Tô Tư Yên lắc đầu: “Cháu rất gấp, anh ấy sẽ không biết đâu.”
“Cậu ấy chắc chắn biết.”
Tô Tư Yên cảm thấy có chút lạ, bình thường chú Lý sẽ không làm khó cô như này.
Cho dù như vậy thì cô vẫn cố đi.
“Cháu sẽ nói lại, chú cứ để cháu đi trước.”
Tô Tư Yên nắm chặt vali, đi sang một bên, Lý Tự cũng không cản lại nữa, bây giờ chỉ cầu mong Phó Mặc Thần về kịp lúc.
Vừa bước ra khỏi cửa, tiếng phanh xe gấp vội chói tai, Tô Tư Yên không ngờ anh lại về lúc này.
Với những hành động vừa rồi của chú Lý, cô cũng đoán ra được vài phần.
Vốn dĩ muốn rời đi trong im lặng rồi mới thông báo, không ngờ lại bị bắt gặp.
Anh vừa mới xuống xe đã ngay lập tức thấy cô kéo vali.
Phó Mặc Thần vội chạy lại, giằng tay cô khỏi chiếc vali, giọng đầy tức giận: “Em muốn đi đâu? Mọi chuyện xong rồi em muốn phủi mông biến mất sao?”
Tô Tư Yên nhìn vẻ mặt nóng giận kia phì cười, bộ dáng này là sao đây.
Thấy vẻ cười cợt của cô anh càng tức giận hơn: “Em cười gì chứ? Nói đi, rốt cuộc là em định đi đâu?”
Cô kéo lại chiếc vali đặt bên cạnh, đưa hai tay lên chạm vào gương mặt đang cau có nhưng vô cùng đáng yêu kia.
Phó Mặc Thần đứng yên tại đó, để mặc cô hành động.
Cô kiễng chân lên, đưa trán chạm vào trán anh.
Phó Mặc Thần theo đó cũng cúi xuống thực tình chỉ mình cô kiễng lên vẫn không tới được.
Miệng cô thì thầm: “Cha mẹ em đang trên đường tới đây, em phải chuyển ra ở riêng, không thể để mẹ em thất vọng được.”
Phó Mặc Thần không vui, đưa tay từ dưới lên ôm cô thật chặt, từng hơi thở của anh phả vào mũi cô, rất quen thuộc.
Giọng anh khàn khàn: “Có thể giới thiệu anh với gia đình em, anh muốn gặp mặt họ.”
Cô lắc đầu, nụ cười nhàn nhạt: “Chúng ta thực sự đã quay lại, nhưng em không biết được liệu mối quan hệ này sẽ kéo dài bao lâu.
Anh vẫn là Phó Mặc Thần, một Phó Mặc Thần luôn hành động mà em không thể đoán được.
Một ngày nào đó anh nói với em không cần Tô Tư Yên này nữa, lúc đó em sẽ không biết phải làm gì, tổn thương hay là chết đều là tàn nhẫn đối với bản thân em.
Tốt nhất chúng ta hãy giữ mối quan hệ như bây giờ, ít nhất khi anh rời đi em cũng sẽ bớt chút tổn thương.”
“Em nghĩ như vậy?”
Cô gật đầu, cô suy nghĩ rất lâu rồi, ai có thể đảm bảo được hai người sẽ hạnh phúc, sẽ đảm bảo được tình yêu của Phó Mặc Thần sẽ không thay đổi.
Trái tim vẫn yêu nhưng cô cần phải giữ vững lí trí.
Có như vậy khi một cuộc tình đi qua, cô sẽ không còn thấy khốn khổ như trước kia nữa, tất cả đều vì bản thân cô.
Vẻ mặt Phó Mặc Thần buồn bã, anh không ngờ cô lại có thể nói ra những lời này.
Tô Tư Yên trước kia đã thay đổi rồi.
“Có thể tin anh thêm lần nữa không? Lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay, đợi khi anh xử lí nốt một chuyện nữa, chúng ta sẽ kết hôn, sinh con, có một kết thúc viên mãn.”
“Anh có từng nghĩ nếu một ngày anh hết yêu em, những lời đó chỉ là viển vông không? Em và anh không cùng một thế giới, anh có bước đi của mình, có công việc, có gia tộc phải gánh vác.
Còn em, em chỉ mong muốn có một tấm chồng có thể bảo vệ em, bên cạnh khi em cần, chỉ vậy là đủ.”
“Em sai rồi, em với anh ở cùng một thế giới, thế giới của anh ra sao anh không quan tâm, điều mà anh quan tâm nhất là làm cách nào để xuất hiện trong thế giới của em, chỉ hai chúng ta.
Anh thừa nhận trước khi gặp em anh là người như vậy nhưng từ sau khi em xuất hiện mỗi một bước của anh đều liên quan đến em, nói cách khác mọi thứ liên quan đến em đều trong tính toán của anh.
Em nói em không tin tưởng tình yêu của anh, sợ anh thay đổi, còn em thì sao? Em có bao giờ nghĩ là em yêu anh nhiều hơn hay anh yêu em nhiều hơn.”
Tô Tư Yên buông thõng tay, đối với những lời Phó Mặc Thần nói, cô có chút hoảng hốt.
Cô cũng chưa từng nghĩ rằng Phó Mặc Thần sẽ yêu mình sâu đậm bởi vì một người phụ nữ từng bị chà đạp tình yêu, họ sẽ không còn tin tưởng đối phương như trước nữa.
Mọi thứ đều trở nên mơ hồ và sợ hãi.
Có lúc cô từng nghĩ bản thân quay lại với Phó Mặc Thần vì điều gì? Chẳng lẽ chỉ vì anh ta giúp cô tìm hung thủ đã sát hại Tôn Lệ.
Hay chỉ vì bản thân cô đã quá phụ thuộc vào người đàn ông này?
Cô hiểu mọi thứ chỉ bắt nguồn từ thứ đang đập bên ngực trái kia, thứ ngày ngày dằn vặt cô.
Nếu không có thứ đó cô sống cũng không còn ý nghĩa.
Quả thực hai năm qua cô sống không có chút gì là vui vẻ.
Phần lớn thời gian dùng để điều trị bệnh, số còn lại là làm việc quên đi người đàn ông đó.
Cứ như vậy dần dần cô càng thấy thế giới trở nên nhạt nhẽo, nhạt như chính món ăn mà không nêm gia vị.
Cho tới khi anh xuất hiện, giây phút anh đứng trước mặt cô, tất cả mọi thứ như sống dậy.
Trái tim bấy lâu chìm trong băng đá nay bị tan chảy dưới người đàn ông này.
Bức tường thành cô vất vả xây dựng đều bị đổ vỡ, mọi thứ cô cố tạo ra để đẩy trái tim đi xa tiến lại gần với lí trí đều bị hủy hoại.
Trong đầu cô không còn gì cả ngoài ba chữ Phó Mặc Thần.
Cố tỏ ra lạnh lùng, phối hợp với Tống Ngôn nhưng cuối cùng lại không chịu được mà bỏ lại Tống Ngôn một mình.
Tại sao cô lại trở nên như vậy.
Tất cả chỉ có thể giải thích bằng một chữ yêu.
Khi yêu, con người ta trở nên yếu đuối, lo sợ, mất tự tin với đối phương.
Tô Tư Yên dù đã trải qua một mối tình khó quên nhưng khi gặp lại vẫn giống như thiêu thân lao vào lửa bất chấp mọi thứ.
Cô muốn mình sẵn sàng hơn trong mối quan hệ này, kết cục cuối cùng của hai người sẽ là tình yêu chứ không phải là hôn nhân.
“Vấn đề của chúng ta bây giờ không phải là ai yêu ai nhiều hơn mà quan trọng là anh là Phó Mặc Thần, cậu chủ nhà họ Phó, anh yêu ai, làm gì đều được sự chấp thuận của cả gia tộc còn em, chỉ đơn giản muốn kiếm một người đàn ông yêu mình sống những tháng ngày đơn giản và hạnh phúc, em sẽ kết hôn, sẽ có những đứa con của riêng mình, cùng người đàn ông kia sống chết cho tới khi hết quãng đời ngắn ngủi của kiếp này, anh có thể cho em không?”
“Anh có thể, chỉ cần là em, mọi thứ khác có hay không anh không quan tâm.
Còn về phía nhà họ Phó, em yên tâm ông cũng sẽ không phản đối.
Tô Tư Yên hãy cho anh thêm một cơ hội được không?”
Cô lắc đầu: “Không thể được nữa rồi, anh là anh còn em vẫn là em, chúng ta hãy cho nhau một cơ hội đi.”
Cô kéo chiếc vali bên cạnh ra đến ngoài cổng, Phó Mặc Thần gương mặt không vui đứng đó nhìn cô rời khỏi cửa lớn.
Cô vừa rời đi anh liền chạy đuổi theo, đáng tiếc vẫn không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Bọn họ thực sự không còn có thể quay lại nữa ư? Tô Tư Yên tại sao lại nhẫn tâm với anh như vậy? Cô không còn tình cảm nào với anh nữa thật sao? Anh không tin, nhất định không tin.
Phó Mặc Thần mở cửa xe, tay chạm vào vô lăng, nhớ lại những lời cô nói.
Bất giác có tiếng gõ cửa kính.
Thực tình anh không còn tâm trạng để xem ai đang gõ cửa nhưng trực giác anh lại cho anh biết, có điều gì đó vô cùng quan trọng sau tấm kính này..
Danh Sách Chương: