Quay trở lại phía Lâm Ân Ly, cô gái nhỏ cầm theo tập và bút đứng trước cửa phòng Bạch Xuyên do dự mãi không dám gõ cửa.
Cô nhìn chăm chú vào tập vở, sau khi hít một hơi phồng phổi thì cũng đưa tay gõ nhẹ vào cửa.
"Ai đấy?" Giọng Bạch Xuyên khàn đặc vì mệt mỏi vang lên.
"Anh... có rảnh không?" Tiếng của Lâm Ân Ly nhỏ xíu giống như đang nói thầm.
Một khoảng im lặng cứ vậy kéo dài, cứ nghĩ là do Bạch Xuyên không nghe thấy, cô định lên tiếng một lần nữa thì lúc này Bạch Xuyên đã bước tới mở cửa ra nhìn.
"À.... Tôi... có một tập đề... nhưng mà..." Lâm Ân Ly đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Xuyên lại bắt đầu bối rối, lời nói ra cứ ngập ngừng mãi.
"Vào đi!" Bạch Xuyên lên tiếng, đưa tay cầm lấy tay cô dịu dàng cẩn thận dẫn cô vào phòng.
"..." Lâm Ân Ly bối rối không biết phải làm gì tiếp theo cứ đứng ngây ngốc một chỗ, mặt cúi xuống không dám nhìn Bạch Xuyên. Một phần vì giữa hai người vẫn còn một chút khoảng cách, một phần vì cô vẫn còn hơi sợ dáng vẻ tức giận lúc chiều của anh.
"Đưa tôi xem!" Bạch Xuyên ngồi xuống bàn làm việc của mình, mắt nhìn cô chìa tay ra.
"À... ừm" Cô gật đầu đưa tập vở cho anh.
Đề bài được viết rất nắn nót, đẹp đẽ trên trang giấy, Bạch Xuyên xem một chút liền kéo ghế bên cạnh, bảo cô ngồi xuống rồi bắt đầu giảng cho cô nghe.
Cô gái cứ ngây ngốc ngồi nghe một chút, lại không nhịn được nhìn vào khuôn mặt góc cạnh đẹp trai của anh. Ánh đèn trên bàn làm việc khá thấp, không với tới nổi khuôn mặt anh, làm thần sắc trên khuôn mặt không rõ ràng.
Bạch Xuyên đang nói lại phát hiện ra cô đang nhìn mình, liền không hài lòng dùng đuôi bút chì gõ nhẹ lên trán cô một cái "Tập trung nào!"
"..." Lâm Ân Ly có chút ấm ức mà đưa tay sờ lên trán xong cũng ngoan ngoãn lắng nghe anh hơn.
Bạch Xuyên rất tài giỏi, chỉ cần là trong lĩnh vực chuyên môn của anh ấy đều được anh tỉ mỉ giảng lại một cách rất chi tiết. Lâm Ân Ly ngồi nghe cũng đã hiểu ra được rất nhiều điều. Cô nhìn Bạch Xuyên, dần hiểu được những lời mà anh trai mình nói. Hóa ra Bạch Xuyên rất tốt, cũng không hẳn là xấu xa như cô đã rừng nghĩ, anh vốn là một bác sĩ cho nên rất biết cách suy nghĩ cho cảm nhận của người khác. Khi Bạch Xuyên nghe thấy Phương Yến sỉ nhục hai anh em cô, anh ấy vẫn không nói gì chỉ là vì tôn trọng bà ta là trưởng bối trong nhà. Còn đến khi thấy cô bị bà ta mắng mỏ, bị đánh trước mặt bao nhiêu người anh liền rất tức giận mà đáp trả lại bà ta.
..."Anh Sơ Mặc, thực ra Bạch Xuyên cũng không hề khó gần, rất dễ thấu hiểu... thật giống như những gì anh nói..."...
"Còn bài nào không?" Bạch Xuyên nhìn cô hỏi.
"Anh... còn đau không?" Lâm Ân Ly nhìn người đàn ông trước mặt, đưa tay chạm vào mặt anh khẽ hỏi.
"Không đau, cảm ơn em" Bạch Xuyên có chút bất ngờ trước hành động này của cô vô thức đáp lời.
"Tại sao lại không tránh đi?" Lâm Ân Ly ân cần.
"Không cần thiết, ngược lại là em sao lại tiến tới để rồi bị đánh?" Bạch Xuyên giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô hỏi.
"Thấy anh bị đánh liền hốt hoảng, cũng không kịp nghĩ ngợi gì"
"Em quan tâm anh?" Bạch Xuyên nhìn vào đôi mắt cô đầy ý thăm dò.
"Ừm, có một chút... Anh cũng đã quan tâm tôi rất nhiều" Lâm Ân Ly cúi đầu nói nhỏ.
"Cảm ơn" Bạch Xuyên cũng cúi đầu.
"Là tôi cảm ơn mới đúng. Anh đã giúp anh Sơ Mặc, rồi còn giúp tôi rất nhiều. Tôi cũng phải xin lỗi anh... Vì đã nói anh xấu xa, vì đã nói rằng tôi ghét anh" Lâm Ân Ly cứ như vậy theo cảm xúc trong lòng mà nói ra.
"Vậy em có ghét anh không?" Bạch Xuyên vẫn rất cẩn thận mà thăm dò ý tứ của cô.
"Không ghét... Thứ này, có thật là anh định tặng cho tôi không?" Lâm Ân Ly lôi cái điện thoại ra, đôi mắt đã nhòe đi vì hơi nước.
"Ừm!!" Bạch Xuyên gật nhẹ đầu nhìn cái điện thoại trong tay cô.
"Anh Sơ Mặc nói, anh đang rất thích một người cho nên đã mua thứ này để tặng cho người đó. Người đấy là tôi phải không?" Lâm Ân Ly càng nói, giọng càng run run.
Bạch Xuyên nghe được từ "Thích" mà Lâm Ân Ly vừa nói ra, trong lòng đã rất bất ngờ cũng đã nhanh chóng định hình được cảm xúc mà anh dành cho cô là gì. Trái tim giống như được hình bóng cô gái này lấp đầy, trở nên loạn nhịp.
"Phải!"
"Tôi không biết phải làm sao, cũng không dám chắc mình có thích anh không... Nhưng lúc hiểu lầm rằng anh thích anh Sơ Mặc, tôi liền rất khó chịu cũng rất ghen tị. Tôi có kì lạ quá không..." Lâm Ân Ly vẫn tiếp tục thổ lộ ra cảm xúc của mình, khóe mắt đã không thể giữ nổi nữa đành để nước mắt lấp lánh trượt dần xuống gò má tinh xảo.
"Em rất kì lạ... Và anh cũng như thế mất rồi..." Bạch Xuyên mỉm cười dịu dàng lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, lại ôm lấy cô vào lòng, cẩn thận dịu dàng cảm nhận hương cam nhàn nhạt trên người cô.
Có những chuyện chỉ cần đối mặt, nói ra hết những lời trong lòng, khoảng cách sẽ tự nhiên được kéo sát lại từng chút một...
...
Sau một khoảng thời gian ngắn yên ắng, rốt cuộc Phương Yến vẫn là không thể yên phận thêm được nữa. Cái ý đồ muốn tìm người thay thế cậu để ở bên cạnh Bạch Vũ vẫn được bà ta ngầm thực hiện.
Người trong gia đình thì không nghe theo lời bà ta nói, cho nên bà ta đã gây sức ép cho đám người làm, lão quản gia vừa mới dưỡng thương, khỏe lại được mấy ngày lại bị bà ta sai bảo.
Cậu còn đang ngây ngô vẽ mấy bức tranh của mình thì nhận được điện thoại từ phía biệt thự lớn, là lão quản gia gọi đến.
Nghe quản gia nói phu nhân muốn gặp và còn muốn cùng cậu dùng bữa nên cậu đã rất vui. Người phụ nữ ấy tuy hơi đáng sợ, kiêu ngạo nhưng lại là mẹ của Bạch Vũ cho nên cậu rất mong bản thân sẽ thể hiện thái độ tốt nhất để bà có thể chấp nhận cho cậu được ở cạnh anh.
Bởi vì cái suy nghĩ ngây thơ ấy mà cậu đã thay đồ rồi tới luôn biệt thự lớn, không thèm gọi để báo trước cho Bạch Vũ biết.
Danh Sách Chương: