Khương Mạn cùng Vĩnh An đế ngồi ở trong đình nghe ca hát, người của Giáo Phường Ti ở ngoài đình đàn hát. Cách một mảnh đầy hoa đỗ quyên, Khương Mạn phát hiện ánh mắt của ca nữ đang hát không ngừng nhìn ngó vào trong đình, Khương Mạn không khỏi cảm thán trong cung này thật sự có rất nhiều người "thèm muốn" Hoàng thượng.
Nhưng Khương Mạn không thể không thừa nhận Giáo Phường Ti an bài ca nữ này rất có tâm, cô ca nữ này không chỉ có vóc dáng đẹp, giọng hát cũng rất dễ nghe, cho dù tâm tư cô ta không hoàn toàn đặt vào ca khúc nhưng vẫn hát rất hay, có một nét tinh xảo, trong veo, du dương, dịu dàng và đáng yêu.
Hát xong một bài, Vĩnh An đế liền phất tay cho người đi xuống.
Khương Mạn không hiểu, đây là cảm thấy khó nghe sao?
Sau khi người đi, Vĩnh An đế nói với Khương Mạn: "Từ khúc thế này phải đến Giang Nam nghe mới hay, mặc dù cô ta hát không tệ, nhưng lại quá tinh xảo, không có sự hồn nhiên. Để bao giờ trẫm đưa ái phi tới Giang Nam nghe tiểu khúc Giang Nam chính tông."
Giang Nam? Khương Mạn thật sự muốn tới đó nhìn một chút. Nàng nghe nói Giang Nam bốn mùa như xuân, phong cảnh như tranh vẽ, là nơi tú mỹ mà phương bắc không có.
Chỉ là, có lẽ lúc Vĩnh An đế đi phải Giang Nam đã sớm quên mất lời hắn nói hôm nay.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt Khương Mạn vẫn là một vẻ vui mừng hớn hở.
Hai người ở trong Ngự Hoa viên nửa ngày lại quay về Càn Ninh Cung, Khương Mạn ở Càn Ninh Cung dùng bữa tối, buổi tối dĩ nhiên là ngủ lại Càn Ninh Cung. Chuуên 𝘁rang đọc 𝘁ruуện ~ 𝑻r𝗨m𝑻ruуen.𝐕n ~
Khương Mạn bị đè trên long sàng lăn lộn hai lần, mời vừa nhắm hai mắt lại nghe thấy Triệu Toàn Phúc ở bên ngoài nhỏ giọng gọi Vĩnh An đế.
Sau khi Vĩnh An đế cho Triệu Toàn Phúc đi vào, Khương Mạn đã rất mệt mỏi, bây giờ đã hơi mơ màng, nhưng sau khi nghe lời của Triệu Toàn Phúc liền thanh tỉnh lại.
Triệu Toàn Phúc nói Đại Cung nữ của Minh Sắt Cung báo rằng Tống Tu nghi không ổn, thái y nói là sợ sẽ không qua nổi tối nay, Tống Tu nghi muốn gặp Vĩnh An đế.
Từ sau khi Tống Tu nghi sinh hạ Ngũ Công chúa liền không lộ mặt, mặc dù Khương Mạn đã sớm đoán được có lẽ Tống Tu nghi không xong rồi, nhưng đột nhiên nghe tin tức này nàng vẫn là kinh ngạc một chút.
Nàng lấy lại bình tĩnh, ngồi dậy nhìn về phía Vĩnh An đế.
Trông sắc mặt của Vĩnh An đế cũng không được tốt lắm, hắn liếc nhìn Khương Mạn, giọng coi như ôn hòa nói: "Nàng cứ nằm tiếp đi, trẫm phải đi xem Tống Tu nghi một chút."
Khương Mạn lắc đầu một cái, nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, nói: "Thần thiếp đi cùng Hoàng thượng, thiếp về Ngọc Phù uyển."
Vĩnh An đế cũng không khuyên Khương Mạn ở lại, gật đầu một cái, nói với Triệu Toàn Phúc: "Tìm hai người lanh lợi một chút đưa Khương Tiệp dư về."
Vốn là Vĩnh AN đế muốn an bài kiệu đưa Khương Mạn trở về, bất quá lấy phẩm cấp của Khương Mạn bây giờ mà nói thì ngồi kiệu là vượt khuôn phép. Nếu Khương Mạn không muốn ở lại Càn Ninh Cung, vậy khẳng định cũng không muốn ngồi kiệu quay về, Vĩnh An đế cũng không nói ra ý định này nữa.
Khương Mạn mặc xong quần áo của mình lại nhận đồ từ, trong tay Triệu Toàn Phúc hầu hạ Vĩnh An đế mặc quần áo. Chờ Khương Mạn giúp Vĩnh An đế cột chặt đai lưng, phải giúp Vĩnh An đế đeo hà bao, động tác của Khương Mạn dừng lại một chút.
Khoảng thời gian này Vĩnh An đế vẫn luôn mang hà bao mà Khương Mạn làm cho hắn, nhưng lúc này Khương Mạn cảm thấy Vĩnh An đế không nên đao cái hà bao này xuất hiện trước mặt Tống Tu nghi.
Do dự một chút, Khương Mạn vẫn mở miệng nói: "Hôm nay Hoàng thượng đổi cái hà bao khác không?"
Vĩnh An đế cúi đầu nhìn hà bao trong tay Khương Mạn một cái, trầm mặc gật đầu, cung nữ đứng một bên thấy vậy vội vàng cầm mấy cái hà bao tới cho Khương Mạn chọn.
Khương Mạn chọn một cái màu trắng thêu trúc xanh đeo bên hông cho Vĩnh An đế.
Sau khi thu thập xong, Khương Mạn cùng Vĩnh An đế một trước một sau ra khỏi Càn Ninh Cung.
Minh Sắt Cung và Ngọc Phù uyển cũng không cùng một hướng, hai người đến Minh Sắt Cung sau đó liền tách ra. Lúc này đã là giờ tý, trong hoàng cung rất an tĩnh, Khương Mạn đi trên đường ngoại trừ tiếng bước chân của các nàng còn lại không nghe được thanh âm nào khác, cũng may ở trên đường cứ cách mấy bước lại có một ngọn đèn đá mới giúp Khương Mạn không đến nỗi quá sợ.
Đoàn người trở lại Ngọc Phù uyển, Khương Mạn nói Vãn Đông thưởng bạc cho tiểu thái giám đưa nàng về, liền vịn tay Vãn Đông đi vào Ngọc Phù uyển.
Nghe động tĩnh bên ngoài, Liễm Thu đi ra thì nhìn thấy Khương Mạn quay về, lấy làm kinh hãi, nàng vội vàng đưa Khương Mạn vào, rót cho Khương Mạn một ly trà nóng, để Khương Mạn cầm lò sưởi tay.
Mặc dù bây giờ đã là giữa tháng ba, nhưng khí trời buổi đêm vẫn rất lạnh, nửa đêm Khương Mạn đi bộ từ Càn Ninh Cung về Ngọc Phù uyển, tuy người không lạnh lắm, nhưng tay đúng là rất lạnh.
Cầm lò sưởi tay một hồi, lại uống mấy hớp trà nóng, bây giờ cả người Khương Mạn mới thoải mái đứng lên.
Mà Liễm Thu cũng nói lo lắng trong lòng của mình ra: "Sao chủ tử lại quay về giờ này?" Không phải là chủ tử vô tình chọc giận thánh nhan, bị đuổi ra khỏi Càn Ninh Cung đấy chứ?
Khương Mạn nói: "Không có sao, hình như là bên Tống Tu nghi không chịu nổi nữa, người của Minh Sắt Cung tới tìm Hoàng thượng nên Hoàng thượng tới đó, còn ta trở về."
Liễm Thu thở phào nhẹ nhõm, không phải là chọc giận Hoàng thượng rồi bị đuổi về là được.
Liễm Thu còn muốn hỏi một câu về chuyện của Tống Tu nghi, nhưng thấy mặt Khương Mạn trông rất buồn ngủ, cũng không hỏi nhiều nữa, bận trước bận sau phục vụ Khương Mạn ngủ, sau đó mới kề tai nói nhỏ với Vãn Đông: "Ngươi nói xem ban đầu Tống Tu nghi phong quang nhường nào, nói không được liền không được chứ?"
Vãn Đông lắc đầu nói: "Trong cung này chuyện như vậy còn thiếu sao? Cho nên càng phong quang rạng rỡ mới càng cần phải cẩn thận, ngươi càng rạng rỡ thì người muốn hạ thủ với ngươi càng nhiều."
"Giống như chủ tử của chúng ta, lúc đầu không được sủng ái cũng sẽ chẳng có ai quan tâm hôm nay chủ tử đã làm gì, nhưng bây giờ nhất cử nhất động của chủ tử có lẽ đều dưới mí mắt của người khác, chỉ cần chúng ta sơ ý một chút cũng có thể khiến chủ tử chịu thương tổn."
Vãn Đông biết Liễm Thu là người thẳng thắn thật thà, trong đầu không có nhiều suy nghĩ khúc mắc gì, có khi nói chuyện cũng không suy nghĩ nhiều. Nếu là trước kia Liễm Thu cùng chủ tử chỉ ở Ngọc Phù uyển hầu như không ra khỏi cửa thì dĩ nhiên là không có ảnh hưởng gì, nhưng bây giờ chủ tử ngày càng được nhiều ân sủng, nếu Liễm Thu còn như vậy sẽ rất dễ rước họa vào thân.
Có lẽ chủ tử cũng nghĩ đến điều này, cho nên bây giờ phần lớn thười gian chủ tử ra ngoài đều mang nàng theo, Liễm Thu thì phụ trách quản xiêm áo và các đồ trang sức của Khương Mạn.
Cũng may Liễm Thu trừ việc thẳng thắn, còn rất trung thành với Khương Mạn. Khương Mạn ra ngoài không mang theo nàng mà mang Vãn Đông nàng cũng không oán hận câu nào, cũng không có ngăn cách với Vãn Đông.
Vãn Đông nói những thứ này với Liễm Thu cũng là vì để sau này Liễm Thu càng phải cẩn thận hơn, đề phòng người có tâm thừa cơ làm việc xấu.