"Đã đột phá được đến như thế này thì nên vui mới đúng. Những việc sau này, ai có khả năng biết trước. Giống như ngươi trước đây, đối với lần đột phá này cũng không ôm hy vọng lớn. Bây giờ không phải là có thể đột phá sao. Cho nên ngươi đừng nghĩ nhiều nữa”. Nhậm Thanh Phong nói. Sau đó hai người lại tiếp tục sóng đôi nói chuyện, rất nhanh đã đến một vùng cỏ ấy trong núi.
"Ngươi nói là Nghiêm Phi đã đột phá đến Linh Tịch kỳ rồi sao? Hơn nữa hắn còn được trưởng lão nhận làm đệ tử quan môn?” Nhậm Thanh Phong vừa ngồi xuống trên bãi cỏ bên hồ nhỏ trong núi Tửu Nhục thì nghe Lâm Kiếm nói như vậy. Hắn không nén nổi sự kinh ngạc nói. Đồng thời, Nhậm Thanh Phong cũng biết tại sao đột nhiên cảm xúc của Lâm Kiếm hạ thấp đến như vậy.
“Đúng rồi, mấy ngày trước ta tận tai nghe sư phụ nói. Nghiêm Phi có thể chính là Thuần Dương thân thể đấy!” Lâm Kiếm nhìn con Tiểu Ưng phấn khích bay đi bay lại trên đỉnh đầu của hai người, trả lời một cách buồn bực.
Vốn dĩ Lâm Kiếm còn đang phấn kích vì đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng sau đó, do đột nhiên biết được tin tức này từ Lâm trưởng lão thì lòng hắn bị đả kích nặng, một chút tự ti xuất hiện. Mặc dù đã cách mấy ngày nhưng hiện tại khi nhắc đến chuyện này với Nhậm Thanh Phong thì trong lòng hắn vẫn có chút buồn phiền.
“Thì ra là Thuần Dương thể. Thảo nào có mấy năm ngắn ngủi như vậy mà hắn đã từ tu vi Luyện Khí Kỳ đại viên mãn đột phá đến linh tịch kỳ rồi. Nếu đã như vậy, tại sao hắn không bái trưởng môn Nhân Chân làm sư phụ nhỉ? Theo tư chất hiếm có như vậy, trưởng môn Nhân Chân hẳn sẽ không cự tuyệt chứ?”
Quả thật ban đầu Nhậm Thanh Phong cũng kinh sợ nhưng sau đó chợt bừng tỉnh rồi hỏi.
Nghe nói trưởng môn Chân Nhân nhanh chóng bế quan chuẩn bị Kết Anh rồi. Nếu như Kết Anh thành công, trưởng môn Chân Nhân sẽ trở thành thái thượng truởng lão thứ ba. Tất nhiên thái thượng trưởng lão sẽ không dễ dàng tu nạp đồ đệ. Lúc đó, Phí truởng lão sẽ là lựa chọn hàng đầu lên làm trưởng môn đời tiếp theo, cho nên Nghiêm Phi đó bái nhập vào trong môn hạ Phí trưởng lão cũng là điều bình thường.” Lâm Kiếm giải thích.
Thực ra ai làm trưởng môn đều không có quan hệ lớn với chúng ta. Có điều, tên Nghiêm Phi đó, ở mỗi lần tuyên truyền giảng đều tích cực đưa ra câu hỏi, tư chất linh căn lại tốt. Với sự tận lực vun đắp của tông môn, hắn đúng là có tiền đồ không thể giới hạn. Chỉ là Nghiêm Phi này lòng dạ quá hẹp hòi, chỉ sợ không thể gánh vác trọng trách ngày sau. Nhậm Thanh Phong suy nghĩ một lúc rồi tuỳ ý nói.
"Ha ha, sao khi ta nghe ngươi nói chuyện thật có cảm giác giống như khẩu khí của các vị trưởng lão trong tông môn thế?" Lâm Kiếm không nhịn được mà cười phá lên. Không nói đến Nghiêm Phi nữa. Sau này hắn như thế nào cũng không liên quan gì đến chúng ta. Chỉ cần hắn không gây chuyện là được. Tình hình của ngươi như thế nào rồi? Ngươi đã đi báo cáo nhiệm vụ sư môn lần này chưa?" Nhậm Thanh Phong vừa vuốt vuốt cây Cẩu Vi Thảo, vừa hỏi.
“Vẫn chưa, ta sợ lúc báo tin đó ngọc đồng này sẽ bị thu lại. Lúc ngươi qua thì ta không có cách nào giao rồi. Có điều ngươi đã tìm thấy đệ tử mất tích, vậy ngọc đồng này cũng không còn tác dụng gì”. Lâm Kiếm vừa nghe đến nhiệm vụ lại hứng thú trả lời.
"Ngọc đồng này tại sao lại không có tác dụng chứ? Ngày mai ngươi hãy cầm ngọc đồng này đi giao nhiệm vụ đi. Sau đó đợi hai ngày nữa, bọn ta lại mang mấy cái thi thể tu sỹ, đi giao nhiệm vụ một lần nữa. Như vậy chúng ta có thể lĩnh thưởng nhiều hơn một lần” Mắt Nhậm Thanh Phong sáng lên, ngẩng đầu nói với Lâm Kiếm.
"Như thế là chúng ta đã lừa gạt tông môn. Hay là ngày mai chúng ta cùng đi bàn giao nhiệm vụ nhé. Có mấy cái thi thể này và hai thỏi ngọc bài đệ tử tam đại. Vả lại số nhiệm vụ của ngươi là sáu lần trong ba năm nhưng có thể một lần triệt tiêu toàn bộ. Ngoài thưởng nhiệm vụ, qua mấy tháng còn có thể được lĩnh linh thạch của ba năm tiếp theo. Hơn nữa hiện giờ trên người ngươi đã có không ít linh thạch. Lẽ nào ngươi cảm thấy còn không đủ sao? Vậy mà còn lừa để nhận thưởng của tông môn”. Lâm Kiếm vẻ mặt nghiêm trang nói.
"Ha ha. Nếu Tiểu Kiếm ngươi bảo vệ sư môn như vậy, vậy chuyện này coi như xong. Đáng tiếc, vốn dĩ lần này ta trở lại còn tính đổi sang một nơi linh khí dồi dào hơn một chút, để tu luyện thuận tiện cho bản thân. Mà do Tiểu Hắc nên bây giờ ta sẽ vẫn tiếp tục ở lại nơi đây." Nhậm Thanh Phong nhìn Tiểu Hắc bay quanh trên mặt hồ nhỏ, cười nói.
Có thể tìm được nơi linh khí dồi dào, thích hợp để Tiểu Hắc ở thì lại không nhiều. Núi Tửu Nhục này tuy không lớn nhưng cũng có hơn mười dặm chu vi, hơn nữa nghĩ đến việc linh khí toán loạn, trong núi còn có một ít thỏ hoang to mập, gà núi. Ngay cả trong cái hồ nhỏ này cũng có mấy loại cá ngon. Tất cả các loại này đều có thể làm thực phẩm cho Tiểu Hắc.
"A Phong, chẳng lẽ ngươi không biết quan hệ chủ tớ giữa tu sĩ và linh thú chỉ có một lần duy nhất. Bây giờ Tiểu Hắc không thể lại nhận ngươi làm chủ nhân nữa. Cho nên ngươi nên nghĩ cho kỹ, có cần phải vì một con linh thú không có quan hệ gì như vậy không? Thậm chí ta còn không biết Tiểu Ưng này có phải là linh thú hay không nữa.” Lâm Kiếm nhìn nét mặt mỉm cười của Nhậm Thanh Phong rồi không nhịn được bèn khuyên.
Đúng như Lâm Kiếm nói, linh thú nhận chủ là tiến hành lúc linh thú mới sinh hoặc khi trứng còn chưa nở. Tiểu Hắc không thể lại tiến hành nhận chủ nữa. Không tiến hành nhận chủ, tu sỹ không có cách gì cùng linh thú liên thông tinh thần. Tự nhiên cũng không thể khống chế tuyệt đối linh thú. Tình hình của Tiểu Hắc, căn bản không thể xem như linh thú chân chính. Nhiều nhất thì có thể xem là một con linh thú tương đối biết nghe lời mà thôi.
"Ha ha, coi như Tiểu Hắc không phải Linh Thú, vậy thì sao? Chỉ cần sau này mỗi ngày ta đều dùng linh lực, tiến hành chải vuốt sợi thông kinh mạch toàn thân của nó, không ngừng mở rộng kinh mạch cho nó, cải thiện thể chất của nó. Nếu như có điều kiện ta lại tìm vài linh thảo trên trăm năm, liên tục làm thức ăn cho nó. Một ngày nào đó nó cũng có thể tu luyện trở thành linh thú bậc cao.” Nhậm Thanh Phong nghe Lâm Kiếm nói tự nhiên biết là hắn có ý gì. Có điều hắn không để trong lòng.
"Hơn nữa hiện tại cũng chỉ là không thể đổi nơi tu luyện mà thôi, thực ra cũng không có gì đáng lo ngại. Dù sao ta tu luyện Ngũ hành hỗn độn quyết cũng tính tu luyện ở đây. Nhưng so với các đệ tử nhị đại khác thì ta cần tính toán một cách có lợi nhất. Hơn nữa đợi sau này khi tu luyện đến linh tịch kỳ thì cũng phải tìm một nơi lớn hơn, linh khí dồi dào hơn để lập động phủ. Tới thời điểm đó tự nhiên là tất cả các vấn đề sẽ được giải quyết. Tiểu Kiếm này, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Lẽ nào khi chúng ta không có việc, ở trong này uống rượu ăn thịt không thoải mái vui vẻ sao?"
Nhậm Thanh Phong quan sát tỉ mỉ môi trường xung quanh, sau đó lại bổ sung tiếp.
"Nếu ngươi đã không để ý. Vậy đương nhiên ta cũng không có ý kiến gì. Dù sao sau này còn có thể thường xuyên nướng thịt, uống rượu ở đây. Việc Tiểu Hắc không thể nhận ngươi làm chủ, cũng không thể nói hoàn toàn là chuyện xấu. Tốc độ tu luyện của nó ở mức tối thiểu nhất cũng sẽ không giống như các loại linh thú nhận chủ khác. Bọn chúng cũng chịu sự hạn chế tương đối lớn. Hơn nữa có tu sỹ nào lại không tiếc hao phí linh lực lẫn thần thức như ngươi để thường xuyên cải thiện thể chất giúp linh thú?"
Lâm Kiếm thấy Nhậm Thanh Phong quyết định không đổi nơi tu luyện thì trong lòng hắn cũng rất vui sướng. Dù sao mấy năm nay hai người họ thường xuyên cùng nhau uống rượu nói chuyện ở núi Tửu Nhục nên cũng có chút quyến luyến với nơi đây.
“Linh thú khác trong cơ thể có lưu linh thức của tu sỹ, thường xuyên ở trong túi linh thú bị hạn chế trưởng thành. Bọn chúng cũng sẽ lãng phí thời gian tu luyện tiến bậc nghiêm trọng” Nhậm Thanh Phong cũng tán thành.
Đối với Nhậm Thanh Phong mà nói, Tiểu Hắc này nói như thế nào cũng chính là đã cứu chính mình một mạng. Mà hiện tại, việc bản thân hắn đang làm cũng chỉ là chậm rãi đổi nơi tu luyện mà thôi. Hơn nữa giữ Tiểu Hắc lại cũng không ảnh hưởng đến việc thu nhận nuôi linh thú khác sau này. Ngoài ra nếu như Tiểu Hắc có thể trưởng thành đến trên bậc ba, không chừng có một ngày thật sự có thể giúp được chính mình.
Ngay khi Nhậm Thanh Phong vừa nói xong câu cuối cùng, Tiểu Ưng bay lượn tròn trong không trung, hình như là nó hiểu câu chuyện hai người nói, muốn thể hiện một chút bộ dạng rất lợi hại của chính mình.
Một cái lao xuống, Tiểu Hắc không ngờ lao vào trong hồ nước. Chỉ thấy một trận nước theo sau bắn tung trên mặt hồ. Mà cùng lúc đó hai con cá trắm to béo dài một thước đã bị tiểu hắc cắp chắc vào trong móng vuốt.
Tiếp theo hai người chỉ nghe một âm thanh vang lên trong sáng của Tiểu Ưng, hai con cá trắm béo mập ấy hướng về Lâm Kiếm bị ném xuống, đồng thời Tiểu Ưng cũng thong dong vỗ vỗ cánh, rất nhanh hạ xuống trên bả vai của Nhậm Thanh Phong, sau đó nghếch đầu lên. Nó giống như tướng quân thắng trận mà liếc khuôn mặt đang cười gượng của Lâm Kiếm.
"Như thế nào, Tiểu Kiếm. Xem ngươi sau này còn dám xem thường Tiểu Hắc nữa không.” Khuôn mặt Nhậm Thanh Phong nghiêm túc nói. Sau đó lại không nhịn được mà cười to lên.
“Nướng cá, nướng cá thôi” Lâm Kiếm nhìn toàn thân dính đầy bọt nước, Tiểu Hắc Ưng lại tiếp tục dương dương tự đắc, hắn cũng liền cười to. Tiếp theo hai người đến trên bãi cỏ bên hồ, nổi một đống lửa rồi nướng cá trắm. Vốn dĩ lúc đó trời đã gần hoàng hôn, nhưng rốt cuộc theo âm thanh nói cười của hai người, bóng đêm cũng dần dần buông xuống.
-----o0o-----
Danh Sách Chương: