“ Hàng tàu” đây là danh ngôn bất hủ của người Việt khi nói về những món hàng, món đồ có xuất xứ từ Trung Quốc, hay nói chính xác hơn là đồ dởm, và nàng khi ở đó cũng không ít lần nói về nó.
Thế nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, ở cái thế giới kỳ lạ này, thì câu nói đó đối với nàng là cực kỳ kinh tâm động phách, nó chứng minh một điều, tên Trần Thanh chắc chắn không đến từ thế giới này, bởi không ai có thể chỉ dạy cho hắn câu nói đó, đây là ngôn từ xuất phát từ bản năng của người dân Việt Nam, khi nhìn thấy một món đồ có xuất xứ từ Trung Quốc, mà Hàn Tín kia đúng là cái tên có trong lịch sử nước này.
Chính nàng ngay từ lúc ban đầu khi biết danh tính Hàn Tín, cũng nghĩ như vậy, đó là bản năng của người Việt. Đồng nghĩa Trần Thanh cũng chính là người Việt.
“ Chắc chắn” Hàn tiên tử nội tâm khẳng định.
Nàngkhông cố kỵ nhìn Hoa Phong chằm chằm, như muốn nhìn thấu hắn vậy, Trần Thanh cho nàng cảm giác thần bí, lại thập phần quen thuộc.
Mặc dù rất muốn chất vấn hắn một phen, thế nhưng Hàn tiên tử hai nắm tay siết chặt, cực độ áp chế, theo nàng lúc này không thích hợp để hỏi chuyện. Đây chính là bí mật lớn nhất của nàng và có lẽ cả tên Trần Thanh không rõ lai lịch này, cho nên tuyệt đối không để người thứ ba biết.
Một đoàn bảy người cứ thế mà đi, không ai nói chuyện, mỗi người bọn họ đều đang nghĩ đến bảy cuốn Kỳ Thư, ai cũng có tính toán riêng mình, nên bầu không khi khí là vô cùng trầm mặc.
Có lẽ trong bảy người, Hoa Phong là cái tên không có hứng thú với Kỳ Thư nhất, thậm chí chán ghét, hắn lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng lĩnh hội những gì Lam Thánh lão nhân truyền thụ, mặc dù số lượng hắn lĩnh hội, so với kho kiến thức vô số năm kia, chẳng khác lông trâu, nhưng như vậy cũng thập phần khó có được, tỉ như ngoại chân khí của hắn, đột nhiên khủng bố, cũng là từ đây lĩnh hội được.
- Là phía trước rồi!
Hai ngày sau, đang lúc Hoa Phong chìm vào minh ngộ, đột nhiên Diệp Phi lên tiếng, tay chỉ về phía trước, sắc mặt không giấu nổi phấn khích lẫn ngưng trọng.
Hoa Phong mở mắt nhìn theo hướng ngón tay Diệp Phi, bất quá hắn không thấy có gì là phấn khích, bởi vì phía trước cũng chỉ là tấm bia đá, lẫn rất đông võ giả tụ tập, không khác hai khu ngoài kia là mấy, có khác, chỉ khác ở chỗ, võ giả ở khu vực này toàn Hồng Mông cảnh, thậm chí có cả giáp cảnh giới Hồng Thiên cảnh, đây mới chính là thứ khiến Diệp Phi tỏ vẻ ngưng trọng.
Cái khiến bản thân Hoa Phong kinh ngạc, đó là không nghĩ tới Triệu Ngọc Hân không biết vì sao cũng có mặt, hiển nhiên nàng là tới trước hắn.
- Hoa Phong.
Đang khi Hoa Phong thầm nghi hoặc Triệu Ngọc Hân sao đột nhiên xuất hiện, thì có người gọi hắn, bất quá lại là thần thức truyền âm.
Thần thức truyền âm như này, hắn đã nghe qua một lần, chính là thời điểm còn ở Thiên Vân học viện, bị Triệu Ngọc Hân uy hiếp, nhưng lần này người truyền âm cho hắn không phải nàng.
- Ta là Trần Thanh.
Hoa Phong có chút cười khổ, không nghĩ tới bị nàng nhận ra rồi, nữ nhân thật đáng sợ. Thế nhưng hắn lại quyết không nhận.
- Trần Thanh sao? Ngươi còn muốn gạt người.
Hàn tiên tử lời nói có chút tức giận, tên Hoa Phong này vẫn đáng hận như ngày nào.
Hóa ra suốt cả đoạn đường thời gian hai ngày vừa qua, Hàn tiên tử vốn không nghĩ đến Kỳ Thư, mà cố gắng tìm hiểu lai lịch tên Trần Thanh thần bí.
Nữ nhân một khi muốn biết thứ gì đó, có thể nói là cực kỳ cố chấp, cho nên với Hàn tiên tử mà nói, lai lịch Trần Thanh là thứ phải tìm ra. Rốt cuộc nàng biết hắn là ai.
Nam nhân trên đời kẻ có thể khiến nàng có cảm giác quen thuộc,mà không có cảm giác bài xích, chỉ có một người duy nhất, là tên đáng hận nhất, Hoa Phong.
Sỡ dĩ nói hắn đáng hận, đó là hắn trộm đi Lam Thánh quả, rồi biến mất không tăm tích, tạo ra cuộc chiến đại kỷ nguyên, báo hại nàng bị rất nhiều người nghi hoặc, cùng hắn một bọn.
Cũng may trong cuộc chiến thảm liệt kia, nàng cũng là tham chiến, hơn nữa suýt mấy lần mất mạng, mới tháo bỏ được nghi ngờ, bằng không sẽ là địch của tất cả.
- Hàn cô nương hiểu lầm rồi, tại hạ quả thực chính là Trần Thanh.
Hoa Phong trừng mắt nói láo.
- Xin thứ lỗi là do ta nhận nhầm người!
Hàn tiên tử giận tím mặt, cố gắng áp chế hướng “ Trần Thanh” xin lỗi, bất quá nàng vẫn thập phần tin tưởng, hắn chính là Hoa Phong, thiên chân vạn xác.
Khi một đoàn bảy người Hoa Phong vừa tới thì bọn người Diệp Phi liền gặp rất nhiều người quen, bọn họ ngoài cười trong lạnh, chào hỏi lẫn nhau, đặc biệt Hoa Phong với bộ dạng thư sinh, cộng thêm tay cầm quạt thỉnh thoảng phe phẩy, lại là tâm điểm chú ý của vô số người.
Nữ nhân chú ý vì hắn quả thực vô cùng anh tuấn là mỹ nam hiếm có, về phần nam nhân lại muốn nhìn thấu tu vi của hắn, bất quá đó là điều không thể nào, cho nên bọn họ liền một trận chán ghét.
- Lần tranh đoạt kỳ thư này đối với Tây đại lục chúng ta là thập phần trọng yếu.
- Cho nên ta nhắc nhở tất cả các vị bằng hữu có mặt tại đây, nhất định bằng mọi giá phải đoạt được ít nhất một cuốn kỳ thư.
Khi võ giả đông đại lục tập hợp tại tấm bia đá, số lượng lên tới hơn trăm người, do đó người dẫn đầu tên là Giang Trấn Đông.
Kẻ này tu vi Hồng Mông đỉnh phong, thực lực có thể nói là mạnh nhất, nếu xét bình diện tu vi của võ giả đông đại lục có mặt tại đây.
Mặc dù tại đây không ít lão quái vật lẫn mấy tên gọi là thiên tài, nhưng bọn họ không muốn phí hơi làm mấy chuyện vô bổ, cho nên Giang Trấn Đông mới lên làm dẫn đội.
Hắn mặc dù biết tỏng suy nghĩ của đám người này, nhưng bất đắc dĩ hắn lại có tu vi cao nhất, nên cắn răng làm người nhiều chuyện.
Vấn đề của đám võ giả lúc này không gì khác ngoài kỳ thư.
Bởi vì Thiên Địa Kỳ Thư chính là do thiên địa dưỡng dục sinh ra, nếu đoạt tới tay sẽ nhận thiên địa ban phúc, thực lực tăng nhanh, vận mệnh sánh cùng thiên địa.
Trong khi đó các đại lục luôn tranh đấu hơn thua, nếu như để các đại lục khác đoạt đi hết kỳ thư, chẳng phải rất mất mặt, thậm chi mai này còn bị áp chế một đầu, do kẻ có được kỳ thư sẽ rất nhanh trở thành cường giả, ngạo thị thiên địa.
Đến lúc đó chắc hẳn không ngốc đầu lên nổi.
Cho nên bất kể vì cá nhân hay vì danh dự đại lục, bọn họ nhất quyết phải đoạt được kỳ thư.
- Còn hai canh giờ nữa mật địa mới chính thức trở ra.
- Các vị huynh đệ bằng hữu nghỉ ngơi một lát, đợi đến thời điểm chúng ta liền xuất phát.
Giang Trấn Đông nhìn qua tất cả một lượt lớn tiếng nói.
Giang Trấn Đông vừa dứt lời, hơn trăm võ giả liền trầm mặc có kẻ nhắm mắt dưỡng thần, có kẻ suy nghĩ gì đó và có kẻ tò mò đánh giá xung quanh.
Hoa Phong nằm nhóm cuối cùng.Trong tầm quan sát của hắn, võ giả tại đây chia làm bốn trận doanh, đám người này thỉnh thoảng liếc nhau đầy thù địch.
Trận doanh của hắn gọi là đông đại lục, trận doanh Triệu Ngọc Hân là tây đại lục, hai trận doanh kia hắn không rõ, nhưng suy đoán chắc hẳn là nam bắc đại lục.
Đoàn người hai trận doanh nam bắc, có khí chất vô cùng đặc thù.
Một trong số đó cả nam lẫn nữ khí chất đều lạnh băng, hệt như đi ra từ trong tuyết hết sức lãnh diễm, đặc biệt nữ nhân dù lãnh diễm là vậy, nhưng cực kỳ xinh đẹp, theo Hoa Phong có phải hay không tiểu yêu nữ là từ đây đi ra.
Đoàn người trận doanh còn lại, tuy ngoại hình không khác lắm so với ba trận doanh, nhưng khí tức yêu mị, rất kỳ quặc. Quan sát bọn họ Hoa Phong chẳng có chút hứng thú nào, dù nữ nhân cũng hết sức mê người.
Cái đáng nói nhất là trừ đi đông đại lục, ba trận doanh còn lại đều có Hồng Thiên cảnh.
Hồng Thiên cảnh trận doanh nam bắc là hai lão già không bắt mắt, thế nhưng Hồng Thiên cảnh tây đại lục thì.
Hô
Hồng Thiên cảnh tây đại lục khiến Hoa Phong hít một ngụm khí lạnh, hai mắt sáng như sao, không thể tin nổi.
Đứng cạnh Triệu Ngọc Hân là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, nữ nhân này so ra kém tuổi hắn, nhưng đẹp đến mức kinh tâm động phách, đẹp đến độ thế gian không có từ ngữ nào miêu tả nổi, Triệu Ngọc Hân dù tuyệt mỹ, nhưng so với nàng kém xa nhiều lắm, ngoại trừ tiểu yêu nữ không ai có thể so với nàng.
Có thể thấy đang rất nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng, trong đó không ít ánh mắt bất thiện.
Hiện tại nàng cùng Triệu Ngọc Hân hai người đứng biệt lập, xung quanh năm thước không một bóng người, tình cảnh này giống như hai tiên nữ hạ phàm, được vạn dân triều bái vậy.
Vừa rồi nàng chỉ thoáng quay mặt về phía này, liền bị Hoa Phong bắt gặp, nàng không những đẹp mà còn khiến hắn có cảm giác rất quen, một cảm giác rất khó diễn tả.
- Đồ háo sắc.
Bộ dạng thất thần của Hoa Phong không tránh khỏi ánh mắt Hàn tiên tử, bởi nàng vốn luôn chú ý đến hắn, gặp tình cảnh này nàng nhíu mày, nội tâm một trận khó chịu, thầm mắng.
Triệu Ngọc Hân cũng không ngoại lệ cũng bắt gặp tình cảnh này.
- Tiểu sắc lang.
Nàng lẩm bẩm chán ghét.
- Ngọc Hân tỷ là tỷ đang mắng ai a.
Thiếu nữ tuyệt mỹ nghe Triệu Ngọc Hân mắng người liền hiếu kỳ hỏi, trong suy nghĩ của nàng đám tỷ muội của nàng lúc ra ngoài, luôn là tiêu điểm của nam nhân, chuyện này không có gì là lạ, hiện tại Triệu Ngọc Hân mắng người nàng liền có chút nghi hoặc.
- Là tên kia tiểu sắc lang hắn là đang để ý muội.
Triệu Ngọc Hân vốn không định nói, nhưng tên Hoa Phong rất khó ưa, liền chỉ vào hắn, ý định cho thiếu nữ kia chán ghét, bởi sư muội của nàng rất ghét nam nhân háo sắc.
- Hắn!
Trông thấy Hoa Phong thiếu nữ lập tức nhíu mày, nàng cũng như hắn cảm thấy đối phương rất quen thuộc.
- Tỷ biết danh tính hắn là gì không?
Thiếu nữ liền buột miệng.
- Sư muội không phải vậy a.
Triệu Ngọc Hân trợn mắt khó tin hỏi lại.
- Ta là cảm giác hắn rất quen.
Thiếu nữ vội vàng biện hộ, thế nhưng mặt liền đỏ ửng, xấu hổ không thôi.
- Phải rồi hắn cũng xuất thân từ Thiên Vận thành, hơn nữa...hơn nữa.
Triệu Ngọc Hân đột nhiên nghĩ tới chuyện gì ấp úng nói.
- Tỷ nói hết luôn đi bình thường tỷ đâu có vậy.
Thiếu nữ một bụng tò mò, đan xen chút gì đó hồi hộp, lên tiếng thúc giục.
- Hơn nữa hắn cùng họ với muội.
Triệu Ngọc Hân rốt cuộc nói hết.
- Cùng họ có gì kỳ quái đâu chứ.
- Còn nữa hắn rõ ràng ở bên trận doanh đông đại lục.
Thiếu nữ nghi hoặc hỏi lại, theo nàng người cùng họ nhiều vô số kể, chưa nói nếu hắn xuất thân Thiên Vận thành, thì lý do gì đứng chung một chỗ cùng đám người đông đại lục.
- Thời điểm năm năm trước ta có ra ngoài lịch lãm, liền bắt gặp hắn tại Thiên Vân học viện.
Bị sư muội nghi ngờ Triệu Ngọc Hân vội vàng giải thích.
- Thiên Vân học viện.
Thiếu nữ nhíu mày, cái học viện này đúng là ở Thiên Vân thành.
- Hắn gọi là Hoa Phong.
Triệu Ngọc Hân cuối cùng cũng nói ra danh tính của Hoa Phong.
- Cái gì? Hoa Phong.
- Thật là Hoa Phong, tỷ là không gạt ta!!
Nghe đến cái tên Hoa Phong thiếu nữ nội tâm cực kỳ kích động, liên tiếp đặt ra câu hỏi, rất mất hình tượng.
Bởi vì dù cảm giác quen thuộc, nhưng nàng là không thể tin được, tên háo sắc mà sư tỷ nói là Hoa Phong.
- Đích thực là Hoa Phong, thiên chân vạn xác.
Trước sự thất thố của sư muội, Triệu Ngọc Hân mặc dù khó hiểu nhưng vẫn khẳng định.
-Ca!
Sau khi được Triệu Ngọc Hân xác định, thiếu nữ liền thốt lên, hai mắt đỏ ửng, tất nhiên là khóc rồi.
- Ách! Sao nhìn ta vậy chứ.
Hoa Phong khó hiểu thầm nghĩ, hắn thấy Triệu Ngọc Hân cũng thiếu nữ kia trò chuyện, mà cứ nhìn hắn chằm chằm rất kỳ quái.
- Kia chẳng phải Hoa tiên tử đông đại lục sao?
Ngay lúc Hoa Phong đang cảm thấy hai nữ nhân kỳ quái, đột nhiên bên trận doanh tây đại lục có người la lên. Hiển nhiên danh tiếng thiếu nữ kia là rất lớn.
- Không ngờ là cực phẩm.
- Hoa Nhi, Hoa tiên tử là tuyệt thế kỳ tài vạn năm không có một của đông đại lục, thậm chí toàn bộ đại lục, nàng mười lăm tuổi tu vi Hồng Thiên cảnh, ta nghe đồn nàng cùng cường giả, Thiên Địa cảnh giao thủ cũng không rơi xuống hạ phong.
- Thật mạnh như vậy?
Quả thật danh khí Hoa tiên tử là rất khủng bố, rất nhiều tin đồn về nàng được truyền ra, không biết thật giả, thế nhưng mười lăm tuổi tu vi Hồng Thiên cảnh là hàng thật giá thật, có người còn nói do nàng áp chế tu vi, tu luyện bí pháp gì đó, nếu không đã bước vào Thiên Địa cảnh cách đây mấy năm.
Thế nhưng khiến Hoa Phong rung động không phải tu vi của nàng, mà chính là cái tên của nàng, Hoa Nhi.
Thân muội muội duy nhất của hắn, nghe nói cũng là tuyệt thế thiên tài, cũng có cái tên như vậy, hơn nữa Hoa tiên tử này, nếu nhìn kỹ có vài điểm giống hệt mẫu thân.
-Là muội muội sao?
Hoa Phong rốt cuộc lý giải tại sao đối phương cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy, hóa ra lại chính là thân muôi muội của hắn.
Lúc này hắn nội tâm thập phần kích động, không nghĩ tới gặp được muội muội của mình ngay trong bí cảnh rộng lớn này, bởi vì theo hắn biết lối vào mật địa không chỉ mỗi nơi này, con rất nhiều nơi khác nữa.