Mấy ngày nay, cô đã sống quá thoải mái, cái tên Yến Thần cũng biến mất ở trong cuộc sống sinh hoạt của cô một thời gian khá dài.
Cho đến giây phút này——
Người đàn ông phía sau nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, kích thích đến sặc cả người, Hòa Vi theo phản xạ có điều kiện mà tránh khỏi anh ta.
Nhưng sức lực nam nữ vốn cách xa nhau, hơn nữa Yến Thần cậy mạnh, ôm lấy cô không chịu buông tay, khiến cô không thể động đậy một chút nào.
Hòa Vi nhíu mày, vừa giữ lấy tay anh ta, vừa thấp giọng nói: “Buông ra!”
Cô không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ làm người khác chú ý.
Hai người bọn họ một người là diễn viên, một người lại là tiểu thiếu gia hoa tâm thường xuyên nằm trên tiêu đề giới giải trí của Yến gia, rất dễ dàng bị người nhận ra.
Hiện tại Hòa Vi hoàn toàn ở trong một vị trí bị động, nói không chừng Yến Hoài bên đường cái đối diện đều thấy được, lui một vạn bước mà nói, ngay cả khi anh không thấy được, trên đường cũng có thể có paparazzi hoặc người qua đường, nếu lúc này thật sự chụp được hai người bọn họ——
Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Ngón tay Hòa Vi dùng sức, cô cảm thấy may mắn khi mình nuôi móng tay, để lại trên mu bàn tay Yến Thần chính là một đống các vết cào.
Yến Thần bị đau, tay theo bản năng liền buông lỏng ra một chút, thừa dịp này Hòa Vi hung hăng dẫm một chân lên chân anh ta, sau đó vội vàng tránh tay anh ta và lui về phía sau vài bước.
“Hòa Hòa, em…”
Hòa Vi lùi cách anh ta khoảng nửa mét, giọng nói của cô lạnh xuống dưới, “Hiện tại anh hẳn phải gọi tôi là chị dâu.”
Hốc mắt Yến Thần căng lớn vì không thể tin tưởng được, đáy mắt tràn ngập cảm xúc bi thương một cách rõ ràng, giống như là Hòa Vi đã làm một việc gì đó không có tính người, khóe miệng Hòa Vi hơi giật giật, thập phần lỗi thời mà cười một cái.
Giây tiếp theo, khóe miệng đang cười của cô còn chưa kịp thu hồi, hệ thống lại nhắc nhở nói: “Túc ký chủ, ngược đã hình thành.”
“Ai ngược?”
Cô nghĩ Yến Thần sẽ ngược cô.
Kết quả sau khi hỏi vấn đề này ra miệng, trước sự im lặng của hệ thống cô liền biết rằng mình sai rồi.
Hòa Vi nhíu mày, “Nói tôi sao?”
Quả nhiên, hệ thống lại nói lắp: “Đúng, đúng vậy.”
Hòa Vi nắm chặt ngón tay.
Hệ thống tiếp tục nói: “Vừa rồi thời điểm Yến Thần ôm cô bị người khác chụp, chụp được rồi… Nhưng trong thời gian ngắn, nó sẽ không bị phát tán ra…”
Trách không được vừa rồi nó nói là “Ngược đã hình thành”.
Hòa Vi không tiếp tục để ý tới Yến Thần, liếc mắt nhìn đèn giao thông phía đối diện, vẫn là đèn đỏ.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, sau đó tầm mắt hạ xuống, nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen kia.
Cửa xe đóng chặt, ngay cả cửa sổ xe cũng không kéo xuống, người bên trong có nhìn sang bên này hay không không thể nào biết được.
Vừa rồi Yến Thần bị Hòa Vi cào lên mu bàn tay đến bây giờ vẫn có chút đau đớn, anh ta tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu lưỡi cũng lưu loát trở lại: “Hòa Hòa… Em mới quay phim xong sao?”
Hòa Vi không để ý đến anh ta.
Kỳ thật vừa rồi khi cô đẩy Yến Thần ra, cô rất muốn cho anh ta một cái tát.
Nhưng hiện tại là nơi công cộng, nếu cô thật sự cho anh ta một cái tát, đảm bảo trong vòng năm phút đồng hồ cô sẽ bị những người xem náo nhiệt vây quanh.
Yến Thần tiếp tục nói: “Anh đưa em trở về đi.”
Hòa Vi kéo môi, cười lạnh.
Phía trước đèn đỏ đã đổi thành đèn xanh, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Yến Thần một cái, mới vừa nhấc chân muốn qua đường, cánh tay Yến Thần liền duỗi ra, giống như là muốn kéo tay cô lại.
Hòa Vi đánh lệch tay về một bên, nhắc nhở anh ta, “Xe của anh trai anh đang dừng ở phía đối diện.”
Thật ra không phải cô xuất phát từ lòng hảo tâm mà nhắc nhở Yến Thần, chỉ đơn giản là bởi vì cô không nghĩ muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Yến Thần.
Lại nói mặc dù mùi thuốc lá và rượu trên người anh ta rất nồng nặc, cũng không che được mùi nước hoa kia.
Cúc hoa đều đã tàn, mà anh ta cư nhiên còn có thể thượng lên người phụ nữ.
Hòa Vi ghét bỏ nhíu mày.
Yến Thần không thấy được, vừa rồi khi bị Hòa Vi nhắc nhở như vậy, anh ta mới nhớ tới Yến Hoài, anh ta cũng nhíu mày theo, giọng điệu gần như chất vấn: “Rốt cuộc anh ta có gì tốt hơn anh?”
“Cái gì cũng tốt hơn anh.”
Hòa Vi quay đầu nhìn anh ta một cái, khóe môi nhếch lên, cười đến vô cùng thuần khiết, “So với anh thì lâu hơn rất nhiều, đúng không?”
Yến Thần: “…”
Lời này vừa ra, Yến Thần như là nuốt phải ruồi bọ, biểu tình cả khuôn mặt đều trở nên vô cùng kỳ lạ.
Hệ thống nhắc nhở nói: “Ký chủ, tại sao người biết mấy ngày nay Yến Thần đều sớm… sớm xuất.”
Hòa Vi: “…”
Hệ thống: “Đây là lần ngược thứ hai của Yến Thần, nhưng mà trước mắt mới chỉ bắt đầu thôi còn chưa có ngược xong.”
Hòa Vi không nhịn được lại quay đầu nhìn sắc mặt Yến Thần, lông mày nhăn chặt, khóe miệng há ra, vốn dĩ một khuôn mặt rất đẹp trai, bởi vì biểu tình như táo bón này mà trở nên một lời khó nói hết.
Hòa Vi bắt đầu bội phục việc thiết lập ngược của chủ hệ thống.
Nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này, phía đối diện Yến Hoài còn đang chờ, nếu hiện tại không đi sang thì phải chờ lượt đèn xanh tiếp theo, Hòa Vi không tiếp tục để ý tới Yến Thần, nhấc chân bước nhanh băng qua đường cái.
Trường cao trung này ở Đồng Thành không nằm trong trung tâm thành phố phồn hoa, nhưng thật ra gần đó có mấy câu lạc bộ và quán trà cao cấp, cho nên tới đây ngoại trừ học sinh, thì chủ yếu chính là các ông chủ lớn đến bàn chuyện kinh doanh, cao trung lại áp dụng chế độ trọ ở trường, nên thời gian này không có quá nhiều trên phố.
Hòa Vi vẫn không yên tâm mà liếc nhìn bốn phía, sau khi xác định không có nhân vật khả nghi, mới mở cửa xe phó lái ra.
Hôm nay không phải Yến Hoài lái xe.
Tài xế Tiểu Ngô duỗi tay chỉ chỉ hàng ghế sau, ý bảo Yến Hoài ở phía sau.
Hòa Vi chỉ có thể đóng cửa xe lại, ngồi xuống ghế sau.
Hình như Yến Hoài mới vừa nói chuyện điện thoại xong, lúc này đang lấy điện thoại từ bên tai xuống, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Anh đang đợi cô mở miệng trước.
Hòa Vi sờ sờ khóe miệng, thẳng thắn nói: “Em vừa gặp Yến Thần.”
Yến Hoài “Ừ.” một tiếng.
Thực hiển nhiên, vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì, ở trong xe anh đều nhìn rõ ràng.
Hòa Vi nhíu mày, “Có phải anh thấy anh ta ôm em hay không?”
“Ừ.”
Hòa Vi nhăn mày càng sâu, “Vậy sao anh không ra tìm em.”
Khóe miệng Yến Hoài cong lên.
Nha đầu này thật ra có tiến bộ, còn biết đánh đòn phủ đầu.
Tầm mắt Yến Hoài hạ thấp, rơi xuống trên mu bàn tay cô, “Anh ta chạm vào tay em?”
Mí mắt Hòa Vi giật giật, “Anh muốn làm gì?”
Thời trung học cô có xem tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue, dường như trong mỗi cốt truyện đều sẽ xuất hiện tình tiết nữ chính bị những người đàn ông khác chạm vào tay hoặc là tát một cái, trong lúc này, các nam chính lạnh lùng vì thể năng lực của chính mình, sẽ chỉnh người đàn ông dám chạm vào người phụ nữ của họ.
Xưa hơn một chút, thể loại như 《 Đại ca hắc bang yêu tôi 》 này, còn có cốt truyện rất bạo lực đó là sẽ chặt tay những người chạm vào nữ chính.
Hòa Vi theo bản năng nuốt nước miếng.
Tuy rằng 《 Vợ trước ở phía trên 》không phải tiểu thuyết thời xưa, nhưng với tính tình của Yến Hoài, thật sự có khả năng làm ra loại chuyện này.
Ánh mắt Hòa Vi thay đổi.
Phía trước Tiểu Ngô không hiểu tình huống, đặc biệt chân chó mà đáp: “Yến tổng, vừa rồi tôi nhìn thấy được, cả hai tay đều chạm vào.”
Hòa Vi: “…”
Cậu Tiểu Ngô này, thật đúng là không phải xuất sắc bình thường.
Khóe miệng Yến Hoài hơi cong lên, nhưng đáy mắt một mảnh lạnh lùng, anh nhét điện thoại vào trong tay Hòa Vi, sau đó mở cửa xe, “Chờ anh vài phút.”
“Yến Hoài.” Hòa Vi vội vàng kéo tay anh, đầu óc vừa suy nghĩ liền buột miệng thốt ra: “Giết người là phạm pháp…”
Tiểu Ngô “Phụt” một tiếng, không nhịn được cười thành tiếng.
Yến Hoài tách từng ngón tay của cô ra, mặc dù động tác dịu dàng, nhưng lại không cho phép làm trái ý, “Anh sẽ không giết cậu ta.”
Giọng nói vừa rơi xuống, cửa xe liền bị anh đóng lại.
Mí mắt Hòa Vi lại nhảy lên, quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngô, “Yến tổng của cậu đánh nhau bao giờ chưa?”
Tiểu Ngô lắc đầu, “Chưa từng thấy.”
Dừng vài giây, Tiểu Ngô lại nói: “Nhưng mà tôi nghe nói, trước kia khi Yến tổng ở nước ngoài du học đã từng đưa một tên lưu manh vào bệnh viện ở mấy ngày.”
“…”
Hòa Vi thở dài.
Quên đi, hiện tại cô không có thời gian lo cho người khác.
Yến Hoài thật sự chỉ dùng vài phút.
Thời điểm trở về, một bài hát Tiểu Ngô bật còn chưa có hát xong, nhưng Hòa Vi đã dựa vào xe mà ngủ.
Buổi sáng cô rời giường sớm, giữa trưa lại không được nghỉ ngơi, hơn nữa Tiểu Ngô bật nhạc như thôi miên, cô cũng không cố ý ngăn cản cơn buồn ngủ.
Yến Hoài liếc mắt nhìn Hòa Vi đang dựa lên cửa sổ xe, động tác lên xe rất nhẹ nhàng.
Hòa Vi ngủ không thoải mái lắm, dựa vào cửa sổ xe, ngả đầu lên kính xoay tới xoay lui thay đổi vài tư thế, Yến Hoài duỗi ôm lấy cô, đặt cô nằm trên đùi mình, cách nửa phút, chờ Hòa Vi hoàn toàn yên tĩnh lại, Tiểu Ngô mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Yến tổng, đi sao?”
Yến Hoài không nhìn Tiểu Ngô, giọng nói nhẹ nhàng, có chút không chút để ý: “Giúp cậu ta gọi 120.”
Tiểu Ngô: “…”
-
Khi Hòa Vi tỉnh lại là lúc cô ở trên giường.
11 giờ đêm.
Rèm cửa được kéo, đầu giường chỉ mở đèn bàn, ánh sáng không lớn.
Bên cạnh không có người, đèn phòng tắm cũng không sáng.
Trên người Hòa Vi rất thoải mái, chắc hẳn Yến Hoài giúp cô tắm, lúc này một chút mùi rượu tối hôm qua dính lên cũng không có, chỉ có mùi hương sữa tắm và mùi thơm của chăn ga.
Ngủ nửa ngày nên có chút khát nước, Hòa Vi trở mình xốc chăn lên xuống giường.
Sau khi uống nửa ly nước, cô mới mở cửa phòng và đi ra ngoài.
Phòng khách tầng một hơi tối, chỉ có chút ánh sáng từ đèn tường hắt lên ánh sáng nhạt nhẽo tối tăm.
Phòng sách ở ngay cạnh phòng ngủ, Hòa Vi nhẹ nhàng đi qua, sau đó tay chân cũng nhẹ nhàng mà mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ánh sáng bên trong cánh cửa liền xuyên qua khe cửa chiếu lại đây, Hòa Vi nheo mắt, đẩy cửa đi vào.
Yến Hoài đang ngồi trước bàn làm việc đưa lưng về phía cô, Hòa Vi dẫm những bước chân cực nhẹ, sau đó cong lưng, ôm lấy anh từ phía sau, “Như thế nào còn chưa ngủ?”
Phía dưới cánh tay, rõ ràng cô cảm giác được bả vai người đàn ông cứng lại.
Hầu kết Yến Hoài giật giật, kéo tay cô xuống, sau đó lôi kéo, Hòa Vi không chuẩn bị, đột nhiên bị kéo xuống ngồi lên đùi anh.
“Tỉnh?”
Hòa Vi “Vâng.” một tiếng.
Yến Hoài nhẹ nhàng hôn lên cần cổ cô, anh không nói nữa, tiếp theo, trong nháy mắt, Hòa Vi nghe được tiếng ngăn kéo phía sau bị kéo ra.