn thận cùng câu lệ, Tả Mạc làm như không thấy, mà chỉ ấm giọng hỏi:"Đây là nơi nào?"
A Man khẽ giật mình, nhưng y phản ứng lại rất nhanh, lập tức trả lời:"Hồi bẩm đại nhân, nơi này là Đầm lầy Hàn Minh. "
"Đầm lầy Hàn Minh?" Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ mờ mịt, bởi cái đại danh này y đã bao giờ nghe thấy đâu, vì thế y liền hỏi tiếp:"Thuộc về giới nào?"
"Thuộc về Thâm sát của Minh giới!"A Man trả lời.
Tả Mạc thấy chữ Minh xuất hiện hai lần (Thâm cũng như Minh ) bèn hỏi lại:"Có phải thuộc về Minh Cảnh không?"
A Man vội vàng gật đầu: "Vâng! Thuộc về Minh Cảnh!"
Tả Mạc thở ra một hơi buông lỏng, không ngờ hắn lại tới Minh Cảnh, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tuy Minh Cảnh thần bí nhưng nó cũng thuộc địa phận Ma giới, vì thế sẽ tìm ra cách để quay về Mạc Vân Hải.
Khi nghĩ tới những người ở Mạc Vân Hải, nội tâm Tả Mạc không khỏi dấy lên niềm kích động. Mấy năm gần đây, tình huống của Tả Mạc cũng không phải là tốt lắm. Sau khi phong ấn năm người, ngoại trừ tuổi thọ bị giảm đi rất nhiều, còn khiến cảnh giới Thần cấp của Tả Mạc gần như sụp đổ, vì thế trong mấy năm trôi dạt trong hư không vô tận, hắn đều phải tập trung vào dưỡng thương.
Nhưng đã qua mười năm, mà thương thể của hắn mới chỉ phục hồi về cơ bản, bởi hư không vô tận cũng chẳng phải là nơi để dưỡng thương. Hắn đã bỏ ra rất nhiều khí lực, tuy đã mang cảnh giới ổn định trở lại, nhưng lực lượng toàn thân chưa khôi phục lại từ đầu. Nếu không phải Chim Ngốc đã lột xác, lại thêm đám tiểu thay nhau tiến giai, đồng thời thực lực của Thanh Hiểu tăng mạnh, thì e rằng hắn phải táng thân nơi hư không vô tận rồi
Hiện tại ý thức hải của hắn đã bị vỡ nát, vì thế không thể tiến vào Thập Chỉ Ngục, đồng nghĩa với liên lạc của hắn với Mạc Vân Hải bị cắt đứt.
Tuy Minh Cảnh cách Mạc Vân Hải rất xa, nhưng dù sao bọn chúng cũng ở cùng trong tam giới, vì thế kiểu gì cũng tìm được biện pháp để quay về Mạc Vân Hải.
"Tại hạ đã lâu không ra ngoài, nên không biết bên ngoài đã biến hóa ra sao, không biết Tiểu ca có thể giúp chúng ta đến được thành trấn gần đây nhất được không?"Tả Mạc vô cùng khách khí nói.
Lúc này A Man mới thở ra một hơi buông lỏng, khi đối phương đã nói ra yêu cầu này chứng tỏ đối phương không cần cái mạng nhỏ của y, nhưng y vẫn vội vàng nói:"Nguyện ý nguyện ý! Thành trấn gần nơi đây nhất là Tiểu U trấn, muốn đến đó phải đi chừng một ngày rưỡi!"
"Làm phiền Tiểu ca rồi. "bỗng trên tay Tả Mạc hiện lên một hạt châu mầu đỏ, sau đó ném cho A Man rồi nói:"Một chút lòng thành mong tiểu ca đừng từ chối!"
Khi A Man cầm lấy hạt châu mầu hồng, bỗng tim y đập mạnh, một cỗ hưng phấn sộc thẳng lên đầu.
Nhãn châu của hỏa nhãn minh lang!
Từ hạt châu đỏ như viên hồng bảo thạch truyền tới cảm giác ấm áp nhè nhẹ, bên trong tỏa ra hỏa khí tức nồng đậm, minh khí thuần khiết và trầm lắng chứng tỏ đây là hàng thượng phẩm.
Một khỏa Minh Lang hỏa châu này cũng có giá trị vượt xa một tháng thu nhập của y rồi!
"Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!"Y vô cùng vui mừng, lần này vận khí của y thật là tốt, bỗng nhiên lại gặp được một vị tiền bối ra tay rất hào phóng.
Khóe miệng Tả Mạc vẫn giữ nguyên vẻ mỉm cười như lúc trước: "Tiểu ca chớ có khách khí. "
Đối với hắn thì khỏa Minh Lang hỏa châu chẳng đáng kể gì, chẳng qua lúc đi qua Đầm lầy Hàn Minh, hắn tiện tay tiêu diệt một con mồi mà có được, chứ thực ra với phẩm giai thấp kém như vậy, đến liếc hắn còn chẳng thèm liếc chứ nói gì đến luyến tiếc.
Tuy hư không vô tận ẩn chứa nguy hiểm khắp nơi, nhưng những vật có thể tồn tại ở đó, cái nào chẳng trải qua cả ngàn vạn năm thai nghén khiến chư tiểu ăn tới no bụng. Thậm chí ngay cả con hàng không hề kén chọn như Tiểu tháp, bây giờ cũng chẳng thèm nhìn ngó gì đến mấy đồ có phẩm giai như khỏa Minh Lang hỏa châu này, chứ nói gì đến đám còn lại.
Lúc này tâm tình của A Man đã khác hẳn lúc trước, thậm chí ngay cả lời nói của y cũng thêm vài phần thân cận gần gũi, thậm chí trên đường còn không ngừng giới thiệu cho Tả Mạc biết tình hình của khu vực này.
Dù sao Tả Mạc cũng là người đứng đầu một phương, vì thế chỉ cần vài câu hỏi đã biết rõ tình hình xung quanh Tiểu U trấn.
Sau đó Tả Mạc nhanh chóng có được kết luận của mình.
Tiểu U trấn là một thị trấn nhỏ bé và vô cùng vắng vẻ, ở nơi đây không hề có Chiến bộ đóng quân, dân số cả trấn cũng ít ỏi, giao thông qua lại cũng bất tiện, có thể nói nơi này gần như là nơi cô lập với thế giới còn lại, theo như lời A Man đã nói, thì hầu như tất cả cư dân trong trấn chưa bao giờ rời khỏi trấn.
Cũng chỉ có A Man có miệng lưỡi khéo léo, đầu óc nhanh nhẹn lên mới hay ra ngoài
Hầu như tất cả sinh kế của Tiểu U trấn đều dựa vào Đầm lầy Hàn Minh. Minh khí trong Đầm lầy Hàn Minh vô cùng thuần khiết, vì thế có nhiều loại minh tài(tài liệu chứa minh khí) không tệ, và đó cũng là nguồn thu chủ yếu của Tiểu U trấn.
Hiểu biết của Tả Mạc về Minh Cảnh không nhiều lắm, vì thế hắn cảm thấy rất hứng thú với những việc liên quan tới Minh Cảnh.
Minh Cảnh gần như bị phong bế, tuy có danh là một trong hai cảnh của Ma giới, nhưng Minh Cảnh trao đổi với ngoại giới cực ít, thậm chí liên hệ với cảnh thứ hai là Bách Man Cảnh cũng ít như vậy, chứ nói gì đến Tu Chân giới.
Cái gọi là minh khí, dùng để chỉ một loại khí tức gần giống với chết chóc, cũng mang cảm giác âm lãnh và tràn ngập mùi vị chết chóc.
Có thể thấy, Minh Cảnh luôn tràn ngập khí tức chết chóc, khiến thần lực mà A Man tu luyện cũng nhuốm đầy hương vị của minh khí, A Man cũng đã nói, thần lực mà y tu luyện không phải là Minh Thần lực thuần túy, phải nhớ rằng Minh Thần lực chính thức là do minh khí diễn hóa mà thành đấy.
Từ lời nói của A Man cũng có thể cảm thấy được, Minh Thần lực là thứ mà y luôn hướng tới.
Tốc độ của A Man không nhanh cho lắm, nhưng Tả Mạc cũng không hề thúc dục, hắn chỉ chậm rãi kéo theo năm cái quan tài đi theo sau A Man, rồi lắng nghe A Man nói về chuyện của Minh Cảnh, thời gian trôi qua không hề nhàm chán a.
Trải qua một ngày rưỡi, Tiểu U trấn đã hiện ra trong tầm mắt hai người