• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu thái giám kia cau mày nhìn Hạ Bảo lâm một cái, lại cúi đầu nói: "Tiểu nhân là cung nhân của Ung Hòa Cung, cố ý chờ Hạ Bảo lâm ở đây là vì Hiền phi nương nương muốn gặp Hạ Bảo lâm, xin Hạ Bảo lâm dời bước."

Hiền phi nương nương gặp nàng làm gì? Hạ Bảo lâm ôm một bụng hoài nghi đi cùng tiểu thái giám tới Ung Hòa Cung.

Khương Mạn bồi Vĩnh An đế đi loanh quanh trong ngự hoa viên một vòng, sau khi trở về hai người lại chơi vài ván cờ, một buổi chiều cứ thế đi qua.

Lúc dùng bữa tối, bởi vì đầu lưỡi Khương Mạn nổi nhiệt, lúc ăn sẽ hơi đau, cho nên so với bình thường thì ăn ít hơn một chút.

Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn chỉ ăn một ít như vậy, quan tâm hỏi: "Hôm nay khẩu vị của ái phi không tốt sao? Hay là thức ăn hôm nay ngự thiện phòng làm không hợp khẩu vị ái phi?"

Khương Mạn lắc đầu, có chút ủy khuất nói: "Thức ăn của ngự thiện phòng rất ngon, chẳng qua là đầu lưỡi của thần thiếp nổi nhiệt, chỉ có thể ăn một ít."

Vĩnh An đế nhất thời có chút dở khóc dở cười, bất quá nhìn tiểu tần phi ra vẻ đáng thương, vẫn là sai Triệu Toàn Phúc đi tới thái y viện tìm Đàm Hồng tới, kê cho Khương Mạn mọt thang thuốc hạ nhiệt.

Hầu như thang thuốc hạ nhiệt nào cũng tương đối đắng, Khương Mạn trước vừa nghĩ không muốn uống thuốc, không ngờ rằng tới Càn Ninh Cung lại phải uống một thang thuốc thật đắng.

Buổi tối đương nhiên Khương Mạn vẫn ở lại Càn Ninh Cung.

Sáng hôm sau, trên đường từ Càn Ninh Cung trở về Khương Mạn gặp phải Du Sung dung, ánh mắt Du Sung dung nhìn Khương Mạn mơ hồ có chút sắc bén.

Du Sung dung đã lâu chưa hầu hạ, từ sau lần thưởng hoa yến đó Vĩnh An đế không triệu nàng thị tẩm nữa, cũng không hề đi qua Khang Nhạc Cung, Du Sung dung cảm thấy những điều này đều là do Khương Mạn.

Khương Mạn trong tầm mắt dữ tợn của Du Sung dung tiến lên, không quên lễ phép hành lễ nói: "Sung dung nương nương."

Du Sung dung hừ lạnh một tiếng, nói: "Khương muội muội sao thế? Hôm nay đến một tiếng tỷ tỷ cũng không muốn gọi sao?"

Khương Mạn cười nhạt: "Muội muội nghĩ là Sung dung nương nương không muốn muội gọi 'tỷ tỷ' đâu, nếu nương nương vẫn hy vọng muội gọi một tiếng, vậy muội muội đương nhiên sẽ theo ý nương nương, gọi ngài một tiếng 'Du tỷ tỷ'."

Du Sung dung lạnh lùng nhìn Khương Mạn một hồi, âm dương quái khí nói: "Một tiếng 'tỷ tỷ' này của Khương muội muội làm ta thật sự là không gánh nổi."

Khương Mạn thở dài, lắc đầu nói: "Du tỷ tỷ thật là kỳ quái, lúc thì chê muội không gọi là tỷ tỷ, lúc lại nói là gánh không nổi, cái này làm cho muội muội thật không biết nên xưng hô thế nào với Du tỷ tỷ đây."

Khương Mạn một vẻ không đau không ngứa, Du Sung dung muốn đến để bắt lỗi nhưng giờ ánh mắt cũng sắp đỏ bừng lên, "Bây giờ ngươi được sủng ái nhưng cùng lắm cũng chỉ là một tiệp dư, sao lại dám nói chuyện với ta như vậy?"

Khương Mạn mặt đầy chân thành nói: "Muội muội không biết nói chuyện, không biết rốt cuộc là đã nói câu gì chọc Du tỷ tỷ không vui? Nếu lời của muội muội làm tỷ tỷ buồn, vậy muội ở chỗ này nhận lỗi với tỷ tỷ, xin Du tỷ tỷ đừng tức giận."

"Ngươi..." Ngón trỏ của Du Sung dung run rẩy chỉ vào Khương Mạn, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Khương Mạn nở nụ cười vô tội nhìn Du Sung dung, "Nếu Du tỷ tỷ không có chuyện gì, vậy muội muội xin phép về trước, dẫu sao muội cũng không giống tỷ tỷ, bây giờ thân thể của muội không được thoải mái a."

Nói xong, Khương Mạn đi về hướng Du Sung dung chào một cái, nói: "Muội muội đi trước một bước." Sau đó liền mang theo Vãn Đông rời đi.

Sau khi Khương Mạn đi, vành mắt Du Sung dung như sắp nứt ra hướng về phía Nhã Âm đang đứng sau lưng, nói: "Vừa nãy nàng ta có ý gì? Khoe khoang bản thân được sủng ái, cười nhạo ta không có cơ hội thị tẩm sao?"

Nhã Âm bị biểu cảm có chút dữ tợ của Du Sung dung dọa sợ hết hồi, thanh âm có chút rụt rè an ủi: "Nương nương ngài không nên tức giận, Khương Tiệp dư là cố ý chọc giận ngài. Lúc ngài được sủng ái, Khương Tiệp dư kia vẫn còn ở trong góc không người hỏi han a."

"Bây giờ chẳng qua là nàng may mắn sinh hạ Nhị Hoàng tử, Hoàng thượng nhìn mặt mũi của Nhị Hoàng tử mới đối với nàng tốt hơn một chút, vậy mà nàng ta cũng dám hống hách. Theo nô tỳ thấy, nàng cũng không phách lối được bao lâu nữa, người trong hậu cung nhìn nàng không vừa mắt cũng không phải là ít."

Nghe xong lời của Nhã Âm, Du Sung dung cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói đúng, Khương Tiệp dư chẳng qua là dựa vào Nhị Hoàng tử mới có thể diện như bây giờ." Nếu như không có Nhị Hoàng tử thì sao? Khương Tiệp dư còn có thể ở trước mặt nàng diệu võ dương oai sao?

Có lẽ là hình tượng tham ăn của Khương Mạn đã cắm rễ quá sâu trong lòng Vĩnh An đế, vào tháng năm, thời điểm lệ chi (1) chín, Vĩnh An đế ban thưởng cho Ngọc Phù uyển không ít.

(1) lệ chi: quả vải

Làm Khương Mạn trở thành người khiến cả hậu cung ghen tị.

Đương nhiên, cũng có người muốn xu nịnh, chỉ là cho dù là ghen tị cũng tốt, xu nịnh cũng được, Khương Mạn đều không tiếp chiêu. Nàng bình thường trừ việc đi bạn giá thì chính là tới Từ Ninh Cung hỏi thăm sức khỏe Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử bây giờ đã được sáu tháng, lúc hắn hơn ba tháng đã biết xoay người, không có việc gì chỉ thích nằm trên giường lật tới lật lui, Khương Mạn nghe thái hậu nói trẻ con đến tầm sáu tháng tuổi là có thể ngồi dậy.

Nàng không muốn bỏ qua bất cứ giai đoạn trưởng thành nào của Nhị Hoàng tử, cho nên mấy ngày này đặc biệt chăm chỉ tới Từ Ninh Cung.

Trước đó cũng có phi tần thấy Khương Mạn ngày ngày tới Từ Ninh Cung, cũng chạy tới thỉnh an Thái hậu nương nương, nhưng đến gặp cũng không gặp được thái hậu.

Ngày Nhị Hoàng tử ngồi dậy được là ngày thứ năm sau khi hắn được sáu tháng tuổi.

Ngày đó, lúc Khương Mạn tới Từ Ninh Cung, Nhị Hoàng tử đang nằm ở nhuyễn tháp lật tới lật lui, Thái hậu nương nương ở một bên nhìn mà cười tủm tỉm.

Sau khi Khương Mạn tiến vào liền thỉnh an Thái hậu nương nương, có lẽ là Nhị Hoàng tử nghe thấy thanh âm của Khương Mạn, dừng lại hành động lật người của mình, ngẩng đầu nhìn Khương Mạn một hồi, đột nhiên hai cánh tay chống lên nhuyễn tháp ngồi dậy.

Khương Mạn mặt đầy kinh hỉ nhìn Nhị Hoàng tử.

Thái hậu cũng cao hứng ôm Nhị Hoàng tử bên, nói: "Ai, Minh Giác của chúng ta ngồi dậy rồi này, thật là lợi hại!"

Nhị Hoàng tử ở trong ngực thái hậu "lạc lạc..." cười một hồi, sau đó đưa tay về phía Khương Mạn.

Thái hậu dùng một ngón tay nhẹ chạm vào trán Nhị Hoàng tử, cười nói: "Tiểu hài tử, nhìn thấy mẫu phi của ngươi là không cần tổ mẫu nữa đúng không?"

Khương Mạn biết thái hậu nương nương chỉ nói đùa, cũng không quá sợ sệt cáo lỗi, chỉ ngồi ở đó cười nhìn Nhị Hoàng tử và thái hậu.

Cũng không biết Nhị Hoàng tử nghe có hiểu không, hắn tiếp tục nhìn Khương Mạn, lại nhìn Thái hậu nương nương một chút, cười "lạc lạc" một tiếng với thái hậu, sau đó lại đưa tay về phía Khương Mạn.

"Tiểu hài tử vô lương tâm, đi nhanh để cho mẫu phi của ngươi ôm đi." Thái hậu nương nương cười mắng một câu, rồi giao Nhị Hoàng tử cho Khương Mạn.

Khương Mạn ôm khối thịt tròn tròn trong lòng cũng sắp tan chảy.

Khương Mạn ở lại Từ Ninh Cung hơn nửa ngày, mới luyến tiếc trở về Ngọc Phù uyển.

Nhưng mà tối hôm đó, tiểu thái giám của Từ Ninh Cung tới báo tin, nói là Nhị Hoàng tử bị đau bụng.

Sau khi Khương Mạn nghe xong bất chấp mọi thứ mang Vãn Đông đi tới Từ Ninh Cung. Lúc Khương Mạn tới thái y đã ở đó chẩn bệnh cho Nhị Hoàng tử, Vĩnh An đế cũng đã đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK