Thời tiết nóng nực, Tề Trừng mang thai nên nhiệt độ cơ thể hơi cao, thể chất cậu vốn dĩ là khó bị đánh thức, nhưng hiện tại lại phải thức dậy vào giữa đêm đi vệ sinh, vì mang thai nên bụng đè lên bàng quang, sẽ nhịn không được mà muốn đi vệ sinh.
Một đêm phải đi tận ba hoặc bốn lần. Mỗi lần tỉnh lại là sau lưng đều ướt nhẹp mồ hôi, mặt nhỏ cũng đỏ hết cả lên.
Đêm nay, Tề Trừng lại muốn đi vệ sinh, thế nhưng cậu buồn ngủ quá, ngủ cứ mơ mơ màng màng, thân thể cũng khó chịu vô cùng.
"A nhịn không nổi." Mơ hồ lầm bà lầm bầm.
Tề Trừng vừa khẽ động là Bạch Tông Ân đã lập tức tỉnh, anh mở đèn giường, chống tay lên, kéo xe lăn bên cạnh lại, nhẹ giọng dỗ dành thiếu niên đang nhắm chặt hai mắt trên giường.
"Trừng Trừng, em muốn đi vệ sinh sao?"
Thiếu niên vẫn nhắm hai mắt, chậm rãi gật đầu: "Vâng ạ, nhưng mà em buồn ngủ quá đi."
Bạch Tông Ân đau lòng, tự mình chống đỡ ngồi lên xe lăn, đến đầu bên kia giường, nói: "Trừng Trừng, lại đây."
Tề Trừng nghe thấy giọng ông xã thì phụng phịu lết qua, ngồi trong lòng anh. Bạch Tông Ân ôm lấy thiếu niên, vừa chạm tay vào đã phát hiện lưng áo thiếu niên ướt sũng mồ hôi.
"Ông xã, đi vệ sinh~" Mơ mơ màng màng làm nũng.
Bạch Tông Ân ôm lấy thiếu niên đi đến nhà vệ sinh, sau đó anh cũng không rời đi mà cúi xuống cởi quần giúp cậu: "Được rồi."
Tề Trừng vẫn còn đang mơ mơ màng màng, chuẩn xác tìm được vị trí dựa theo thói quen.
Sau khi kéo quần ngủ lên, rửa sạch tay, người cũng tỉnh táo lại không ít.
"Sao ông xã lại ôm em đến đây vậy?" Tề Trừng ảo não, cuống lên nói: "Ông Lâm nói chân anh bây giờ đang là giai đoạn mấu chốt đó, không được để vật nặng đè lên đâu."
Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên, đáp ứng: "Lần sau anh sẽ không như vậy."
"Lần nào anh cũng nói vậy thôi." Tề Trừng Trừng thở phì phò tức giận: "Sau này trước khi đi ngủ, em sẽ không uống nước nữa..."
"Không thể không uống nước."
Bạch Tông Ân mềm giọng, thật sự bó tay với thiếu niên, anh nói: "Sau này anh sẽ đánh thức em dậy được không?"
Tề Trừng Trừng hờn dỗi hừ một tiếng, đi theo ông xã về phòng ngủ.
Thật ra trong nhà có điều hòa, nhiệt độ ổn định ở mức 23 độ, nhưng bởi vì cơ thể Tề Trừng quá nóng nên đêm nào ngủ cũng đều sẽ đổ một thân đầy mồ hôi, nhưng lại không dám đặt nhiệt độ quá thấp, nếu bị cảm thì không dễ uống thuốc, rất phiền phức.
"Ngoan, thay đồ rồi mình lại ngủ tiếp nào." Bạch Tông Ân lấy áo ra thay cho thiếu niên.
Tề Trừng ngoan ngoãn giơ cánh tay, để ông xã mặc cho cậu, miệng nói: "Thật ra, nếu có đầm ngủ thì tốt rồi, vừa có thể che bụng, vừa thuận tiện đi vệ sinh buổi đêm, lại còn mát mẻ nữa."
Ai đó càng nói lại càng cảm thấy mình thật là một thiên tài: "Ông xã, hay là anh mua đầm ngủ cho em đi?"
"Em không ngại là được." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng Trừng: "Này thì có gì mà ngại, cả váy ren hồng em còn mặc qua rồi mà."
Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên một mặt "em thật là thông minh quá trời quá đất" thì bật cười, xoa xoa lên tóc xoăn của cậu. Từ lúc mang thai đến nay, thiếu niên vẫn chưa nhuộm tóc lại, chân tóc đã đen đi. Trước đó, Bạch Tông Ân từng cắt tỉa qua giúp cậu.
Thiếu niên rất thích anh cắt tóc cho cậu.
Cho rằng đó giống như đang chơi game vậy.
"Trừng Trừng thật sự rất thông minh." Bạch Tông Ân nói.
Lời nói này làm Tề Trừng sướng đến phát rồ rồi, cậu ưỡn ngực nhỏ, làm cho bụng cũng lộ ra ngoài. Bạch Tông Ân lại đưa tay sờ nhẹ vài cái, Tề Trừng cười khúc khích không ngừng, nói: "Ông xã, nhột quá." Mà cũng không trốn đi.
"Được rồi, ngủ đi thôi." Bạch Tông Ân hôn nhẹ lên đỉnh đầu thiếu niên rồi nói.
Tề Trừng bây giờ có bụng rồi nên không thể nằm ngủ đối diện với ông xã nữa, cậu đều nằm nghiêng hoặc là nằm ngửa, mỗi khi nằm nghiêng là ông xã đều sẽ ôm cậu từ phía sau, khi đó cậu sẽ cảm thấy vô cùng an toàn, cho dù có rất nóng đi nữa cũng muốn ôm.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Tề Trừng lại vì muốn đi vệ sinh mà tỉnh lại, lần này Bạch Tông Ân không ôm cậu nữa mà nhẹ giọng gọi: "Cục cưng, dậy đi thôi."
"Đi vệ sinh nào." Bạch Tông Ân cũng xuống ngồi ở xe lăn.
Tề Trừng thấy vậy thì nói: "Em đi một mình là được rồi..."
"Anh cũng muốn đi."
Mới là lạ.
Rõ ràng là ông xã muốn đi cùng với cậu thì có.
Khoảng thời gian này, đêm nào Tề Trừng thức dậy là ông xã cũng đều ở bên cậu, có đêm cậu nằm mãi vẫn không ngủ được, ông xã nằm cạnh sẽ quạt cho cậu, gió thổi nhẹ nhàng rất thoải mái, cậu sẽ chậm rãi ngủ thiếp đi..
Có lúc tỉnh lại sẽ thấy ông xã cũng một thân mồ hôi, là bị cậu nóng lây. Tề Trừng hiện tại chẳng khác gì một cái lò lửa cả, nhưng mà cậu thích được ông xã ôm ấp như vậy, mà ông xã dù có nóng cũng không buông cậu ra.
Sau khi chuyển đến nơi này, từng việc từng việc nhỏ đều khiến cậu cảm thấy lãng mạn vô cùng, làm cho cậu càng cảm thấy yêu ông xã hơn, và cũng cảm nhận được tình yêu của anh đối với mình.
Trước đây, mỗi khi tỉnh lại mà chưa đánh răng, Tề Trừng sẽ luôn ngại ngùng không dám đến gần ông xã, nhưng bây giờ, nửa đêm tỉnh lại đi vệ sinh là ông xã đều sẽ giúp cậu cởi quần ngủ, thay cậu cởi quần lót, đôi khi còn lau giúp cậu...
Ôi chao...
Ngại quá đi à.
Nhưng cũng vì vậy mà hai người càng thân cận hơn, sống động hơn, cũng càng chân thực hơn.
Và tình yêu cũng nhiều hơn nữa.
"Em yêu ông xã nhiều lắm." Tề Trừng Trừng đánh răng xong là lập tức yêu cầu một cái hôn nhẹ.
Bạch Tông Ân nâng hai má thiếu niên lên, hôn lên môi cậu một cái rồi nói: "Anh cũng rất yêu bảo bối." Sau đó lại tiến tới, làm nụ hôn này sâu hơn.
Lần này tỉnh lại, Tề Trừng không ngủ nữa, bọn họ đi thẳng xuống lầu ăn sáng.
"Tiểu Trừng lại ngủ không ngon rồi đúng không?" Chú Quyền vừa thấy đứa nhỏ dậy sớm là lập tức biết lý do, sau đó ông như nhớ ra gì đó mà nói: "Con có muốn đổi sang nằm chiếu cói không? Cái này không bị lạnh như chiếu tre. Trước đây khi còn bé, nhà nghèo nên chú toàn ngủ cái này, mùa hè nằm lên mát lắm."
Trước đây, ông đều tự mình đan chiếu.
Bạch Tông Ân chưa từng thấy qua, nhưng nghe nói rằng có thể khiến cho thiếu niên ngủ ngon giấc là anh lập tức nói: "Có thể thử xem sao ạ."
"Để chú lên mạng tra xem, bây giờ bên ngoài người ta ít bán lắm." Chú Quyền lập tức lên mạng tìm kiếm, quả nhiên trên mạng có bán, ông nhanh chóng chọn một nơi có nhiều đánh giá tốt nhất rồi chốt đơn.
Chồng chồng hai người ăn xong bữa sáng, thời tiết sáng sớm rất tốt, mặt trời không gay gắt lắm nên hai người đi dạo dọc theo bóng râm trong sân nhà, chưa tới tám giờ đã quay trở về. Về nhà rồi Tề Trừng lại ngủ thêm một chút. Đợi đến chín giờ là ông Lâm tới châm cứu, ai đó không cần người gọi đã bật dậy ngay tức khắc.
Bác sĩ Lâm liếc mắt nhìn cái bụng kia, rồi lại nhìn đến gương mặt của thiếu niên, mặt đã tròn lên không ít nhưng tay chân vẫn rất mảnh khảnh, thịt toàn dồn hết vào chỗ cần nuôi cả rồi.
Một số gia đình có người mang thai, người mẹ được cho ăn uống quá tốt, khiến cơ thể bị béo lên, mà đứa nhỏ lại không lớn được bao nhiêu, đều là tự mình lớn lên. Như vậy rất không tốt, thậm chí còn gây ra bệnh huyết áp cao và tăng đường huyết.
Thế nên có thể thấy người nhà này đã chăm sóc đứa nhỏ rất tốt.
"Mới vào tháng sáu, cậu sẽ có một mùa hè khó khăn với cái nhiệt độ nóng như thế này, ăn uống cũng không ra làm sao." Bác sĩ Lâm nói.
Bạch Tông Ân lập tức nói: "Ông Lâm có biện pháp gì không? Gần đây Trừng Trừng ăn uống không được, trước đây em ấy thích ăn thịt, nhưng bay giờ có thịt là không muốn đụng vào nữa, đồ chay cũng không có khẩu vị."
Bác sĩ Lâm liếc nhìn Bạch Tông Ân. Người này lúc nào cũng lạnh nhạt không thích nói chuyện, nhìn qua là biết đây là một người có dã tâm thâm trầm, ấy thế mà mỗi lần người yêu Tề Trừng của người này có vấn đề là lại lập tức nói nhiều hơn, lại còn che chở cho đối phương.
"Lát nữa tôi sẽ cho các cậu một đơn thuốc bổ. Yên tâm rằng đều là đồ ăn cả, phối hợp với bữa ăn hằng ngày là được." Bác sĩ Lâm nói.
Bạch Tông Ân nghiêm túc nói cám ơn.
Tề Trừng đương nhiên là chồng chồng một lòng, nói cám ơn xong lại đi tiễn ông Lâm, ông Lâm nói: "Không cần nhóc mặt tròn này tiễn đâu, trở về đi thôi."
Mặt tròn...
Mặt!!! Tròn!!!
Tề Trừng gâu một tiếng quay đầu nhìn ông xã. Bạch Tông Ân bị vẻ mặt này của thiếu niên chọc cười, anh nhịn lại, biết rõ mà còn cố tình hỏi: "Làm sao vậy Trừng Trừng?"
"Ông xã, mặt em bây giờ đã biến thành mặt tròn rồi sao?!! Lúc trước em còn có cằm nhọn nhỏ á!!!"
Dựa vào mặt để ăn cơm - Tề Trừng Trừng cuống lên, nhấn mạnh thêm lần nữa, cậu thật sự có cằm nhọn của người đẹp đó.
Bạch Tông Ân: "Anh xem một chút."
Tề Trừng đến gần cho ông xã xem: "Anh phải xem tỉ mỉ vào nha."
"Được rồi." Bạch Tông Ân cưng chiều đáp ứng, thật sự quan sát tỉ mỉ rồi nói: "Trừng Trừng còn đẹp hơn trước kia nhiều."
Trước đây, thiếu niên gầy đến trơ cả xương, bây giờ đã đầy đặn hơn, sờ lên còn mang lại cảm giác như kẹo bông vậy.
"Có thật không?" Tề Trừng ngờ vực. "Em đi nhìn gương xem."
Bạch Tông Ân đi theo ở phía sau, thấy thiếu niên cẩn thận nhìn bản thân trong gương rồi nói: "Đúng là đẹp hơn trước đây rồi này, da thì trắng, sắc mặt cũng tốt, tuy là cằm có hơi tròn chút chút, nhưng mà rất đáng yêu."
"Em đúng là đẹp hơn trước thật rồi."
Bạch Tông Ân bật cười, nói: "Với trình độ hiện tại của Trừng Trừng, có thể ăn cơm mềm suốt cả hai đời đấy."
Kiếp sau, anh muốn ở cùng một chỗ với thiếu niên.
"Ôi chao, cũng không tới mức đó đâu mà." Cún nhỏ khiêm tốn vung vung tay, nói xong mới phản ứng được lời ông xã là có ý gì, cậu lập tức cao hứng nói: "Đúng đúng đúng! Ông xã, kiếp sau em cũng muốn ăn bám anh!"
Đây chính là chuyện hạnh phúc nhất trần đời luôn đó.
Bạch Tông Ân nói: "Được."
Những thứ bác sĩ Lâm kê đều là nguyên liệu nấu ăn thông thường, nhưng khi kết hợp chúng lại rồi ăn theo trình tự thì đúng là khẩu vị của Tề Trừng có khá hơn được một chút. Hơn nữa, chiếu cói mà chú Quyền đặt cũng đã giao đến rồi.
"Bây giờ người ta làm cái này tốt thật đấy, trước đây chú mà tự đan là bên rìa lúc nào cũng sẽ có gai cỏ xuất hiện. Con nhìn xem nó hoàn hảo chưa này." Chú Quyền cũng kìm lòng không đặng mà đặt cho mình một cái.
Chiếu sau khi được dì Trịnh lau chùi khử trùng thì đã được dọn lên trên lầu.
Tề Trừng đưa tay lên sờ một chút, cũng không lạnh là bao, nhưng dùng nó để ngủ vào buổi tối thì đúng là thoải mái hơn trước nhiều, hơn nữa cậu cũng đã đổi sang mặc đầm ngủ, đầm ngủ rộng thùng thình, là kiểu áo ba lỗ đơn giản, lại còn là màu hồng nhạt.
Bởi vì đầm được mua theo kiểu chuyên dụng dành cho phụ nữ có thai. Chất liệu là bông tinh khiết, dưới chân váy còn có một lớp ren mềm mại. Tề Trừng có hơi xấu hổ, sau khi mặc xong lại không còn xấu hổ nữa, bởi vì quá thoải mái luôn rồi!
"Ông xã, em quyết định sẽ mặc đồ con gái luôn." Tề Trừng xách đầm lên chạy thịch thịch tới chỗ ông xã nói cho anh biết mình vừa đưa ra một quyết định trọng đại: "Nếu đội thêm nón che nắng nữa thì khi chúng ta đi trung tâm thương mại sẽ không sợ bị hiểu lầm rồi!"
Một mặt đắc ý "anh mau mau khen em thông minh đi".
Bạch Tông Ân biết thiếu niên ở nhà quá lâu nên muốn đi ra ngoài chơi lắm rồi, thế là anh nói: "Được. Trừng Trừng rất thông minh."
Đêm nay, Tề Trừng ngủ cực kỳ ngon, tuy rằng vẫn còn đi vệ sinh giữa đêm nhưng cũng không còn bị nóng như vậy nữa. Cậu tự mình đứng dậy rồi đến nhà vệ sinh cùng ông xã, rửa mặt xong rồi lại trở về giường. Nhưng mà Tề Trừng lúc này lại bắt đầu lén lút dùng chân chạm chạm ông xã.
Trước kia vì nóng quá nên không có tinh thần làm chuyện gì, hiện tại mặc váy rồi, không còn nóng kinh khủng như trước nữa, nhưng bù lại lại xuất hiện một loại cảm giác kỳ dị...
...
Kết thúc xong, cả người Tề Trừng đều mềm nhũn. Bạch Tông Ân hôn lên môi thiếu niên, đang muốn đi rửa tay thì nghe cậu mềm mại nói: "Ông xã, phía sau của em cũng..."
Bạch Tông Ân nhìn sang.
Dưới ánh sáng màu cam ấm áp, hai má thiếu niên dần trở nên đỏ bừng, vô cùng thẹn thùng. Bị ánh mắt của anh nhìn, cậu xấu hổ kéo chăn che nửa khuôn mặt mình lại, để lộ mỗi một đôi mắt ướt át hàm chứa ý xuân, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Em nói thật đó."
Ui ui ui ui ui.
Có phải là hỏng hóc chỗ nào mất rồi không?
Thật ra ông xã sờ sờ phía trước cũng rất thoải mái, nhưng mà thời gian lại ngắn quá đi...
Ớ, không phải.
Cậu không phải ysl đâu á!
Tề Trừng Trừng đỏ mặt, từ từ chôn cả người vào trong chăn. Bạch Tông Ân cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng đi ra nào, cẩn thận ngạt."
"Em đang ngại lắm!" Bên trong chăn phát ra một tiếng làm nũng rầu rĩ.
Bạch Tông Ân rút khăn giấy ướt lau tay, một lần nữa nằm trở lại, ôm lấy bảo bối đang thẹn thùng vào trong ngực rồi hôn một cái.
Rầm rì làm nũng. Tề Trừng dựa vào ông xã...
Một lát sau.
Bạch Tông Ân làm ướt khăn bằng nước nóng rồi lau sạch sẽ cho thiếu niên, tiếp đó lại thay quần áo sạch cho cậu. Tề Trừng có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cố mở mắt, ngoan cường không đi ngủ trước mà chờ ông xã. Bạch Tông Ân thấy vậy thì lại gần khom lưng, nhẹ nhàng hôn cậu một cái rồi nói: "Trừng Trừng, ngủ đi."
Lại nghe thấy thiếu niên lầm bầm: "Đầm ngủ đúng là thuận tiện thật..."
... (Truyện chỉ được đăng duy nhất trên W.A.TT.PA.D cmj_jinju, những nơi khác ngoài W.ATT.PA.D đều là ăn cắp và bị cắt nhiều đoạn, chưa chỉnh sửa, vui lòng quay lại WA.TT.PA.D để đọc bản đầy đủ, chincamon.)
Cuối tháng sáu, học sinh bắt đầu nghỉ hè, Tưởng Chấp và Lộ Dương cùng chạy tới. Tề Trừng sau khi biết tin thì vui vẻ vô cùng!!!
Tài xế trong nhà đã đi đón người từ sáng sớm, chú Quyền nói: "Trưa nay chúng ta ăn lẩu nhé mấy đứa? Náo nhiệt một chút."
Tề Trừng càng vui vẻ hơn nữa, thật ra bình thường bọn họ cũng hay ăn lẩu, tần suất khoảng chừng hai tuần một lần, chỉ là thời tiết gần đây có hơi nóng, trước đó Tề Trừng còn cảm thấy rất nóng, chú Quyền sợ cậu bị nóng trong người nên vẫn luôn không làm. . truyện tiên hiệp hay
Nhưng gần đây có chiếu cói, còn có ông Lâm cho ăn đồ bổ, điều giải một chút nên hiện tại ăn một bữa giải thèm cũng không thành vấn đề.
Tề Trừng mong đợi lắm luôn.
Hơn mười giờ, Tiểu Chính Thái đến chơi, thằng bé nghiêng đầu nói: "Hôm nay trông anh vui vẻ quá."
"Vì bạn của anh và em trai của anh sắp tới rồi đó." Tề Trừng nói với Tiểu Chính Thái.
"Anh có bạn sao..."
Tề Trừng nghe ra bạn học nhỏ cảm thấy mất mát, thế là cậu nói: "Em cũng là bạn của anh, sau này em đi học rồi còn có thể làm quen thêm thật nhiều bạn nữa."
"Em còn lâu mới thay lòng nhiều như vậy, kết nhiều bạn đến thế." Tiểu Chính Thái không tin.
Đứa nhỏ cảm thấy bạn bè chỉ nên chơi một cặp, thế nên cậu chỉ có thể chơi với tớ mà thôi.
Tề Trừng: "Vậy nếu những bạn nhỏ khác muốn chơi với em thì phải làm sao đây? Em định từ chối các cậu ấy sao? Mấy cậu ấy không có bạn bè, muốn làm quen với em, nếu em từ chối họ thì họ sẽ buồn đó."
Tô Chính Thái bị vấn đề này làm khó, cậu nhóc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Thế thì sau này, nếu em làm quen bạn mới thì em sẽ hỏi anh một chút, anh không tức giận thì em sẽ chơi với người ta."
"Anh không tức giận đâu."
"Em làm quen được thêm nhiều bạn tốt, anh phải vui mừng thay em mới đúng đó." Tề Trừng xoa xoa đầu bạn nhỏ.
Rốt cuộc cậu cũng biết tại sao ông xã lại thích xoa đầu cậu rồi!!!
Chưa nói đến mái tóc xù xù xoa đã tay, cái chuyện sờ đầu này còn mang lại cảm giác người lớn nữa.
Tề Trừng lại tiếp tục sờ sờ tóc Tiểu Chính Thái..
Mười một giờ, tài xế Tưởng Chấp và Lộ Dương đến nơi, vừa vặn đến đúng giờ ăn trưa. Vừa trông ra đã thấy Tưởng Chấp khoác theo một cái ba lô, còn Lộ Dương thì ôm một cái vali lớn và đeo một cái ba lô to sụ, trông không giống phong cách lạnh lùng boy của Lộ Dương một chút nào.
Tề Trừng: "Em mang cái gì mà nhiều thế?"
"... Cũng không nhiều lắm mà." Lộ Dương nói.
???
Như này mà còn không nhiều.
Lộ Dương lấy ba lô xuống rồi kéo dây kéo ra, Tề Trừng phát hiện bên trong đều là đồ ăn vặt mà cậu thích, lại còn có cả một hộp dưa muối lớn và thịt bò hầm.
"Em đến cái quán kia luôn sao?!" Tề Trừng vui vẻ nói.
Chính là quán ăn mà bọn họ đã ăn trên đường đi đến suối nước nóng kia. Lộ Dương chưa từng đi đến đó, nhưng nghe Tề Trừng nói đến lại lập tức tìm được.
"Đồ ăn vặt thì em có hỏi qua hướng dẫn rồi, họ nói rằng có thể ăn. Còn dưa muối này thì không nên ăn nhiều." Lộ Dương nói.
Tề Trừng không nhịn được mà tiến lên muốn ôm lấy tên nhóc thúi này, kết quả Lộ Dương lại lùi về sau, có chút sợ sệt nói: "Anh đừng tới đây, cẩn thận bụng!"
"Không sao đâu mà. Em có muốn sờ một chút không?" Tề Trừng cúi đầu nói với bụng bụng: "Chú nhỏ của con mang nhiều đồ ăn tới lắm nè."
Lộ Dương: "Có thể sao?"
"Có thể." Tề Trừng gật đầu.
Tưởng Chấp: "Anh dâu, tôi cũng muốn sờ."
... Tề Trừng liếc nhìn Husky, một mặt "cậu có mang cái gì theo à".
Tưởng Chấp: "... Tôi mang theo một trái tim bé nhỏ giành cho anh trai và cậu nè."
Thèm vào.
Nhưng ai bảo Tề Trừng lại là một người anh dâu "bụng bự" chứ.
"Đến đây đi."
Lộ Dương và Tưởng Chấp đi rửa sạch tay, Lộ Dương còn đang không dám bắt đầu trước tiên thì Tưởng Chấp đã một mặt Husky cười khà khà, nhẹ nhàng cách lớp quần áo mà đụng vào.
Tề Trừng:???
"Cậu có đang chạm vào không vậy?" Còn không bằng gãi ngứa cho cậu nữa, chạm xuống áo của cậu nhẹ đến mức đó luôn đấy.
Tưởng Chấp cũng đang căng thẳng lắm luôn đây, sau khi bị anh dâu trêu ghẹo một phen thì lần này mới lại đưa tay ra nhẹ nhàng chạm xuống. Sau đó, hắn lại một mặt kinh ngạc đến ngây người, quay đầu nói với Lộ Dương: "Nó đang động kìa!"
"Có thật không?" Lộ Dương rất hồi hộp, y vội vàng lau lau bàn tay vào quần áo.
Trên mặt Tưởng Chấp vẫn một vẻ khiếp sợ vô cùng, tay cũng không dám đụng vào nữa.
Tề Trừng nở nụ cười, bảo Lộ Dương sờ sở đi.
Lộ Dương đã từng thấy mẹ kế của mình khi bụng to rồi, lúc nào bà ta cũng nóng nảy, cả ngày đều mắng y như đòi nợ, hệt như là con ghẻ, sẽ vặn tai của y rồi đạp đổ chén cơm của y, sẽ nhốt y, phạt y đứng ở ngoài cửa vào mùa đông.
Cho nên, kể từ khi còn nhỏ là Lộ Dương đã biết một đạo lý, già yếu bệnh tàn mang thai, không nhất định phải giúp làm gì.
Bây giờ y đối mặt với ngốc bạch ngọt, bụng cậu nhô lên, trông vừa xa lạ lại quen thuộc, nhưng vẫn là ngốc bạch ngọt mà thôi. Lộ Dương bắt đầu đưa tay lên sờ một chút, đúng là đang động thật.
Thời khắc này, Lộ Dương đã thật sự cảm nhận được sự thần kỳ của sinh mệnh.
"Có phải là đang động không?" Tưởng Chấp hỏi.
Lộ Dương gật đầu một cái. Hai người đều không dám chạm thêm nữa, như là sợ sẽ chạm hỏng vậy.
Đã lâu không gặp nên chuyện cần nói cũng có rất nhiều, mọi người cùng tán gẫu về những chuyện gần đây, tình cảm của Tưởng Chấp và Úc Thanh Thời cũng đang từ từ ấm lên trong quá trình sống chung... là tình cảm giữa bạn ở chung. Gần đây Úc Thanh Thời có nhận một bộ phim mới, lần này y diễn nam phụ. Nghe Tưởng Chấp nhắc tới tên bộ phim, Tề Trừng không có bất kỳ ấn tượng gì, nhưng cậu nghĩ mình cũng chưa từng nghe đông nghiệp nhắc qua nó, hoặc có lẽ đồng nghiệp kể sót bộ này rồi. Đến lượt Lộ Dương thì y nói mình đã trở thành người mẫu Hán phục, lần này tới Ma Đô thăm Tề Trừng thì cũng thuận tiện nhận một buổi triển lãm Hán phục có quay phim ở Ma Đô luôn.
Cuối cùng còn mất tự nhiên phán thêm một câu: Kiếm được nhiều hơn ở quán bar.
Bảo sao...
Dưa muối và thịt bò hầm không rẻ, Tề Trừng đang định hỏi, nhưng lại nghĩ bây giờ đang có nhiều người, chắc Lộ Dương sẽ lúng túng nên cậu cũng không đề cập đến giá tiền nữa.
Đây là tấm lòng của Lộ Dương
Tề Trừng vui vẻ thay Lộ Dương, muốn xem mấy bức ảnh của người mẫu Tiểu Lộ. Lộ Dương ngại gần chết nhưng cuối cùng vẫn nói ra tên của cửa hàng Hán phục. Tề Trừng lấy điện thoại mở lên xem, cửa tiệm này cũng khá nổi trên Weibo, có hơn mười vạn fans, tháng năm này cũng đăng rất nhiều hình, bình luận bên dưới đều là khen anh trai nhỏ này thật đẹp trai, rất đặc biệt, cho xin Weibo...
"Ăn cơm thôi nào." Chú Quyền gọi mọi người đến ăn cơm.
Lẩu được nấu bằng nồi uyên ương, một bên tê cay, một bên canh xương. Chú Quyền cầm dưa muối mà Lộ Dương mang đến bỏ vào tủ lạnh, đợi qua mấy ngày nữa sẽ làm mì dưa muối, Tiểu Trừng rất thích ăn cái này.
"Anh, em vừa mới sờ bụng của anh dâu, em bé còn động đậy nữa đó." Tưởng Chấp lập tức tới báo cáo cho anh mình.
Bạch Tông Ân đang nắm lấy tay vịn xe lăn nghe vậy thì chợt dừng lại: "Cậu vừa làm cái gì?"
"Em sờ sờ..." Tưởng Husky bỗng cảm nhận được nguy hiểm tới gần, nhanh chóng nói lại: "Lộ Dương cũng sờ nữa."
Lộ Dương:...
Tề Trừng cười ha ha, nói với ông xã: "Anh đừng dọa hai người họ mà, mau tới ăn cơm nè."
Sắc mặt Bạch Tông Ân lập tức dịu lại, đi qua nắm lấy tay thiếu niên rồi nói: "Anh không dọa. Hôm nay, cục cưng của chúng ta động lợi hại lắm sao?"
"Đúng vậy, chắc là vui vì được gặp hai chú nhỏ đó." Tề Trừng vẫn luôn rất mơ hồ với mấy cái xưng hô thân thích này, cái gì mà cậu rồi chú, bác, tỉ mỉ suy nghĩ thì cũng có thể hiểu được, nhưng bây giờ đang chờ ăn lẩu nên cậu cao hứng lắm luôn, cứ xưng hô giống nhau hết đi.
Bạch Tông Ân cũng không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, thay thiếu niên đổ sữa bò ra.
"Ăn cơm đi."
Tưởng Chấp nhỏ giọng lầm bầm với Lộ Dương: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng anh tôi muốn đánh tôi đấy."
"..." Lộ Dương liếc mắt nhìn đại thiếu gia nhà họ Tưởng nọ.
Tưởng đại thiếu: "Ha ha ăn thịt, ăn thịt đi."
Đã lâu rồi Tề Trừng không ăn lẩu, hai mắt cậu sáng lấp lánh nhìn chằm chằm bên ngăn lẩu tê cay. Bạch Tông Ân liền nhúng thịt đặt vào trong chén của thiếu niên
"Ăn đi."
Ui ui ui tê cay!!!
Tề Trừng sướng đến phát rồ rồi, a một miếng rõ to. Bạch Tông Ân lại nhúng thịt giúp thiếu niên, múc nước dùng cho cậu.
Tưởng Chấp tò mò nói: "Mang thai thì không được ăn lẩu sao?" Vậy thì đáng thương quá đi.
"Thời tiết nóng, nhiệt độ cơ thể Tiểu Trừng cao nên gần đây không có khẩu vị, sợ nóng trong người nên ăn cay cũng không dám..." Chú Quyền nói một câu.
Tưởng Chấp và Lộ Dương nghe xong thì đều cùng cảm thấy thì ra mang thai vất vả như vậy, hai người lại càng bội phục anh dâu/ ngốc bạch ngọt hơn nữa. Lộ Dương lại nghĩ đến mẹ kế, bụng thì to nhưng ngày nào cũng phải tắm rửa nấu cơm hầu hạ tên đàn ông kia...
Sau đó lại dùng bạo lực lên người y, tuy rằng vẫn không có cách nào tha thứ cho đối phương, nhưng đoạn ký ức đó cũng không còn mang nỗi hận sâu sắc như trước nữa.
Có hận thì cũng nên hận tên đàn ông kia.
Ăn cơm trưa xong, Tề Trừng lập tức cảm thấy mệt mỏi: "Phòng khách được dọn xong rồi á, Lộ Dương, em đừng khách khí nha. Muốn đi triển lãm Hán phục thì nói với tài xế ấy." Sau đó ngáp một cái thật to.
"Biết rồi, anh đi ngủ đi." Lộ Dương nói.
Tề Trừng Trừng vừa ngáp một cái dài xong nên hai mắt ánh nước, nghe Lộ Dương nói vậy thì ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: "Có phải em ghét bỏ anh đúng không?"
Lộ Dương:???
Tưởng Chấp đã đứng dính vào trong tường luôn rồi, sao tính tình anh dâu lại thay đổi nhanh hệt như chong chóng tre nè nobita luôn vậy.
Bạch Tông Ân bật cười, anh đè lại khóe môi, dỗ dành thiếu niên: "Đương nhiên là không phải ghét bỏ Trừng Trừng rồi. Trừng Trừng ngoan, đi ngủ nào, Lộ Dương và Tiểu Chấp cũng phải đi ngủ trưa nữa."
"Đúng đúng đúng, ngủ một lát đi anh dâu."
Lộ Dương cũng gật gật đầu.
Thế là Tề Trừng bị ông xã nắm tay dắt về phòng.
Còn lại Tưởng Chấp và Lộ Dương đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Tưởng Chấp lên tiếng nói: "Nghe bảo tâm trạng của người mang thai đa dạng lắm, giờ mới biết đó là thật..."
May là anh Thanh Thời sẽ không!
Lộ Dương dựa vào tường suy nghĩ một chút, đúng là kết hôn không tốt chút nào.
Lầu hai có hai phòng cho khách, dì Trịnh đã sớm dọn dẹp xong xuôi, Tưởng Chấp và Lộ Dương xách hành lý trở về phòng của mình. Phòng ở đây rộng rãi sáng sủa, Lộ Dương ngã xuống chiếc giường mềm mại, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Y mơ thấy bản thân đã kết hôn, có vợ, một ngày kia bụng của vợ y bỗng to lên, đối phương cứ lẩm bẩm bên tai y, giống hệt như mẹ kế nóng nảy, cứ lải nhải lải nhải bảo y là con ghẻ, nói nhiều đến mức Lộ Dương không thở nổi, liên tục lắc đầu nói mình không kết hôn không kết hôn.
Rồi người vợ bụng to bỗng biến mất.
Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó y lại đột nhiên phát hiện bụng mình lớn lên.
Thế là Lộ Dương lập tức bị dọa cho tỉnh, tỉnh dậy thì cả người đều là mồ hôi, sau khi đi rửa mặt một phen, y phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, đó chỉ là giấc mơ mà thôi.
Nhưng giấc mơ này khủng khiếp thật.
...
Lộ Dương và Tưởng Chấp tới đây thú vị hơn nhiều, nhất là Tưởng Chấp. Buổi chiều, Tô Chính Thái tới chơi, vốn dĩ cậu nhóc nghe thấy Tề Trừng có bạn khác rồi thì có chút mất mát, kết quả, sau khi bị Tưởng Chấp dụ dỗ một hồi thì cậu nhóc đã lập tức hóa thành cái đuôi nhỏ điên cuồng.
Qua hai ngày, Tưởng Chấp mua một chiếc xe carding, sáng nào cũng lấy ra rồi chậm rãi đẩy một vòng quanh sân cỏ, Tiểu Chính Thái đã trở thành đàn em của Tưởng Chấp, cũng vì vậy nên Tề Trừng Trừng có chút ghen tuông.
Cậu quay đầu nhào vào lòng ông xã, báo cáo với anh: "Bây giờ Tiểu Chính Thái qua đây chơi cũng không tìm em chơi nữa rồi! Lúc trước em dẫn nó chơi trò chơi là nó đã lập tức sùng bái, bây giờ đã thay đổi cả rồi!"
Ui ui ui ui ui.
Bạch Tông Ân xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, nhớ lần trước cậu còn nói với Tô Chính Thái rằng "em kết được nhiều bạn mới thì anh sẽ vui vẻ thay em", thế mà giờ chưa được hai ngày, bạn nhỏ nhà mình đã chịu chua xót trước người ta rồi.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Anh bảo người đánh Husky một trận được không?"
Tề Trừng Trừng chui ra từ ngực ông xã, hừ hừ một chút rồi nói: "Đánh một trận cũng không được. Nếu có số điện thoại của Úc Thanh Thời thì tốt rồi, em sẽ để cho anh trai nam thần của Husky biết cậu ta trẻ con bao nhiêu!"
Cái đồ cướp bạn bè!
Còn không chơi chung với cậu!
Cho Husky đau chít lòng heo luôn!
"..." Bạch Tông Ân bật cười ôm lấy thiếu niên, hôn hôn cục cưng trong ngực, giọng nói mang theo ý cười: "Hôn lễ lần trước anh có lưu số của Úc tiên sinh, em có thể thêm Wechat của người ta."
Hai mắt Tề Trừng xèo một cái sáng lên.
Chồng chồng hai người kẻ tung người hứng. Tề Trừng dùng số điện thoại của Úc Thanh Thời tìm được Wechat của đối phương, cậu gửi một tin nhắn đi: [ Tui là anh dâu của Tưởng Husky, đến cáo trạng với anh đây!]
Bạch Tông Ân nhìn tin nhắn, không nhịn được lại hôn một cái lên má thiếu niên.
Trừng Trừng ngốc nghếch của anh.
Danh Sách Chương: