• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Mẹ không đồng ý, con đã từng tổn thương như nào con quên rồi sao? Còn người đàn ông đó thì sao? Hắn ta nếu thực sự yêu thật lòng sẽ không làm vậy.”
“Mẹ à, con đã nói chỉ là hiểu lầm rồi mà…”
Hai mẹ con có chút tranh cãi, Kỷ Mạch Hằng ở giữa can ngăn: “Được rồi, chuyện này tạm thời dừng ở đây, chúng ta rất lâu rồi mới gặp lại đừng vì chuyện này mà không vui.”
Tô Tư Yên đứng dậy: “Con lo rồi, bệnh viện còn có việc con xin phép đi trước.”
Nói rồi cô rời khỏi phòng bao, bắt taxi đi về khách sạn.
Tô Hà suy sụp, Kỷ Mạch Hằng bên cạnh vỗ về: “Mọi chuyện cần phải từ từ, em không nên nóng giận như vậy.”
Nước mắt Tô Hà rơi xuống, bà tựa đầu vào vai của ông: “Anh biết không, em chứng kiến tất cả mọi chuyện, là một người mẹ em sao có thể để con gái mình chịu tổn thương.

Em đã rất hối hận, nếu như ngay từ đầu em không đồng ý cho mối quan hệ kia có phải là con bé sẽ không chịu đau đớn, sẽ không nhiều lần đứng trước ranh giới giữa sống và chết.

Em không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa, khó khăn lắm bệnh tình của nó mới ổn định như bây giờ, nếu nó lại tổn thương thêm một lần nữa, em thực sự sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.”
Kỷ Mạch Hằng vuốt tóc bà, từ từ giải thích: “Con gái cũng lớn khôn rồi, nó sẽ tự có suy nghĩ riêng của mình, việc em ngăn cản nó yêu đương ngược lại sẽ càng khiến nó tổn thương hơn, em sẽ lại đóng vai mẹ anh, chia rẽ tình yêu của bọn họ.

Anh và em có thể được như bây giờ nhưng cũng mất đi hơn hai mươi năm, cả một quãng thời gian dài.

Cả anh và em đều tổn thương.


Nếu như lúc đó mẹ anh không ngăn cản thì chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian như vậy.

Đó là chúng ta còn tụi nó thì sao? Vậy nên em cứ bình tĩnh, bây giờ đã có anh, việc gì anh cũng sẽ giải quyết ổn thỏa nhất có thể.”
“Đó là anh thực sự yêu em, còn không thì sao?”
Kỷ Mạch Hằng cố gắng giải thích: “Em nghe anh nói, chuyện tình cảm chúng ta nên để người trong cuộc giải quyết, tất nhiên chúng ta sẽ tìm hiểu người đàn ông kia ra sao, nếu tệ thì anh sẽ đóng vai làm kẻ xấu đuổi tên đó đi thật xa, còn nếu thực sự tốt chúng ta cần cho con gái tự do mà nó muốn, được không?”
“Được, Kỷ Mạch Hằng có anh thật tốt.”
Kỷ Mạch Hằng nhấn chuông gọi nhân viên xuống thanh toán.

Ông dẫn bà trở về khách sạn.
Lái xe vẫn đứng chờ bọn họ, ông cùng Tô Hà ngồi trên xe, Tô Hà mở miệng: “Chúng ta có nên về thăm mẹ anh không? Anh cũng đã lâu rồi không gặp bà ấy, có phải em ích kỷ quá hay không?”
Kỷ Mạch Hằng nắm chặt bàn tay bà: “Em đừng nghĩ nhiều, có thời gian anh sẽ về.”
Tô Hà tiếp lời: “Em biết anh nghĩ gì, đừng để đến lúc hối hận không kịp.”
Bà quay sang lái xe nói: “Cho tôi về nhà chính của Kỷ gia.”
Lái xe nhanh chóng đáp lại: “Vâng, thưa phu nhân.”
Kỷ Mạch Hằng không nói gì nữa, đối với người phụ nữ quá hiểu mình như vậy ông còn vướng bận gì nữa.
“Tô Hà, thật tốt khi em ở đây!”
Cả hai người đều hiểu rõ đối phương hơn chính bản thân họ.

Có lẽ tình cảm bây giờ không chỉ còn là sự rung động trước đối phương mà thay vào đó là sự thấu hiểu đôi bên.
----------------------
Tòa nhà YJ.
Hàn Bân đi vào thông báo mọi hoạt động của Tô Tư Yên.
“Gia đình Tô tiểu thư đi vào nhà hàng xxx, sau đó cô ấy bỏ ra ngoài một mình.”
Phó Mặc Thần sau khi nghe xong đang đọc báo cáo liền dừng lại.

Gấp báo cáo lại, nhìn thẳng Hàn Bân.
“Cậu nói xem liệu gia đình họ có phản đối cô ấy quen tôi không?”
Hàn Bân không nói gì nhưng trong đầu anh liền nảy ra suy nghĩ: “Làm tổn thương con gái người ta như vậy, nếu là tôi cũng đừng hòng gặp mặt chứ đừng nói đến việc phản đối nhau không.”
Chỉ cần nhìn sắc mặt Hàn Bân, Phó Mặc Thần đã đoán được những suy nghĩ trong đầu anh ta.

Thái độ không vui cũng lạnh nhạt hơn.

“Cậu ra ngoài đi.”
Hàn Bân vừa bước được vài bước, anh liền gọi lại: “Hôm nay tăng ca đi!”
Một câu nói như gáo nước lạnh tạt thẳng người Hàn Bân, anh ta chỉ đáp lại đúng một từ “Vâng” rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Vừa mới ngồi được một lát điện thoại trên bàn reo lên, anh nhấc máy: “Alo.”
Đầu dây bên kia Lý Đồng trách mắng: “Sao anh lại bắt tiểu Bân Bân của tôi tăng ca? Chúng tôi dự định sẽ đi xem phim rồi, anh đừng có làm phiền, vậy nhé!”
Nói một hồi Lý Đồng liền dập máy, Hàn Bân này lại dám mách Lý Đồng, dạo này anh có vẻ bao dung cho họ quá rồi nên không coi ai ra gì đúng không.
Phó Mặc Thần vừa giơ điện thoại lên định gọi, thì điện thoại lại vang lên tiếng của Lý Đồng: “Nếu anh dám trút giận lên anh ấy thì tôi sẽ lên báo công khai tất cả mọi chuyện, tôi sẽ gặp Tô Tư Yên kể hết…”
Giọng Phó Mặc Thần nhàn nhạt: “Cứ theo ý cô đi.”
Nói xong anh cũng dập máy, liên hệ với bộ phận lễ tân: “Lần sau đừng tùy tiện kết nối cuộc gọi của người ngoài đến tôi, nếu không thì chuẩn bị đơn từ chức đi.”
Cô gái đầu dây bên này nghe vậy liền sợ hãi, rối rít cầu xin: “Xin lỗi giám đốc, lần sau tôi sẽ chú ý…”
“Tút! Tút! Tút!”
Phó Mặc Thần dập máy, tiếp tục lật báo cáo ra xem tiếp.

Đột nhiên trong đầu anh lại nhớ đến cô, anh lấy di động ra gọi vào số điện thoại quen thuộc.
Đầu dây bên kia đổ chuông nhưng cô cũng không nghe máy, chuông điện thoại cứ kêu rồi lại tắt.

Phó Mặc Thần bên này lo lắng không thôi.

Lần đầu tiên trong đời anh nhắn tin cho cô.
“Em bận ư? Hôm nay gặp mặt gia đình có vui không? Đọc được tin nhắn nhớ gọi lại cho anh.”
Anh phải xóa đi xóa lại rất nhiều lần, anh không giỏi nói lời đường mật chính vì thế mà đến việc nhắn tin cũng thấy gượng gạo, không quen.
Tô Tư Yên nằm trên giường không thấy điện thoại reo nữa liền nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc.

Cô mong khi tỉnh lại sẽ quên hết muộn phiền.
“Tinh! Tinh! Tinh!”
Tiếng thông báo tin nhắn, rất lâu rồi cô chưa nhận được tin nhắn từ ai.

Cô lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, mở màn hình lên xem.
Tin nhắn từ Phó Mặc Thần làm cô ngạc nhiên, trong lòng ấm áp một cách lạ thường.
Cô nhắn lại cho anh.
“Em có chút mệt!”
Phó Mặc Thần thấy tin nhắn của cô liền tiếp tục nhắn lại.

Phó Mặc Thần: Có chuyện gì sao?
Tô Tư Yên: Quả thực là có một chút!
Phó Mặc Thần: Nói đi, anh sẽ giúp em.
Tô Tư Yên: Anh không giúp được đâu.
Phó Mặc Thần: Em xung đột với cha? Vì anh sao?
Tô Tư Yên: Không phải, là mẹ, một chút bất đồng thôi không sao đâu, đừng lo lắng cho em.
Phó Mặc Thần: Em đang ở đâu? Khách sạn?
Tô Tư Yên: Em đang ở khách sạn, anh đừng tới, em muốn ở một mình.
Phó Mặc Thần: Được rồi, có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ đến với em ngay.
Tô Tư Yên: biểu tượng trái tim.
Phó Mặc Thần: thả tim.
-----------------------
Xe hơi đi vào trong sân nhà họ Kỷ, lái xe dừng lại, Kỷ Mạch Hằng xuống xe mở cửa dìu Tô Hà xuống.

Lái xe tiếp tục đưa xe vào bãi đỗ.
Vừa thấy hai người bước vào, Kỷ Tôn ngồi trước ghế liền đứng dậy.

Kỷ Mạch Hằng thấy ông ấy liền chào một tiếng: “Chú Tôn.”
Tô Hà theo Kỷ Mạch Hằng cười lại, người đàn ông đó gật đầu chào lại.
“Ta sẽ vào thông báo cho mẹ cháu, chờ ta một lát.”
Vừa nói Kỷ Tôn vừa đi.

Tô Hà quay sang nhìn Kỷ Mạch Hằng một cách khỏ hiểu.

Kỷ Mạch Hằng cười nhẹ, giải thích với cô: “Chú ấy là chú ruột của anh, từ nhỏ anh coi chú ấy như cha mình, rất thân thiết.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK