• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người Bách Chính hơi run rẩy.



Những lời phán bản thân tử hình này, trừ khó chịu, cảm nhận mãnh liệt hơn cả chính là cảm giác khủng hoảng cực độ. Hắn không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cô, thậm chí không dám nghe giọng nói của Dụ Sân.



Hắn thậm chí hối hận khi nói những lời này với cô.



Rõ ràng có cách làm tốt hơn, hắn vẫn còn thời gian, không nên bị sự xuất hiện của Lương Nhạc Trí kích động tới như vậy.



Nếu cho hắn thêm thời gian, nói không chừng còn có thể nghĩ ra cách giải quyết tốt hơn, sẽ không để cô biết hắn bẩn thỉu bất kham như vậy nữa.



Cuống họng Bách Chính khẽ động, phát hiện bản thân mình nói xong, hối hận muốn chết.



Đầu óc hắn loạn thành một đống.



“Em cảm thấy ghê tởm.” Hắn nghe thấy giọng nói khản đặc của mình, “Anh sau này, sau này sẽ không….”



Ngay lập tức có một bàn tay mềm mại khẽ sờ lên tóc hắn.



Bách Chính đơ người.



Cho dù cô gái có động tác thiện ý này, nhưng hắn vẫn không dám nghĩ về chiều hướng quá tốt đẹp. Một khi rơi vào khoảng không, cảm giác thất vọng mất mát sẽ phóng to trăm vạn lần.



Mãi đến khi một cơ thể nhỏ bé dùng cái ôm ấm áp ôm lấy hắn.



Vòng ôm của cô gái không rộng lớn như người đàn ông.



Nhỏ đến đáng thương, yếu ớt mềm mại, thậm chí cô muốn ôm lấy bờ vai người đàn ông cũng rất tốn sức. Nhưng trong vòng tay cô rất thơm, vừa mềm vừa ấm.



Bên ngoài căn phòng vẫn đang mưa.



Bản thân cô nho nhỏ nhưng khẽ xoa đầu hắn.



Dụ Sân từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ đến chuyện này có liên quan đến thân thế của Bách Chính.



Nếu nói không chấn kinh thì hoàn toàn không thể nào, dù sao chuyện như vậy, cô cũng chưa từng nghư người bên cạnh nói qua.



Vậy nên sau khi nghe xong, cô phải mất một lúc mới tiêu hóa nổi.



Hơi thở của cô gái nóng rực, cô khẽ nói: “Em không thấy ghê tởm, em biết, anh cũng không muốn như vậy. Anh chính là anh, những chuyện này đều không trách anh.”



Cô sợ hắn không cảm nhận được an ủi, ôm hắn chặt hơn một chút.



Hốc mắt Bách Chính đỏ bừng, hắn không thể nào nghĩ đến, trong mắt hắn và Từ Học Dân, khả năng một phần vạn không tới lại trở thành sự thật.



Mà lý trí của hắn nhanh chóng khống chế tình cảm chuẩn bị nổ tung, hoặc là cô vốn không hiểu, dòng máu này của hắn, có nghĩa là gì. Hắn dường như tàn nhẫn gằn từng chữ một nói cho cô nghe: “Sản phẩm của loạn luân, không có mấy người bình thường. Ngũ cảm của anh không tốt, đã từng không nhìn thấy, khứu giác xúc giác cũng rất trì độn, hiện giờ thính lực cũng có vấn đề. Thậm chí….tương lai có bệnh gì nữa ai cũng không nắm chắc được.”



Hắn vừa tuyệt vọng vừa mềm lòng nghĩ, có thể được ôm một cái như thế này, là chuyện hắn khát cầu trong mộng, như vậy mà chết đi cũng không tiếc nuối.



Nhưng không cần biết là quá khứ hay hiện tại, đều vẫn yêu cô như thế, sao lại có thể trong tình trạng cô không hiểu gì, mà cột chặt cô cả đời được?



Bách Chính bất chấp, giọng nói lạnh đi: “Anh sẽ phát điên bất cứ lúc nào, đời này có thể sẽ không thể có con.”



Cô gái đột nhiên buông hắn ra.



Khoang mũi Bách Chính cay cay, hắn là một người đàn ông cứng cỏi, cuộc đời này đánh gãy răng cũng nuốt máu vào trong, cũng chỉ ở Khánh Công Yến ba năm trước đứng quay lưng với cô mà khóc một lần.



Người bình thường đều biết trong tình huống này lựa chọn ra sao, Dụ Sân hiểu được sau này, buông tay hắn cũng rất bình thường.



Tình huống này hắn đã sớm dự liệu tới, cho nên mạnh mẽ đè nén cảm xúc, định rời đi phóng khoáng một chút, miễn làm khó cô.



Ánh mắt Dụ Sân nghi hoặc nhìn hắn, Bách Chính chưa từng như thế này.



Hắn từng tự đắc biết bao, trêu chọc cô ở sân thi đấu, thần thái cả người như bay lên. Lúc này trong lòng phải khó chịu đến mức nào mà ngay cả nhìn cô một cái cũng không dám. Cô sớm chú ý tới, giọng nói của Bách Chính ôn hòa bình tĩnh, nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm một góc của bàn trà, rũ mắt, tầm mắt chưa từng rời khỏi đó.



Dụ Sân dứt khoát buông hắn ra, kéo hai má hắn lại.



Vô tình đối mắt với đôi mắt người đàn ông, cô nhìn thấy đuôi mắt hắn đỏ đến đáng sợ. Hắn cũng không khóc, càng giống một kẻ điên đang ẩn nhẫn đến cùng cực.



Bách Chính hơi tránh tầm mắt ra chỗ khác.



Dụ Sân đỡ lấy mặt hắn, chớp chớp mắt: “Những thứ này bây giờ em đã biết rồi, Bách Chính, em cực kỳ tức giận.”



Khớp ngón tay của Bách Chính trắng bệch.



“Trước kia em từng nói, anh mà xảy ra chuyện gì, có thể nói với em, em không bằng lòng trong lúc anh khó khăn nhất không thể làm gì vì anh, nghĩ như vậy sẽ vô cùng đáng tiếc. Nhưng anh dường như không hề tin tưởng những lời này, tình cảm của anh là tình cảm, còn tình cảm của em chẳng lẽ là giả sao? Nếu lúc trước anh nói với em sớm một chút, em sẽ cùng anh trải qua những ngày khó khăn ấy.”



Bách Chính không dám tin những gì mà mình nghe thấy.



Hắn nhìn cô chằm chằm.



Ánh mắt đó quá mức mãnh liệt, không thể tin nổi. Dụ Sân tức giận thì giận, vốn còn định nói mấy câu xả giận nửa, nhưng thấy dảng vẻ này của Bách Chính, lại khiến cô mềm lòng.



Nói ra chuyện mà bản thân mình không chịu nổi, vốn dĩ đã là một loại tàn nhẫn. Sau này để hắn chậm rãi nhận ra sai lầm, còn về hiện tại, cô đành tha thứ cho hắn một tối vậy.



Cô khẽ cong mắt lên, cực kì dịu dàng hỏi: “Trước kia không ở cùng anh, hiện giờ em bên cạnh anh còn kịp không?”



Hắn không trả lời, bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.



Cửa sổ thông gió trong phòng vẫn chưa đóng, tiếng mưa rơi đập vào cửa vang lên rõ ràng, Dụ Sân không hiểu ánh mắt hắn nhìn mình như thế là có ý gì.



Thậm chí Dụ Sân có chút chịu không nổi bầu không khí như thế này, đang định nói đi đóng cửa sổ lại trước.



Còn chưa đứng dậy, đột nhiên bị ấn vào một vòng ôm lạnh lẽo.



Dùng từ “ấn” không khoa trương tẹo nào, Dụ Sân đúng là cảm thấy như vậy, đó là dùng sức lực ghim vào trong máu thịt, hô hấp có chút khó nhọc.



“Em biết em đang nói gì không?”



Dụ Sân nghe thấy hắn hỏi vậy, vẫn chưa kịp đáp lời, thì nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Em không biết thì cũng chẳng thể nào hối hận được nữa.”



Hắn hoàn toàn coi đây là sự thật, cho dù là một giấc mộng, hắn cũng không muốn tỉnh dậy.



Nếu cô nói những lời này mà còn hối hận, không bằng giết hắn ngay bây giờ, nói không chừng sẽ dễ chịu hơn.



Dụ Sân đè nén hô hấp khó khăn xuống, lúc này cũng không muốn kích thích hắn nữa, giơ tay ra ôm lấy hắn.



Trước kia đã biết hắn là người thế nào, lời cô đã nói ra tự nhiên hiểu được có hậu quả như thế nào.



Cô gái nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay hắn, Bách Chính chậm rãi phát hiện, trong lòng nhiễm lên vài phần vui vẻ. Dần dần, niềm vui yếu ớt được nở rộ, gặm nhấm đi bóng tối vô tận và đau khổ.



Ánh nước dịu dàng, từng tầng từng tầng che phủ đôi mắt hắn, động tác của hắn dịu dàng hơn chút, giống như trong lòng hắn đang sở hữu một vật quý dễ vỡ, sợ cô khó chịu.



Dụ Sân làm tổ trong lòng hắn một lúc, bình thường giờ này là lúc cô đang phát sóng trực tiếp, nhưng cô cũng không để Bách Chính buông ra.



Lương Nhạc Trí không hiểu nổi, tại sao cô không ngược Bách Chính cho hả giận.



Nhưng cuộc sống đâu giống như trong phim? Rõ ràng hiểu lầm được hóa giải, một lần nói rõ ràng, có thể bao dung quá khứ cũng nên rộng lượng một chút, cô lại chẳng phải là nữ chính trong phim ngược, không cần thiết giày vò người khác, lại tới một hồi giày vò bản thân khiến bản thân sống mệt mỏi như vậy.



Cô muốn Bách Chính suy nghĩ về lỗi lầm của mình, có vô số cách, không cần thiết dùng cách moi tim khoét phổi hắn, khiến hắn phát điên được.



Chính lúc này cửa bị mở ra, Chúc Uyển vui vẻ nói: “Tang tang tang! Ngạc nhiên không, Dụ….”



Giọng nói của Chúc Uyển bị tắc trong cổ họng.



Mới mùng bốn Tết, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp giai, đang ôm lấy cô bạn xinh đẹp cùng phòng của cô nàng, nâng mắt nhìn cô.



Tình cảm của người đàn ông vẫn chưa thu liễm, hoặc chỉ có Dụ Sân mới không sợ dáng vẻ này của hắn.



Chúc Uyển đối diện với đôi mắt âm u lạnh lẽo kia nụ cười dần trở nên cứng ngắc.



Quá, quá dọa người rồi.



Cô nàng lập tức đóng cửa lại, xin lỗi đã làm phiền.



Sau cơn khủng hoảng, Chúc Uyển lại nghĩ tới, ấy không đúng nha, biểu cảm này, bệnh hoạn như vậy, muốn cười không cười, vừa kích động vừa điên khùng, nhìn đã thấy không phải người tốt lành gì.



Bọn họ cũng chưa nghe nói Dụ Sân quen bạn trai, người đàn ông này phải chăng xông vào phòng bọn họ, có ý đồ xấu xa với Dụ Sân.



“Tôi, tôi báo cảnh sát đó, mau rời khỏi đây, anh mà dám làm gì Dụ Sân, tôi sẽ báo cảnh sát.” Nói xong cô nàng lôi điện thoại ra, định bấm 110.



Bách Chính chẳng thèm để ý đến cô nàng, hắn khẽ đặt cằm lên đỉnh đầu cô gái trong lòng, làn da cô vừa mềm vừa thơm, thổi nhẹ cái là hỏng mất.



Hắn chỉ phiền lúc này mà Chúc Uyển quay về.



Dụ Sân đẩy đầu hắn ra, ho một tiếng: “Chúc Uyển, cậu về rồi à? Anh ấy không phải người xấu.”



“Anh ta sẽ không phải là cậu….”



Câu này khiến hai người trong phòng đều quay sang nhìn Dụ Sân.



Khóe miệng Dụ Sân cong lên, giọng nói ngọt ngào: “Bạn trai hiện tại.”



Vậy nên, người đàn ông đã ba năm không nở nụ cười, ý cười từ ánh mắt nhiễm lên khóe mắt đôi môi.



Chúc Uyển nhìn đến nghẹn họng, rõ ràng ngay lúc trước còn cảm thấy người đàn ông này âm u đáng sợ, nhưng hắn cười một cái, đây, đẹp trai quá đi.



Âm u chỗ nào, đúng là ảo giác mà.



Chúc Uyển vẫn chưa phản ứng lại, mơ hồ cười hai tiếng.



*min: đặc điểm của những nàng mê giai đẹp, huuhu



Bách Chính đã ôm ngang Dụ Sân lên, muốn đưa cô đi.



Nhiều thêm một Chúc Uyển này, bọn họ nói gì cũng không tiện.



Dụ Sân vỗ cánh tay rắn chắc của hắn, có chút ngại ngùng: “Bỏ em xuống cái đã, em phải ở lại đây. Anh về trước đi, có gì ngày mai chúng ta bàn bạc sau.”



Bách Chính không nỡ buông tay, hiện giờ hắn có bao nhiêu vui vẻ thì có bấy nhiêu sợ hãi, sợ đây chỉ là một giấc mộng, hoặc trong hiện thực hắn đã phát điên rồi mới ảo tưởng ra những thứ này.



Mà nhìn cô gái trong lòng hai mắt ngập nước, ai lại nỡ từ chối cô đây?



Hắn vốn sợ tình yêu của cô không đủ nhiều, không dám đánh mất bất cứ chút nào.



Đêm nay cho dù bảo hắn đi chết, có lẽ Bách Chính cũng chẳng thèm chớp mắt một cái, vì vậy yêu cầu gì hắn cũng sẽ đáp ứng.



*Min: nói thực thì nam chính trong bộ này đối với tình yêu đối với Dụ Sân quá hèn mọn, thấy thương nam chính vô cùng.



Bách Chính buông cô xuống.



Dụ Sân vẫy tay với Chúc Uyển: “Chúc Uyển, cậu vào đây đi.”



Chúc Uyển vội chạy vào, Bách Chính đứng ở ngoài cửa. Hắn gần như dán sát vào cánh cửa, không bước vào cũng chẳng nỡ rời đi.



Chúc Uyển không có gan đóng cửa, Dụ Sân chỉ đành đi qua đóng cửa.



Cô nhịn cười: “Bách Chính, trở về đi, chú Từ sẽ lo lắng đó.”



Dịu dàng trong mắt hắn lại nhiều hơn mấy phần.



Dụ Sân biết, lúc này đây, trên đời này không ai dễ dỗ dành hơn Bách Chính. Một câu quan tâm của cô, đều có thể khiến hắn hưởng thụ hồi lâu.



Quá khứ hắn muốn rất nhiều thứ, nhưng giờ đây thứ hắn muốn thực sự rất ít, rất ít.



Hắn vẫn là hắn khi đó, nhưng lại trở nên mẫn cảm yếu đuối hơn nhiều.



*



Chúc Uyển hoàn toàn trong trạng thái mê mang.



Cô nàng thấy Dụ Sân phát sóng trực tiếp, mới muốn trong ngày mùng bốn Tết này tặng cho Dụ Sân một bất ngờ. Quê cô nàng chơi không vui, hai năm này chẳng có không khí gì hết, ba mẹ thì đi du lịch, trong lòng Chúc Uyển nghĩ, dứt khoát quay lại chơi cùng Dụ Sân.



Ai ngờ vừa mở cửa chính là một cú bạo kích.



Cũng chẳng biết là ai cho ai bất ngờ.



Dụ Sân nói qua tình huống một chút, Chúc Uyển liền hiểu ra, thì ra là bạn trai cũ trong truyền thuyết kia.



Chúc Uyển khéo léo nói: “Không phải tớ nói chứ, bạn trai cậu có chút đáng sợ.”



Dụ Sân không nhẫn tâm nói cho cô nàng biết, người đàn ông bị cô nàng nói là đáng sợ kia chính là ông chủ của bọn họ.



Những chuyện tối nay cô phải sắp xếp lại cũng không ít, vừa mới dỗ dành Bách Chính, nhịp tim của cô hiện giờ vẫn còn đập loạn. Chuyện nhà họ Từ đúng là một tin tức kinh thiên động địa, cô gái nào nghe thấy có lẽ cũng hồ đồ luôn.



Thực ra Dụ Sân cũng chưa nghĩ rõ ràng, nhưng thích là một loại bản năng, cũng giống như bản năng của hắn là bảo vệ cô vậy, cô vẫn chưa phản ứng lại thì bản năng đã không cho phép hắn đau lòng.



※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK