Đây là lần đầu tiên, cô nói sợ mất đi cậu.
Bách Chính ngây ra hồi lâu, mới tiêu hóa hết ý tứ của câu nói này.
Cậu đột nhiên nhìn Dụ Sân, khóe môi điên cuồng giương lên: “Em nói cái gì? Nói lại lần nữa được không?”
Lúc Dụ Sân nói ra câu này cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng phản ứng mãnh liệt này của cậu, khiến Dụ Sân thấy xấu hổ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô rút bàn tay đang sờ trên mặt cậu về, vành tai đở rực lên,anh nghe thấy rồi thì đừng có hỏi nữa mà Bách Chính.
Đôi mắt Bách Chính mang ý cười: “Em sẽ không mất đi anh, anh vĩnh viễn ở bên cạnh em, chỉ cần em quay đầu sẽ nhìn thấy anh.”
Trong lòng Dụ Sân cảm thấy ngọt vô cùng, cô không nhịn được cười, khẽ hừ một tiếng, coi như đáp lại lời hứa của cậu.
Bách Chính định giơ tay lên ôm lấy cô, nhưng phát hiện cánh tay không có sức, như bác sĩ nói, bắp thịt của cậu bị căng cơ, sẽ có một quãng thời gian dài thoát lực.
Bách Chính liếm môi: “Qua đây ôm anh một cái.”
Dụ Sân nhìn cậu.
Cậu giải thích nói: “Anh không có sức.”
Đã thế này rồi còn cố chấp ôm cô, sắc phôi! Mà Dụ Sân biết, cái đồ kia đập vào người nặng biết bao nhiêu, nếu đổi thành người khác, có lẽ đã hộc máu tại chỗ rồi.
Cô khó tránh thương tiếc thiếu niên này, Bách Chính bây giờ là vận động viên bị thương. Dụ Sân cố gắng nhịn xấu hổ xuống, khom người ôm lấy cậu.
Bách Chính vùi đầu vào cần cổ của cô, ngăn không được cong môi lên: “Dụ Sân, những lời kia em đều nói rồi, em nói thêm chút gì nữa đi.”
“Nói gì?”
“Nói em cực kỳ thích anh, đời này chỉ thích một mình anh, chỉ thừa nhận anh là người đàn ông của em.”
Dụ Sân cảm thấy cậu cực kỳ không biết xấu hổ, những câu mắc cỡ như thế này mà dám nói ra miệng.
Đánh chết cô cũng không nói.
Bách Chính biết cô sẽ không nói, lại nói tiếp: “Vậy em nói cái khác, ví dụ, đời này sẽ không nhìn tên ngụy quân tử Mục Nguyên một cái, cũng không quản bất cứ chuyện gì của hắn nữa. Mau nói.”
Dụ Sân nói: “Anh ấy là ân nhân của tôi.”
“Bây giờ ân tình đã trả rồi, nếu không phải em đẩy hắn ta ra, cỏ trên mộ hắn cũng mọc cao ba mét rồi.”
*Min: Chính quá đáng, ví von hơn quá đó.
Cậu cô ý nói khoa trương như vậy, cái lan can kia đập xuống không chết nổi người, nhiều nhất chỉ bị thương nặng.
Dụ Sân vừa tức vừa buồn cười, cô nghĩ ngợi, không muốn để cậu thất vọng: “Tôi sẽ không đi quản chuyện của anh ấy.”
“Chỉ có thế? Còn nửa câu trước nữa.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu trước chính là, chỉ nhìn Mục Nguyên một cái cũng không được.
Yêu cầu này bá đạo quá đáng rồi, người ta cũng giúp cô không ít, thậm chí ba chai nước hoa kia, Mục Nguyên còn đang giúp cô mang đi bán.
Dụ Sân không nói chuyện, Bách Chính bất mãn cúi đầu, cắn một phát lên gáy cô.
“Shhh.” Dụ Sân nói: “Anh cắn tôi làm cái gì?”
Bách Chính cười: “Em có thể căn trả lại, tùy em cắn chỗ nào cũng được hết.”
Cô mới không cắn cậu, che lấy cổ mình, lùi ra hai bước lườm cậu.
Bách Chính không cách nào kéo cô được, chỉ có thể nghiêm mặt: “Anh nói thật đó, nếu như em cảm thấy nợ hắn, sau này anh thay em trả. Đừng tự mình sấn đến.”
Dụ Sân nhìn cậu một hồi, cuối cùng gật đầu.
Cô ngoan thế này, Bách Chính vui đến nỗi trong mắt toàn là ý cười.
Nhưng đáng tiếc bị thương rồi, làm gì cũng không tiện.
Lần đầu tiên Bách Chính cảm thấy như thế này thật vô dụng, cậu muốn nhanh chóng tốt lên.
Từ Học Dân nhanh chóng chạy tới bệnh viện, trước tiên hỏi thăm thương thế của Bách Chính, vừa lễ phép chào hỏi với Dụ Sân ở bên cạnh.
Dụ Sân gật đầu không nói, đáp lại ông.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Nếu chú Từ đã đến, Bách Chính, tôi về nhà trước đây.”
Bách Chính muốn mở miệng giữ cô lại, thiếu nữ khó khăn lắm mới bày tỏ tâm tư của mình ra, bây giờ đi thì cậu không nỡ.
Mà nghĩ lại bản thân mình bây giờ vô dụng thế này, đầu ngón tay cũng chẳng thể nào động nổi, cậu nhìn cô một cái: “Ừ.”
Dụ Sân phải mau chóng chạy về nhà, về muộn sẽ khiến Vạn Xu Mính bọn họ lo lắng.
Từ Học Dân thấy cô rời đi rồi, mới nói: “Bách thiếu, cậu nên bảo vệ bản thân mình.”
Bách Chính liếc ông một cái.
Ông già chết tiệt, phí lời.
Nếu không phải Dụ Sân đẩy Mục Nguyên ra, cậu đâu đến mức phải nhào đến đỡ lấy cái lan can kia? Cậu trông giống thánh phụ thế sao? Chẳng nhẽ lại còn đi cứu Mục Nguyên? Mục Nguyên mà tèo có khi cậu còn đốt pháo ăn mừng.
Từ Học Dân bó tay nói: “Ngài cho đi nhiều như vậy, nói không chừng cũng chẳng khiến người ta rung động. Tuy ngài không thích tiên sinh, nhưng tôi vẫn phải nói, ngài ấy chính là vết xe đổ phía trước.”
Nếu chuyện như thế này vẫn còn có lần sau, ai có thể bảo đảm Bách Chính không xảy ra chuyện?Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Mỗi người đều không phải mình đồng da sắt, nếu không chủ nhân trước mạnh mẽ như vậy cũng sẽ không nuốt súng tự sát rồi.
Bách Chính lườm ông một cái, ngữ điệu mang theo chút buồn cười: “Tôi và ông ta không giống nhau, tôi cũng sẽ không có kết cục như vậy. Dụ Sân rất tốt, cô ấy thích tôi.”
Từ Học Dân ngạc nhiên nhìn cậu.
Ngài có phải bị đập hỏng não không!
Ánh mắt của ông Bách Chính nhìn hiểu, Bách Chính nói: “Cút ra ngoài.”
Trước khi Từ Học Dân rời khỏi, Bách Chính lại không nhịn được cường điệu: “Ông cho rằng tôi nói đùa? Dụ Sân tự mình nói ra đấy, cô ấy rất thích tôi, đời này chỉ yêu mình tôi thôi.”
Khóe miệng Từ Học Dân khé giựt, ngài thấy vui là được.
Ông đưa đến cửa, Bách Chính vẫn cảm thấy không quá thiết thực, cậu đều cảm thấy như đang nằm mơ, càng đừng nói đến Từ Học Dân.
Người như cậu thật sự sẽ có người thích sao?
Dụ Sân không thích Mục Nguyên so với cậu chỗ nào cũng mạnh hơn, ngược lại sợ mất đi cậu.
Càng nghĩ Bách Chính càng thấy bực bội, tình cảm của cậu cứ lo được lo mất, đến nay vẫn chưa được chắc chắn.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Lão Từ, đi xem Dụ Sân đã đi chưa!”
Từ Học Dân vẫy tay, qua một lát, ông trả lời: “Đã ra khỏi cổng viện, có cần gọi cô ấy quay lại không?”
“Không cần đâu.” Bách Chính nằm lên giường.
Dụ Sân phải thích cậu, đều đã ôm cậu rồi, dám không thích cậu xem cậu sẽ bóp chết cô ấy. Cái gì cậu cũng cho cô rồi, cô còn muốn thích kẻ nào nữa?
*
Ngày hôm sau là thứ hai.
Lúc Dụ Sân đi vào lớp học, phát hiện Chu Dịch Diệp cổ quái nhìn chằm chằm cô.
Dụ Sân đã quá quen với ánh mắt kỳ quái của cô ta rồi, làm như không nhìn thấy, ngồi xuống vị trí của mình.
Phạm Thư Thu hỏi Chu Dịch Diệp: “Cậu nhìn cậu ta làm gì?”
Tuy ngày hôm qua Chu Dịch Diệp bị kinh hách, nhưng khi về nghĩ ngợi lại thấy không đúng lắm.
Trong đầu cô ta tràn ngập cảnh đó, một cô gái đẩy Mục Nguyên ra, sau đó, một thiếu niên mặc đồ của đội thể thao chạy đến đỡ lấy lan can.
Trong cơn hỗn loạn, cô ta nhìn thấy cô gái lao vào trong lòng thiếu niên.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Sau đó tuy gương mặt của cô gái kia bị áo khoác che kín, mà Chu Dịch Diệp trong cơn hỗn loạn nhìn qua một cái.
Cô gái kia chính là Dụ Sân!
Nếu thực sự là Dụ Sân mà nói, Dụ Sân lại đi thích một nam sinh ở trường thể thao Hằng Việt!
“Cô gái hôm qua suýt chút nữa gặp chuyện cậu nhìn thấy không?”
Phạm Thư Thu lắc đầu: “Không thấy, lúc đó quá hỗn loạn, toàn là người, tớ còn đứng không vững, làm gì rảnh mà nhìn người khác chứ.”
Sau đó có thời gian rồi thì thiếu niên gặp chuyện kia đã đưa người đi xa.
“Cô ta là Dụ Sân.”
“Cái gì?”
Phạm Thư Thu kinh ngạc: “Cậu không nhìn lầm chứ?”
“Tớ khẳng định!” Chu Dịch Diệp cười lạnh, “Bộ dạng thanh cao gì chứ, kết quả lại làm càn với một tên ăn hại của Hằng Việt.”
Phạm Thư Thu do dự: “Nam sinh kia tớ biết, lúc trước rất nổi tiếng đó. Có lẽ cậu cũng biết, anh ta vốn là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Bách, quãng thời gian trước còn lên hot serch đấy.”
Cô ta nhắc tới, Chu Dịch Diệp cũng nghĩ đến rồi. Là con trai của kẻ cưỡng hiếp!
Sắc mặt cô ta cổ quái, Dụ Sân không vừa mắt Mục Nguyên, lại trộn lẫn với loại không ra gì ấy, phẩm vị cũng đủ đặc biệt đấy.
“Cậu muốn làm gì?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Nụ cười của Chu Dịch Diệp kỳ quái, nói: “Giúp bọn họ một tay.”
Bọn họ tậm thụt nói chuyện riêng, người khác đương nhiên sẽ không nghe. Dư Xảo nhìn bọn họ mấy lần, ý đồ muốn nghe xem hai người bạn cùng phòng nói gì, kết quả chẳng nghe thấy gì sất.
Trên lớp học Dụ Sân có chút phân tâm.
Cô đang nghĩ tới Bách Chính ở viện, dường như mỗi lần cậu bị thương, đều một mình âm thầm chịu đựng, lần nữa nhìn thấy cậu, cả người cậu dường như chưa từng xảy ra đau đớn vậy.
Cô cắn môi, lần này cô nhất định phải đi tới thăm Bách Chính.
Hạ quyết tâm, Dụ Sân dự định sau khi tan tiết tự học trốn ra ngoài.
Lan can ở cổng sau không có Bách Chính, cô không trèo ra được, nhưng mà đi theo đoàn người, bảo vệ gác cổng không chú ý, có lẽ có thể trốn được ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, tiếng chuông tan học cuối cùng vang lên, Dụ Sân nói nhỏ với Dư Xảo vài câu.
Sắc mặt Dư Xảo cổ quái, sau đó nói: “Tớ sẽ giúp cậu giấu giáo viên đời sống, nhưng Phạm Thư Thu và Chu Dịch Diệp thì không chắc chắn đâu nha.”
Dụ Sân nói: “Như thế này là được, không vấn đề gì.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô vội vàng theo đám học sinh ngoại trúđi ra cổng.
*
Dụ Sân cực khẩn trương.
Đâu cũng là lần đầu tiên cô muốn trà trộn để trốn ra ngoài, có lúc bảo vệ gác cổng kiểm tra rất ngặt sẽ kiểm tra thẻ ngoại trú của từng người một, có lúc lại rất lỏng lẻo.
Đen đủi thay, hôm nay vừa lúc kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Đám người nhích từng chút ra ngoài, gác cổng nói: “Đứng yên, đưa thẻ ra!”
Đám học sinh ào ào đưa thẻ ra.
Dụ Sân rất thất vọng, nghiêm ngặt thế này, cô chẳng thể nào ra ngoài được.
Trước kia gác cổng nhìn qua đây, một cánh tay giữ lấy bả vai cô.
“Mục Nguyên?”
Mục Nguyên gật đầu: “Anh đưa em ra ngoài.”
Cậu ta dùng nửa người che lấy cô, chào hỏi với gác cổng. Gác cổng nhận ra cậu ta, cười hề hề nói chuyện vài câu, Mục Nguyên đã đẩy Dụ Sân ra ngoài rồi.
Hai người đi tới bên ngoài trường học, Dụ Sân nói: “Cảm ơn anh.”
“Người nên nói cảm ơn là anh mới đúng, nếu hôm qua không phải em cứu anh, có lẽ anh đã bị thương rất nặng.” Cậu ta đèchặt đắng chát trong giọng nói lại, “Em đi thăm Bách Chính đúng không? Tình trạng của cậu ta như thế nào?”
Dụ Sân nói đại khái tình hống một chút.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Mục Nguyên cầm ba ngàn từ trong túi ra: “Đây là tiền bán nước hoa của em, mãi vẫn chưa tìm được cơ hội đưa cho em, em xem đi, xem có đủ không?”
Dụ Sân không đém, nhưng mà dày thế này, khiến cô kinh ngạc không thôi: “Không đâu không đâu, sao lại nhiều thế này được ạ?”
“Nước hoa của em bọn họ rất thích. Nếu sau này em còn muốn bán, vẫn có thể đưa cho anh.”
Dụ Sân vội vàng xua tay: “Cảm ơn anh, em không thể cứ làm phiền anh mãi được, em tự nghĩ cách.”
Cô nhớ được bản thân mình đồng ý với Bách Chính chuyện gì, cho nên lễ phép vẫy tay với Mục Nguyên: “Vậy em đi trước đây.”
Mục Nguyên gật đầu.
Cậu ta nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy mất mát. Mục Nguyên không nhịn được hét lên: “Dụ Sân!”
Dụ Sân quay đầu.
“Nếu như, anh nói nếu như, ban đầu anh nhận ra em ngay ánh nhìn đầu tiên, chúng ta hiện tại có phải sẽ khác không?”
Dụ Sân ngạc nhiên nhìn cậu ta, phán ứng lại được ý của cậu ta.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thực nói: “Xin lỗi, em không biết.”
Mục Nguyên cười khổ: “Anh hiểu rồi.”Trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy.
Là vấn đề cậu ta hỏi quá ngốc rồi.
*
Bách Chính lười nhác nằm trên giường xem phim ma.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cái lan can kia quá nặng, sau khi cậu thoát lực, cái gì cũng không làm nổi.
Qua một lúc, cậu chống hai tay lên, không nhịn nổi nữa: “Từ Học Dân.”
Từ Học Dân lập tức đẩy cửa vào: “Cậu có chuyên gì?”
“Ông đây muốn đi tè.”
Từ Học Dân lập tức đi qua đỡ cậu vào phòng vệ sinh.
Bách Chính đen mặt, Từ Học Dân cởi quần cho cậu, cả người của cậu cực kỳ bực bội: “Ông con mẹ nó động với nơi không nên động.”
Nội tâm Từ Học Dân sắp cười chết rồi: “Ngài yên tâm, tôi sẽ không nhìn.”
Bách Chính rất tức giận, cuộc đời này cậu chưa từng bất lực thế này.
Từ Học Dân đỡ cậu giải quyết xong, toàn bộ quá trình đều là mặt than.
Ông đã một bó tuổi rồi, rất hiểu người trẻ tuổi da mặt mỏng, sợ Bách Chính thẹn quá hóa giận.
Đợi cậu tè xong, Từ Học Dân lại đỡ cậu trở về.
Ti vi đang chiếu phim ma, ma nữ trên màn hình đang há to miệng toàn máu. Mặt Bách Chính chẳng có biểu cảm gì: “Được rồi ông cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Mẹ nó cậu không cần mặt mũi à.
“Vâng.” Từ Học Dân khép cửa lại cho cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính nhàm chán lười nhác, chẳng có việc gì làm. Ban ngày cậu đã ngủ cả ngày, bây giờ thực sự không ngủ nổi nữa.
Lần đầu tiên cậu dưỡng thương khó chịu thế này.
Nhưng cậu đã quen với cô độc như vậy, cũng chẳng cảm thấy bao nhiêu chật vật, lúc nhỏ bị nhốt thành quen rồi, lúc này sẽ không tồi tệ hơn lúc ấy được.
Cậu chỉ hi vọng sớm ngày lành lại, để cậu đi tìm Dụ Sân, xác minh lại lời cô nói hôm qua có phải là thật không.
Bách Chính cũng quen rồi, những lúc nhưu thế này không có người bên cạnh.
Từ Học Dân bên ngoài cửa nhìn thấy một cô gái tron tháng máy đang đi ra, kinh ngạc vô cùng.
Dụ Sân nói: “Chú Từ chào chú ạ, cháu tới thăm Bách Chính.”
Da mặt cô mỏng, dưới ánh mắt đánh giá của Từ Học Dân, cực kỳ ngại ngùng.
Từ Học Dân nghĩ tới ánh sáng trong mắt Bách thiếu ngày hôm qua, lại có vài phần cảm khái, tâm tình ông phức tạp nói: “Bách thiếu ở bên trong, cháu trực tiếp đi vào đi.”