Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Không ngờ được rằng Simon thật sự có một vai trò, nhưng cũng chỉ có một chút.
"Như vậy cuộc họp ngày hôm nay dừng lại ở đây.
Mảnh đất phía Bắc kia thật rắc rối, giám đốc Điêu hãy liên hệ tốt với bên kiến trúc trước Tết, năm sau chúng ta sẽ khởi công, vất vả cho ông rồi." Thẩm An Đồ đứng dậy, đưa tay phải ra với Điêu Vĩnh Châu.
"Ôi, chủ tịch Thẩm không cần phải khách sáo, đây là công việc của tôi mà." Điêu Vĩnh Châu rất là lịch sự mà bắt tay với cậu.
"Tan họp."
Thẩm An Đồ nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng họp, làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt của Thạch Hiểu Đông.
Mảnh đất ở thành Bắc đó là do Thạch Hiểu Đông giành được trước khi Thẩm An Đồ trở về.
Cũng không phải là khu vực quan trọng gì, nhưng nếu thành phố Z muốn thông đường tàu điện ngầm với thành phố Lâm thì mảnh đất hoang vu vùng ngoại thành mới sẽ được toà thị chính chọn để mở rộng.
Bởi vì đó là mảnh đất Thạch Hiểu Đông giành được cho nên lúc đầu hắn chịu trách nhiệm là chuyện đương nhiên, nhưng Thẩm An Đồ lại lấy lý do hắn cần phải hợp tác với Ngô Hạ để chỉnh đốn lại khu thương mại Tây Nam để đưa mảnh đất này cho Điêu Vĩnh Châu.
Trước khi bước vào thang máy, Thẩm An Đồ nhìn thấy Điêu Vĩnh Châu và Phạm Hồng đuổi theo Thạch Hiểu Đông đến văn phòng ở trên lầu.
Trong thang máy, Đường Tuấn cẩn thận báo cáo cho Thẩm An Đồ về lịch trình công việc hôm nay của cậu.
Vì sáng nay cậu tới muộn hơn một giờ, dẫn đến một ít công việc đều bị đẩy lùi ra đằng sau.
Thẩm An Đồ cầm di động liếc mắt nhìn thời gian: "Báo cáo của các bộ phận tiến hành đến trước mười hai giờ ba mươi phút trưa.
Buổi chiều bớt chút thời giờ để cho Ngô Hạ tới gặp tôi.
Mặt khác, Trịnh Nguy đã tới rồi sao?"
Đường Tuấn đáp: "Đã tới rồi, đang chờ cậu ở trong văn phòng."
Trong văn phòng chủ tịch, Trịnh Nguy đang ngồi ở trên ghế salon lo lắng chờ đợi, tách trà trước mặt đã được uống cạn, chỉ còn lại vài miếng lá trà đính vào trên thành tách.
Lúc Thẩm An Đồ đẩy cửa phòng làm việc sải chân bước vào trong, hắn giống như con chim sợ cành cong bỗng nhiên đứng dậy: "Chủ tịch Thẩm..."
Một tuần trước Thẩm An Đồ cũng đã cho người đi tìm hắn một lần, nhưng lần đó hắn say rượu chưa tỉnh, không nói rõ được cái gì, Thẩm An Đồ không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Sau đó Trịnh Nguy có chủ động liên hệ với Thẩm An Đồ, hẹn gặp mấy lần mà Thẩm An Đồ mới có thời gian rảnh gặp hắn.
Ngũ quan dáng dấp Trịnh Nguy cũng không có gì nổi bật nhưng rất nhanh nhẹn, đã từng đi lính được hai năm.
Vốn dĩ hắn đã có thể lưu lại trong quân đội nhưng không may trong một lần trong khi huấn luyện hắn bị thương rất nặng, không thể không xuất ngũ về nhà, sau đó trong nhà liền giúp đỡ hắn mở công ty Vân Dực, không bao lâu sau lại cưới Ngô Khang Nhã, cuộc sống của hắn rất êm ấm.
Nhưng sau khi sự cố Thẩm An Đồ xảy ra, rất nhiều khách hàng đã từ chối sử dụng máy bay Vân Dực, với nhiều nguồn dư luận khác nhau, không tới một tháng Vân Dực đã phá sản.
Trịnh Nguy không phải không có tham vọng, nhưng nếu như hắn muốn tập hợp tất cả, mở lại công ty thì nhất định phải qua được cửa Thẩm An Đồ.
"Ông chủ Trịnh, mời ngồi." Thẩm An Đồ ngồi đối diện với hắn, để cho Đường Tuấn rót thêm nước trà vào trong tách cho hắn.
"Cảm ơn." Trịnh Nguy ngồi xuống, bắp chân vô cùng căng thẳng.
Hai hắn tay nắm chặt che đầu gối, dáng vẻ vô cùng thấp thỏm lo âu.
Thẩm An Đồ còn chưa mở miệng hỏi gì, tự hắn đã giải thích trước: "Lần trước lúc cạu tìm tôi, tôi...!Khoảng thời gian đó tôi đang ở trong tình trạng rất tệ, công ty phá sản, công việc làm ăn của ba mẹ cũng bị ảnh hưởng nặng nề, vợ cũng bỏ nhà ra đi, trong lòng tôi rất tồi tệ, cho nên..."
"Không sao, tôi hiểu rất rõ." Thẩm An Đồ lấy ra một gói thuốc lá và một chiếc bật lửa ở dưới bàn trà, đẩy lên trước mặt hắn: "Nói đến việc này tôi cũng có trách nhiệm, tất cả mọi người đều cho rằng sự cố của tôi là do máy bay của quý công ty và phi công xảy ra vấn đề."
Nhắc đến chuyện này Trịnh Nguy liền kích động: "Không có chuyện gì hết! Cảnh sát đã đến hỏi nhiều lần, nhân viên kiểm tra tu sửa xác định là máy bay tốt, phi công...!Phi công cũng đã chết rồi, hắn có thể có vấn đề gì? Nhất định là có người động tay động chân trên máy bay, đổ tội cho công ty của chúng tôi!"
"Đương nhiên, tôi vô cùng tin tưởng ông chủ Trịnh và công ty của anh, nếu không cũng sẽ không hợp tác với anh lâu như vậy.
Nhưng bây giờ cảnh sát không thấy tìm chứng cứ.
Tôi nghĩ hẳn là anh Trịnh đây cũng biết, không tìm thấy hộp đen trong máy bay, chắn chắn là đã có người cầm đi, đây là toàn bộ manh mối mấu chốt của sự cố."
Thẩm An Đồ giúp hắn rút ra một điếu thuốc, tay Trịnh Nguy run rẩy cầm lấy, quẹt lửa.
Sau khi hút vài hơi, tâm trạng hắn mới bình tĩnh trở lại.
"Tôi biết, tôi cũng có đến cục cảnh sát lập biên bản, nhưng mong chủ tịch Thẩm tin tưởng tôi, chuyện này thật sự không phải là tôi làm.
Tôi với ngài không thù không oán, tôi còn trông cậy vào chủ tịch Thẩm dìu dắt, sao lại cố ý hại ngài cơ chứ?"
Thẩm An Đồ không nói chuyện, cậu cầm lấy cái bật lửa trên bàn trà, tùy ý xoay xoay trong tay, một lát sau bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Anh mới vừa nói, vợ anh bỏ nhà ra đi?"
Sau màn khói thuốc vấn vít lượn lờ là cặp mắt vô thần của Trịnh Nguy: "Vâng, cũng đã hơn nửa tháng rồi."
Thẩm An Đồ nhíu mày: "Đã lâu như vậy mà ông chủ Trịnh không lo lắng sao?"
Trịnh Nguy lắc đầu cười khổ: "Mỗi khi chúng tôi cãi nhau là cô ấy cứ như vậy.
Với lại mấy ngày trước cô ấy mới nhắn tin cho tôi, nói rằng cô ấy đi ra nước ngoài giải sầu, trong thời gian ngắn sẽ không về nước."
"Anh chắc chắn chứ?" Thẩm An Đồ bật lửa, một ngọn lửa màu xanh lam bỗng vụt lên: "Cục công an không tra được bất kỳ ghi chép xuất cảnh nào của Ngô Khang Nhã cả."
Trịnh Nguy đang muốn hỏi Thẩm An Đồ vì sao lại hứng thú với Ngô Khang Nhã, đột nhiên trong đầu hắn chợt hiện ra một thứ gì đó, hắn bỗng nhiên đứng lên: "Chủ tịch Thẩm nói...!Thế nhưng, nhưng cô ấy không có lý do gì để hại cậu mà! Cô ấy cũng không đạt được lợi ích gì cả! Hai người lại là thân thích, cô ấy..."
"Ông chủ Trịnh hãy bĩnh tĩnh lại một chút, hôm nay tôi tìm anh không phải là để hỏi tội.
Tôi tin tưởng vợ anh cũng không phải là người đứng sau việc gây ra tai nạn cho tôi." Thẩm An Đồ đứng dậy, ấn bả vai Trịnh Nguy để hắn ngồi xuống lần nữa: "Nhưng chuyện cô ấy rời đi quá đáng ngờ, thật không giấu gì anh, một ngày trước khi bỏ nhà ra đi, Ngu Khả Nghiên đã từng gặp cô ấy."
Trịnh Nguy ngây người nhìn Thẩm An Đồ, tàn thuốc trong tay lóe ra ánh lửa yếu ớt.
Thẩm An Đồ vỗ vỗ vai hắn: "Thử liên lạc với cô ấy một chút đi, nếu như tôi đoán không đoán sai, có lẽ cô ấy đã bị người khác khống chế, người đã gửi tin cho anh tám chín phần mười không phải là bản thân cô ấy."
Một bên khác, trong văn phòng Thạch Hiểu Đông.
"Anh Đông, sao anh lại tức giận? Mảnh đất đó chẳng qua từ trong tay anh chuyển đến trong tay em, như vậy vẫn là ở trong tay chúng ta mà, khác nhau ở chỗ nào đâu? Chỉ là Thẩm Lẫm không ưa chuyện trước đây anh đoạt vị trí của hắn, chỉ cần anh tránh hắn một chút, chẳng phải thế là xong sao?" Điêu Vĩnh Châu ngậm điếu thuốc trong miệng, dửng dưng ngồi đối diện với Thạch Hiểu Đông, không thèm để ý mà nuốt mây nhả khói.
Phạm Hồng nhìn thấy vẻ mặt Thạch Hiểu Đông có chỗ không bình thường, dùng ánh mắt ra hiệu cho Điêu Vĩnh Châu ngậm miệng lại.
"Anh Đông, hiện tại tên nhóc Thẩm Lẫm đó chính là cố ý nhằm vào anh.
Nó cố ý lấy đi việc buôn bán và hạng mục của anh chưa nói, còn sa thải không ít người của chúng ta.
Bây giờ lại cố ý dùng chiêu này để ly gián chúng ta, cái này cũng không tính là chơi ngáng chân, đây chính là trắng trợn khiêu khích, chẳng lẽ chúng ta cứ nhịn như thế?"
Thạch Hiểu Đông không nói chuyện, hắn nhìn chăm chú lên một bộ tranh chữ treo trên bức tường đối diện, bên trên viết vài dòng chữ to rồng bay phượng múa "Chấp chí bất tuyệt quần, tấc bất năng trăn thành công minh hoằng huân".
Thấy Thạch Hiểu Đông im lặng không nói, Điêu Vĩnh Châu cho là đã hiểu được suy nghĩ của hắn: "Ai ngờ được Thẩm Lẫm có thể trở về, đúng không? Tên nhóc đó và anh cả thật giống nhau như đúc, cái thủ đoạn đó, em thật bội phục.
Nó mới trở về mấy ngày, toàn bộ trên dưới tập đoàn đều ngoan ngoãn trở lại.
Haiz, quên đi thôi anh Đông, những lúc thế này làm gì cũng khó khăn, chúng ta đều đã lớn tuổi như vậy, đừng cãi cọ, cố gắng sống cho thật tốt đi."
Nghe xong lời này Thạch Hiểu Đông cười khẩy một tiếng: "Anh cả? Cậu cho rằng Thẩm Khai Bình thật sự coi cậu là anh em?"
Điêu Vĩnh Châu còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã đi theo Thẩm Khai Bình, hắn không cha không mẹ nên rất coi trọng người anh cả Thẩm Khai Bình này, nghe xong giọng điệu của Thạch Hiểu Đông hắn liền tức giận không vui: "Anh Đông, lời này của anh có ý gì? Ngày hôm nay chúng ta có thể lăn lộn được như thế này không phải đều nhờ có anh Thẩm hay sao?"
Phạm Hồng nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức nói với Điêu Vĩnh Châu: "Lớn tiếng như vậy để làm gì, nếu như cậu có nhiều sức lực như vậy thì đi lo cho cái hạng mục mới của cậu đi.
Chuyện này cần phải liên hệ với tỉnh khác, không phải cậu có người ở phía Bắc à? Hỏi trước một chút, đi làm đi."
Điêu Vĩnh Châu rời đi với vẻ mặt ủ rũ, ngay sau khi đóng chặt cửa, Phạm Hồng liền hỏi Thạch Hiểu Đông: "Anh Đông, cái tin đồn đó không phải là sự thật, đúng không?"
Thạch Hiểu Đông liếc mắt nhìn Phạm Hồng, hắn biết việc này không thể gạt được Phạm Hồng.
Thạch Hiểu Đông không phải là người có có tính chịu đựng như vậy, vì sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho Thẩm An Đồ giở thói ngang ngược trên đầu mình hết lần này đến lần khác, đương nhiên là bởi vì hắn bị bắt thóp.
Vừa rồi Phạm Hồng kích hắn như thế mà hắn vẫn ung dung thản nhiên như vậy, trong này nhất định có vấn đề.
Thạch Hiểu Đông cầm điếu thuốc và cái bật lửa mà Điêu Vĩnh Châu để lại trên bàn trà, châm cho mình một điếu, trong làn khói trắng, hắn nhìn về phía Phạm Hồng, nhàn nhạt hỏi: "Tin đồn gì?"
Phạm Hồng thấy Thạch Hiểu Đông không chịu thừa nhận cũng không miễn cưỡng, nhưng nếu như đây là sự thực, như vậy thì mối thù giữa bọn hắn và Thẩm Lẫm chẳng thể dễ dàng hóa giải.
Tiền là tiền, mà mạng là mạng, chuyện tiền bạc thì có thể dùng tiền để giải quyết nhưng nếu liên quan đến tính mạng thì bản chất lại khác.
Vô danh tiểu tốt chết thì cũng chết rồi, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Thẩm Lẫm, hết lần này tới lần khác cậu lại không chết.
Nhưng ngay sau đó Phạm Hồng lại nghĩ tới, Thẩm Lẫm chơi khăm Thạch Hiểu Đông như thế chính là nói rằng cậu không có chứng cứ, nhưng trên đời này làm gì có có bức tường nào không lọt gió? Lỡ như Thẩm Lẫm phát hiện ra cái gì đó, Thạch Hiểu Đông sẽ như thế nào? Hắn lại có qua lại với Thạch Hiểu Đông sẽ ra sao?
Thủ đoạn kiếm tiền bất chính là một chuyện, nhưng dính đến mạng người lại là chuyện khác.
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn nhưng trên mặt Phạm Hồng vẫn là vẻ mặt khoan dung như tượng Phật.
Hắn cười với Thạch Hiểu Đông nói: "Không chuyện có gì, chỉ là có người ở sau lưng nói hươu nói vượn, nói anh có liên quan tới tai nạn ban đầu của Thẩm Lẫm, đây không phải nói bậy à, nhưng nhất định Thẩm Lẫm cũng sẽ bởi vì vậy mà trả thù anh.
Bất kể như thế nào, ba người chúng ta đều là anh em, nếu như anh Đông có cần gì thì cứ sai bảo là được."
Phạm Hồng đi rồi, Thạch Hiểu Đông dùng ngón trỏ và ngón giữa tàn nhẫn bấm đứt điếu thuốc lá.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Cẩm Thịnh, đèn ở văn phòng chủ tịch vẫn luôn sáng đến mười giờ tối mới tắt.
Thẩm An Đồ mệt mỏi xoay cổ và vai mình một chút, dẫn theo Đường Tuấn đi thang máy đi xuống ga ra tầng ngầm.
"Simon, cậu chú ý để cho người theo dõi kỹ Trịnh Nguy một chút, hôm nay hắn ra vào công ty bị không ít người nhìn thấy, tôi sợ có người sẽ làm gì đó với hắn."
"Vâng."
Khi xuống tới ga-ra, Thẩm An Đồ đứng nguyên nguyên chỗ chờ, Đường Tuấn đi mở xe, đột nhiên ở phía sau vang lên tiếng bước chân.
Còi báo động trong lòng Thẩm An Đồ réo vang, cậu sờ lên con dao nhỏ giấu ở trên người, vẫn còn, chờ khi thanh âm kia tiến lại gần mình, đột nhiên cậu quay người lại——.
Ngôn Tình Ngược
"Andrew."
Thẩm An Đồ nắm tay từ áo khoác trong túi ra.
Cậu nhìn người đàn ông ngoại quốc trước mặt từ trên xuống dưới, đột nhiên nở một nụ cười: "Đã lâu không gặp, Simon.".
Danh Sách Chương: