Từ những bàn tán của đám đông xung quanh Hoa Phong còn biết thêm, Hoang Cổ bí cảnh mỗi lần mở ra không chỉ có một lối vào, Những lối vào như này thông thường rất nhiều, chia đều khắp đại lục, do đó khi tiến vào bí cảnh có thể ngẫu nhiên gặp phải người của Tây, Bắc, Nam hoặc trung đại lục.
Sau khi biết được có cơ hội gặp người của hướng khác đại lục, Hoa Phong nội tâm liền có chút chờ mong.
- Bí cảnh đã mở! Tất cả có thể tiến vào.
- Nhắc lại lần nữa, nếu có thể trở ra phải nộp tám thành bảo vật.
Đang khi đám đông võ giả say sưa bàn tán đủ mọi vấn đề, thì giọng nói của Lưu Bang đột ngột vang lên.
Lần này chẳng ai thèm chú ý đến hắn nữa, bởi vì cột sáng ở lối vào bí cảnh đã nhạt đi rất nhiều, đồng nghĩa với việc bí cảnh đã chính thức mở ra.
Dù biết bí cảnh hung hiểm vạn phần, nhưng số người không sợ chết vẫn rất nhiều.
Ngay khi bí cảnh mở ra, không ai còn quan tâm đến cái gì tám thành bảo vật, bên trong bí cảnh vô số bảo vật, dù chỉ nữa phần cũng đủ phát tài.
Dòng người không ai nhường ai, lũ lượt xông vào cột sáng, ý đồ đi trước có lợi, cho nên rất nhiều tên chưa kịp tiến vào đã bị dẫm chết.
Chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn hệt như tị nạn, Hoa Phong nhiều phen chấn kinh, thành thật lùi lại phía sau, đợi tình cảnh tốt hơn mới theo sau đi vào.
Thời gian cột sáng mờ nhạt là hữu hạn, nhưng số người ở đây thật sự quá nhiều, biết chờ đợi rất có thể lỡ mất thời cơ. Không còn cách nào khác, Hoa Phong cũng giống bọn họ chen chúc mà vào.
Di chuyển khó khăn, nhưng rất may cuối cùng hắn cũng bước chân vào cột sáng. Khi cả hai chân vừa đặt vào cột sáng Hoa Phong lập tức mất đi tri giác, đến khi mọi thứ trở lại bình thường thì hắn phát hiện bản thân đang đứng trước một bình nguyên, kỳ lạ hơn xung quanh không bóng người khác rất xa so với tích tắc vừa rồi.
Tra xét nhiều lần vẫn không thấy một ai, Hoa Phong hết sức nghi hoặc, nhưng suy nghĩ lại đây là bí cảnh tiên nhân tạo ra, không kỳ quái mới thực sự bất thường.
Nghĩ tới sự bất thường hắn liền nhớ ra cột sáng vừa rồi cùng cột sáng trong mộ binh không có gì khác nhau, cả hai đều ném người ta đến một nơi nào đó với khoảng cách cực xa, chuyện này khiến Hoa Phong có linh cảm kỳ lạ.
Xua tan những thứ không liên quan, Hoa Phong liền nghĩ đến bảo vật, nghe đồn bên trong Hoang Cổ bí cảnh thiên tài địa bảo không đâu không có. Hoa Phong dự định vét sạch không chừa mảnh vụn, giống như cái cách hắn vét sạch tinh hoa thần binh nơi mộ binh mật địa.
Nhưng khiến Hoa Phong cực độ buồn bực đó là tìm cả nữa ngày mà chưa thấy mặt mũi bảo vật ra sao, hơn nữa khiến hắn hết sức khổ tâm, đó là hắn không biết gì về thiên tài địa bảo, nếu may mắn gặp phải thì cũng giống như lão mù đếm tiền.
Đang không biết làm cách nào nhận thức bảo vật, thì đột nhiên phía trước cách hắn không xa, có tiếng kêu cứu thất thanh lẫn vài tiếng hét thảm. Bị bất ngờ vì bỗng dưng có người xuất hiện, Hoa Phong nhanh chóng lại gần, tìm chỗ ẩn nấp, sau đó cẩn thận quan sát.
- Hít...! Thế giới sinbad là đây chứ đâu.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng phía trước Hoa Phong liền hít ngụm khí lạnh, cái hắn nhìn thấy đó là một đám võ giả đang bỏ chạy trối chết, phía sau bọn họ là một con rắn khổng lồ toàn thân đen thui.
Con quái vật này thân to như cột tòa nhà cao ốc, chiều dài lên tới mười thước có dư. Cảnh tượng này đối với Hoa Phong một con người hiện đại mà nói là khó có thể tin nổi, nhưng chuyện khó tin này lại đang diễn ra rất rõ ràng.
Số phận đám võ giả nhanh chóng bị định đoạt, tất cả điều làm thức ăn cho rắn khổng lồ. Dù bọn họ liều mạng chống cự, nhưng chỉ đủ gãi ngứa cho nó mà thôi.
- Xì xì!
Sau khi nuốt gọn võ giả cuối cùng, không ngờ con quái vật khủng bố lại đưa ánh mắt về phía Hoa Phong ẩn nấp. Nó đã phát hiện ra Hoa Phong.
Con rắn khổng lồ nguyên bản chính là yêu thú có tên gọi Hắc Thiết Mãng. Vừa nãy trong lúc Hắc Thiết Mãng đang canh giữ một gốc dược thảo, không biết đám võ giả từ đâu đột nhiên xuất hiện ý đồ muốn trộm đồ của nó, yêu thú bản năng rất thích ăn thịt võ giả do đó không ngần ngại đuổi theo cắn nuốt hết thảy.
Vốn Hắc Thiết Mãng không thể phát hiện Hoa Phong nếu hắn thành thật ngồi im, nhưng sự việc quá mức kinh thế hãi tục, khiến tâm thần rung động mãnh liệt, không kịp áp chế cho nên hắn bị bại lộ.
Yêu thú rất nhạy bén với khí tức võ giả, do đó Hoa Phong đã vào trong tầm ngắm của Hắc Thiết Mãng.
- Đen như mõm chó!
Biết mình bị phát hiện Hoa Phong liền chửi ầm lên, bảo vật chưa thấy đâu, thì đã gặp quái vật, quả thật không thể xui xẻo hơn.
Con rắn khổng lồ có thể dễ dàng cắn nuốt đám võ giả tu vi còn cao hơn hắn, tất cả đều là Luyện Mạch hậu kỳ, dĩ nhiên không dễ đối phó. Nhưng dù có là không dễ đối phó cũng bắt buộc phải đối phó, theo quan sát vừa rồi Hoa Phong nhận định con rắn khổng lồ có tốc độ vô cùng nhanh, cho nên tuyệt không thể chạy. Bởi vậy chỉ còn cách duy nhất đó là lột da rút gân nó nhằm giải vận.
Bước ra khỏi nơi ẩn thân, Hoa Phong nhìn chằm chằm về phía con vật khổng lồ, ánh mắt phát hỏa, theo hắn con rắn này hết sức đen, chém giết nó rất có thể giải đen.
Hắc Thiết Mãng không vội tấn công Hoa Phong mà có phần tò mò nhân loại nhỏ bé này. Từ khí tức phát ra Hắc Thiết Mãng cảm nhận được nhân loại trước mắt rất yếu, yếu hơn đám nó vừa cắn nuốt.
Nhưng đám nhân loại vừa rồi khi nhìn thấy nó liền hốt hoảng bỏ chạy, hệ quả đã làm thức ăn cho nó. Còn tên nhân loại yếu ớt này không những không chạy còn nhìn nó với ánh mắt bất thiện. Việc này khiến một yêu thú vốn trí tuệ không cao như Hắc Thiết Mãng cũng hết sức nghi hoặc.
Trong khi Hắc Thiết Mãng tò mò Hoa Phong thì hắn lại đang quan sát con vật mà theo hắn chỉ có trong phim sinbad này.
Hoa Phong đánh giá, con vật này da dày thịt béo, dùng kỹ xảo rất khó làm nó bị thương. Bằng chứng là đám võ giả vừa rồi dù thiêu đốt chân khí cũng chỉ khiến nó “nhột” mà thôi. Như vậy muốn chém chết nó cần phải dùng sức mạnh, cái này Hoa Phong không ngại.
Lực lượng của hắn sau khi đột phá Luyện Mạch kỳ đã là một trăm năm mươi vạn cân, cho nên hắn tự tin có thể sử dụng man lực chém chết quái vật này.
Một người một yêu cứ vậy thăm dò lẫn nhau, nếu kẻ trước đang tìm kế sách đối phó, thì kẻ sau chỉ mang tính hiếu kỳ. Cảnh tượng hết sức dị biệt.
Đang lúc Hoa Phong suy nghĩ cách đối phó quái vật, thì dường như tính hiếu kỳ của Hắc Thiết Mãng đã hết, nó khẽ vung đuôi với ý định đập chết nhân loại nhỏ yếu nhưng có vài phần đáng ghét.
Đuôi Hắc Thiết Mãng thô to như cột đình, đuôi chưa đến cuồng phong đã nổi. Cuồng phong phần phật khiến đầu tóc Hoa Phong vốn không gọn gàng, càng thêm khó coi.
- Ầm!
Thanh âm chấn động đại địa, trầm đục vang lên từ cú đập như trời giáng phát ra bởi Hắc Thiết Mãng.
Nơi vốn là chỗ đứng của Hoa Phong mặt đất nứt toác chia năm xẻ bảy, bụi bay mù mịt. Chứng tỏ Hắc Thiết Mãng cực kỳ khủng bố.
Khi bụi mù tán đi, Hắc Thiết Mãng cặp mắt tròn xoe đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm thân hình nhỏ bé đứng cách nó không xa. Vốn nó nghĩ sau khi đập một phát, thì nhân loại yếu ớt sẽ thịt nát xương tan, nhưng không nghĩ tới hắn lại bình yên vô sự, việc này khiến Hắc Thiết Mãng rất khó chịu.
- Con rắn đen chết tiệt! Ngươi mới uống máu chó sao?
Hoa Phong đầu tóc rối bù, tức nghiến răng nghiến lợi. Hắn không thể ngờ tới con quái vật vừa rồi trông vẻ còn ngờ nghệch đột nhiên phát rồ nhanh như vậy, nếu hắn phản ứng chậm một chút rất có thể ăn thiệt thòi không nhỏ.
- Xì xì.
Nghe Hoa Phong mắng mình là con rắn đen, Hắc Thiết Mãng đã thật sự nổi điên. Dù không nói được tiếng người, nhưng yêu thú sinh ra đều có truyền thừa cho nên chúng hiểu được tiếng nhân loại.
Hắc Thiết Mãng không ngờ bản thân nó trong số yêu thú cùng giai là đại danh đỉnh đỉnh, nào có phải cái gì rắn đen như lời Hoa Phong nói.
Lớp da đen mà bản thân Hắc Thiết Mãng luôn lấy làm tự hào, nay lại bị một nhân loại mang ra phỉ báng khiến nó không thể không tức giận.
- Ầm..Ầm.. Ầm!
Hắc Thiết Mãng liên tục đập đuôi, Hoa Phong liên tục tránh thoát, mặt đất nứt nẻ như mạng nhện, tình cảnh chiến đấu hết sức rung động.
Hắc Thiết Mãng tốc độ quật đuôi phải nói là nhanh như chớp giật, việc này khiến Hoa Phong chỉ biết né tránh không thể phản kích. Nhưng mỗi lần tránh thoát hắn lại văng ra mấy câu “ rắn đen” này nọ.
Hoa Phong không biết càng như vậy Hắc Thiết Mãng càng điên cuồng. Càng đánh càng bị chọc giận, Hắc Thiết Mãng không đơn thuần chỉ dùng đuôi, nó liên tục há cái miệng khổng lồ ý định cắn nuốt Hoa Phong.
Mỗi lần Hắc Thiết Mãng há miệng Hoa Phong liền cảm thấy một mùi tanh hôi khủng khiếp, cái miệng khủng bố còn dính đầy máu đỏ lòm, cũng khiến Hoa Phong vài phen kinh sợ.
Bị đánh vô cùng chật vật, dù không bị thương nhưng chỉ có thể chịu trận điều này khiến Hoa Phong khó có thể chấp nhận.
Hắc Thiết Mãng hai mắt đỏ lòm tấn công quên trời đất, với trí tuệ hữu hạn nó không hề nhận ra nhân loại mà ban đầu bản thân nhận định rất yếu ớt này, lại khó đối phó như vậy, hơn nữa liên tục mắng nó là rắn đen cực kỳ vô sỉ.
- Ta không biết ngươi là đen thật hay đen giả, hôm nay không rút gân ngươi như Na Tra rút gân rồng ta không phải Hoa Phong.
Vừa tránh đòn Hoa Phong vừa đay nghiến.
Hắc Thiết Mãng không hiểu Hoa Phong nói gì nhưng nghe đến muốn rút gân mình Hắc Thiết Mãng thật sự phẫn nộ. Không ngờ nhân loại đáng hận này lại có ý đồ như vậy với mình. Nó nhất định phải cắn nuốt nhân loại này.
- Ầm!
Dưới sự phẫn nộ tột đỉnh của “rắn đen” Hoa Phong cuối cùng cũng lĩnh trọn một đuôi của nó.
Hoa Phong trúng đòn bay xa vài chục trượng, miệng phun máu tươi, lục phủ ngụ tạng không chịu yên vị. Hắn đã bị thương.
Hắn bị bất ngờ bởi tốc độ công kích của quái vật đột nhiên tăng lên gấp bội. Do không kịp phòng bị cho nên bị đập trúng.
Trúng phải công kích của quái vật, khiến Hoa Phong bị thương không nhẹ, nhưng bị đánh bay ra xa cũng giúp hắn chỉnh đốn, chuẩn bị đầy đủ hơn, cho trận chiến có độ chênh lệch thể hình vô cùng lớn.
Thanh Phong kiếm được rút ra tag sau lưng, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, Hoa Phong mắt không rời Hắc Thiết Mãng đề phòng quái vật bất ngờ tấn công.
Nhưng Hắc Thiết Mãng không bất ngờ tấn công, mà trườn mình lại gần Hoa Phong, vung cái đuôi thô to nhắm thẳng Hoa Phong trực diện công kích.
Tốc độ Hắc Thiết Mãng cực nhanh, nó đã thực sự nổi giận, nếu không cắn nuốt nhân loại này thề không buông bỏ.
Phần đuôi thô to từ trên cao đập xuống, che trời phủ đất, Hoa Phong khó khăn lắm mới tránh thoát, nhưng chấn động lẫn cuồng phong lại hất hắn văng một đoạn xa.
Thấy công kích bị hụt, Hắc Thiết Mãng lập tức dùng đuôi quét ngang. Nhưng lần này Hoa Phong không tránh không né, hắn dồn toàn lực vào hai cánh tay vung kiếm giao kích, cùng đuôi Hắc Thiết Mãng.
Thanh Phong kiếm so với phần đuôi của Hắc Thiết Mãng giống như cây tăm so với cột nhà, Hắc Thiết Mãng cảm thấy nghi hoặc trước hành động kỳ quặc của tên nhân loại yếu ớt, nhưng khi hai bên trực tiếp va chạm thì nó mới hiểu được hành động đó không hề kỳ quặc.
Hoa Phong tay nắm chặt Thanh Phong dùng sức chém mạnh vào phần đuôi khổng lồ của quái vật.
Tốc độ của cả hai đều rất nhanh, Hắc Thiết Mãng thân hình khổng lồ, ẩn chứa lực lượng trên trăm vạn cân, lại thêm sức nặng của thân thể cho nên lực lượng được phát huy hết sức hiệu quả. Thế nhưng Hắc Thiết Mãng không bao giờ nghĩ tới, địch nhân nó phải đối đầu, thân hình dù nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa lực lượng hơn xa kẻ khổng lồ như nó.
Khi hai bên lần đầu tiên cứng đối cứng, thì cũng là lúc sự thật được phơi bày. Hoa Phong dùng sức chém mạnh Thanh Phong kiếm vào phần đuôi đang lao tơi với tốc độ xé gió của Hắc Thiết Mãng.
Kiếm, đuôi va chạm Hoa Phong lập tức bị đẩy lùi ba bước, về phần Hắc Thiết Mãng vốn thân thể to lớn không ngờ lại trượt dài gần mười thước.
Đáng nói hơn phần đuôi nơi tiếp xúc chính diện cùng Thanh Phong kiếm xuất hiện vết thương sâu ba tấc máu tuôn như suối.
Như vậy chính diện giao kích Hoa Phong chiếm thượng phong tuyệt đốt, Hắc Thiết Mãng tuy bị thương lại không đáng kể, duy nhất đáng kể, chính là nó biết nhân loại trước mắt không dễ cắn nuốt chút nào.
Hắc Thiết Mãng là một trong số ít yêu thú có lực phòng ngự kinh người, đao thương bất nhập, nhưng hôm nay lại bị một nhân loại làm cho thương tích. Khiến vài phần kiêng kị của nó đối với Hoa Phong đã bị thay thế bằng sự điên cuồng, phẫn nộ. Hắc Thiết Mãng có thể mạnh mẽ trong cùng cấp, đó là nhờ vào ưu thế phòng ngự lẫn lực lượng khủng bố. Cho nên giờ phút này nó dồn hết toàn bộ lực lượng có thể sử dụng, vung đuôi lần nữa hướng Hoa Phong đập xuống.
Cảm nhận chiếc đuôi mang theo lực lượng bài sơn đảo hải, cộng thêm tư thế không được thuận lợi để vung kiếm phản kích, Hoa Phong lập tức một tay cầm kiếm một tay nắm quyền dồn toàn lực đấm mạnh vào đuôi Hắc Thiết Mãng.
Nắm đấm ẩn chứa lực lượng một trăm măm mươi vạn cân hoàn toàn bộc phát, Hắc Thiết Mãng mặc dù đã dốc hết bản lĩnh cũng bị đánh bật trở về.
Phản kích thành công, không đợi Hắc Thiết Mãng lần nữa công kích, Hoa Phong liền “tiên hạ thủ vi cường”, dùng tốc độ nhanh nhất áp sát, quăng kiếm qua một bên, hai tay vận lực, lập tức bắt lấy đuôi rắn, kéo theo thân hình khổng lồ của nó vung lên giáng mạnh xuống đất.
Hắc Thiết Mãng bị một phen bất ngờ vốn định vùng vẫy thoát thân, nhưng đầu óc choáng váng sau cú đập trời giáng của Hoa Phong. Chưa kịp hoàn hồn thì lại bị đối phương đập thêm phát nữa.
Hoa Phong nghiến răng nắm đuôi đập qua đập lại, không cho nó cơ hội vùng vẫy.
Nếu có ai đó đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng, này ắt hẳn vô cùng rung động, kinh hãi, bởi vì sự việc thật sự quá khó tin.
Thân hình Hắc Thiết Mãng có thể ví như con voi, mà Hoa Phong lại như con chuột. Lúc này con chuột đang quăng con voi như quăng bịch bông, chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, nhưng cũng rất không may, chẳng ai có thể trông thấy một màn kinh khiếp nhân tâm này.
Hoa Phong đập đi đập lại không biết bao nhiêu lần, đến khi toàn thân Hắc Thiết Mãng mềm nhũn hắn mới chịu dừng lại, miệng không ngừng thở dốc.
Hắc Thiết Mãng đại danh đỉnh đỉnh, có thể cắn nuốt võ giả Luyện Mạch hậu kỳ một cách dễ dàng, nhưng đến cuối cùng, kẻ mà nó nghĩ là yếu ớt lại biến thái đến khó tin, đến chết nó vẫn không hiểu vì sao tên nhân loại nhỏ bé kia lại mạnh như vậy.
Mạnh mẽ đập chết rắn đen, Hoa Phong dùng nữa canh giờ thở dốc, chiến đấu với quái vật như này thắng cũng không dễ chịu gì. Sau khi lấy lại hơi sức, vốn hắn định lột da rút gân như đã thề trước đó, thì phiền phức lại tìm tới.