• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hôm khuya khoắt, lại đang ở nước ngoài, trong nháy mắt Hòa Vi liền nghĩ đến không ít tin tức thiếu nữ bị sát hại trong mùa hoa.

Tuy rằng giờ không phải mùa hoa, nhưng ít nhất cô và từ “Thiếu nữ” này có chút liên quan đi.

Hòa Vi rúc ở trên giường ôm chặt chăn, gõ một hàng chữ gửi qua: 【 Anh là ai? 】

Yến Hoài: 【? 】

【 Sao anh lại hack tài khoản của chồng tôi? 】

Hòa Vi căn bản không hề có suy nghĩ khác, rốt cuộc mấy ngày trước, Yến Hoài còn nói đang đi công tác ở nơi khác, ngay cả thời gian nói chuyện phiếm với cô cũng chỉ có vài phút.

Hòa Vi: 【 Tại sao không nói gì? 】

Những lời này gửi qua nửa phút cũng không thấy tin nhắn trả lời, Yến Hoài không làm chuyện vô nghĩa nữa, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Thấy cuộc gọi hiển thị trên màn hình, Hòa Vi không quá do dự, trực tiếp ấn nghe.

Trong giây tiếp theo giọng nói người đàn ông truyền tới: “Lại đây mở cửa.”

“…”

Đây thật sự là giọng nói mà cô rất quen thuộc, lúc này Hòa Vi mới tin anh không bị hack tài khoản, một bên xốc chăn xuống giường, một bên đặt câu hỏi: “Anh không bị hack tài khoản sao?”

“Không có.” Yến Hoài giống như sợ cô không yên tâm, lại bỏ thêm một câu: "Chồng em bằng xương bằng thịt.”

Đương nhiên Hòa Vi có thể nhận ra giọng nói của Yến Hoài, hai câu nói vừa phát ra, cuối cùng thì hòn đá trong lòng cũng được hạ xuống đất, cô tăng nhanh bước chân chạy tới cửa, trước khi mở cửa lại xác nhận thêm một lần nữa: “Yến Hoài?”

“Ừ.”

Hòa Vi cầm tay nắm cửa kéo ra, hành lang bên ngoài rất yên tĩnh, người đàn ông có diện mạo anh tuấn đấy đang đứng ở cửa, cuộc trò chuyện trên điện thoại còn chưa có cắt đứt, thậm chí từ ống nghe cô có thể nghe thấy tiếng mở cửa của chính mình.

Vừa gần vừa xa.

Trong nháy mắt, tâm trạng của Hòa Vi trở nên có chút tuyệt vời không thể nói hết bằng lời.

Bởi vì là đêm khuya, vừa rồi Hòa Vi ở trong phòng lại không bật đèn, cho nên khi nói chuyện theo bản năng nói nhẹ đi một chút: "Thật sự là anh đến sao?”

Rõ ràng vừa rồi cô đã bị dọa sợ rồi, lúc này thoạt nhìn có chút cẩn thận dè dặt, sau khi xác nhận là anh mới mở cửa hoàn toàn.

Yến Hoài biết cô nhát gan, cho nên vừa rồi mặc dù đang đứng ở trước cửa cũng không dám gõ cửa, mà gọi trực tiếp cho cô, anh thấp giọng hỏi: “Không muốn anh đến?”

Hai người chỉ cách nhau không đến nửa mét, giọng nói của anh cùng tiếng nói từ di động gần như cùng truyền tới một lúc, giống như đang vờn quanh bên tai cô, Hòa Vi phản ứng lại, vội vàng cúp điện thoại trước, không trả lời vấn đề này, mà đứng sang bên cạnh nhường đường, sau đó duỗi tay túm nhẹ cổ tay áo Yến Hoài kéo anh vào phòng.

Mấy hôm nay vì lạ giường nên giấc ngủ của cô không được tốt lắm, cho nên mới đốt chút huân hương, hiện tại cả phòng khách và phòng ngủ đều tràn ngập mùi hương này.

Có vẻ như sau khi mở cửa một lần, loại hương này giống như càng rõ ràng hơn.

Hòa Vi dời tay xuống, thay vì kéo tay áo anh cô lại nắm chặt tay anh, “Uống nước không?”

Tâm trạng của cô rất tốt, ngay cả âm điệu cũng nhẹ nhàng du dương.

Yến Hoài nghiêng đầu nhìn cô, “Không uống.”

“Ăn cơm tối chưa?”

Vốn dĩ lúc trước nhắn tin trên WeChat, mấy ngày cũng không thể nói với nhau được mấy câu, nên khi vừa gặp mặt, Hòa Vi có vô số vấn đề muốn hỏi.

Anh có thức đêm không?

Lại hút rất nhiều thuốc sao?

Còn có, anh có nhớ cô không?

Nhưng những lời này tới bên miệng rồi, lại bị cô nuốt trở vào, Hòa Vi cúi đầu nhẹ nhéo lên ngón tay anh, “Có mệt không? Nghỉ ngơi trước đã.”

Cô đoán Yến Hoài bay chuyến bay vào ban ngày, mới xuống máy bay không lâu.

Yến Hoài cúi đầu nhìn cô, độ cong khóe miệng rõ ràng không ít.

Xác thật, anh mới vừa xuống máy bay, nhưng có thể là do được gặp cô, nên thật ra anh cũng không có cảm giác mệt mỏi.

Nhưng Yến Hoài vẫn phóng nhẹ âm cuối, kéo dài âm điệu “Ừ.” một tiếng, anh nắm lấy mấy ngón tay đang lộn xộn của Hòa Vi, hơi cong lưng nhìn thẳng vào mắt cô, “Nhớ anh sao?”

“…”

Hòa Vi gật đầu, mới vừa gật xong, lại đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, “Anh cũng nhớ em.”

Trong vòng ôm quen thuộc dày rộng của người đàn ông, Hòa Vi cảm thấy rất yên tâm, chẳng qua mới chỉ an lòng không đến nửa giây, cô lại nghe thấy Yến Hoài nói một câu: “Anh muốn em.”

Ngón tay Hòa Vi hơi cứng lại

Nhưng thật ra cô cũng không bài xích chuyện đó, nhưng mà thời điểm dịu dàng lãng mạn như vậy đột nhiên một câu này phát ra… Hòa Vi nắm chặt ngón tay, nhẹ quệt lên mu bàn tay của Yến Hoài, “Anh có thể nghĩ đến chuyện khác hay không?”

“Có thể.”

Yến Hoài nghiêng đầu hôn cô, “Ví dụ như, hôm nay em lại chụp cảnh hôn cùng ai.”

Hòa Vi sửng sốt vài giây, “Không có…”

Lời nói còn chưa dứt, Yến Hoài đột nhiên buông cô ra, bàn tay anh ở trên eo nhẹ dùng sức, xoay người cô ấn cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với gương bàn trang điểm.

Người phụ nữ trong gương môi hồng nhuận, so với ngày thường thì hơi sưng một chút.

Bởi vì ánh sáng trong phòng yếu, cho nên thoạt nhìn đặc biệt ái muội.

Hòa Vi theo bản năng liếm khóe miệng, “Em không chụp cảnh hôn.”

Yến Hoài từ phía sau cô cúi người xuống, ngón tay nhẹ nâng, đầu ngón tay nhẹ ấn lên cánh môi dưới của cô, Hòa Vi nghiêng đầu tránh đi, sau đó ngẩng mặt hôn nhẹ lên cằm anh, “Trang điểm để quảng cáo son môi quá nhiều.”

K&G chụp quảng cáo không giống như Phỉ Lệ, họ yêu cầu về sự tiếp xúc thân thể ít hơn rõ ràng so với Phỉ Lệ, mà họ thu hút người tiêu dùng bởi cảm giác mịt mờ ái muội.

Hòa Vi sợ anh không tin, đang chuẩn bị gọi Phùng Ninh làm chứng giúp mình, thì ghế dựa đã bị anh xoay nửa vòng, giây tiếp theo, cô bị Yến Hoài bế từ trên ghế lên.

Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng, Hòa Vi nhẹ nhàng “A” một tiếng.

“Hư.” thanh âm Yến Hoài thả nhẹ, ngữ khí tối tăm lại ác liệt, “Giữ sức mà kêu ở trên giường.”

Kỳ thật sáng mai Hòa Vi phải dậy sớm, cho nên hai người cũng không lăn lộn tới quá muộn.

Sau khi xong việc, tắm rửa sạch sẽ xong nằm ở trên giường, thời điểm Hòa Vi mơ mơ màng màng sắp ngủ, Yến Hoài đột nhiên ôm cô từ phía sau lên tiếng gọi cô: “Bảo bối.”

Hòa Vi đã nhìn ra, so với “Vợ yêu”, Yến Hoài càng thích gọi cô là “Bảo bối” hơn.

Đời trước cũng như thế này.

Kỳ thật hai chữ này rất bình thường, nhưng từ trong miệng anh phát ra, liền toát ra sự dịu dàng lưu luyến.

Khóe miệng Hòa Vi không tự giác mà cong lên, khẽ lên tiếng.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Hòa Vi làm ra vẻ mà hít cái mũi.

Tuy rằng hôm nay chỉ là sinh nhật của nguyên chủ, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Loại cảm giác được người nâng niu trong lòng bàn tay thật tuyệt, tuyệt đến mức đêm đó cô ngủ quá ngon, mơ quá đẹp, khiến cho ngày hôm sau thiếu chút nữa thì dậy muộn.

Vốn dĩ Hòa Vi ở bên này mấy ngày rồi cũng chưa có một giấc ngủ ngon, buổi sáng chưa đến 6 giờ chắc chắn sẽ tỉnh, nhưng lần này cũng không biết là do hao phí thể lực hay như thế nào, mà mãi cho đến gần 7 giờ, cô mới bị chuông báo đánh thức.

Vừa mở mắt liền thấy, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Hòa Vi nhìn thời gian, thiếu chút nữa cho rằng tối hôm qua mình mơ thấy mộng xuân, phải xem lại lịch sử trò chuyện, mới xác định được rằng chuyện tối hôm qua là sự thật.

Cô nhắn tin cho Yến Hoài: 【 Trở về? 】

Chắc không phải anh chỉ cố ý tới chúc mừng sinh nhật cô chứ?

Yến Hoài trả lời cô rất nhanh, anh gửi một bức ảnh lại đây.

Lấy kinh nghiệm thiếu thốn của Hòa Vi cũng có thể nhìn ra được, anh nhận lời mời làm khách quý của một chương trình thời trang.

Hòa Vi rời giường, thừa dịp mặc quần lại hỏi anh một câu: 【 Cho nên anh tới vì công việc, thuận tiện mới thăm em? 】

【 Em thử lặp lại lần nữa xem. 】

Hòa Vi: “…”

Cô hơi sợ một chút, sau đó lá gan lại lớn trở lại, sao chép câu nói phía trên kia gửi lại một lần nữa.

Mới vừa gửi không đến nửa phút, Yến Hoài đã nhanh chóng gọi điện thoại tới.

Hòa Vi ấn nghe, xuống giường vào toilet rửa mặt, “Alo?”

“Tối hôm qua anh không thỏa mãn được em sao, vợ yêu?”

“…”

“Ừ?”

Hòa Vi khụ một tiếng, chú ý nghe thấy bên kia yên tĩnh, chắc hẳn anh không ở hiện trường, cô chậm rì rì mà tiếp lời, “Không biết xấu hổ.”

Mới vừa nói xong, ở đầu kia điện thoại, thanh âm của Yến Hoài còn chưa kịp vang lên, nhưng cô lại nghe thấy giọng của một người phụ nữ, giọng nữ nũng nịu mềm như bông, thật quyến rũ mà kêu một tiếng, “Yến tổng”.

Hòa Vi nhíu mày, không chủ động hỏi anh đó là ai.

Bởi vì giọng nói này cô nhận ra, đến từ một người lâu ngày không gặp, Ôn Lăng.

Chuyện gì nên tới thì sớm hay muộn nó cũng sẽ tới.

Hòa Vi có một loại dự cảm không tốt, mí mắt cô nhảy lên, cũng nhẹ giọng gọi anh: “Yến Hoài.”

“Ừ, làm sao vậy?”

“Anh không muốn giải thích một chút sao?”

Trầm mặc vài giây, Yến Hoài trả lời: “Anh không quen cô ta.”

Anh không quen biết Ôn Lăng, nhưng Ôn Lăng lại nhận ra anh đấy, thấy anh đang gọi điện thoại, cô ta cũng không nhiều lời, đứng một bên thay đổi lại tư thế, õng ẹo tạo dáng mà vuốt vuốt tóc.

“Anh không cảm thấy cô ta và em có chút giống nhau sao?”

Yến Hoài liếc mắt nhìn Ôn Lăng, giống thì có giống, nhưng mà—— “Không đẹp bằng em.”

Đúng là hoa ngôn xảo ngữ.

Loại đàn ông này không tin được.

Hòa Vi vừa ở trong lòng nhắc nhở chính mình, lại vừa không nhịn được mà cong khóe miệng, cô khẽ hừ một tiếng, “Anh không được nhiều lời với cô ta.”

“Được.”

Hòa Vi biết ở bên kia còn có những người khác, cũng không nhiều lời, nhanh chóng cúp điện thoại.

Cho đến khi di động hoàn toàn không có động tĩnh, Yến Hoài mới lấy di động xuống, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nhìn anh cười ngọt ngào “Yến tổng, thật trùng hợp nha.”

Khóe miệng Yến Hoài nhẹ nhàng hạ xuống, “Cô là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK