Tô Tư Yên mệt mỏi: “Có thể tới đây cùng em được không? Em có chuyện cần nói với anh.”
"Chuyện gì? Em đang ở đâu?’
“Em đang đi dạo ở xxxx”
“Được rồi, năm phút nữa anh sẽ tới.”
Cô dập máy trả lại cho người bán hàng rồi lặng lẽ ngồi chờ.
Đúng năm phút sau một chiếc siêu xe lao tới, người đàn ông mở cửa bước xuống xe đều khiến người đi đường ngoái cổ lại nhìn.
Phó Mặc Thần nhìn thấy cô liền đi tới bên cạnh: “Rốt cuộc em muốn nói chuyện gì vậy? Dạo này em không ăn uống hả? Trông em rất mệt mỏi, xanh xao.”
Nhắc tới ăn cô mới nhớ ra hai ngày rồi cô vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, bụng cô nghe được tiếng lòng cũng réo lên biểu tình.
Thấy vậy Phó Mặc Thần liền cười: “Em đói thật đúng lúc, anh đưa em đi ăn.”
Phó Mặc Thần mở cửa giúp cô, hai người đến một nhà hàng cao cấp dùng bữa.
Trong bữa ăn Tô Tư Yên cũng im lặng ăn mà không nói bất cứ một câu nào.
Phó Mặc Thần bắt đầu cảm thấy lạ liền hỏi: “Em gặp phải chuyện gì buồn sao? Kể cho anh nghe biết đâu anh sẽ giúp được.”
Tô Tư Yên lắc đầu, vốn dĩ mọi việc bắt nguồn từ anh nên việc kể này lại càng khó khăn hơn.
Phó Mặc Thần cũng không ép cô nữa chỉ lặng lẽ quan sát cô.
Tô Tư Yên bỏ đũa xuống bàn, nhìn anh mở miệng: “Chúng ta tới một nơi nào đó nghỉ ngơi được không? Em tạm thời muốn rời xa thành phố này.”
“Được, anh sẽ đi cùng em.”
“Anh không hỏi em là tại sao ư?”
“Nếu em muốn nói sẽ tự khắc giải thích với anh, đối với em anh rất tin tưởng.”
“Cảm ơn anh.”
“Đừng nói cảm ơn, anh không thích vì nghe rất xa lạ.”
“Vậy được rồi, em sẽ không nói nữa.”
Phó Mặc Thần chống tay lên bàn hỏi: “Em muốn chúng ta đi đâu?”
“Em cũng không biết nữa, em chỉ muốn rời xa thành phố này một chút.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Phó Mặc Thần đứng dậy kéo Tô Tư Yên rời khỏi đó, trên đường đi cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chứa đầy nỗi buồn.
Phó Mặc Thần không nhịn được cất giọng hỏi: “Em có tâm sự gì sao?”
“Có một chút, khi nào tới khách sạn gọi em, em muốn lấy chút đồ.”
Phó Mặc Thần nghiêm giọng đính chính lại: “Chúng ta đi tới đó sẽ mua, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Tô Tư Yên nhắm mắt ngủ, bên cạnh Phó Mặc Thần cô luôn được yên giấc.
Cho tới khi đến nơi cô vẫn nằm trong vòng tay của Phó Mặc Thần ngủ say.
-----------------------
Trời sáng, mặt trời lên, rèm cửa được kéo ra đón nhận ánh nắng của ngày mới.
Tô Tư Yên lim dim mở mắt.
Phó Mặc Thần bên ngoài xách một va li đồ lên phòng.
Mở va li ra toàn là quần áo mới được xếp đầy trong đó.
Anh treo vào tủ, sắp xếp lại giày dép rồi xuống dưới bếp chuẩn bị đồ ăn.
Thực ra tất cả các công việc này có thể gọi nhân viên tới làm nhưng anh lại không muốn họ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Phó Mặc Thần bình thường mặc quần âu áo vest đều rất lịch lãm nhưng khi anh khoác trên mình chiếc tạp dề của gia đình lại rất ấm áp.
Tô Tư Yên mở mắt nhìn bên cạnh mình không có ai cô liền ngồi dậy xuống giường.
Đôi chân trần đi dưới nền đá lạnh có chút run rẩy.
Cô mở cửa phòng tắm vẫn không thấy anh đâu liền đi xuống bên dưới.
Bóng dáng anh đeo tạp dề nấu ăn khiến cô mỉm cười hạnh phúc.
Vừa thấy cô đi xuống anh liền kéo ghế: “Đói bụng rồi phải không? Chờ một lát anh nấu xong rồi đây.”
Tô Tư Yên ngửi mùi thơm của chiếc hamburger trước mặt, bụng có chút réo.
“Không nghĩ anh còn biết nấu cả những thứ này.”
Phó Mặc Thần kiêu ngạo: “Mọi chuyện đối với anh đều dễ dàng trừ em.”
“Là anh tự làm khó mình, bây giờ còn đổi cho em là sao?”
“Chuyện này dừng ở đây, chúng ta ăn sáng trước đã.”
Phó Mặc Thần tháo tạp dề ra, bê đĩa đồ ăn lên rót chút nước cam đặt bên cạnh cô.
Bữa sáng nhẹ nhàng qua đi nhanh chóng.
Sau khi ăn xong cô và anh ra biển chơi.
Cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Khu resort này là của anh mới xây dựng trước đó, hôm nay mới lần đầu đến.
Tô Tư Yên vui vẻ chạy ra đón gió biển, Phó Mặc Thần chạy đuổi theo phía sau.
Tô Tư Yên hất nước vào người anh, nước biển bị sóng đánh tạt vào bờ, không khí mát mẻ trong lành.
Tô Tư Yên đứng lại hít một hơi dài, thưởng thức mùi vị của biển cả.
Phó Mặc Thần từ phía sau ôm lấy cô.
Hai người im lặng, sự tiếp xúc thân mật từ da thịt khiến cho cảm xúc của hai người thay đổi.
Cô nghe rõ tiếng tim đập mạnh của anh ngược lại anh cũng vậy.
Phó Mặc Thần kéo cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn ưướŧ áŧ.
Tô Tư Yên đắm chìm trong đó, tất cả cảnh đẹp đều bị nụ hôm trước mắt làm mờ đi.
Vài phút khi không còn thở được nữa anh mới buông cô ra, Tô Tư Yên hít lấy hít để không khí, hai má cô đỏ ửng, Phó Mặc Thần tiếp tục hôn từ phía cổ cô xuống.
Cô theo đó đón nhận từng đợt kíƈɦ ŧìиɦ của anh.
“Chúng ta về phòng được không?”
Tô Tư Yên đề nghị.
Quả thực dù có ngủ với người đàn ông kia bao nhiều lần đi chăng nữa cô vẫn xấu hổ, cái dáng vẻ cao ngạo kia cho đến từng nụ hôn kíƈɦ ŧìиɦ.
Anh tiếp tục hôn cô, tay dần dần chạm vào vai kéo chiếc khăn tắm xuống.
Cơ thể cô bây giờ chỉ còn duy nhất bộ đồ bơi hở hang.
Thực tình lúc thay đồ cô cũng khá ngại ngùng, cô chưa từng thấy bộ đồ bơi nào ít vải hơn thế này.
Lúc đấy cô đã nghi ngờ rồi, cho đến lúc anh kéo chiếc khăn tắm xuống cô mới biết mình bị lừa.
Miếng thịt béo mỡ đưa đến miệng tất nhiên phải thưởng thức rồi.
Anh bế cô lên ghế mát xa từ từ hôn khắp cơ thể cô.
Mặc dù cô đề nghị nhưng dường như anh vãn không nghe thấy tích cực chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ trước mắt.
Hơi thở nóng bỏng hòa quyện với nhau.
…“Ưm…"
Tô Tư Yên cắn môi rêи ɾỉ, sự bá đạo và mạnh mẽ ở đôi môi của người đàn ông này khiến toàn thân cô tan rã.
Đầu cô váng vất và mơ hồ, cô quên hết mọi sự vật xung quanh.
Cô bám víu vào cơ thể người đàn ông ấy, nhiệt tình đáp lại anh.
Cô muốn anh là thứ thuộc về riêng cô, Tô Tư Yên chủ động ôm lấy anh.
Ban đầu Phó Mặc Thần vô cùng kinh ngạc với hành động của cô, nhưng anh rất nhanh giành lại thế chủ động, đè cô xuống, cúi đầu gặm nhấm môi cô.
“Tô Tư Yên"
Thanh âm trầm thấp đầy mê hoặc của anh phát ra, thì thầm bên tai cô.
Cô không trả lời, nhắm mắt lại, cô chạm môi lên lồng ngực màu rắn rỏi của anh, dần di chuyển xuống cơ bụng săn chắc.
Anh cởi bộ đồ còn sót lại trên người cô, thân thể trắng nõn nà với những đường cong mê hoặc lộ ra, khiến cơ thể anh vô cùng rạo rực.
Cô gái dưới thân anh đã mềm mại, gương mặt ửng hồng, đôi mắt mơ màng nhìn anh.
Tô Tư Yên ôm lấy cổ anh, tựa vào lồng ngực anh, cắn môi rên: “Aaa…ứm…"
Anh giữ chặt eo cô, hôn từ dưới bụng xuống.
Gió lạnh thổi vào người khiến cô run rẩy, Phó Mặc Thần liền ôm cô lên vừa hôn vừa tiến về phòng.
Cô túm chặt lấy tấm lưng màu đồng rộng lớn của anh, mặc kệ hành động của anh.
Anh đẩy cô xuống giường, cởi chiếc quần vướng víu ra khỏi, biểu tượng của đàn ông xuất hiện.
Tô Tư Yên khẽ quay mặt đi.
Anh như con thú dữ cưỡng đoạt đi tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Nụ hôn dịu dàng, nhưng dần dần trở nên điên cuồng.
Cảm giác khó chịu trong cô dần dịu đi, thay vào đó là cảm giác khoan khoái vô hạn.
Hai thân thể liên tục tạo nên những âm thanh khiến người khác đỏ mặt..
Danh Sách Chương: