Tề Trừng Trừng khiếp sợ nhìn ông xã, còn chưa kịp hỏi liệu suy nghĩ của mình có phải hay không thì trong cửa đã có người bước ra, Triệu Trác từ xa xa hô to chào hỏi: "Mấy cậu đến nhanh thật đấy!" Vừa nói vừa đi tới, cười ha ha: "Lần đầu tiên tới chỗ tôi, chúng ta từ từ đi dạo trước xem nhé?"
Đúng là xem nhà trước thật này.
Triệu Trác nhiệt tình mời thì khó mà từ chối, thế là bọn họ liền đi dạo một vòng.
Hai bên hành lang được sơn hoa cúc trúc mai lan, hai bên vách tường trái phải là gỗ được chạm trổ hoa văn, phù hợp với hình tứ quân tử trên đỉnh. Dọc đường đi, Triệu Trác nói: "Nhìn không tệ đúng không? Căn này được mua hơn năm mươi năm trước, khi đó cũng đáng giá lắm đấy, huống chi là công sức tu sửa lại. Thợ mộc bây giờ không có tay nghề thế này đâu, nước sơn phải được pha chuyên môn, còn bức tranh này nữa, nó từng được chủ nhà là Đại trạng nguyên tự tay vẽ ra..."
"Xem xem, tao nhã biết bao."
Tề Trừng cảm thấy đúng là rất xinh đẹp tao nhã, giống như tham quan vương phủ ở thủ đô khi trước vậy.
Danh Thành cũng có lịch sử, đã từng là cố đô của sáu triều đại, mặc dù triều đại không nhiều nhưng tất cả đều có lịch sử kinh tế hùng mạnh, là những quốc gia thịnh vượng. Khu vực Triệu Trác ở còn chưa tính là ở trong hoàng thành... mà trong hoàng thành thì bạn đừng nghĩ đến việc mua, đó đều là di sản quốc gia cả.
Những nhà cũ thế này đều là trạch viện dưỡng lão của các đời văn nhân nhã sĩ hoặc là quan viên triều đình sau khi về hưu. Những viện này có chủ được truyền từ đời này sang đời khác, trong thời gian đó cũng trải qua các thay đổi của triều đại, chiến tranh rồi nạn đói, chủ nhân cũng thay đi đổi lại, đến khi nước Hoa thành lập, những viện có chủ thì để yên, không có chủ thì quốc gia thu lại, bán đi..
Khi đó đất nước nghèo đói, khắp nơi đều phải xây dựng bố trí cái mới, nhưng mà những kiến trúc truyền thống thì vẫn phải bảo vệ, được bán đi với điều kiện tiên quyết là không thể tu sửa nhiều, phải giữ nguyên hiện trạng ban đầu, việc sửa chữa này là một khoản tiền lớn, và sửa mà không có thay đổi thì chẳng khác gì đốt tiền. Điều kiện này đã khiến phần lớn nhiều người rút lui.
Lúc trước, có thể mua được những viện này đều là mấy đại gia rảnh tiền, theo đuổi sự "thanh cao sang quý" của nơi này. Trước đây nó đều là nhà của quan viên dùng để tô bóng mặt mũi của mình.
Tề Trừng nghe cậu của Tiểu Chấp nói này nói kia như thuộc lòng thì cũng gật đầu theo, đồng thời cũng cảm thấy người mua nhà bỏ ra một số tiền lớn để giữ gìn cũng rất tốt.
Hai hành lang trái phải đều trực tiếp xuyên qua sân sau, đây là sân ba ra ba vào, đại khái là hình chữ "目"
"Bình thường tôi hay ở sân thứ hai, sân phía trước cũng để không, có đôi khi ngày tết là bọn nhỏ sẽ quay về ở, chỗ rộng nên có thể ở thoải mái lắm."
"Tới đây đi, bên này yên tĩnh."
Đến sân giữa, vừa nhìn đã biết là có người thường xuyên ở đây, bốn gốc có trồng cây hồng, còn có vại Thái Bình*, bên trong vại có lá sen, chẳng qua là vì đang mùa đông nên đều khô héo hết rồi.
Rồi từ hành lang đi về sau chính là một vườn hoa nhỏ, đình hòn non bộ, gieo hoa hoa cỏ cỏ và một cánh cửa hình vòm. Ở phía sau còn có chuồng ngựa thời cổ đại và nơi cho đầy tớ ở, nhưng bây giờ không nuôi ngựa nên chỗ đó đã được đổi thành bãi đỗ xe.
Trước kia chủ nhân sẽ đi vào từ cửa chính, còn đầy tớ sẽ dắt xe ngựa vòng một vòng đi vào từ cửa sau.
Bọn họ đi dạo một vòng, Tề Trừng nhìn thời gian thì thấy bọn họ đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi... đương nhiên cũng có lúc dừng lại nghe cậu của Tiểu Chấp nói nữa.
"Lớn quá đi mất, nếu như đến giờ cơm mà phải hự hự chạy từ cửa chính vào trong nhà thì có phải là cơm sẽ nguội mất luôn không nhỉ?" Tề Trừng nói với ông xã.
Đặc biệt là mì với bột, liệu có bị trương lên đến mức ăn không ngon không!?
Triệu Trác nghe thấy vậy thì nghĩ thầm, cậu Tiểu Tề này đúng là xuất thân từ gia đình có địa vị thấp mà, giá trị ngôi nhà thì không nhìn ra, không thấy sự phô trương bên trong mà chỉ tính toán đến những chuyện nhỏ nhặt này. Có điều cũng chính vì dáng vẻ tính cách này nên mới có thể làm ra loại chuyện bán cổ phần Tưởng thị như vậy, nếu không thì chuyện tốt hôm nay sao có thể đến lượt gã được chứ?
"Không có bất tiện như Tiểu Tề cậu nghĩ đâu, cậu lại đây xem một chút, nếu ở sân thứ hai thì bên cạnh là phòng bếp, ăn cái gì cũng làm ngay lập tức..." Triệu Trác vốn chỉ muốn nói một chút, nhưng nhìn Tiểu Tề tò mò thật nên dứt khoát dẫn hai người đến phòng bếp.
Nhà bếp được trang trí theo phong cách hiện đại, khí đốt tự nhiên đều được thông.
Lúc mua có nói là không được thay đổi quá lớn, nhưng mà "thay đổi quá lớn" thế nào thì không phải do người ta quyết định. Vẻ ngoài thì giữ nguyên, nhưng khí đốt tự nhiên và điện nước đều được thông hết, nếu không thì đến mùa đông, nhà cũ không có hệ thống sưởi ấm, bật điều hòa vừa khô vừa hanh, người sao mà ở nổi?
"Triệu tiên sinh, ngài muốn gì ạ?" Trong nhà bếp có đầu bếp nấu ăn.
"Cho chút bánh ngọt gì đó, với cả trà nữa."
Triệu Trác nói rồi cuối cùng ba người trở lại cũng trở lại nhà chính, cũng chính là nơi mà cậu của Tưởng Chấp ở. Toàn bộ viện này là một tầng, phòng chính là Triệu Trác ở một mình, ở giữa nhà chính là phòng khách, phòng sách ở hai bên trái phải phòng ngủ, đều rất thoáng đãng, ánh sáng cũng tốt vô cùng.
Cuối cùng cũng được ngồi rồi.
Tề Trừng đi dạo đến mức có hơi đói bụng, bánh ngọt kiểu Trung Quốc được dọn lên, Triệu Trác khách khí để bọn họ nếm thử. Tề Trừng cũng không khách sáo nữa, ngắt lấy một miếng rồi bỏ vào miệng, cảm thấy ngon vô cùng, thế là đưa cho ông xã.
Bạch Tông Ân được đút cho ăn nửa cái, vừa thấy bộ dáng vui vẻ ăn bánh ngọt của thiếu niên là biết ngay cậu đã đói bụng lắm rồi.
Triệu Trác không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này, cười ha ha, cuối cùng mới vào vấn đề chính.
"Tiểu Tề, chú Triệu đây cũng không nói lời khách sáo với cậu nữa, biết cậu không thích nghe mấy lời này. Thế, cậu dự định đưa ra bao nhiêu cổ phần?"
Tề Trừng nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, đồ ăn nhẹ kiểu Trung Quốc cũng rất ngon!
"Cháu tính bán hết." Tề Trừng cũng không giả vờ, căn bản sẽ không đàm phán mà nói thẳng: "Cháu định bán cho ngài một ít, Chu tiên sinh kia cũng một ít."
Triệu Trác không ngờ Tề Trừng lại bán toàn bộ, vừa nghe thấy vậy là kích động không thôi, nhưng lại nghĩ có bán toàn bộ đi nữa thì gã cũng không ăn hết nhiều như vậy, thế nên rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười ha ha nói: "Tốt lắm! Vậy, Tiểu Tề cậu định giá bao nhiêu?"
Tề Trừng nhìn ông xã.
Ông xã vậy mà lại ăn bánh ngọt nữa chứ!
Tề Trừng đành phải tự lực cánh sinh: "Cháu cũng không rõ giá thị trường lắm."
Cổ phiếu Tưởng thị làm gì có giá thị trường, Triệu Trác nghĩ, ra bên ngoài hỏi một câu, có tiền cũng không thể mua được, nhưng gã cũng không tiện lừa Tề Trừng. Một là vì cổ phần còn chưa vào tay, hai là cổ tức của cổ phần Tưởng thị vừa mới được nói đến không ít trong đại hội cổ đông, nếu gã nói thấp, Tiểu Tề quay đầu bán cho Chu Hiện Dân thì cũng không vẽ được.
Chu Hiện Dân có thể nuốt được gã.
"Hay là một trăm triệu một phần trăm?" Tề Trừng thăm dò nói. Nói xong lại cảm thấy có phải hơi cao hay không, thế là lại bổ sung thêm một câu: "Ngài là cậu của Tiểu Chấp, tám mươi triệu cũng được."
Xem mặt mũi của Tiểu Chấp mà giảm còn tám đấy.
Triệu Trác giật cả mình, thật sự không ngờ Tiểu Tề lại đưa ra cái giá như vậy. Thấp, là rất thấp.
Tưởng thị chia cổ tức, chỉ riêng tiền lãi thôi là một năm Tề Trừng đã có được hơn một tỷ rồi. Bây giờ cậu đưa ra cái giá này, quả thật là mua bán lỗ vốn. Triệu Trác vốn định giả vờ thăm dò, dùng một vẻ đàm phán trên sàn kia mà thương lượng, kết quả đối phương báo một cái giá khiến gã giả vờ gì đó cũng không kịp.
Giờ phút này, ánh mắt Triệu Trác nhìn Tề Trừng còn thân thiện hơn cả nhìn con trai ruột nhà mình.
"Vậy chú cũng không nói nhiều, Tiểu Tề là người hào sảng, cậu cho cái giá này thì chú cũng nhận ơn của cậu, sau này nếu Tiểu Tề có chuyện gì, có thể giúp thì chú nhất định sẽ giúp!"
Lòng Triệu Trác như lửa đốt, hỏi Tề Trừng bán bao nhiêu.
"Một nửa được không?" Tề Trừng cũng không muốn thiên vị ai.
Vậy chính là sáu phần trăm, là bốn trăm tám mươi triệu. Trước kia Triệu Trác nghĩ rằng phải hai trăm triệu một phần trăm, nếu thế thì đương nhiên gã không lấy được, nếu như bán toà nhà này ra ngoài thì giá thị trường cũng chỉ có hai trăm triệu. Bây giờ không ngờ Tề Trừng lại báo giá thấp như vậy. (200 triệu ~
Cổ tức gã nhận cũng gần bằng số tiền này, nhưng mà vấn đề là ở mấy đứa con trai không chịu thua kém kia của gã, cứ mở công ty rồi cần tiền xoay xở này nọ, rồi còn muốn mở một hạng mục kia nên muốn mượn một chút, trực tiếp chuyển vào tay cấp dưới của mình. Gã phải suy tính rất nhiều, lại thêm cả em gái lúc nào cũng tâm sự rằng muốn hai, ba phần trăm...
Bây giờ với cái giá này thì Triệu Trác có thể tự mình bắt lấy được, nhưng nghĩ đến em gái lúc nào cũng lo lắng cho Tiểu Chấp thì lại... Tiểu Chấp là con trai duy nhất của Tưởng Kỳ Phong, dù sao đi nữa thì sau này vẫn phải tiếp quản gia nghiệp, bây giờ vì chuyện này mà ầm ĩ thì thật không cần thiết cho lắm.
Cho em gái hai phần, còn lại bốn phần gã chiếm.
Triệu Trác có tính toán, cũng coi như là giảm bớt áp lực.
"Được rồi. Vậy cậu xem xem bao giờ thì làm thủ tục?"
"Cháu sao cũng được, để cháu hỏi bên phía Chu tiên sinh, đến lúc đó làm chung một lần luôn." Tề Trừng lười chạy tới chạy lui lắm, tốt nhất là cứ gộp chung lại mà làm.
Lời này chọc cho Triệu Trác bật cười, hảo cảm của gã đối với Tề Trừng càng ngày càng tăng, mang vài phần yêu thương hỏi: "Tiểu Tề, cậu xem tòa nhà này thế nào? Giá thị trường bên ngoài cũng hai trăm đấy, chú giảm giá cho cậu, giảm còn sáu thôi, cậu thích thì nhượng cho cậu."
Gã thật sự rất thích căn nhà này, vốn dĩ định nếu không được nữa thì mang đi bán, nhưng bây giờ đối phương nhượng bộ như vậy, đầu óc gã liền nóng lên, lời cũng thốt ra rồi, đương nhiên có thể bù đắp một tí thì cũng được.
Tề Trừng vừa nghe vậy thì lập tức giống như bị cho thuốc độc, lắc đầu liên tục, không khác gì cái trống bỏi của Phạn Phạn.
"Không cần không cần, cháu tạm thời không cần nhà lớn như vậy đâu, nhà này lớn quá, hằng năm còn phải bỏ tiền ra sửa chữa nữa, kiểu kinh hỉ này không thích hợp đâu ạ."
Tề Trừng vẫn rất thích căn nhà bây giờ cậu đang ở hơn, lớn nhỏ vừa phải, ra ngoài là có siêu thị rồi trung tâm thương mại, bên cạnh là bệnh viện với công viên, làm gì cũng rất thuận tiện, còn lâu cậu mới muốn làm lão gia địa chủ.
Triệu Trác ha ha vui vẻ.
"Đứa nhỏ này, cậu vẫn còn nhỏ lắm." Triệu Trác vốn dĩ là đầu óc nóng lên nên mới lỡ lời, thấy Tề Trừng từ chối rồi cũng không nhắc đến nữa. Tòa nhà này là ông nội của gã mua lại, xem như là tổ thừa, ở Danh Thành này, nhà họ Triệu bọn họ khác với những nhà khác chính là ở gốc gác như vậy, có thể nhìn ra được thân phận niên đại, nếu phải bán thật thì đúng là không nỡ.
Vì vậy nên cũng không nhắc tới nữa.
Trao đổi xong, hai bên hẹn vài ngày nữa đến văn phòng làm thủ tục. Tề Trừng và ông xã cũng không ở lại lâu, trực tiếp lên xe trở về. Lúc xe đi ra khỏi sân trước, Triệu Trác tự mình tiễn ra cửa, nhìn hai người lên xe rồi mới quay trở lại.
Xe chạy vòng quanh con hẻm, ở đây cũng đều là mấy căn nhà lớn, ngõ hẻm mặt đường cũng rất rộng, hai bên đường là đèn đường cổ điển, treo đèn lồng đỏ thẫm, được tu sửa mang hơi hướm cổ kính.
Trên xe, Bạch Tông Ân trêu ghẹo: "Trừng Trừng vốn dĩ có thể làm lão gia rồi."
"Trừng Trừng còn lâu mới thích làm lão gia!" Tề Trừng hừ hừ nói, dứt lời liền nằm nhoài lên người ông xã: "Có phải em ra giá thấp quá không? Em vừa nói xong là cậu của Tiểu Chấp lập tức đồng ý luôn... Ông xã, anh không phiền sao?"
Bạch Tông Ân vỗ vỗ cánh tay thiếu niên, để cậu ngồi xong, tự mình thắt chặt dây an toàn, lúc này mới nói: "Là đồ của Trừng Trừng, Trừng Trừng muốn xử lý như thế nào cũng được." Còn nói: "Rẻ thì đúng là có rẻ, nhưng mà em nói cũng đúng, cậu của Tiểu Chấp và Chu tiên sinh, trả lại ân tình rồi thì thứ này cũng không quan trọng gì."
Cổ phần Tưởng thị người người đua nhau cướp, đối với chồng chồng hai người thì lại không quan trọng, thậm chí là có hơi không thích, chỉ ước nhanh chóng thoát ra khỏi nó mà thôi.
"A đúng rồi, nếu như sau này Tưởng thị phá..." Tề Trừng nói một nửa liền biết ông xã hiểu ý mình: "Chúng ta bán cổ phần cho họ, vậy khi đó họ có phải bồi thường gì không?"
"Trừng Trừng còn muốn bảo đảm sau khi bán hàng nữa à." Bạch Tông Ân nói đùa một câu, nhưng cũng biết thiếu niên chính là người như vậy, sợ đối phương tốn tiền rồi sau này sẽ xui xẻo, trong lòng cậu cứ mãi lăn tăn. Anh lập tức giải thích: "Sẽ không đâu, Triệu Trác và Chu Hiện Dân chỉ là cổ đông, nếu Tưởng thị thật sự có gì không hay thì cũng sẽ không tới lượt hai người họ."
Hơn nữa chỉ cần một năm lợi nhuận thôi cũng đã kiếm lời được trở lại rồi.
Tề Trừng nghe thấy không phải là mình lừa gạt người ta thì lập tức yên lòng.
Chồng chồng hai người nói chuyện, xe đột nhiên dừng lại. Sư phụ Lý nói: "Xe ở đằng trước bị chặn rồi thưa ngài, tôi xuống xem tình hình thế nào."
Sư phụ Lý xuống xe. Tề Trừng xuyên qua kính chắn gió thấy rõ tình huống phía trước, con đường rất rộng, nhưng bên đường lại có xe đang đậu, còn có hai chiếc xe nhỏ song song, rồi thêm xe cứu thương bị chặn ở phía sau.
Sao lại chặn xe cứu thương vậy chứ?
Có mấy người nam nữ trung niên đang cãi nhau, đều là những người ăn mặc đàng hoàng... dù sao ở nơi này thì không giàu cũng quý. Người phụ nữ đi ra từ trong xe nhỏ, dáng người cao gầy, thoạt nhìn tuổi tác cũng đã lớn, ít nhất cũng phải hơn sáu mươi, lớn hơn mấy người nam nữ đang cãi nhau kia, quần áo trên người cũng mộc mạc.
Nhưng mà người phụ nữ này vừa đi xuống thì bọn họ không cãi nhau nữa, ba người nói vài câu, vẻ mặt của dì sáu mươi lớn hơn kia rất khó coi, lập tức lên xe rồi chạy đi. Trên đường rất nhanh đã được thoáng hơn, nhưng xe cứu thương vẫn không đi mà đứng chờ.
Sư phụ Lý quay lại, muốn lái xe rời đi, nhưng lúc này ở chỗ cửa nhà kia lại có nhân viên y tế khiêng cáng đi ra, bên trên có một ông lão tóc hoa tiêu đang nằm, sư phụ Lý dời xe sang một bên, nhường xe cứu thương đi qua trước.
Đôi nam nữ cãi nhau cũng lên xe, rời đi theo xe cứu thương.
Trước sau đều rất nhanh.
Xe đi ngang qua cửa chính nọ, cổng lớn không khóa nhưng vì có vách tường nên cũng không thấy rõ được đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Tề Trừng thu hồi ánh mắt thì vừa hay nhìn thấy tấm biển treo trên tường... Tưởng trạch.
"Nhà này cũng họ Tưởng này, trùng hợp ghê."
Bạch Tông Ân: "Nhà của ông nội Tiểu Chấp cũng ở khu này."
"???" Tề Trừng một mặt đầy dấu hỏi, phản ứng lại nói: "Vậy, vậy chẳng phải vừa rồi là ông nội của Tiểu Chấp sao?"
Bạch Tông Ân: "Anh cũng không rõ có phải cùng một nhà hay không." Không muốn nhắc đến chuyện nhà họ Tưởng nữa, Bạch Tông Ân đổi chủ đề: "Em còn muốn đi ăn bánh ngọt không?"
"Ăn ăn ăn." Tề Trừng gật đầu như gà mổ thóc: "Vừa rồi em chưa có ăn no."
Hai người liền đi đến nhà hàng phương Tây ăn món tráng miệng mới ra mắt. Tề Trừng Trừng cái gì cũng muốn ăn, lần này không giẫm phải lôi nào cả, món nào cũng rất ngon, ăn xong rồi còn đóng gói mang về, còn xin thêm hai chai rượu vang sủi nữa.
Về đến nhà thì trời đã muộn lắm rồi, hơn bảy giờ tối. Chú Quyền đã ăn xong cơm từ lâu.
Tề Trừng thò đầu dò xét: "Chắc là Nga Tử ngủ rồi nhỉ? Đã đến giờ này rồi mà."
Bạch Tông Ân nhìn bộ dáng chột dạ của thiếu niên, nhịn cười hùa theo nói: "Chắc là ngủ rồi."
Sau đó Tề Trừng Trừng một cước bước vào trong nhà, vừa thay dép lê xong đã thấy dì Trịnh đang ôm Phạn Phạn đứng ở phòng khách.
Tề Trừng:...
"Oa! Phạn Phạn vẫn chưa ngủ à?"
Dì Trịnh nói: "Hồi chiều vừa tỉnh đã đi tìm hai ba rồi, hơn sáu giờ cho ăn sữa xong thì mơ màng thiếp đi, ngủ được một lúc rồi lại dậy khóc tìm ba tiếp, mới vừa dỗ xong đây, cứ quấy không chịu về phòng mãi thôi, vừa ôm đi là lập tức khóc, làm mình làm mẩy dữ lắm, nhất định cứ phải đứng lên mới được, ngồi cũng không cho."
"Vất vả cho dì rồi ạ." Tề Trừng nói một câu trước tiên, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ của người cha: "Ôi chao, Phạn Phạn ơi, Nga Tử ngoan của ba, con có nhớ ba không, có muốn ba không nè?"
Phạn Phạn ở trong ngực dì Trịnh giống như một chú chim cánh cụt mập mạp ngơ ngác, hai mắt trọn tròn, vẫy vẫy hai cánh tay, miệng chỉ trích a a hai tiếng, vừa thanh vừa giòn. Chú Quyền đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng bữa ăn phụ của Phạn Phạn, thấy hai người trở lại thì thở phào nhẹ nhõm.
"Mau dỗ thằng bé đi, Phạn Phạn thông minh nhà chúng ta giận lắm rồi đấy." Chú Quyền đưa đồ ăn phụ qua.
Bạch Tông Ân bưng lên.
Tề Trừng đón lấy Nga Tử mập mạp từ trong lòng dì Trịnh.
Phạn Phạn còn đang ở trong lòng ba nhỏ làm chim cánh cụt vẫy cánh, chỉ là lần này biên độ vẫy rất nhỏ, miệng nhỏ mím lại, mặt thịt đầy ủy khuất, hai mắt to rất nhanh đã tích đầy nước mắt, óng ánh long lanh, muốn rơi cũng không xong.
Tề Trừng thấy Nga Tử muốn khóc thì cố ý không nhìn đến nhóc con nữa, quay đầu nói với ông xã: "Bánh ngọt hôm nay ngon thật, hay là chúng ta cho Phạn Phạn ăn bánh gato nhỏ đi, Phạn Phạn có thể ăn được không nhỉ?"
"... Không thể."
"Ôi ba lớn thật sự vô tình quá đi."
Tề Trừng ở chỗ này thể hiện kỹ năng diễn xuất, Phạn Phạn trong lòng cậu nghẹn nước mắt rưng rưng, nhìn ba lớn một chút rồi lại nhìn ba nhỏ, thấy không có ai để ý đến mình, nghe ba nhỏ gọi tên Phạn Phạn thì nước mắt lại muốn oa oa đổ ra, nhưng lại do dự thu về.
Một vẻ "Ba không nhìn mình, mình khóc không có lời"
"Tiếp tục nghe xem ba nói gì Phạn Phạn"
Lực chú ý lập tức bị dẫn đi.
Tề Trừng giờ mới nhớ ra bánh ngọt và rượu vang sủi mình mang về, không thể cho Nga Tử ăn một ngụm được... chột dạ ghê. Nhưng điều này cũng không thể làm khó Tề Trừng, cậu nói với ông xã: "Không phải chúng ta có mang về cho Nga Tử một dải ruy băng đẹp ơi là đẹp sao? Nhanh cho Phạn Phạn xem quà nào."
!
Phạn Phạn trợn tròn hai mắt, nhìn sang ba lớn.
Bạch Tông Ân:...
Hai cha con đều dễ lừa, một người lại dễ dỗ hơn một người.
Bạch Tông Ân đặt đồ ăn trong tay xuống, đến phòng ăn tháo dây ruy băng trên hộp bánh gato ra.
Hai mắt bé con kỳ tích nằm trong ngực ba nhỏ lập tức cao hứng sáng lên, lộ ra ba cái răng thương hiệu của mình, vẫy vẫy cánh tay... lần này không phải chim cánh cụt tức giận vỗ cánh nữa, là cao hứng vung cánh mới đúng.
"Oa, dây ruy băng đẹp quá này." Tề Trừng Trừng dỗ con trai.
Bạch Tông Ân nhìn kỹ, phụ họa theo: "Rất đẹp." Lại còn là màu hồng nhạt.
Phạn Phạn cao hứng a a gọi, vẫy vẫy tay nhỏ, để ba giúp nhóc cột lên tay áo. Tề Trừng thắt hờ ruy băng lên tay áo cho con trai, đề thừa ra một đoạn, không cần quá dài, nếu không Phạn Phạn lại nắm lấy chơi đùa, quấn vào cổ tay thì sẽ nguy hiểm.
Chờ một hồi thích thú qua đi thì để dì Trịnh tháo xuống là được.
"A a!"
Phạn Phạn cao hứng vỗ tay.
Tề Trừng Trừng khen: "Thật là đẹp mắt quá đi, ruy băng hợp với Nga Tử thật đó!"
Tiện tay sờ tay con trai mấy cái, vô cùng mềm mại.
Dì Trịnh xem từ đầu đến cuối, cười đến nếp nhăn cũng hiện ra, vẻ mặt từ ái, Phạn Phạn đúng là dễ dỗ thật, Tiểu Trừng lừa như vậy mà cũng được, quả nhiên là dù ba có mua cho một cọng cỏ cũng thấy đẹp mà.
Bà cất kỹ đồ vật đi. Chú Quyền thấy chồng chồng hai người trở lại rồi cũng nhẹ nhõm hẳn, đi ra ngoài tản bộ khiêu vũ.
Bạch Tông Ân đút cho con trai ăn bữa phụ xong.
Chồng chồng hai người đuối lý, thế nên buổi tối chơi với Phạn Phạn một lúc trong phòng trò chơi. Tề Trừng nằm trên đệm bò, đặt Phạn Phạn lên, Bạch Tông Ân thì vịn tay cầm trên tường rồi bắt đầu huấn luyện bước đi.
Một nhà ba người, một đứa thì a a nói mấy tiếng trẻ con, đứa khác thì lừa gạt ừ ừ hai tiếng trả lời, không có chuyện gì lại lăn một vòng, làm Phạn Phạn học theo... giờ nhóc con lật mình đến là thuần thục rồi.
Lật thành công là tay chân lại đạp loạn xạ, Tề Trừng thấy vậy thì cười ha ha: "Ông xã, Phạn Phạn giống tể tướng rùa quá đi!"
Phạn Phạn nghe không hiểu, còn tưởng rằng ba khen nhóc lật tốt, thế là lộ ra ba cái răng cười ngọt ơi là ngọt, lại còn vung tay vung chân. Tề Trừng bị chọc cho cười, sau đó hỗ trợ lật Nga Tử lại. Phạn Phạn tưởng ba nhỏ đang chơi với mình, phấn khích lật tiếp, lại biến thành tể tướng rùa.
Hai ba con ở đây thay phiên nhau làm tể tướng rùa.
Bạch Tông Ân chậm rãi đi xung quanh, dưới chân là đệm bò mềm mại của con trai, đi mệt thì sẽ tùy tiện ngồi xuống, không bao lâu là hai ba con sẽ lăn lại bên đùi anh. Bạch Tông Ân xoa xoa đầu bạn lớn, rồi lại sờ sờ đầu bạn nhỏ, trong tay đều là một mảnh mềm mại.
Dỗ dành hai ba con tóc mềm.
Chơi một trận như vậy tiêu hao kha khá tinh lực của Phạn Phạn, tối đó nhóc con ngủ ngon không quấy mọi người, hoạt động và nghỉ ngơi đến khỏe mạnh. Dì Trịnh từng trông cháu gái của mình, thật sự chưa từng thấy em bé nào ngoan như Phạn Phạn.
Chu Hiện Dân vẫn đang ở Danh Thành, chưa trở lại thủ đô, thế nên hôm sau hai người hẹn gặp mặt. Tề Trừng vẫn đưa ra giá tám mươi triệu, không đòi nhiều. Chu Hiện Dân đương nhiên vui sướng lắm, sau một tuần hẹn thì công ty luật đã hoàn tất xong xuôi các thủ tục.
Về sau, làm xong thủ tục, cổ phần thật sự tới tay, năm mới Chu Hiện Dân đến nhà ông cụ Chu chúc Tết có nhắc đến chuyện này, bấy giờ mới biết ra là có cơ duyên, ông ta liền nói bảo sao Tiểu Tề lại ra giá thấp như vậy, thì ra là nể tình của ông Chu.
Chờ người đi rồi, ông Chu mới cảm thán một câu, mình cũng chỉ giới thiệu bác sĩ Lâm mà thôi, thế mà cả hai chồng chồng bọn họ đều nhớ kỹ, cũng không tham luyến tiền bạc mà đưa ra một cái giá thấp đến thế, không tận lực trực tiếp lấy lòng ông đây.
Ông cụ Chu đã về hưu hơn mười năm rồi, đã rời xa chính trị từ lâu, ai có tình có nghĩa thì đến Tết sẽ tới cửa thăm hỏi, như là Chu Hiện Dân đây. Nhưng mà hầu hết trong số họ đều dần dần xa lánh ông, ông cụ Chu cũng không thèm để ý đến những thứ này, lớn tuổi, thấy mấy chuyện thế này quá nhiều rồi.
Thủ đô và Danh Thành cũng không gặp nhau nhiều, ông cụ Chu tin đối phương không cầu nhà họ Chu bọn họ cái gì, coi hai người như con cháu.
...
Ông nội của Tưởng Chấp không ổn.
Một tuần trước, ông của Tưởng Chấp cãi nhau với bạn già, ầm ĩ muốn ly hôn, làm kinh động đến tất cả con cái trong nhà, mọi người chạy tới, hôn thì chưa ly, nhưng ông nội của Tưởng Chấp vì tức giận đi ra ngoài mà không cẩn thận vấp ngã, ngã một cái xong liền không dậy nổi.
Đưa đi bệnh viện mới biết xương chậu bị vỡ, nhưng kiểm tra lại phát hiện ra khối u, là ác tính.
Ông nội của Tưởng Chấp nửa năm sẽ kiểm tra sức khỏe một lần, lần trước huyết áp cao hơn chút, những cái khác vẫn rất tốt. Thế mà chưa đầy nửa năm đã phát hiện ra khối u, lại còn là khối u ác tính. Bệnh đến như núi đổ, giống như thoáng cái đã rút sạch tinh thần của con người, chưa tới một tuần thì người đã vào phòng chăm sóc đặc biệt, bắt đầu không xong rồi.
Khi còn trẻ, ông của Tưởng Chấp là một người phong lưu, rượu chè mài sạch thân thể, lớn tuổi rồi nên cơ thể càng có vấn đề, hơn nữa lúc trẻ ông ta còn làm loạn, nuôi ra một đứa con trai như Tưởng Kỳ Phong. Ông ta biết thằng con trai Tưởng Kỳ Phong này chèn ép, điều khiển những người con trai khác của ông ta, dùng nhược điểm này để quanh năm suốt tháng trả thù vợ của ông ta, nhưng ông ta dứt khoát coi như không thấy, dù sao thì người bị nhục nhã cũng không phải là mình.
Cái thứ gọi là trách nhiệm này, lúc còn trẻ thì không có, về già rồi, ông nội của Tưởng Chấp vẫn không có, chối bỏ hoàn toàn, chỉ muốn làm một lão già cao sang, có người hầu hạ là được. Bây giờ cũng sắp hết năm, hằng năm cứ đến những ngày cuối năm thế này là bà Tưởng đều rất khó chịu, ông cụ Tưởng sẽ trấn an bạn già, bảo rằng Kỳ Phong nói hai câu thì đã sao, dù sao bà cũng từng có lỗi với mẹ nó còn gì.
Đổi trắng thay đen, bà cụ Tưởng lúc bấy giờ lập tức giận điên lên: "Rốt cuộc thì ai có lỗi với mẹ nó? Tôi mang thai mà ông lại chạy ra ngoài nuôi đàn bà khác, năm mới lại vất hết mặt mũi tới tận cửa, mụ ta chết cũng đáng đời lắm, tôi có lỗi với mụ ta sao? Tưởng Dục Thành, tôi không ngờ ông lại nghĩ tôi như vậy đấy!"
Tưởng Dục Thành không cần mặt mũi quen rồi, thầm nghĩ bạn già nhịn nhiều năm như vậy, nhịn thêm tý nữa thì đã sao?
Sau đó, chính là ly hôn như vậy đấy. Đã lớn tuổi vậy mà còn ly hôn chẳng khác gì trò cười.
Tưởng Dục Thành cái khác không có, trái lại học được mười phần sĩ diện giống như ông nội của mình, quy củ này nọ, tư tưởng phong kiến cổ xưa khắc vào trong xương cốt, giống như chuyện đàn ông nuôi phụ nữ bên ngoài thì đã làm sao? Ông nội của ông ta khi trước còn cưới mấy phu nhân vào cửa nữa kìa.
Nhưng lại quên mất rằng, bởi vì từng ăn khổ của việc có mẹ là một người vợ bé mà cha của Tưởng Dục Thành vẫn luôn giữ mình trong sạch, cả đời cưới vợ sinh con xây dựng gia nghiệp, chỉ không ngờ con trai duy nhất lại được chiều sinh hư, học theo ông nội của mình.
Bây giờ Tưởng Dục Thành nằm ở trên giường bệnh, người sắp đi rồi mới thấy hối hận
"Bảo Tưởng Kỳ Phong tới đây, tôi có chuyện muốn nói với nó."
Danh Sách Chương: