• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mùa thu rất nhanh trôi qua, đảo mắt đã là đầu mùa đông, hôm nay là giữa trưa một ngày đầu đông, tất cả mây trên trời đều tụ tập lại, nặng trĩu, giống như tùy lúc liền có thể xuất hiện một trận bão lớn.
Trong thời tiết như vậy, trên một hải khẩu lớn, nhiều người vẫn còn làm việc trong gió rét, vì kế sinh nhai mà bôn ba bận rộn.
Lúc này, Nhậm Thanh Phong đang ngồi ở lầu hai của Túy Tiên lâu thuộc địa phận Hải Sa trấn. Hắn ngồi tại cái bàn vuông làm bằng gỗ lim đặt sát cửa sổ, một mình thưởng thức hảo tửu.
Sở dĩ nơi này có tên là Hải Sa trấn là vì ở vùng phụ cận chính là ruộng muối của người dân trong trấn, bách tích trong dân gian gọi loại muối đó là Hải Sa, dần dà lại trở thành tên gọi của trấn.
Nhậm Thanh Phong nghỉ ngơi tại chùa Bạch Vân hơn một tháng rồi mới ngồi thuyền thuận dòng đi xuống hạ lưu dòng Hàn Gian, rốt cuộc đến sáng ngày hôm nay cũng đến nơi.
"Khó khăn lắm mới có thể được ăn hải sản ở nội địa, hương vị quả nhiên rất ngon." Nhậm Thanh Phong lẩm bẩm
Ăn cơm xong, Nhậm Thanh Phong cũng không muốn ở lại. Sau khi thả một tấm ngân phiếu ở trên bàn, hắn liền đứng dậy đeo trường kiếm trên lưng, chân rảo bước rời khỏi tửu lâu. Lúc này, bỗng có một tiểu nhị tướng mạo nhanh nhẹn chạy lại khom người, miệng lại nói: "Xin hỏi, khách quan có phải Nhậm Thanh Phong đại hiệp?"
Nhậm Thanh Phong dừng bước, khẽ gật đầu. Tiểu nhị thấy vậy thì tỏ ra vui mừng, tay lại nhanh chóng đưa ra một phong thư rồi nói:
"Hôm trước có một vị đại gia mặc thanh sam đi vào tiểu điếm. Hắn cũng không có ăn cơm, mà chỉ lấy bút viết bức thư này rồi rời đi. Người đó có nói phân phó tiểu nhân đem thư này giao ột người tên Nhậm Thanh Phong, thân mặc trường bào màu trắng, lưng đeo trường kiếm. Lại nói, nếu đại hiệp nhận được thư này chắc chắn tiểu nhân sẽ có thưởng.
Nhậm Thanh Phong tiếp nhận phong thư, tiện tay thưởng cho tiểu nhị một thỏi bạc, cúi đầu mở phong thư ra, thấy trên đó có viết: "Đến miếu Hải Thần cách trấn mười dặm về phía Nam sẽ gặp lại."

Nhậm Thanh Phong ra ngoài trấn Nam hơn mười dặm, quả nhiên thấy được một cái miếu nhỏ đã bỏ hoang. Trên cửa vào tiểu miếu có thể thấy được ba chữ to: miếu Hải Thần.
Miếu nhỏ tường ngoài đã sụp xuống hơn phân nửa, trong viện cỏ hoang mọc thành bụi. Trước miếu có một pho tượng cũ nát đầu trâu thân người, tay cầm cương xoa, đại khái đây là tượng Hải Thần.
Trước mặt tượng Hải Thần có một đỉnh bằng đá lớn, bên trong mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên tiểu miếu đổ nát này đã bị cắt đứt hương hỏa từ lâu rồi.
Nhậm Thanh Phong đang muốn vào miếu, chợt nghe một tiếng động lạ, ngẩng đầu lên chỉ thấy ở phía chân trời hướng Đông có một đạo hoàng mang lớn hơn một trượng chớp động, trong chốc lát đã đến ngay trước mặt.
Nhậm Thanh Phong kinh hãi, trong lúc đang âm thầm đề phòng thì hoàng mang trước mặt chợt tắt, hiện ra một thanh niên mặc thanh sam chân đạp cự xích.
Thanh niên nhảy xuống cự xích, tay trái đặt ở sau lưng, đồng thời tay phải vung lên trên không, cự xích màu vàng kia hóa nhỏ dần rồi xoay tròn quanh lòng bàn tay, sau khi chớp động lần nữa thì biến mất.
Nhìn lại thanh niên đang cười ha ha đi tới kia, vẻ mặt vui vẻ, đó chính là Lâm Kiếm.
"Thế nào? Huynh có thấy chấn kinh hay không? Ha ha, có phải thấy ta ngọc thụ lâm phong hay không. Ha ha." Lâm Kiếm đắc ý vừa cười vừa nói.
Hiển nhiên là thấy Nhậm Thanh Phong vẻ mặt hoảng sợ dáng dấp, Lâm Kiếm hư vinh tâm cảm thấy thỏa mãn, lần trước ở Bạch Hạc lâu cột mặt mũi rốt cục tìm trở về!
Hiển nhiên khi chứng kiến bộ dáng hoảng sợ của Nhậm Thanh Phong, trong lòng Lâm Kiếm cảm thấy hư vinh cực kỳ, mặt mũi lần trước vứt ở Bạch Hạc Lâu rốt cũng trở về.
Lúc này trong lòng Nhậm Thanh Phong như phiên giang đảo hải. Những hiểu biết của hắn về cuộc sống từ trước đến giờ đều bị phá vỡ hoàn toàn. Trong lúc hốt hoảng Nhậm Thanh Phong lại dường như thấy được một thế giới mới, một thế giới tràn ngập sự thần kỳ, một thế giới mới cực kỳ mỹ lệ.
Nhậm Thanh Phong ngây người đứng tại chỗ, ánh mắt dại ra, im lặng không nói, chợt khuôn mặt nổi hồng quang, trong mắt thần quang đại thịnh, cả người khí thế lạnh thấu xương, sau một lát mới hồi tỉnh lại.
Chứng kiến vẻ mặt cùng bộ dáng thân thiết của Lâm Kiếm, trong lòng Nhậm Thanh Phong cảm thấy ấm áp, vừa mới quen biết, thật không ngờ Lâm Kiếm này lại quan tâm đến mình như thế, có thể thấy đây là một người có nghĩa khí!
"Khụ, khụ!" Lâm Kiếm ho khan hai tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Nhậm Thanh Phong cũng là xấu hổ cười nói: "Chẳng lẽ Lâm huynh là trong truyền thuyết Tiên sư? Tại hạ trước đây chưa bao giờ tin tưởng quỷ thần việc, sở dĩ nhìn thấy Lâm huynh đạp xích phi hành phi thường kinh ngạc, xin mời Lâm huynh cho ta giải thích nghi hoặc!"
Nhậm Thanh Phong cũng thấy xấu hổ cười nói: "Lâm huynh là tiên sư trong truyền thuyết sao? Tại hạ trước kia chưa bao giờ tin vào việc quỷ thần, cho nên khi thấy Lâm huynh đạp cự xích phi hành nên có phần kinh ngạc, Lâm huynh có thể nào giải thích nghi hoặc cho ta chăng!
Lâm Kiếm cười nói: "Việc này nói thì dài dòng, tại hạ sẽ từ từ kể lại."
Hai người đi vào ngôi miếu đổ nát kia, tìm một chỗ ngồi xuống, đầu tiên Lâm Kiếm hỏi: "Thanh Phong huynh hẳn đã biết rằng phía bắc sa mạc chính là dãy núi trùng điệp chứ?"
"Không dối gạt Lâm huynh, tại hạ cái chuôi này cổ kiếm và trên thân trường bào chính là ở bên kia tuyết sơn hạ có được." Nhậm Thanh Phong vuốt để ngang hai tay trong lúc đó cổ kiếm đạo.

"Không dối Lâm huynh, cổ kiếm này cùng với Thiên Giáng Bào trên người tại hạ vốn có được tại phía dưới dãy núi kia." Nhậm Thanh Phong vuốt ngang thân cổ kiếm rồi nói
Lâm Kiếm lại nói: "Tại hạ chính là người dân đến từ bên trong núi tuyết, bình thường dân chúng đều gọi chúng ta là tiên sư."
"Chẳng lẽ tuyết sơn bên kia còn có mặt khác một mảnh thế giới? Còn có Lâm huynh nói người tu chân là chuyện gì xảy ra?"Nhậm Thanh Phong ngạc nhiên nói.
"Chẵng lẽ bên kia tuyết sơn còn có một thế giới khác sao? Còn nữa, người tu chân trong lời Lâm huynh là thế nào?" Nhâm Thanh Phong ngạc nhiên hỏi lại.
"Cái gọi là người tu chân, chính là tu thành tiên nhân, trường sinh bất lão, những người này đều có một mục đích là phi thăng tiên giới, họ cũng tự xưng là tu tiên giả. Về phần lục địa trong núi tuyết đươc gọi chung là Thiên Thai Đại Lục, tổng cộng chia làm ba châu lớn. Sau lưng đều có các đại gia tộc tu chân trấn giữ. Tổng dân cư ước chừng chỉ bằng một phần ba nước Đại Chu. Tương truyền, hơn vạn năm trước từ Vẫn Tinh đại lục di chuyển đến, còn về tình huống cụ thể ra sao không ai rõ." Lâm Kiếm đáp.
"Thì ra là thế." Nhậm Thanh Phong yên lặng gật đầu rồi lại nói: "Không biết vạn năm trước quang cảnh trông như thế nào, nhưng theo lời huynh nói thì việc di chuyển nó không đơn giản."
"Ha ha, chính là như vậy, để di chuyển được cần phải có một lượng lớn cao nhân xuất thủ." Lâm Kiếm cũng đáp.
Nhậm Thanh Phong thấy bộ dáng Lâm Kiếm tựa hồ có vẻ không đúng, liền hỏi: "Lâm huynh khi ở Bạch Hạc Lâu từng nói qua Huyền Dương, không biết là môn phái hay địa danh?"
Lâm kiếm cười nói: "Huyền Dương vốn là sư môn của tại hạ. Phái Huyền Dương là một trong bảy đại môn phái của Thiên Thai đại lục. Lần này ta phụng lệnh sư môn đi đến đảo Đông hải truyền tin, cho nên mới đi ngang qua Bạch Hạc Lâu."
Nhậm Thanh Phong nói: "Đưa tín vật mà thôi, Lâm huynh cần gì phải vội vàng như thế? Nhưng đảo Đông hải cũng có người tu chân hay sao?
Lâm Kiếm nghiêm mặt nói: "Nhiệm vụ của tông môn đương nhiên phải nắm chặt thời gian! Nếu không phải ta chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, thỉnh thoảng cũng cần phải ăn cơm, thì ta cũng sẽ không dừng lại tại Bạch Hạc Lâu."
Nhậm Thanh Phong nghe xong lời Lâm Kiếm nói trong lòng không biết nói gì, thầm nghĩ: "Nhìn bộ dáng vị này không ngờ đối với sư môn thật trung thành, đã biết rõ trên đường cần ăn cơm nhưng lại không mang theo ngân lượng, thật là sơ ý mà."
Lúc này Lâm Kiếm lại nói tiếp: "Đảo Đông Hải là hải đảo gần đại lục nhất, cũng chỉ có bảy nghìn dặm đường thôi. Người bình thường lại rất khó tìm tới đó, bởi vì trên biển thường xuyên có mưa rền gió dữ, dễ dàng lật thuyền! Bất quá lấy tốc độ của ta hơn hai tháng liền có thể đến nơi rồi." Nói xong bộ dáng hắn lại có chút đắc ý.
Nhậm Thanh Phong nghe xong thì hơi giật mình, bảy nghìn dặm đường không ngờ chỉ mất hơn hai tháng để qua lại. Bèn hỏi : "Vậy cái gọi là Trúc Cơ Kỳ là gì?
Lâm Kiếm chợt nói: "A, ta quên không nói cho huynh biết, cảnh giới tu chân chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Linh Tịch, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, Phi thăng, chín cảnh giới lớn. Bất quá theo sư phó nói, chỉ có tổ sư đời thứ nhất của Huyền Dương phái là thành công độ kiếp để đột phá đại thừa, phi thăng tiên giới."
"Ồ, thì ra là như vậy sao?" Nhậm Thanh Phong cái hiểu cái không gật đầu nói. Kỳ thật hắn cũng mơ hồ biết, muốn làm cho Lâm Kiếm giảng giải rõ ràng việc này phỏng chừng không có khả năng, bởi vì Lâm kiếm bất quá mới là Trúc Cơ Kỳ mà thôi.
Lâm Kiếm nói đến phi thăng vẻ mặt cực kỳ khao khát, sau đó rồi hướng Nhậm Thanh Phong cười nói: "Thanh Phong huynh, ngươi cũng được coi là một người tu chân, tu vi hiện tại đang ở giai đoạn Luyện Khí Kỳ, nếu là dựa theo quy củ tối thượng về thực lực của Tu Chân Giới, ngươi hẳn còn phải gọi ta một tiếng tiền bối đó! Ha ha."
Nhậm Thanh Phong nghi ngờ nói: "Luyện Khí kỳ? Như thế nào lại là Luyện Khí kỳ, công lực tại hạ không phải trên giang hồ đều gọi là cảnh giới Tiên Thiên hay sao? Như thế nào biến thành Luyện Khí Kỳ?"
Lâm Kiếm nghiêm trang nói: "Tu vi huynh hiện tại là Luyện Khí Kỳ. Theo quan sát của ta, trong cơ thể huynh linh khí tương đương với Luyện Khí kỳ cấp năm, sáu bất quá là hơi cô đọng một chút thôi. Chờ huynh đột phá Luyện Khí Kỳ thành công, tiến giai Trúc Cơ là có thể ngự khí phi hành giống như ta."

Nhậm Thanh Phong giờ mới hiểu được: "Thì ra người giang hồ khát vọng tiến vào cảnh giới tiên thiên, trong tu chân giới lại gọi là Luyện Khí Kỳ! Vậy nguồn nội lực kỳ dị trong cơ thể mình hẳn là linh khí rồi."
"Chẳng nhẽ năm đó Lâm huynh trực tiếp tiến vào Luyện Khí Kỳ sao?" Nhậm Thanh Phong lại hỏi.
Lâm Kiếm nói: "Đúng vậy, trên Thiên Thai đại lục có hai loại người, một loại là ban đầu sinh ra không có linh căn nên không thể tu chân, còn có một loại là từ khi sinh ra đã có thiên linh căn, có thể trực tiếp tu luyện công pháp cơ sở, sau khi hấp thu thiên địa linh khí liền tiến vào Luyện Khí Kỳ." Lại nói :"Căn cứ lời trưởng bối trong sư môn của ta, trên Vẫn Tinh đại lục người sinh ra có linh căn phải gọi là trong vạn người mới có một, gần trăm năm nay thì càng ngày càng ít. Cho nên các đại môn phái tu chân cứ cách không lâu sẽ tuyển chọn thu nhận môn đồ."
Nhậm Thanh Phong chợt thắc mắc: "Chẳng lẽ nói, trên giang hồ cái gọi là Hậu thiên tiến vào Tiên Thiên, chính là chỉ người không có linh căn trải qua quá trình tu luyện gian khổ mới có thể có được linh căn? Bất quá biện pháp như thế cũng cần kỳ ngộ thật lớn, thậm chí có rất nhiều người cả đời đều không thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên!"
Lâm Kiếm vừa nghe cũng đồng ý nói: "Hẳn là có chuyện như vậy, ta nhớ Phí sư thúc từng nói qua, trong chốn giang hồ có những công pháp đem máu tươi trong người cải tạo thân thể."
Nhậm Thanh Phong cười to nói: "Không quản nhiều như vậy, chẳng lẽ Lâm huynh tìm tại hạ tới đây gặp nhau là định trợ giúp tại hạ tiến vào thế giới tu chân?"
Lâm kiếm nói: "Tại hạ chính là có ý này, không biết Nhậm huynh nghĩ sao?"
Nhậm Thanh Phong cười to nói: "Tại hạ cầu còn không được, có thể phi thiên độn địa, trường sinh bất lão, chẳng phải là điều mà ai cũng muốn sao?"
Lúc này Nhậm Thanh Phong cũng đã là tiên sư trong truyền thuyết, mới vừa tiến vào cảnh giới Luyện Khí kỳ mà thôi, thế mà ở trên giang hồ gần như tung hoành vô địch! Sau này thế nào cũng có thể nghĩ được.
Tiến vào Trúc Cơ Kỳ, có thể ngự khí phi hành, không như hiện tại, đi xa nhà còn phải cưỡi ngựa, đi thuyền, thời gian lại kéo dài. Không nói phi thăng tiên giới, đó là sống mấy trăm năm sao, còn có thể cầu một viên Tục Mệnh Tiên Đan để Bạch Vân lão hòa thượng có thể sống thêm vài năm.
"Được, bất quá ta nhìn bộ dáng Thanh Phong huynh cũng chỉ chừng hai mươi nhăm hai mươi sáu mà thôi, theo như ta được biết tu sĩ Luyện Khí Kỳ nếu như không thể vượt qua bình cảnh tiến vào Trúc Cơ kỳ thì tuổi thọ so với người bình thường thì cũng chỉ hơn được khoảng trên dưới ba mươi năm mà thôi. Mười tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nhiều nhất chỉ có một người có thể Trúc Cơ thành công tiến vào cảnh giới Trúc Cơ Kỳ, Thanh Phong huynh nên suy nghĩ kỹ." Lâm Kiếm nói.
Nhậm Thanh Phong cười nhạt một tiếng nói: "Không ngại, nếu là không thể tiến vào Trúc Cơ kỳ cảnh giới tại hạ cũng không cưỡng cầu. Bất quá tại hạ có một bằng hữu trên giang hồ, vẫn chưa tiến vào Luyện Khí Kỳ. Xin hỏi huynh có biết trong Tu Chân Giới có loại linh dược nào có thể giúp người ta tiến vào Luyện Khí Kỳ hoặc là kéo dài tuổi thọ không?"
Lâm Kiếm đáp: "Nhậm huynh quả nhiên là người nghĩa khí, tại hạ kết giao bằng hữu với huynh quả thật không có sai. Bất quá phàm nhân muốn dựa vào linh dược tiến vào Luyện Khí kỳ là không thể nào, phàm nhân kinh mạch căn bản không thể tiếp nhận được dược tính của đan dược mang đến! Trừ phi có cao thủ Nguyên Anh kỳ hộ pháp. Còn không có linh căn có lẽ chỉ có giống như Nhậm huynh dựa vào vận may mới có thể tu chân. Về phần kéo dài tuổi thọ, đan dược tại Tu Chân Giới cũng là vật nghịch thiên, Nhậm huynh tựu không nên suy nghĩ nhiều! Nhưng thật ra một tu sĩ Luyện Khí kỳ nếu phục dụng Bồi Nguyên Đan không những có thể cường tráng thân thể, mà còn có thể kéo dài vài năm tuổi thọ."
Nhậm Thanh Phong thở dài một tiếng, thì ra bất cứ chuyện gì đều là có được có mất, tu tiên nhất định phải rời bỏ thân nhân mà đi. Trừ phi có thể cùng nhau tu tiên, còn phải bảo trì cùng một cảnh giới, hoặc là cùng phi thăng tiên giới! Đương nhiên, đó là điều không có khả năng!
-----o0o-----


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK