• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Rõ ràng là nhân vật chính mà lại sống giống như nhân vật phản diện
Đêm qua là đêm mà Thẩm An Đồ ngủ ngon giấc nhất trong tháng này.

Khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cậu không thèm mở mắt mà chui vào trong lồng ngực của Tạ Đạc, một tay không thành thật ở trong chăn sờ tới sờ lui, bị Tạ Đạc bắt được liền dùng chân cọ cọ dọc theo bắp chân của anh, tóm lại chính là không chịu an phận.
Lúc này Tạ Đạc vẫn còn ở trong trạng thái cầm thú không mặc quần áo.

Anh không nói hai lời liền xoay người ngăn chặn Thẩm An Đồ dừng lại rồi bắt nạt cậu một trận, cuối cùng Thẩm An Đồ cũng thành thật trở lại.
Ánh nắng ban mai hắt vào bên trong rèm cửa đang hé mở, trong phòng đã bật thiết bị sưởi ấm, nhiệt độ vừa vặn.

Thẩm An Đồ và Tạ Đạc ôm nhau vuốt ve an ủi.

Chân Tạ Đạc vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn, tạm thời không cần tới công ty nhưng Thẩm An Đồ không thể bỏ bê công việc.

Cậu muốn có thể kéo danh tiếng của Cẩm Thịnh lên trước năm mới, như vậy năm sau sẽ bớt lo hơn rất nhiều.
"Em chắc chắn là muốn tới công ty với bộ dạng như thế này?" Tạ Đạc lôi cánh tay của Thẩm An Đồ từ trong chăn ra, để cho cậu nhìn thấy vết cắn trên cổ tay.
Thẩm An Đồ xoay trái xoay phải cánh tay để thưởng thức vết cắn kia, trông có vẻ rất vui vẻ: "Buổi sáng muộn có một cuộc họp rất quan trọng, em không thể vắng mặt."
Nhìn chằm chằm vào dấu răng trên tay mình, Thẩm An Đồ chợt nhớ ra cái gì đó, đột nhiên vén chăn lên cả người chui vào trong.

Tạ Đạc khịt mũi, xốc chăn mền lên tóm lấy cậu: "Em lại muốn làm gì."
Thẩm An Đồ nằm nhoài trên đùi Tạ Đạc, ánh mắt rất chi là vô tội: "Em muốn nhìn thấy vết thương của anh."
Sắc mặt lạnh lùng của Tạ Đạc giằng co với cậu một lát, cuối cùng vẫn để cho cậu xem vết sẹo trên đùi.

Vết sẹo nằm cách bắp đùi khoảng chừng ba tấc, một vết thương hình tròn, vảy vẫn còn chưa bong ra.

Buổi tối hôm qua khiến Thẩm An Đồ hoàn toàn phát điên, hoàn toàn không chú ý tới vết thương chỗ này.

Bây giờ tỉnh táo trở lại nhìn thấy nó, trong mắt đều là tự trách đau lòng.
Tạ Đạc kéo chăn trở về: "Đừng nhìn nữa, sẽ khỏi nhanh thôi."
Thẩm An Đồ rũ mắt không nhìn anh: "Còn đau không?"
"Đã hết đau từ lâu rồi." Tạ Đạc đứng dậy ôm cậu vào trong ngực hôn: "Nếu còn không rời giường thực sự là phải nghỉ làm đó."
Thẩm An Đồ sờ soạng cơ ngực Tạ Đạc, cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút, thế là rời giường mặc quần áo rửa mặt.

Tạ Đạc nói muốn giúp cậu làm điểm tâm, Thẩm An Đồ nói phòng bếp không phải là chiến trường của người vợ hay sao, không chịu để cho anh nhúng tay vào.
Tối hôm qua bọn họ ở lại căn hộ của Thẩm An Đồ ở gần đấy.

Đây là lần đầu tiên Tạ Đạc tới nhà Thẩm An Đồ, anh đánh giá phòng ngủ trước mắt, cả phòng chỉ có ba loại màu sắc trắng xám đen, nhìn hơi lạnh lẽo.


Điều này khiến Tạ Đạc nhớ tới quá khứ của Thẩm An Đồ, nghĩ tới đây tâm trạng của anh chùng xuống.
Tạ Đạc chậm rãi rời giường, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, anh phát hiện ra điều mới lạ.

Thẩm An Đồ đã vì anh mà chuẩn bị xong một bộ đồ vệ sinh mới, cùng một cặp với đồ Thẩm An Đồ đang dùng.
Rửa mặt xong, Tạ Đạc lại đi phòng chứa quần áo, lần đầu tiên bước vào, anh cảm thấy quần áo trong tủ treo kiểu dáng phong cách đều rất quen thuộc, cứ như là Thẩm An Đồ chuyển quần áo của anh từ trong biệt thự tới đây.

Nhưng đến lúc xích lại gần anh mới phát hiện, những bộ quần áo này đều là đồ mới, có cái còn chưa cắt tag, đều là những thương hiệu Tạ Đạc hay mặc, ngay cả mùi hương trong phòng cũng là mùi gỗ mà Tạ Đạc thích.
Tâm trạng sa sút của Tạ Đạc được những chi tiết nhỏ này xoa dịu từng chút từng chút.

Tất cả những thứ này đều nói cho Tạ Đạc biết Thẩm An Đồ yêu anh, lồng ngực Tạ Đạc đã được lấp đầy
Căn hộ của Thẩm An Đồ là một tầng lớn với không gian mở, Tạ Đạc chống ba toong đi chưa tới hai bước đã nhìn thấy Thẩm An Đồ đang bận rộn trong phòng bếp.

Tạ Đạc bình tĩnh đứng nhìn một hồi giống thường ngày, sau đó đi qua quầy bar rồi ngồi xuống, chờ Thẩm An Đồ đặt bữa sáng ở trước mặt anh.
"Ở trong nhà em rất ít khi nấu ăn cho nên hôm nay mới phát hiện trong tủ lạnh chẳng có gì.

Chỉ tìm được mấy gói mì tôm ở trong tủ âm tường, anh cố gắng ăn đỡ chút nhé." Thẩm An Đồ đặt cái bát còn bốc hơi nóng ở trước mặt Tạ Đạc.
"Rất thơm." Tạ Đạc nói, sau đó ăn một miếng, lại khen: "Ăn rất ngon."
Thẩm An Đồ nhịn không được cười ra tiếng: "Khen thêm hai câu nữa đi, em vẫn còn muốn nghe nữa."
Thế là Tạ Đạc nói với vẻ mặt nghiêm túc rằng: "Em ăn cũng rất ngon."

Lông trên người Thẩm An Đồ được vuốt đến sung sướng, cậu đứng dậy đi qua quầy bar, bước tới hôn anh.
Tạ Đạc và cậu trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi, sau đó anh hỏi cậu: "Em định xử lý Thạch Hiểu Đông như thế nào?"
Tạ Đạc biết Thẩm An Đồ là người có tính cách có thù tất báo, cho dù hiện tại không có chứng cứ để Thạch Hiểu Đông đền tội thì cậu cũng không thể không làm gì, cứ để cho Thạch Hiểu Đông dung dung tự tại như vậy.
Quả nhiên, Thẩm An Đồ đã hiện ra một mặt khác cười một nụ cười đậm chất hồ ly Thẩm Lẫm: "Em chỉ dung một chút thủ đoạn tầm thường, nói đơn giản thì chính là ——bạo lực lạnh nơi làm việc."
Tạ Đạc nhướng mắt liếc nhìn cậu một cái, ra hiệu cậu tiếp tục nói.
"Trong lúc Cẩm Thịnh gặp khủng hoảng, gần như tất cả mọi người trong công ty dường như đều tìm nhà dưới.

Dù sao công ty cũng sắp đóng cửa ai còn nghĩ đến cố gắng làm việc? Việc này đã cho em một cơ hội tốt để thay máu một lần, em dùng lý do này để thay đi không ít kẻ là thủ hạ của Thạch Hiểu Đông.

Đây chỉ là bước đầu tiên, tiếp đến ở trong cuộc họp em làm như vô tình không chú ý tới hắn, lại cố ý cất nhắc Phạm Hồng và Điêu Vĩnh Châu.

Sau mấy mấy lần như vậy, trên dưới công ty đều biết em đang nhằm vào Thạch Hiểu Đông, người thông minh sẽ biết nên đứng bên nào.

Đúng lúc này lại phát ra một chút tin tức, ám chỉ Thạch Hiểu Đông có quan hệ với sự cố máy bay của em, lần này ai còn dám qua lại thân thiết với hắn?"
Thẩm An Đồ vừa nói vừa chú ý tới vẻ mặt Tạ Đạc, hễ anh tỏ ra không vui một chút là Thẩm An Đồ sẽ lập tức ngậm miệng lại ngay.

Mặc dù Tạ Đạc đã từng nói anh cũng yêu "Thẩm Lẫm" nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm An Đồ không bao giờ muốn để cho Tạ Đạc cảm thấy cậu là một người âm hiểm xảo trá.

truyện kiếm hiệp hay
May mắn là sắc mặt Tạ Đạc vẫn như bình thường, còn nhắc nhở cậu: "Cẩn thận ép quá hắn sẽ trả thù."
Từ việc thuê sát thủ xuyên quốc gia liền có thể nhìn ra Thạch Hiểu Đông này là một người có dã tâm hung tàn, rất khó để nói hắn sẽ không lại làm ra chuyện độc ác gì.
"Nếu vậy thì thật là tốt." Thẩm An Đồ thờ ơ cắn một miếng mì, "Chúng ta đang lo tìm không ra chứng cứ, chỉ cần hắn tự loạn trận cước làm ra chút gì đó thì chúng ta sẽ có thể nắm chặt cái đuôi của hắn."

Thanh âm Tạ Đạc bỗng nhiên giảm xuống mấy độ: "Cho nên em lại muốn mạo hiểm tính mạng của mình phải không?"
Còi báo động trong lòng Thẩm An Đồ vang lên mãnh liệt, trước đó cậu không để ý bản thân đang phát sốt, khăng khăng muốn (khẩu giao) cho Tạ Đạc, thậm chí đi ngủ cũng không chịu ngủ, nhất định phải chọn quay về nước.

Việc này đã khiến cho Tạ Đạc tức giận đến mức phớt lờ cậu suốt một tuần, Thẩm An Đồ không dám đụng vào bãi mìn này lần nữa.
Cậu lập tức đổi giọng: "Làm sao có thể chứ! Hắn đâu dám phách lối như vậy ở trong nước...!Em đã từng nói với anh về thư kí mới của em chưa? Em cố ý tuyển một người có thân thủ tốt, còn có xe của em nữa.

Xe của em cũng tìm người cải tiến, em còn thuê vệ sĩ..."
"Ăn cơm." Tạ Đạc cắt ngang lời cậu.
Thẩm An Đồ cứng lại, uể oải mà cúi đầu ăn cơm, ngay cả kiểu tóc được tỉ mỉ chải chuốt cũng đổ xuống một nhúm, mềm mại rũ xuống trán.
Nhưng mà ngay sau đó Tạ Đạc còn nói: "Thẩm An Đồ, anh không phản đối kế hoạch của em, nhưng so với với việc để hắn đền tội, anh để ý tới an toàn của em hơn, em hiểu chưa?"
Ánh mắt Thẩm An Đồ sáng lên, vừa mới bắt đầu vui vẻ, nhưng lại nghe Tạ Đạc nói: "Được rồi, bây giờ em là Thẩm Lẫm, anh lại không quản được em, em thích thế nào thì thế đó đi."
"Làm sao mà anh vẫn còn tức giận đêm đó chứ?" Thẩm An Đồ dở khóc dở cười, nhưng mà sau khi trông thấy ánh mắt Tạ Đạc, cậu ngay lập tức đổi giọng: "Anh có thể quản em mà, em thích anh kiểm soát em, quản lý em đi."
Khóe mắt Tạ Đạc toát ra ý cười, đôi mắt sâu thẳm ấy dịu dàng bao lấy Thẩm An Đồ.

Trong lúc Thẩm An Đồ nói ra kế hoạch anh đã ăn xong bát mì, hiện tại anh đang dùng tay chống cằm nhìn Thẩm An Đồ ăn cơm.
Dáng vẻ ăn cơm của Thẩm An Đồ vẫn giống như trước đây, rất nhã nhặn rất cẩn thận, nhưng hôm nay cậu không có thời gian cho nên cậu ăn nhanh hơn trước kia.

Mấy phút sau cậu đã giải quyết xong bữa sáng, đang muốn đứng dậy dọn dẹp bát đũa thì Tạ Đạc kéo cậu lại.
"Thẩm An Đồ, cho dù em như thế nào anh cũng sẽ yêu em, em có thể nhớ kỹ không?"
Toàn thân Thẩm An Đồ chấn động, chiếc mặt nạ ngoan ngoan mà cậu vẫn quen mang lên mặt dần dần bung ra, ánh mắt cũng không còn thấp thỏm, cậu cúi đầu hôn lên mu bàn tay Tạ Đạc.
"Em nhớ rồi.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK