Bạch Tông Ân đã tỉnh từ lâu.
Lúc nào từ bệnh viện trở về anh cũng ngủ rất nông, huống chi còn có thiếu niên đang ở bên cạnh giường của mình. Sau khi cậu tắm xong thì trên người mang theo mùi hương nhàn nhạt, rất ngọt ngào, lúc ngủ còn vươn mình, gò má bị đè xuống lộ ra cái má đầy thịt, nhìn qua giống như cậu bạn nhỏ hơi ấu trĩ.
Hơn nữa cậu vốn dĩ cũng rất ngây thơ.
Độ tồn tại của người bên cạnh quá mạnh mẽ.
Tóc xoăn trên đầu cậu rối bù, hô hấp nhẹ nhàng cùng với mùi hương sữa tắm xâm chiếm hết cả căn phòng, làm cho Bạch Tông Ân thôi không nhớ lại ký ức ở bệnh viện nữa, chỉ còn dư lại trong đêm đen, anh quay đầu ngắm nhìn thiếu niên.
Sột soạt sột soạt.
Xoay người.
Đè lên hai má.
Lấy cánh tay từ ổ chăn ra.
Nhấc một chân lên cuốn lấy cái chăn ở dưới người.
Lại còn lẩm bẩm gì đó mà sưng mặt phồng hết cả má lên.
Trong phòng có lò sưởi ấm áp, cộng thêm thảm len và chăn, hai má nhất định sẽ nóng đến đỏ bừng bừng.
Có lẽ hai bên tai cũng sẽ bị nhuộm thành một mảnh hồng hào.
Bạch Tông Ân không chăm chú nhìn thiếu niên nữa, trong bóng tối, dù chỉ một chút âm thanh bé nhỏ cũng sẽ được phóng đại, hình ảnh phác họa trong đầu càng thêm nhiễu loạn lòng người. Anh tự phóng túng tư duy của mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
'Thích ông xã nhất.'
Thích ông xã.
Thích Bạch Tông Ân.
Có thứ gì đó đang đập phá đi tầng tầng lớp băng trong anh. Mỗi khi như vậy, Bạch Tông Ân đều nghĩ, thiếu niên thích ông xã, cũng yêu thích chú Quyền, thích máy chơi game, hoạt hình, gà rán...
Thiếu niên yêu thích rất nhiều thứ.
Thiếu niên cũng không phải chỉ thích một mình anh.
Anh sẽ chăm lo cho cậu để cậu trải qua mỗi ngày đều thật tốt đẹp, chờ đến khi anh chết đi, thiếu niên cũng không cần phải lo cơm ăn áo mặc, giàu có sinh sống đến cuối đời
Cùng với hiện tại không khác nhau gì cả, thậm chí sẽ càng giàu có hơn nữa.
Cha mẹ cậu keo kiệt không cho tài sản, nhưng Bạch Tông Ân sẽ cho, cho càng nhiều càng nhiều.
Từng tấc băng trong lòng lại như được bao trùm trở lại, giống như chưa từng phát sinh sự việc gì
"Không, không muốn..."
"Không muốn ông xã ăn..."
Bạch Tông Ân mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang, thiếu niên đang gặp phải ác mộng nên nói mớ. Anh nhận ra, sau khi từ bệnh viện trở về cậu đã khóc một trận lớn, khóc xong thì trông có vẻ như rất tốt nhưng thật ra vẫn bị dọa cho sợ.
Chăn được vén ra, bên giường bỗng lún xuống.
Thiếu niên tới đây.
Bạch Tông Ân do dự một chút, nhắm mắt lại.
Thiếu niên cách anh rất gần, chóp mũi đều là mùi hương của cậu.
Rất ngọt ngào, giống như đồ ăn có vị ngọt vậy, không ngọt gắt mà thanh thanh mát mát.
"... Thật đẹp trai."
Nhịp tim Bạch Tông Ân đập nhanh hơn, ẩn giấu trong chăn.
Thiếu niên cách anh càng lúc càng gần, làm anh có cảm giác một cái gì đó đang gõ tùng tùng tùng lên toàn bộ tầng băng trong lòng.
Đụng chạm rồi...
Hơi thở thiếu niên rất mềm mại.
Tầng băng nháy mắt bị phá tan, tình cảm bị cất giấu ngột ngạt bây giờ liền mãnh liệt trào ra.
Không còn cách nào che giấu được nữa.
Tề Trừng lén lút hôn ông xã xong thì đầu liền oanh oanh muốn nổ tung. Cún con có tật giật mình căn bản không chú ý đến hàng mi của ông xã mới vừa động nhẹ, cậu chống hai tay hai bên để phòng ngừa đè lên người anh.
Nhưng bây giờ cánh tay đều nhũn cả ra rồi.
Làm sao bây giờ?
Không ngờ cậu lại hôn trộm ông xã.
Bất quá, ông xã cũng đang ngủ, sẽ không biết được.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, xincamon các tình iu!!!)
Tề Trừng đỏ mặt lên, đầu ngất ngây ngất ngây, trong mắt cún con đều là vẻ đẹp siêu ngầu của ông xã, còn, còn cả môi nữa.
Chờ đến khi cậu phản ứng lại thì đã hôn thêm một cái rồi.
Lần này thì giống y hệt như chó con, liếm nhẹ một cái.
Lặng lẽ rời đi.
Bạch Tông Ân mở mắt ra.
Ầm!
Cánh tay cún con triệt để mềm nhũn, bản năng muốn lui lại, thế nhưng hai chân cũng nhũn cả ra, làm cả người đều ngã xuống thảm len, lung ta lung tung, lông tóc trên đầu cũng dựng hết lên.
"Ông, ông xã?" (」゜ロ゜)」
Tề Trừng mặt đỏ chót, máu dồn hết lên, lắp ba lắp bắp.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Sao tự nhiên ông xã lại tỉnh lại rồi?
Cậu, cậu vừa nãy đã làm gì vậy!!!
Hôn, hôn ông xã!!!
Lại còn liếm...
Ui ui ui cậu đúng là một tên hạ lưu vô liêm sỉ, đã nói là sẽ cẩn thận chăm sóc ông xã, thế mà nhân lúc bệnh nhân ngủ, cậu lại làm ra chuyện như vậy!!!
Bạch Tông Ân ngồi trên giường nhẹ đụng tay vào môi, lại nghĩ đến đồ ngốc nào đó còn đang hoang mang hoảng loạn, mở miệng nói: "Em ồn ào cái gì."
Nói rồi anh mới phát hiện giọng mình có hơi khàn.
"Xin, xin -- "
"Tôi khát." Bạch Tông Ân đánh gãy lời xin lỗi của thiếu niên.
Cũng không mở đèn.
Để cho người gan mập đang hoang mang nào đó còn có chút thể diện.
"A?"
Ông, ông xã không biết sao?
Đúng, đúng nha, cậu mới vừa hôn xong, rời đi rồi ông xã mới mở mắt ra.
Trộm cún con thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy mình thật quá là vô liêm sỉ.
Ôi trời ôi trời ôi trời.
Làm sao bây giờ. ( ≧Д≦)
"Giúp tôi rót cốc nước." Bạch Tông Ân âm thanh đã khôi phục như cũ, nghe giống như thường ngày, rất lạnh nhạt.
Cún con dưới giường cũng chậm rãi yên ổn lại, nhưng mặt lại đỏ đến không thể đỏ hơn.
"Há, được được."
Tề Trừng từ thảm bò dậy, bởi vì mới vừa làm chuyện xấu, chân vẫn còn mềm nhũn, lại bị thêm chăn ngáng đường nên bị vấp cho ngã chổng vó, sau lại gập ghềnh trắc trở bò dậy lần nữa, cuống quít giải thích: "Không có chuyện gì, trời quá tối, em không nhìn thấy nên té ngã. Không, không phải do run chân."
A a a a a mình đang nói cái gì vậy chứ!!!
Tại sao lại nói run chân!
Khóe môi Bạch Tông Ân cong lên.
"Ừm."
Anh mở đèn lên.
Thiếu niên dùng vận tốc ánh sáng đứng dậy, cậu mặc áo ngủ rộng lớn, đến dép cũng không kịp mang, lạch bạch chạy trối chết ra ngoài.
Bạch Tông Ân không che giấu được ý cười nữa.
... Tên ngu ngốc này.
Cún con chạy một hơi xuống dưới phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra hai viên đá chườm lên hai bên má trái má phải của mình.
A a a a a rốt cuộc cậu đã làm gì vậy chứ.
Có ánh sáng.
Có đá lạnh.
Đầu óc cũng vì thế mà thanh tỉnh.
Nhớ lại toàn bộ việc mình đã làm, cậu chỉ muốn go die ngay và luôn.
Ôi trời ôi trời.
Cún con gào khóc trong lòng, không thể go die, Càn Phạn nhân không thể bỏ việc.
Tề Trừng dùng nước lạnh rửa lại mặt.
Từ nhỏ đến lớn, đây là đầu tiên cậu làm như vậy.
Cũng là lần thứ nhất vừa mới động lòng một tí, liền, liền hôn tới.
Tề Trừng tắt nước, vẫn đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bà lầm bầm: "Mình, mình giống như thích ông xã mất rồi." A a a a bưng chén nước lên, ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch.
Vẫn miệng đắng lưỡi khô.
Cậu lại rót cho ông xã ly nước khác.
Ai, cái ly này cậu mới vừa dùng qua rồi. Tề Trừng không thể khống chế đầu óc, cậu lại nghĩ đến cảnh vừa hôn hôn ông xã xong, rồi cúi xuống nhìn cái ly cậu đã dùng qua, mặt lại đỏ lần thứ hai, ừng ực ừng ực uống hết ly nữa.
Bắt đầu rửa ly.
Tỉnh táo một chút.
Lần đầu tiên cậu thích mội người.
Bình tĩnh không nổi.
Cún con nghẹn ngào khóc khóc.
Nửa tiếng sau, Tề Trừng sau khi uống hai ly nước, lấy đá chườm mặt, vốc nước lạnh cho tỉnh táo thì cuối cùng cũng khôi phục như bình thường, cẩn thận bưng ly nước lên lầu.
Cùng tay cùng chân.
Cún con bí mật tự cổ vũ bản thân.
Rất tốt, bình tĩnh lại nào!
Tí nữa sẽ thăm dò ý tứ của ông xã xem sao!
Ui ui ui mong ông xã đừng có coi cậu là tên háo sắc. 。:゚(;´∩';)゚:。
...
Gõ cửa.
"Vào đi."
Tề Trừng cẩn thận từng li từng tí đi vào, phát hiện tóc của ông xã bị ướt, nhất thời lực chú ý liền bị dời đi, "Ông xã, anh mới đi rửa mặt hả?"
"Ừm." Bạch Tông Ân nhận ly nước, "Hơi nóng."
"Vậy em mở cửa sổ hóng mát một chút." Tề Trừng cộp cộp đi mở cửa sổ.
Cậu cũng cảm thấy nóng quá luôn.
Bạch Tông Ân ngồi ở trên giường uống nửa ly nước, nhìn bóng lưng ngoan ngoãn của thiếu niên.
Thằng nhóc ngốc này giả vờ cũng tốt thật.
Chỉ là mặt vẫn hồng hồng, bước đi cùng tay cùng chân, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
"Chuyện tôi bị dị ứng hôm qua không liên quan đến em."
Lực chú ý của Tề Trừng lập tức bị dời đến chuyện bị dị ứng, quên đi hẳn ngượng ngùng ban nãy, cậu rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, đều tại em tự chủ trương mua socola về."
"Không phải socola."
Bạch Tông Ân không thích đôi mắt đen láy của thiếu niên mất đi ánh hào quang, lạnh nhạt nói: "Là đậu phộng. Tôi bị dị ứng với đậu phộng, là di truyền từ mẹ."
Tề Trừng ngồi xuống lại, rất nghiêm túc lắng nghe.
Bạch Tông Ân đang không muốn nói gì thêm: "..."
Thôi vậy.
"Khi còn bé thì không nghiêm trọng lắm, ăn phải một chút đậu phộng thì da sẽ ngứa, bôi chút thuốc mỡ là được. Sau đợt tai nạn xe cộ kia, đậu phộng trở thành thứ cấm kỵ, ăn phải thì sẽ thở không được." Bạch Tông Ân dừng lại, nhìn về phía thiếu niên.
Tề Trừng rất nghiêm túc khắc ghi vào trong đầu, nghĩ tới lời của bác sĩ Liễu.
Vì thần kinh ở hai chân của Bạch Tông Ân bị hư hỏng nên đưa tới rất nhiều chứng bệnh, bệnh dị ứng nho nhỏ trước đây bây giờ sẽ bị phóng đại, trở thành căn bệnh muốn lấy đi mạng của anh. Cậu nhỏ giọng rất nghiêm túc bảo đảm: "Ông xã, em sẽ không nói cho người khác đâu."
Loại dị ứng đòi mạng như vậy nếu bị người khác biết, người ta cố ý làm ra chuyện xấu thì làm sao bây giờ!!!
"May là xâu kẹo hồ lô lần trước anh không ăn." Tề Trừng đột nhiên nghĩ đến lần kia cậu mua xâu kẹo hồ lô đậu phộng.
Lần đó bị ông xã từ chối, cậu còn có chút thất vọng.
Hiện tại chỉ còn dư lại vui mừng.
Bạch Tông Ân: "... Đậu phộng rõ ràng như vậy, tôi cũng không muốn chết."
Chẳng qua là lúc đó không muốn giải thích gì thêm với thiếu niên, khi ấy, anh vẫn đối xử rất lạnh nhạt với cậu.
"Tắt đèn, đi ngủ."
Đêm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Bạch Tông Ân cần phải bình tĩnh lại.
Căn phòng rơi vào bóng tối.
Tề Trừng chui vào ổ chăn, vốn là cún con ngủ rất nhanh, vừa dính vào chăn liền khò khò ngủ nhưng bây giờ lại trợn to hai mắt, trong đầu toàn là chuyện khác, cậu lén lén lút lút nhỏ giọng: "Ông xã, anh ngủ chưa?"
Chột dạ.
Bạch Tông Ân nghe ra sự chột dạ bên trong thanh âm của thiếu niên.
Và tất nhiên anh cũng biết thiếu niên muốn hỏi gì.
"Ừm."
"Đang ngủ thì làm sao sẽ 'ừm' được?" Cún con xoay mình, ngày hôm nay nháo tới nháo lui, cậu thật sự ngủ không được đâu trời ạ.
Tề Trừng đè nặng thanh âm, tiếp tục âm thầm thám thính, ngoài mặt thì làm như 'chả có gì xảy ra cả'.
"Mới vừa rồi ấy, ý là lúc đầu, ông xã anh tỉnh dậy rồi thì có cảm giác gì kì lạ không?"
Trong bóng tối.
Bạch Tông Ân sờ lên môi mình, âm thanh lạnh lùng hỏi ngược lại: "Thấy em nằm nhoài bên giường tôi -- "
Có tiếng hít vào.
Thằng nhóc ngốc này đang rất hồi hộp.
"Tôi chỉ nhìn thấy có một tên ngốc thừa dịp tôi ngủ thì làm ra chuyện xấu, kết quả bị dọa đến tự mình lăn xuống giường."
"Chuyện, chuyện xấu á?"
Cún con lắp ba lắp bắp, đầu nhỏ trống rỗng nóng hết cả lên.
Mặt cũng đỏ bừng.
Bạch Tông Ân ừm một tiếng, "Em muốn ngủ trên giường à?"
Hầy ~
Thì ra đấy là chuyện xấu ấy hả.
Cún con điên cuồng xua tay: "Không có không có, em không có thừa dịp anh ngủ mà lén lút bò lên giường đâu." Cậu làm gì trộm lên giường, cậu là trộm cún con.
Chột dạ.
"Không nghĩ nữa." Bạch Tông Ân lạnh nhạt trả lời.
Cún con lại điên cuồng gật đầu.
Không nghĩ không nghĩ.
Cậu sao có thể muốn ngủ trên giường, nằm dưới này đã nóng gần chết.
Rõ ràng đã mở cửa sổ, sao vẫn còn nóng như vậy chứ!!!
"Chỉ, chỉ như vậy thôi á? Không, không có chuyện gì khác sao? Chính là vậy nè ông xã, anh có cảm thấy trên mặt rồi thân thể có chỗ nào sai sai không?"
Bạch Tông Ân nghiêng đầu liếc mắt sang bên giường.
Rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng thật giống như có thể cảm nhận được sự kinh hãi thấp thỏm của thiếu niên.
"Mặt sao -- "
Trái tim nhỏ của cún con lại bị treo lên lần thứ hai.
Phù phù, phù phù.
Dưới giường có ánh mắt lo lắng nóng rực, Bạch Tông Ân sờ lên môi, chậm rãi nói: "Không có gì. Em đang muốn nói đến cái gì đây?"
"Hả, không có gì không có gì." Cún con đem trái tim nhét lại vào người mình.
Ông xã không biết cái gì hết.
Cậu rất vui vẻ nói: "Ông xã ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút nha."
... Cũng thật là dễ lừa.
Bạch Tông Ân nghĩ.
Danh Sách Chương: