[..]
Hôm nay như thường lệ cô cũng đến công ty sớm như mọi khi, chân của cô bởi vì bị thương bất đắc dĩ cô phải mang đôi giày nào thấp một chút để khi cô đi có thể thoải mái mà không làm vết thương nặng hơn
Vừa vào phòng làm việc đã chạm mặt với Nguyên Ân đang ngồi ở đó chờ, cô lịch sự đi đến chào hỏi hắn
“ Chào buổi sáng Nguyên Ân, sao hôm nay anh lại đến đây sớm vậy?”
“ Rũ em đi ăn sáng, lâu lắm rồi chúng ta không đi cùng với nhau, em sẽ không nỡ từ chối chứ?”
“ Được, đợi em một lát em xếp này xong sẽ đi với anh”
Nguyên Ân tỏ vẻ đắc ý cười thầm trong bụng
Anh đưa cô đi đến quán ăn nhỏ tuy rằng không gian ở đây khác với những quán mà Lục Tử Hàn đưa cô đi nhưng nó khiến cô vô cùng thoải mái
Hai người cùng nhau đi đến bàn đã được đặt trước vừa hay Tiểu Mạn cũng có mặt ở đó. Tiểu Mạn vui vẻ vẫy vẫy tay chào đón cô
Nguyên Ân ga lăng kéo ghế cho cô ngồi đối diện với Tiểu Mạn còn bản thân mình đi vòng qua bên kia ngồi cạnh cô
“ Tớ nhớ cậu quá trời, cậu cứ làm việc suốt ngày không thể hẹn cậu ra đây được tớ tưởng chừng hôm nay cậu lại từ chối”
“ Cậu đã trở thành bà cụ non khi nào vậy? Vừa gặp tớ đã mắng rồi”
“ Xía! Là do cậu thường xuyên bỏ bê bạn bè “
“ Được được tớ sẽ lấy thân báo đáp lại cậu có được không?”
Tô Tiểu Mạn nhìn cô từ trên xuống dưới trề môi “ Tớ không thèm “
Nguyên Ân lắc đầu nhìn hai người phụ nữ bên cạnh không ngừng đấu khẩu với nhau, anh mà không lên tiếng chắc lát sẽ có án mạng mất
“ Được rồi hai quý cô của tôi ơi! Đừng cãi nữa thịt đã nguội hết rồi còn không mau ăn đi?” Anh vừa nói vừa gắp miếng thịt lớn bỏ vào chén cho cô
Tiểu Mạn liếc mắt vào chén cô không ngừng trêu chọc. “ này này hình như ở đây không có sự công bằng sao miếng thịt của em lại nhỏ hơn cậu ấy chứ? Anh đang phân biệt đối xử giữa em và cậu ấy à”
Cô thừa biết cái người trước mặt cô đang có hàm ý trêu chọc cô và Nguyên Ân, cô nhanh chóng thuận ý gắp miếng thịt đưa sang chén cho Tiểu Mạn “ Được rồi cho cậu hết, dù sao tớ cũng đang giảm cân không ăn đồ dầu mỡ”
“ Vậy thì tớ không khách sáo “
Nguyên Ân lắc đầu bất lực đành phải gắp miếng thịt khác bỏ vào chén cho cô
“ Nguyên Ân chu đáo với cậu như vậy cậu cũng nên báo đáp anh ấy đi chứ” Tiểu Mạn liếc mắt nhìn cô rồi quay sang nhìn Nguyên Ân
Cô bị câu nói của cô bạn thân làm cho ho sặc sụa “ Thật ngại quá, em cần vào vệ sinh một lát” cô cười ngại đứng dậy đi vào nhà vệ sinh
Đúng lúc điện thoại của cô ở trên bàn reo lên, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi liếc vào màn hình điêni thoại
“ Anh nghe máy giúp cậu ấy đi”
“ Không tiện lắm, lỡ như..”
Tiểu Manh tự tiện cầm lấy điện thoại cô ấn vào nút trả lời đưa sang phí Nguyên Ân không quên ra ám hiệu hối thúc anh trả lời giúp bạn thân mình
“ Alo? Hiện tại Ngãi Giai cô ấy đi vệ sinh rồi làm phiền cậu lát gọi lại cho cô ấy nhé”
Người bên kia liền cúp máy không thèm trả lời lại
“ Cúp máy rồi” anh đặt điện thoại vào chỗ cũ cho cô
“ Là ai gọi vậy?”
“ Không biết, anh nói xong họ liền cúp máy”
Đúng lúc Ngãi Giai vừa đi ra thấy hai bọn họ nhìn cô chằm chằm
“ Sao thế trên mặt tôi dính thứ gì à?”
“ Không có, vừa nãy có người gọi cho em”
Cô khẽ liếc nhìn vào danh bạ cuộc gọi lại kèm theo dòng tin nhắn “ Bé con mau gọi lại cho anh “ bất giác mỉm cười.Tô Tiểu Mạn khó hiểu liền mở miệng hỏi
“ Cậu xem mấy bữa nay cậu khác lắm, tự nhìn điện thoại lại tự cười cậu xem cậu có phải là Ngãi Giai mà tớ quen biết không”
Cô tắt điện thoại đặt lại chỗ cũ khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày “ Hửm? Tớ làm sao? Tớ vẫn bình thường là do cậu suy nghĩ quá nhiều”
“ Thật không? Hay cậu có gì giấu tớ với Nguyên Ân?” Ánh mắt dò xét dán chặt vào người cô
“ Được được tớ chịu thua với cậu, ban nãy là chỗ tiệm spa cũ gọi cô chủ tốt bụng có lòng nhắc hôm sau có khuyến mãi nhớ dắt cậu qua, tính tạo cho cậu bất ngờ lại bị cậu hỏi” cô giả vờ nói như thế để Tiểu Mạn không nghi ngờ cô
Tiểu Mạn lập tức nở nụ cười,vui mừng như muốn nhào tới ôm hôn cô “ Thật không, là do tớ đa nghi xin lỗi cậu “
Nguyên Ân cũng phải bất lực với hai cô nàng này chỉ biết ngồi đó cười ngại, tay không ngừng nướng thịt gắp vào chén cho hai cô gái