Đi theo chủ nhân nhà họ Từ, đời này của Từ Học Dân cũng coi như lao tâm khổ tứ. Ông ngược lại không lo Bách Chính xảy ra chuyện, mà lo Bách Chính đem tên nhóc nhà họ Lương kia băm thành mảnh nhỏ.
Theo lý mà nói giờ này đã rạng sáng, trên phố vẫn đang mưa, bữa tiệc cũng tan rồi, nhưng Bách Chính vẫn chưa quay về, Từ Học Dân ngồi không yên, vội vàng đi tìm cậu chủ nhà mình.
Lúc tới, trong lòng Từ Học Dân nghĩ vô số lần, những tình huống nào có thể xảy ra, nên khuyên nhủ thế nào.
Hai khả năng lớn nhất, thứ nhất Dụ tiểu thư thực sự nhìn trúng tên nhóc nhà họ Lương, Bách thiếu suy sụp tinh thần.
Thứ hai, chính là Bách thiếu nói ra chân tướng cho người ta, bị người ta bỏ rơi.
Tóm lại là không có loại nào tốt hết, cho nên Từ Học Dân hiện giờ tới tìm người, cũng không muốn trực diện thấy Bách Chính tình trường thất bại. Người ta tình trường thất bại sẽ tốt lên, mấy vị nhà họ Từ này thất bại chính là muốn mạng.
Bách thiếu tốt nhất nên tự mình yên tĩnh một chút.
Tới tiểu khu nhà Dụ Sân, Từ Học Dân liêc mắt một cái là nhin thấy Bách Chính đang đứng dưới mái hiên.
Bên ngoài trời mưa đen kịt, mượn ánh đèn của tiểu khu, miễn cưỡng có thể nhìn rõ bóng lưng cao lớn của người đàn ông.
Hắn đang ngước đầu lên, không động mà cứ nhìn lên trên lầu.
Đèn ở tầng ba đã tắt rồi, Từ Học Dân nhìn theo, đôi mắt mờ đục của ông lão nhìn không rõ nữa, không biết Bách thiếu đang nhìn thứ gì.
Từ Học Dân thở dài một hơi, vẫn là bị người ra vứt bỏ rồi chứ gì.
Ông bật ô lên đi qua, vốn cho rằng, sẽ nhìn thấy Bách Chính tâm như tro tàn, không ngờ lại đối diện với khóe môi nhếch lên không hạ xuống nổi của người đàn ông.
Từ Học Dân: ….
Trầm ổn như lão Từ, giờ phút này cũng hoảng lên. Đây không phải là bị kích thích đến phát điên chứ, Bách Chính bao lâu không cười rồi? Lần trước chính là ba năm trước, Từ Học Dân sắp không nhớ nổi dáng vẻ hắn cười như thế nào rồi.
“Từ Học Dân, tôi đang nằm mơ đúng không?” Hắn thấp giọng nói, “Đã rất lâu rồi tôi chưa sung sướng như thế này.”
Trái tim như bị tiêm chất hưng phấn, khiến lỗ chân lông khắp người hắn nở to ra, đấy chính là tư vị của sung sướng.
Vài năm trôi qua, cuộc sống của hắn chết lặng, bóng tối bao trùm, bên cạnh hắn chỉ có một người nghiêm túc trầm mặc là Từ Học Dân.
Mà ngày hôm nay, cô gái được hắn coi là nữ thần khi còn niên thiếu, không những không để tâm tới dòng máu chảy trong người hắn mà còn dịu dàng ôm lấy hắn.
Cuối cùng Từ Học Dân đã nếm ra được vị gì đó, hợp với việc cậu chủ nói ra chân tướng, không bị người ra ghét bỏ?
Ông ngây người, thực sự không dám tin.
Sau một lát, Từ Học Dân bắt đầu mừng thay Bách Chính, mấy năm này, Bách thiếu không dễ dàng gì, ông đều rõ. Chỉ một chút chú ý từ cô, đã có thể khiến hắn hoàn toàn sống lại.
Một già một trẻ đứng dưới lầu nhà người ta, lúc này những hộ khác trong tiểu khu cũng quay lại, sau khi cất ô, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bọn họ, dường như đang do dự có nên báo cảnh sát không.
Từ Học Dân khụ một tiếng: “Cậu có cần về trước không?”
Bây giờ sắp ba giờ sáng rồi, canh giữ ở đây, xung quanh không có ánh sáng, lại còn bị người ta coi là đồ thần kinh.
Bách Chính nói: “Tôi sợ tôi đang nằm mơ.”
Cái ôm kia quá ngắn ngủi, thì bị Chúc Uyển cắt ngang, Bách Chính thấy không chân thực. Mà trạng thái trước mắt này của hắn, cho dù Dụ Sân có ở cùng hắn một ngày một đêm hắn cũng không cảm thấy chân thực.
Trước khi chưa có được còn đỡ, lúc này mới vào tay chỉ sợ mất đi.
Một giấc mộng hoàng lương, có lúc cũng là một chuyện rất tàn nhẫn.
Từ Học Dân cũng cảm thấy giống như đang mơ, nhưng ông không thể nói như vậy được, nếu không người ta thực sự báo cảnh sát mất.
“Tôi đảm bảo với cậu, đây tuyệt đối không phải mơ.”
“Tôi biết.” Bách Chính nói, hắn tàn nhẫn nhéo bản thân một cái, máu thịt đều tím tái rồi, biết đau, nhưng lại khiến hắn vui mừng không dứt.
Nhưng lo âu cứ quanh quẩn không đi, lúc này lại trồi lên: “Nhưng nếu sau đêm nay, cô ấy lại hối hận thì làm sao?”
Nếu như ngày mai trời sáng, Dụ Sân mới phát hiện, cảm thấy hắn ghê tởm bất kham, vậy phải làm sao?
Từ Học Dân biết bản thân mình không thể nào thay đổi được tư tưởng của hắn. Hiện tại Bách Chính là một con chim sợ cành cong nếm thấy mùi hi vọng, có lẽ một bước cũng không nỡ rời đi.
“Ngày mai cậu có thể tìm Dụ tiểu thư xác nhận lại, nhưng cậu cần phải khiến trạng thái của mình tốt hơn, cô gái nhỏ đều thích người đàn ông có thể diện.”
Bách Chính khựng lại: “Đi thôi.”
Hắn vẫn còn mặc đồ trên bữa tiệc, dính nước mưa, ngươi đàn ông trưởng thành qua một đêm nói không chừng râu còn nhú lên.
Từ Học Dân nói không sai, nơi hắn có thể khiến Dụ Sân thích, vốn không nhiều, nếu mà vẻ ngoài còn nhếch nhác, cô ghét bỏ hắn thì biết làm sao?
Hai năm này Từ Học Dân cũng coi như triệt để học thành tinh, khuyên người đơn giản biết bao, ông nói với hắn, làm sao để khiến Dụ Sân thích hắn, người đàn ông bình thường mạnh mẽ quyết đoán, cái gì cũng muốn thử một chút.
Hai người quay về, Bách Chính đi tắm thay quần áo, cưỡng bách bản thân ngủ một lúc.
Kết quả trời còn chưa sáng, hắn nhịn không được lại chạy ra ngoài.
Hắn sống trong khu biệt thự Lang Đình, tự nhiên không ở cùng với lão già Từ Học Dân. Lúc này trời sáng, hắn ngược lại còn nhớ đến có một vụ làm ăn cần bàn bạc, gọi điện cho Từ Học Dân.
“ Thời gian lùi ra sau.”
Từ Học Dân thở dài, tự nhiên không có ý kiến gì. Hôm nay mới mùng năm thôi đó, vốn còn đang trong thời gian nghỉ lễ.
Hôm nay cậu chủ phải đi nói chuyện yêu đương, ông rõ ràng nhất, công việc nào có quan trọng bằng Dụ Sân.
Nếu mà để Bách Chính làm vua ở thời cổ đại, hắn có thể không hề do dự vì Dụ Sân mà làm hôn quân.
*
Một đêm này Dụ Sân cũng không ngủ ngon, việc Bách Chính rời đi ba năm trước trở thành tâm bệnh của cô.
Đến này hắn bằng lòng thẳng thắn, chân tướng đối với hắn mà nói quá mức tàn nhẫn.
Hắn từng bị mù, từng bị điếc.
Như Bách Chính tự mình nói, tương lai sẽ xảy ra chuyệ gì, hắn cũng không biết trước được.
Gen của Từ Ngạo Thần có vấn đề, gia tộc nhà bọn họ giàu có nhất trời, nhưng bệnh di truyền vẫn luôn tồn tại, cơ thể Mục Mộng Nghi yếu ớt, biểu hiện bình thường, nhưng về mặt thần kinh thì vô cùng yếu ớt.
Buổi sáng cuối cùng Dụ Sân cũng điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Bách Chính chán ghét dòng máu của mình hơn ai hết, nếu cô cùng lo lắng theo đó mới khiến người ta phát sầu. Con người tới thế giới này không dễ dàng, trưởng thành cũng không dễ dàng, hai người lưỡng tình tương duyệt càng khó hơn.
*Min: hai người đều yêu thương nhau ấy.
Cô còn thích hắn một ngày thì thực sự không để ý hắn có dáng vẻ gì
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có một ngày hắn biến thành kẻ điên, chỉ cần vẫn là kẻ điên yêu cô, vậy cô vẫn có thể chăm sóc hắn lẫn chính mình.
Cô nghĩ thoáng điểm này, thân kinh căng chặt trong đầu bỗng thả lỏng hơn nhiều.
Bách Chính không tin tình cảm của cô, người nhà họ Từ mẫn cảm đa nghi, chính là nguyên nhân khiến hắn cô chấp cực đoan, mới khiến cô đợi ba năm vô ích, bản thân hắn cũng chịu không ít khổ.
Cái này đúng thật khiến người ta tức giận, nếu như lần sau lại xảy ra chuyện gì, cô không chừng còn bị hắn bỏ rơi lần nữa.
Trách không được Lương Nhạc Trí cũng nhìn không nổi, khiến cô ngược hắn.
Thực không nên dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, quả thực mệt tâm, nhưng vẫn lo hắn lần sau con phạm phải. Cô muốn linh hồn hắn phải khắc sâu ý thức được sai lầm, cảm thấy vô cùng hối hận mới được.
Chúc Uyển bị chấn kinh, hôm nay cũng dậy sớm.
Hai cô gái cùng nhau ăn sáng, một lúc lâu sau, chuông cửa vang lên.
Chúc Uyển ngồi bên ngoài chạy ra mở cửa, cửa mở lộ ra khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trẻ tuổi. Trên thực tế, Bách Chính đã đợi bên ngoài rất lâu rồi, sợ Dụ Sân chưa ăn cơm, vẫn đợi mãi, trên người hắn còn có một lớp sương mỏng.
Hắn cầm một tập tài liệu, khóe miệng Chúc Uyển giựt giựt, cái gì vậy, đàn ông của người khác sáng sớm tặng hoa hồng đưa cơm, bạn trai của Dụ Sân đại mỹ nữ, mới sáng không hiểu phong tình mang theo một tập tài liệu?
Bách Chính không nhìn Chúc Uyển, đôi mắt nhìn chằm chằm Dụ Sân.
Trong mắt hắn mang theo ánh sáng vụn vỡ, nhiều hơn là thấp thỏm.
Dụ Sân thấy hắn như vậy: “Vào đi.”
Chúc Uyển rất hiểu biết, nên tự về phòng mình rồi. Nhưng con người không tránh được lòng hiếu kì, Chúc Uyển dán tai vào vách cửa, nghe xem bọn họ đang nói cái gì.
Bách Chính mím môi, ánh mắt nóng rực: “Tối qua em, nói những lời đó đều là thật chứ?”
Hắn hỏi lời này lần thứ hai, Dụ Sân nói: “Anh lại hỏi lần nữa, vậy nó chính là giả rồi.”
Hắn ngây người một lát, trái tim co lại, mới phát hiện cô hơi cáu, phồng má lên nhìn hắn, có chút đáng yêu, lại vô cùng tươi tắn.
Bách Chính cười lên, biết đó là sự thật.
Hắn cười lên thực ra rất đẹp trai, chẳng qua hai năm này cũng sắp quên cười như thế nào rồi.
Hắn nói: “Anh mang quà đến cho em.”
Dụ Sân chưa từng thấy qua vẻ mặt lấy lòng thấp thỏm này của hắn, lúc trước hắn cũng thích lấy lòng cô, nhưng vô cùng nghênh ngang, còn không cho phép cô phản kháng.
Đến nay có lẽ cảm thấy bản thân mình bẩn thỉu, cô mấy lần nhìn thấy Bách Chính ngẩng đầu, muốn sờ sờ cô, nhưng cuối cùng lại thu về.
Bách Chính đặt tập tài liệu vào tay cô.
Dụ Sân mê mang lật tập tài liệu trong tay: “Giấy chuyển nhượng cổ phần của Miêu Vĩ?”
Bách Chính rất chấn định, thậm chí còn hỏi cô: “Ừ, em thích không? Anh không có gì có thể cho em, nếu em không thích, trong tay anh vẫn còn cổ phần công ty khác, cho em hết.”
Hắn nói dễ dàng giống như tặng một bó hoa. Trời mới biết nhà họ Từ giàu có như thế nào, một phần một trăm của nhà họ Từ cũng đủ khiến người ta điên cuồng.
Chúc Uyển ở trong phòng nghe trộm Dụ Sân:???
WTF? Cái tập tài liệu mà cô nàng cho rằng không hiểu phong tình kia lại là giấy chuyển nhượng cổ phần Miêu Vĩ! Aaaaaaaaaaa Bạn trai này của Dụ Sân có lai lịch như thế nào vậy!
Dụ Sân cũng hoang mang, cô biết nhà họ Từ có tiền, mà Bách Chính nói: “Anh chẳng có gì có thể cho em”, cũng chính là phát ra từ đáy lòng.
Tối qua mới nói thông, cô còn chưa nghĩ được nên khiến hắn nhận sai như thế nào, hôm nay hắn lại tặng cho cô tài sản.
Hắn thực sự sợ hãi, sợ cô không đủ yêu hắn, sẽ hối hận.
Nhưng nhét củ khoai nóng phỏng này vào tay cô là có ý gì?
Dụ Sân trả lại tập tài liệu cho hắn, cô nghiêm mặt nói: “Em không cần cái này, anh đột ngột biến mất ba năm, tối qua em nghĩ rồi, hình như không thích anh như hồi trước nữa.”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ngay cả tập tài liệu rơi xuống cũng không nhặt.
Dụ Sân ép bản thân nói xong những gì đã nghĩ: “Anh muốn em tha thứ cho anh, thích anh giống như khi trước không?”
“Muốn.”
Dụ Sân nói: “Vậy anh nhận sai đi.”
“Anh sai rồi.”
Dụ Sân đè ép vẻ mặt mình: “Anh nhận sai nhanh như vậy, có biết sai chỗ nào chưa?”
Bách Chính trầm mặc trong chốc lát, hắn thực sự không biết, nhưng không trở ngại hắn thuận theo cô: “Chỗ nào cũng sai rồi.”
Dụ Sân nhìn hắn một cái là hiểu rõ, trong thế giới của hắn, có lẽ thực sự không cảm thấy mình sai. Cô đúng là bị chọc cười.
Nói đạo lý không có tác dụng, hắn vì muốn ở lại bên cạnh cô, có khi bảo hắn nói hắn là chó, Bách Chính cũng nói mà chẳng thèm chớp mắt.
Dụ Sân tức phát cười: “Chúng ta ra ngoài.”
Bách Chính cũng không hỏi cô đi đâu, cô bằng lòng ở cùng hắn, hắn đã rất vui rồi. Tối qua có mưa, không khí vẫn ẩm ướt. Dụ Sân thay một đôi bốt nhỏ, nói với vào phòng Chúc Uyển một tiếng: “Chúc Uyển, tớ ra ngoài trước đây.”
Chúc Uyển đáp một tiếng.
Bách Chính xé nát tập tài liệu kia, cô tạm thời không cần, giữ lại cũng vô dụng.
Mặt đất trơn ướt, Bách Chính nhìn cô vài giây, giọng nói khàn khàn thăm dò: “Anh cõng….”
Hắn khựng lại, đổi thành câu khác: “Anh có thể cõng em không?”
Dụ Sân mềm lòng, cũng may nhớ bản thân mình muốn làm gì. Cô giơ tay, hắn cong môi lên, ngồi xổm trước mặt cô.
Trước kia Dụ Sân ngoan ngoãn, nhưng lần này thì không.
Ai bảo anh không biết sai.
Cô dùng sức thái sơn áp đỉnh, gần như nhảy lên đụng vào người hắn.
Bách Chính cười cười, không hề lung lay, vững vàng cõng cô lên. Ở nơi mà cô nhìn không thấy, hốc mắt hắn đều nóng rực lên.
Không cần biết như thế nào, bằng lòng đụng vào hắn, chính là thực sự không hề ghê tởm hắn.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bé Sân: Anh nhận sai đi!
Bách Chính tuy không biết cô muốn chỉ cái gì: Anh sai rồi.
Chúc Uyển:??? người này sao lại vậy chứ, chẳng có nguyên tắc gì cả?
Min: Chương sau có người xuất hiện, mọi người đoán ai nè. Bách Chính tức lắm nhưng không làm gì được luôn.