Cô thậm chí còn không biết Yến Hoài cùng Trình Diễm và mấy người cô không quen biết đứng ở phía sau, lúc này đang lấy ánh mắt xấu hổ ái muội mà nhìn đôi tình lữ.
Hòa Vi bị cảm lạnh còn chưa có tốt lên, lúc này nước mắt lại rơi, cả người đều cảm thấy đầu đau như muốn nứt.
Cảm giác hít thở không thông do ngạt mũi lại quay trở lại, cả người Hòa Vi đều đang run rẩy, đặc biệt là hai cánh tay, tình cảnh chân thật mà nghẹn ngào, một bên rớt nước mắt, một bên hỏi hệ thống: “Độ hảo cảm không giảm nữa chứ?”
Hệ thống trầm mặc hai giây: “Nguy hiểm thật, dừng lại.”
Sống sót sau tai nạn.
Hòa Vi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giọng nói của Yến Thần từ trên đỉnh đầu cô vang lên: “Hòa Hòa, về sau đừng đùa thế này nữa.”
Trước kia anh ta chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế nói với cô, đông cứng lạnh băng, không mang theo chút cảm tình.
Hòa Vi hít hít cái mũi, nước mắt lau loạn trên quần áo của Yến Thần “Em rất sợ hãi… Sợ hãi có một ngày anh đột nhiên không thích em nữa.”
Thanh âm của cô càng thêm mềm mại dịu dàng, kết hợp với giọng mũi khàn đặc, nói từng từ tuy rằng không lớn, nhưng anh ta lại nghe rõ ràng.
Yến Thần cảm giác được cánh tay người con gái đang ôm mình ngày càng dùng sức, quấn chặt trên eo mình, gắt gao ở bên nhau.
Nước mắt Hòa Vi càng chảy càng nhiều, rất nhanh đã làm ướt nhẹp một mảng trên ngực Yến Thần, cảm giác ấm ức nóng bỏng.
Bụng dưới của Yến Thần có chút nóng, anh ta thở dài, sau đó giơ tay vỗ vỗ cô, “Đừng khóc Hòa Hòa, khóc sẽ không xinh đẹp.”
Lời này hoàn toàn không có tác dụng, Hòa Vi vẫn như cũ nghẹn ngào.
Yến Thần trong lúc nhất thời không biết dỗ cô như thế nào.
Anh ta chưa bao giờ phải dỗ dành phụ nữ, nhóm bạn gái trước kia về cơ bản đều không cùng anh làm nũng, cũng là vì biết anh không có kiên nhẫn, nếu như làm nũng hay giận dỗi tương đương với việc chia tay.
Hòa Vi là người đầu tiên lấy chia tay ra để giận dỗi với anh ta.
Yến Thần không những không cảm thấy không kiên nhẫn, ngược lại đau lòng không thôi, anh ta sờ sờ tóc Hòa Vi, giọng nói đã trở nên mềm hơn: “Hòa Hòa ngoan, không khóc.”
Anh ta vừa dứt lời, trong đầu Hòa Vi liền vang lên âm thanh cảm thán của hệ thống ngốc nghếch: “Oa ký chủ người thật là lợi hại, độ hảo cảm của nam chủ tăng trở lại.”
Lòng bàn tay Hòa Vi chảy không ít mồ hôi.
Yến Thần vừa rồi còn bị Tống Chân Chân ôm qua, trên quần áo dính toàn mùi nước hoa của cô ta, cổ áo sơ mi vẫn còn nguyên dấu son môi màu hồng đào.
Hòa Vi cảm thấy may mắn khi bị cảm nên mũi không ngửi thấy gì, bằng không không thể nhịn nổi trong thời gian dài như vậy, cô lại dùng sức hít hít cái mũi, “Lên nhiều hay ít?”
“68.”
Thiếu hai điểm nữa mới đến bảy mươi.
Hòa Vi đối với hai điểm này vẫn canh cánh trong lòng, mới vừa tính ăn vạ trong ngực Yến Thần để tăng thêm mấy điểm điểm, cánh tay còn chưa kịp siết chặt chặt, liền nghe thấy giọng nói hơi hoang mang vang lên trên đỉnh đầu: “Anh, anh tới nơi này bàn công việc à?”
Cách đó không xa, mấy người mà anh ta quen biết đều là những người biết ăn chơi, nếu muốn bàn chuyện công việc, tới nơi sang trọng xa xỉ này, gọi thêm mấy em bồi uống rượu, bàn công việc kiểu gì cũng thành công.
Yến Thần buông Hòa Vi ra, sau đó ôm cô đến bên người, hạ giọng ở bên tai cô nói: “Chào hỏi một chút.”
Anh ta nhất nhất giới thiệu mấy người phía trước, Hòa Vi đành đi theo từng bước từng bước mà chào hỏi.
Cô gái nhỏ thông minh xinh đẹp, bởi vì mới vừa khóc xong, hốc mắt đỏ bừng, đáy mắt còn chứa nước mắt, ngoan ngoãn mà đứng bên cạnh Yến Thần.
Đúng là một tiểu tức phụ nghe lời.
Tay Yến Thần ôm lấy vai cô hơi hơi siết chặt.
Hệ thống nhắc nhở: “Độ hảo cảm của nam chủ tăng lên đến bảy mươi.”
Hòa Vi nửa cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng cười một cái.
Đối diện có người trêu ghẹo, “Thần thiếu lại đổi bạn gái sao?”
Anh ta cường điệu từ “Lại” kia.
Yến Thần không để bụng việc bị chế nhạo, khóe miệng cười tươi, cà lơ cà phất mà trả lời, “Không thích liền thay đổi nha.”
Người nọ cũng cười phụ họa một câu: “Lần này so với trước kia đều xinh đẹp hơn.”
Hòa Vi vẫn hơi cúi đầu như cũ, trong lòng lại tính toán làm thế nào để tăng thêm 10 điểm độ hảo cảm.
Cô an an tĩnh tĩnh đứng ở một chỗ, như là một người ngoài cuộc.
Cho dù phải đối diện với vài tầm mắt như có như không dừng lại trên người cô.
Đàn ông nói chuyện, đơn giản đều là các chủ đề.
Sự nghiệp, gia đình, phụ nữ.
Mấy người đều có quen biết, gặp mặt khó tránh khỏi nói thêm vài câu, thời điểm tiến về phía thang máy còn đang nói về bạn gái của người nọ.
Hòa Vi vừa nghe liền thấy phiền, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình thường, từ trong ngực Yến Thần lui ra, nhỏ giọng nói: “Em đi toilet.”
Yến Thần hướng cô cười cười, “Anh ở trong xe chờ em.”
Hòa Vi gật đầu, sau đó xoay người, bước nhanh sang một đầu khác của hành lang.
Cô mới đi được vài giây, cửa thang máy mở ra, Trình Diễm xin lỗi mà cười cười, “Tôi để quên đồ ở trong phòng, mấy người cứ xuống trước đi.”
Anh quay đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, “A Hoài, cậu cùng tôi cùng đi lấy.”
Lúc Trình Diễm nói lời này có chút không tự tin.
Hòa Vi hiện tại dù sao cũng là bạn gái người khác, anh tạo cơ hội giúp Yến Hoài ít nhiều cũng cảm thấy chột dạ.
Những người còn lại thấy không có việc gì, nên gật đầu sau đó đều vào thang máy.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, Trình Diễm lúc này mới thở dài, “Cậu đi xem Vi Vi, tớ cảm thấy cô ấy hôm nay có chút không thích hợp.”
Yến Hoài cũng chú ý tới.
Hôm nay cô nhỏ giọng nói chuyện, chủ yếu bằng giọng mũi, cả khuôn mặt đều là màu hồng, vừa nâng mắt, liền thấy cô bước những bước nhỏ, đã qua một lúc, mà Hòa Vi vẫn còn chưa đi được tới cửa toilet.
Trình Diễm suy đoán nói: “Có phải bị bệnh hay không?”
Vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh đã nhấc chân đuổi theo.
Từ cửa thang máy đến toilet cũng cũng chỉ hơn mười mét, Hòa Vi đi mất gần một phút đồng hồ.
Cơ thể cô đang yếu, lúc này đầu óc choáng váng, chân cũng mềm nhũn.
Bên tai Hòa Vi ong ong, thật vất vả mới tới được cửa toilet, nhanh chóng vịn lên khung cửa mà đi vào.
Sau đó, cô còn chưa kịp vặn vòi nước, phía sau liền truyền đến tiếng đàn ông hét lên kinh ngạc, “A a a! cô cô cô… sao cô lại vào WC nam!”
Hòa Vi nhíu mày, đôi tay chống ở trên bồn rửa tay, vừa muốn quay đầu xem, còn chưa kịp nhìn rõ người nọ là ai, đã bị người ôm lấy bả vai xoay người ấn ở trong lồng ngực.
Giây tiếp theo, giọng nói nặng nề của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: “Còn không đi ra.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng kéo quần sột soạt, không bao lâu, tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, cùng với một giọng nam suy yếu “Yến, Yến tổng, thật ngại, tôi không phải cố ý rống vị tiểu thư này…”
Anh ta xuất phát từ phản ứng tự nhiên.
Trong lúc đang đi vệ sinh, đột nhiên có một cô gái xông vào, ai cũng không thể bình tĩnh được.
Yến Hoài liếc mắt nhìn anh ta một cái, cằm nhẹ nâng, ý bảo anh ta chạy nhanh ra ngoài.
Vài giây sau, khi người đàn ông đó chuồn ra ngoài, Trình Diễm đã đứng ở cửa, anh nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trong WC, ho nhẹ nhắc nhở: “Không tính ra ngoài sao?”
Lời này nói ra, Yến Hoài liền buông lỏng tay.
Đầu Hòa Vi như muốn nổ tung, phản xạ cũng kém đi rất nhiều, qua vài giây cô mới phản ứng lại, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Yến Hoài nhíu mày, “Đừng lui.”
Vì thế Hòa Vi lại đứng yên.
Lời Yến Hoài nói, cô cũng không dám không nghe.
“Ra ngoài.”
Lúc này Hòa Vi mới ý thức được mình vào nhầm toilet, cúi đầu bước nhỏ dịch ra ngoài.
Trình Diễm đứng ở cửa, thấy cô rũ mắt cả mặt và tai đều đỏ bừng, nhất thời cũng không biết đây là thẹn thùng gây ra hay là bị ốm, anh hơi hơi cong lưng, nhẹ giọng hỏi Hòa Vi: “Vi Vi, em bị bệnh hay uống say?”
Hòa Vi há miệng thở dốc, giọng nói khô khốc, như thế nào cũng nói không ra lời.
Vẫn là Yến Hoài thay cô trả lời, “Phát sốt.”
Lúc vừa rồi khi anh ôm cô, như là ôm lấy một khối than vậy.
Trình Diễm: “Anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
Hòa Vi dù sao cũng là bạn của Trình Nặc, anh cũng không thể không quan tâm.
Trình Diễm còn đang chờ Hòa Vi đáp lại, kết quả Hòa Vi còn chưa kịp nói, tiếng di động liền vang lên.
Là tiếng nhắc nhở trên WeChat.
Hòa Vi cả người nóng lên, lại không có sức lực, dứt khoát khẽ tựa vào bức tường trên hành lang, bức tường lạnh lẽo, cách lớp quần áo truyền cho cô chút khí lạnh.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, nhìn một lúc mới miễn cưỡng hiểu được nội dung, là Yến Thần nhắn, chỉ có một câu: 【 Hòa Hòa anh có chút việc, tự em có thể gọi xe trở về được không? 】
Hòa Vi trả lời 【 Được 】.
Thời điểm cô gõ chữ đến tay cũng phát run, Yến Hoài xem ở trong mắt, anh đứng cách Hòa Vi nửa bước, lấy một điếu thuốc ra.
Trình Diễm thật sự không yên tâm về cô, lần này dứt khoát đem câu hỏi đổi thành câu khẳng định, “Đi, anh đưa em đi bệnh viện.”
Hòa Vi cũng không cự tuyệt, nhỏ giọng nói cảm ơn, vừa muốn đứng thẳng, thanh âm máy móc của hệ thống lại vang lên lần nữa: 【 Ký chủ, hiện tại tôi có một tin tốt và một tin xấu. 】
Nó căn bản không tính toán trưng cầu ý kiến của Hòa Vi, tự mình nói: 【 Tin tức tốt là tôi đã thăng cấp, có thể tự mình kiểm tra đo lường được ngược… Tin tức xấu là lập tức liền có một cái ngược. 】
Hòa Vi nhẹ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lại nghe được hệ thống nói: 【 Người lập tức phải té xỉu. 】
Thanh âm máy móc còn đang quanh quẩn trong đầu, Hòa Vi còn chưa bước được nửa bước chân, liền thấy đầu nặng chân nhẹ, thẳng tắp mà ngã xuống.
Hệ thống: 【 Chúc mừng ký chủ không có té xỉu trên mặt đất, thành công tránh được ngược. 】
Hòa Vi mí mắt giật giật, căn bản không thể cao hứng được.
Tuy rằng cô tránh được cái tai họa này, nhưng rất có thể sẽ đón một tai họa còn lớn hơn ——
Cô được Yến Hoài đỡ.
Đỉnh đầu là ánh đèn lóa mắt, người đàn ông rút điếu thuốc vừa mới bật lửa trong miệng ra, tàn thuốc đỏ hồng bay bay, Hòa Vi thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người được ôm ngang lên.
Yến Hoài còn chưa hút được hai hơi thuốc lá, liền dụi tắt.
Anh không nghĩ tới Hòa Vi sẽ đột nhiên té xỉu.
Giống như anh cũng không nghĩ rằng, người con gái này sẽ nhẹ như vậy.
Cô mặc không ít quần áo, áo lông áo khoác khăn quàng cổ đều bọc đến kín mít, nhưng vẫn rất nhẹ, cảm tưởng như một cơn gió nhẹ cũng có thể đem cô thổi bay.
Yến Hoài khẽ nhíu mày, quay đầu nói với Trình Diễm: “Đi lái xe.”
-
Khi Hòa Vi tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Trên mu bàn tay cô vẫn còn dán băng y tế, có thể là mới truyền dịch, Hòa Vi cảm thấy thoải mái không ít.
Nhưng là vừa ngồi dậy, loại cảm giác này nháy mắt biến mất không dấu vết.
Phòng rộng mở, mặt tường trắng tinh, nhưng bức màn cùng sàn nhà, bao gồm cả chăn nệm cô đang đắp, đều là màu xanh biển.
Hô hấp Hòa Vi cứng lại, vội vàng xốc chăn xuống giường.
Cô chạy chân trần đến cửa, một bên cầu nguyện đây không phải là phòng Yến Hoài, một bên tay chân nhẹ nhàng mà giữ cửa kéo ra một cái khe.
Phía ngoài cửa, câu chuyện trong phòng khách một chữ cũng không rơi mà vào hết lỗ tai cô——
“A Hoài, cô ấy là bạn gái Yến Thần.”
Hòa Vi nắm chặt tay nắm cửa.
Lúc này Yến Hoài đang ngồi đưa lưng về phía cô, giữa hai ngón tay còn kẹp một diếu thuốc, qua vài giây, anh mới lạnh lùng nói: “Không cần nhắc nhở tôi.”