• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không quá vài ngày, Chân Minh rốt cuộc trong lưu luyến không nỡ mà từ biệt Thượng Trụy.

Sau khi bà đi khỏi, Yến Nghênh Mi lại như bị phù phép, bắt đầu ăn chay, sớm tối đều đến Phật đường tụng kinh, kể từ đó, Thượng Trụy đều cả ngày ở trong Sơ Nguyệt Đình, hơn nữa Yến Nghênh Mi cũng lấy lý do sức khỏe nàng không tốt còn đang uống thuốc, nên vẫn như cũ cấm nàng buổi tối không được đến hồ thổi sáo.

Nhưng ma khúc Vấn Thiên hoàn tình đem lại hứng thú rất lớn cho Thượng Trụy, sáng sớm hôm đó, thừa dịp Yến Nghênh Mi và mọi người trong viện còn chưa thức dậy, nàng lén cầm theo sáo, tự mình đến Lâm Uyển không người để luyện tập.

Tại trạch viện bên kia Bạch phủ, trong thư phòng kế bên đại sảnh, người hầu vẫn như thường lệ sau khi quét dọn xong thì đến phòng của các quản sự chuẩn bị thật tốt sổ sách, giấy tờ kho và sổ thu chi xếp đặt ổn thỏa ở trên bàn, chỉ chờ Bạch Thế Phi dùng xong bữa sáng sẽ tới phê duyệt, thu xếp thỏa đáng các thứ đông tây bọn nô bộc lục tục rời đi, chỉ để lại một nô bộc chuẩn bị trà bánh và văn tự.

Đúng lúc này, Hạ Nhàn Phinh trùng hợp đi ngang qua cửa thư phòng, bất ngờ nhìn nhìn vào bên trong, phảng phất như sáng sớm không biết đi đâu bởi vậy mới dạo chơi mà đi đến phòng này.

Lúc trước đã có vài lần, nàng đến vào lúc Bạch Thế Phi kết thúc việc nghị sự cùng các quản sự, giúp hắn châm trà mài mực, cùng phê duyệt sổ sách với hắn, cho nên nô bộc trong thư phòng cũng tập mãi thành thói quen, chỉ thỉnh an với nàng rồi lục tục làm việc tiếp, để một mình nàng dạo chơi trong phòng.

Hạ Nhàn Phinh đi dọc theo tường ngắm nhìn các bức tranh chữ, một đường đi đến chỗ phía sau bàn thư án, nhàm chán nhìn xuống, tiện tay mở sổ sách trên bàn ra xem, tờ có tờ không lật lật, cho đến khi nô bộc ở một bên chuyên tâm mài mực buông thỏi mực trong tay ra, ngóng nhìn phía ngoài cửa nghĩ là sắp đến giờ rồi, Bạch Thế Phi cùng các quản sự cũng sắp đến.

Hạ Nhàn Phinh khép lại sổ sách, rời khỏi bàn thư án, cũng không vội vã rời đi, lại đi dạo sang những chỗ khác trong phòng một lát, rồi sau đó ngồi chỗ ghế ở hướng đông thoải mái thưởng thức trà.

Một lát sau ngoài cửa vang lên tiếng bước chân mềm nhẹ, sải bước vào phòng Bạch Thế Phi ngạc nhiên khi thấy người đang ngồi bên trong, hơi quái lạ cười nói, “Nhị phu nhân sao sớm vậy?”

Hạ Nhàn Phinh sóng mắt lưu động, “Đã rất lâu rồi Công tử không đến Hoán Châu Các”. Hơi xấu hổ, cúi đầu nói, “Nhàn Phinh không khỏi có chút tưởng nhớ”.

Ngón tay Bạch Thế Phi đặt lên quyển sổ trên bàn, bất đắc dĩ cười nói, “Gần đây hơi có nhiều việc, thật sự không cách nào tách mình ra”. Thần sắc tự nhiên mà nói vòng vo vài câu rồi sau đó liền ngoảnh mặt làm ngơ.

Hạ Nhàn Phinh do dự một chút, giống như ngượng ngùng: “Không lâu nữa là đến sinh nhật của ta rồi”

Bạch Thế Phi nhìn lên: “Vậy sao? Không biết Nhị phu nhân muốn có quà gì? Chỉ cần phân phó Thiệu Ấn đi làm là được”.

Đầu chân mày Hạ Nhàn Phinh vẽ ra chút u oán: “Nhàn Phinh cái gì cũng không muốn, chỉ mong được Công tử nhín chút thời gian ở cạnh mình một tối, cùng nâng cốc đánh cờ với Nhàn Phinh, đối với Nhàn Phinh mà nói là món quà tốt nhất thế gian rồi”.

Bạch Thế Phi cười cười: “Đó chỉ là việc nhỏ, khó gì đâu”.

Gương mặt Hạ Nhàn Phinh lộ vẻ vui mừng, thoáng nhìn thấy xa xa các quản sự đã lục tục kéo về phía thư phòng, liền thức thời nói: “Vậy một lời đã định, ta không quấy rầy Công tử bận việc nữa”.

“Nhị phu nhân đi thong thả”. Bạch Thế Phi mỉm cười tiễn nàng ra cửa, lại quay trở về bên bàn thư án, ngồi xuống, cũng không ngẩng đầu lên, “Thế nào?”

Nô bộc khom người đáp: “Hôm nay nhìn ba quyển, một quyển ghi chép của phòng chi, một quyển ghi chép tiền bạc, một quyển của nhà kho, quyển nhà kho thì chỉ xem ở trang 56″.

Bạch Thế Phi gật gật đầu, cầm lấy bút son, mở quyển sổ đầu tiên ra.

Ánh sáng mặt trời mới lên, sương sớm dần tan, Thượng Trụy từ trong Lâm Uyển bước ra.

Lúc nhanh bước đi trên con đường đá rộng rãi ngang qua Hoán Châu Các, bất ngờ nhìn thấy phía trước có hai bóng người đang đi tới, nàng cúi thấp đầu, lặng lẽ cất cây sáo vào trong thắt lưng, đợi hai người kia đến gần, mới buông hai tay xuống chào thỉnh an: “Chào Nhị phu nhân”.

Hạ Nhàn Phinh đang vội đi lòng dạ không yên, nghe tiếng thì lạnh nhạt liếc nàng một cái, lướt qua người nàng mà đi.

Ngược lại sắc mặt Chiêu Đề có chút quái dị, lúc đi qua rồi còn quay đầu lại nhìn nhìn Thượng Trụy vài lần.

Mãi đến khi hai chủ tớ kia đi vào trong viện rồi, Thượng Trụy mới nhẹ thở ra một hơi, nắm chặt sáo ngọc trong tay, vội vàng trở về Sơ Nguyệt Đình.

Cũng không biết có phải gặp vận xui rủi gì, tránh được một lần, lại không tránh được lần hai, vừa mới rồi bị chậm bước lại, nàng còn chưa đi được thêm mấy bước đã đụng phải Trương Lục Dạng từ Ẩm Lục Cư đi ra, Mạc ngôn theo sau lưng nàng ấy, hai người giống như đang chuẩn bị đến phòng ăn dùng bữa sáng.

Muốn cất cây sáo cũng đã không kịp, Thượng Trụy đành cầm trong tay, vẫn theo quy cũ thỉnh an.

Cúi thấp đầu xuống nhưng vẫn không nghe thấy đối phương đáp lại, không biết có phải không muốn để ý tới nàng hay không, đành tự mình thối lui.

Không ngờ Trương Lục Dạng lập tức kêu lên: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Nàng khẽ giật mình, dừng bước.

Trương Lục Dạng ba bước cũng thành hai đi đến trước người nàng, vây quanh người nàng vòng tới vòng lui, khinh miệt bĩu môi: “Dáng vẻ trông cũng được, đối với một nha đầu như ngươi cũng có thể coi là có tư sắc thượng đẳng rồi, bất quá còn chưa đẹp đến mức xứng với Thế Phi ca ca của ta”.

Trương Lục Dạng kiêu ngạo thu lại ánh mắt, không rõ nàng ta vì sao có địch ý với mình, Thượng Trụy trầm mặc không nói.

Cây sáo ngọc trong tay nàng phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt khiêu khích sự chú ý của Trương Lục Dạng, mắt tròn xoay chuyển, ý nghĩ nổi lên, cánh tay đột nhiên vươn tới.

Thượng Trụy nhất thời khó hiểu, cây sáo lập tức bị nàng ta đột nhiên cướp đi.

“Thế Phi ca ca đã nói tất cả với ta rồi, sau này huynh ấy sẽ không đến Lâm Uyển nghe ngươi thổi sáo nữa đâu, ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi!” Trương Lục Dạng vừa nói vừa vuốt vuốt cây sáo, càng xem càng thấy không giống vật tầm thường, trong đầu lóe lên ý nghĩ, “Cái này có phải của Thế Phi ca ca tặng cho ngươi hay không?”

Thượng Trụy có chút nhíu mày, vẫn như cũ không nói một lời.

Nhìn dáng vẻ đơn giản bình thường của nàng, Trương Lục Dạng hừ một tiếng, nhếch cằm lên nói: “Nha đầu như ngươi thế nhưng lại hại Thế Phi ca ca đau lòng, huynh ấy đã chính miệng nói với ta sau này sẽ không thích ngươi nữa! Ngươi đừng cho là ta lừa ngươi, lời này có thể chắc chắn 100% do bản thân huynh ấy nói, dù sao thì từ nay ngươi cũng đừng mong nghĩ đến chuyện lôi kéo tạo quan hệ với Thế Phi ca ca! Cây sáo này nhìn qua là biết giá trị xa xỉ rồi, ta sẽ thay huynh ấy lấy trở về!”.

Đôi mi dài rũ xuống rồi lại ngước nhìn lên, đồng tử tinh xảo hiện lên nét trong sáng nhưng lạnh lùng, Trương Lục Dạng nhìn thấy mà kinh ngạc trong lòng, đồ vật bị cướp đi nhưng trông qua ánh mắt lại thấy như có chút khiêm tốn, còn mang chút nét bao dung với đứa nhỏ ba tuổi như đang mỉa mai nàng.

Ánh mắt kia nhanh chóng giương lên, Trương Lục Dạng còn chưa kịp nhìn rõ nàng đã lại cuối đầu xuống.

Cũng không tranh luận với Trương Lục dạng, chỉ nhẹ giọng chậm rãi nói: “Cây sáo ngọc này Thượng Trụy dùng quả thực quá mức quý giá, giờ Tam phu nhân trả lại cho Công tử cũng tốt, lúc này cũng trễ rồi, Tiểu thư có lẽ đã thức dậy, Thượng Trụy còn phải mau chóng trở về hầu hạ, cáo từ trước”. Không đợi Trương Lục Dạng mở miệng, đã tự xoay người đi.

“Nè! Ngươi —— “

Thượng Trụy không dừng lại, đối với tiếng kêu tức giận truyền đến từ sau lưng chỉ xem như không nghe thấy.

Trương Lục Dạng tức giận tới mức dậm chân: “Nha đầu chết tiệt kia! Dám cư xử bất bất kính với ta như thế! Hừ, còn nhiều thời gian, một ngày nào đó sẽ khiến ngươi rơi vào trong tay ta!” Xoay tay lại ném sáo ngọc cho Mạc Ngôn, “Giữ lấy cho ta!”

Mạc Ngôn tay chân luống cuống mà chụp lấy cây sáo: “Có phải bây giờ sẽ đưa qua cho Công tử hay không?”

Trương Lục Dạng vỗ ngực rên rỉ, tỏ vẻ như trẻ con không có thuốc chữa, thấp giọng quát Mạc Ngôn: “Đưa cho Thế Phi ca ca?! Có phải ngươi muốn chết không? Nếu huynh ấy biết ta khi dễ nha đầu kia, còn không biết huynh ấy sẽ đối xử với ta thế nào nữa đó! Ngươi mau đem nó về phòng cất đi, đừng đứng lì ở đây rêu rao cho người ta thấy thì nguy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK