• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất tri bất giác đã đi đến phòng ăn, nếu là bình thường, chỉ cần xa xa nghe tiếng từ trong phòng truyền ra, Thượng Trụy sẽ lặng yên theo đường vòng mà rời đi, chỉ là hôm nay nàng có chuyện trong lòng nên không chú ý, tức thời sơ sót.

“Nha đầu kia!”

Giọng nói bất thình lình vang lên cắt đứt suy nghĩ trong đầu, Thượng Trụy sững sờ dừng bước, quay đầu nhìn về chỗ phát ra tiếng, trong thính đường Hạ Nhàn Phinh và Trương Lục Dạng đang dùng bữa, bảy tám người hầu hầu hạ một bên, chỉ là không biết sao không thấy bóng dáng Đại quản gia Thiệu Ấn đâu.

Người gọi nàng đúng là người đã cướp sáo ngọc của nàng Trương Lục Dạng.

Hơi do dự một chút, Thượng Trụy xoay người đi qua, nhấc chân bước vào cửa, thi lễ nói: “Nô tỳ bái kiến Nhị phu nhân, Tam phu nhân”.

Trương Lục Dạng bĩu môi một cái: “Có phải ngươi không đem mấy vị phu nhân chúng ta để vào mắt hay không?”

Đáy mắt Hạ Nhàn Phinh trở nên lạnh lẽo âm trầm, nhìn lướt qua Thượng Trụy rồi lại liếc nhìn về Trương Lục Dạng.

Thượng Trụy thấp giọng cẩn thận trả lời: “Nô tỳ không dám”.

Trượng Lục Dạng xùy một tiếng khẽ nói: “Vậy tại sao ngươi thân là nha đầu, đi ngang qua chỗ chủ tử ngồi cũng không tiến vào ân cần hỏi thăm một tiếng!”

Lời này vừa ra, Hạ Nhàn Phinh rốt cục xác định Trương Lục Dạng đang tìm Thượng Trụy gây phiền toái, trong mắt thoáng chốc lướt qua một vòng trách cứ oán hận, nàng vốn đang buồn bực không tìm được cơ hội sửa trị nha đầu kia, không ngờ giờ đã bị Trương Lục Dạng ngược lại ra tay trước rồi.

“Vừa mới rồi nô tỳ ở phòng tranh giúp Tiểu thư mài mực nên xiêm áo bị lấm bẩn, sợ tiến vào sẽ cản trở, quấy nhiễu hứng thú dùng bữa của hai vị phu nhân, nên định là sẽ về thay đổi xiêm áo trước rồi mới trở lại hầu hai vị phu nhân”. Thượng Trụy cung kính đáp, trả lời rất cẩn thận, khiến người tìm không ra chỗ sai lầm.

Trương Lục Dạng cứ thế bị nghẹn nhất thời không lên tiếng được.

Hạ Nhàn Phinh xem tình hình này, liền đặt chén trà trong tay xuống, giọng lạnh lùng nói: “Rót cho ta chén trà”.

“Vâng”. Thượng Trụy rũ mi xuống, nghĩ thời khắc uy hiếp cuối cùng cũng đến.

Lúc nàng xoay người đi, Hạ Nhàn Phinh âm thầm liếc qua cho Chiêu Đề một cái ánh mắt, Chiều Đề đi theo nàng nhiều năm, dĩ nhiên hiểu rõ ám hiệu của nàng, hơi gật đầu với nàng, làm cho Trương Lục Dạng ở bên cạnh sững sờ, không biết hai chủ tớ này đang có chủ ý gì.

Thượng Trụy châm trà xong, đưa tới cho Hạ Nhàn Phinh.

Hạ Nhàn Phinh đưa tay đón, một phen không cầm chắc cái ly, nước trà bắn ra tung tóe rơi trúng lên mu bàn tay, nàng bị bỏng nhất thời kêu ‘A’, ngay sau đó ‘Chát’ một tiếng giòn tan, Thượng Trụy bị Chiêu Đề ném ột cái tát thật mạnh: “Cái tên tiện nhân này! Ngươi làm vậy là muốn làm bỏng chết Tiểu thư nhà ta sao?!”

Thượng Trụy bị đánh đầu xoay sang một bên, chỉ cảm thấy trong lỗ tai ong ong tác hưởng, đầu váng mắt hoa, gần như đứng không vững, một bên mặt trắng nõn lúc này hiện rõ mấy đường dấu tay, khóe miệng cũng mơ hồ nhìn thấy vết máu, nhìn ra được người xuống tay có bao nhiêu hung ác.

Toàn bộ người hầu có mặt đều ngây dại, Trương Lục Dạng phản ứng đầu tiên, nhảy dựng chỉ vào Chiêu Đề chửi ầm lên: “Ngươi bất quá cũng chỉ là một nha đầu tiện tỳ thôi, ở chỗ này vung tay cái gì!” Nàng tuy là rất chán ghét nha đầu kia, nhưng cũng không đến mức ra tay đánh người đâu.

Chiêu Đề không lên tiếng chỉ hừ lạnh, quay trở về đứng sau lưng Hạ Nhàn Phinh, đối với lời chửi của Trương Lục Dạng căn bản là hờ hững.

Lúc đó không biết là người hầu có tuổi nào hồi thần kịp thời, thấp giọng hoảng sợ nói: “Mau đi mời Thiệu quản gia đến đây”.

Hạ Nhàn Phinh bĩu môi một cái: “Ai dám bước ra khỏi cửa này ta xem thử!”

Nàng vừa quát lên đồng thời có một người hầu chần chừ ngừng một chút, cuối cùng vẫn là cúi đầu vội vàng đi ra ngoài, khiến cho Hạ Nhàn Phinh tức giận đến mức muốn từ trên ghế đứng dậy.

Giữa lúc hỗn loạn thì từ phía cửa bỗng nhiên truyền đến: “Có chuyện gì vậy?”

Một tiếng này vang lên khiến cho toàn hiện trường đột nhiên yên tĩnh.

Chẳng ai ngờ Bạch Thế Phi ra ngoài đã lâu lại đúng vào lúc này trở về, đôi mắt hắn nhìn đến nửa bên má sưng đỏ của Thượng Trụy đang đứng đó, mi tâm hơi nhăn, tiếp theo nhìn thẳng vào mắt nàng, từ lúc hắn bước vào, thần sắc nàng đã trở nên lạnh như băng, lại thủy chung không nói một lời, không ai biết rõ rốt cuộc trong lòng nàng đang suy nghĩ những gì.

Thiệu Ấn theo sau lưng Bạch Thế Phi nhìn thấy tình hình trước mắt, vốn là người gặp biến không sợ nhưng sắc mặt ông lúc này cũng đã hoàn toàn thay đổi, không nhìn đến thái độ của từng người mà chỉ lắc đầu, nói với nô bộc ở cạnh bên: “Mau đến hầm băng lấy một chút đá đến đây”.

Ánh mắt không hề có ôn hòa lướt nhìn qua Hạ Nhàn Phinh đang cố gắng trấn tĩnh lại đồng thời nhìn đến Trương Lục Dạng cũng đang vô cùng khiếp sợ, Bạch Thế Phi chọn một cái ghế tròn bên bàn ăn ngồi xuống, cười nhẹ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Không ai dám lên tiếng, tất cả bọn người hầu đều là trong lòng run sợ mà cúi thấp đầu, chỉ có Chiêu Đề đang trốn sau lưng Hạ Nhàn Phinh thì lúng túng một phen, mặc dù trên mặt Bạch Thế Phi giống như không nóng không lạnh mang theo ý cười yếu ớt, chẳng biết sao lại làm cho nàng sợ hãi thủy chung không dám tiến lên.

Nô bộc rất nhanh đem đến một thùng gỗ đựng ít đá cục chạy trở về.

Bạch Thế Phi nhìn về phía Thượng Trụy, giọng điệu lãnh đạm nói: “Tới đây”.

Thượng Trụy đứng yên bất động, sau một lúc lâu, tất cả mọi người hầu có mặt trong phòng đều đem ánh mắt khẩn cầu tập trung hết lên người nàng, mặc dù bị ép bất quá trên mặt nàng vẫn hiện lên ý nghĩ chán ghét, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Thế Phi.

Bàn tay đặt trên eo của nàng kéo người ôm đến gần, nháy mắt tiếp theo nàng đã bị buộc ngồi lên chân của hắn, Hạ Nhàn Phinh và Trương Lục Dạng ngồi ở bàn đối diện lúc này đã tái mặt rồi, ngay sau đó một viên đá cục bị ném thẳng lên chén canh trên bàn, khiến hai người không kịp che chắn bị nước canh bắn tung tóe lên người mà thét chói tai.

Bạch Thế Phi cũng không nhìn hai người, như không có việc gì rũ rũ đầu ngón tay bị ẩm ướt, nhận lấy khăn lụa Thiệu Ấn đưa qua, nhúng vào trong thùng băng, ấn nhẹ lên bên mặt sưng đau của Thượng Trụy.

Hạ Nhàn Phinh bị nước canh bắn tung tóe chật vật ở một bên nhìn thấy cảnh này trong mắt, hận đến mức muốn cắn nát môi dưới.

Ý thức được ngay cả chủ tử cũng rất khó có thể bảo toàn được bản thân, Chiêu Đề sợ hãi vội vã quỳ xuống một bên, run giọng nói: “Là nô tỳ đánh… đánh Thượng Trụy cô nương”.

“Vì chuyện gì?” Từ trong miệng phun ra ba chữ không mang theo cảm xúc, đôi mắt Bạch Thế Phi vẫn không rời khỏi gương mặt của Thượng Trụy, thấy nàng bị khối băng làm lạnh khiến đầu hơi nghiêng đi, hắn chỉ biết đồng tình thở dài.

“Bởi vì… bởi vì lúc nàng ấy đưa trà đến cho Tiểu… Tiểu thư, bị phỏng… nóng tay Tiểu thư”.

Tay cầm khối băng dừng lại một chút, Bạch Thế Phi xoay gương mặt Thượng Trụy qua nhìn thẳng vào mình, cực kỳ không vui, “Vì sao nàng lại ở đây dâng trà?”

Thượng Trụy vẫn như trước nhếch môi không chịu lên tiếng chỉ hừ lạnh.

Luống cuống tay chân lau vết bẩn dính trên người Trương Lục Dạng liếc trộm nàng một cái, e sợ khẽ gọi: “Thế Phi —— ca ca”.

Giọng nói tràn ngập bất an tâm thần bất định này đại khái đã có thể ọi người biết tình hình sự việc rồi, Bạch Thế Phi chỉ mắt điếc tai ngơ, khối băng trong tay lại một lần nữa đắp lên má Thượng Trụy, khóe mắt nghiêng lướt nhìn qua Chiêu Đề đang quỳ trên đất, giọng nói vẫn như cũ không nóng không lạnh: “Rót cho ta chén trà”.

Chiêu Đề không rõ hắn có ý gì cõi lòng sợ hãi mà đứng lên, xoay người đi về phía bàn trà, nhìn trước mắt bảy tám bình trà hình dạng không giống nhau, do dự không biết nên châm bình nào, liền chọn lấy một bình lớn nhất, lúc quay trở lại đứng trước mặt Bạch Thế Phi cũng không dám tự tiện buông ra, cầm ly mà toàn thân run rẩy chờ chỉ thị của hắn.

Bạch Thế Phi thả khăn lụa thấm nước trong tay ra, lấy một cái khăn khác lại nhúng vào trong thùng băng: “Quản gia”.

“Ở đây ạ.” Thiệu Ấn khom người về phía trước.

“Nói.”

“Công tử uống trà chỉ uống trà Long Phượng do Dương Châu cống nạp, nô bộc và tỳ nữ nếu lấy nhầm sẽ theo gia quy thứ 85 trong Bạch phủ, phạt ba tháng lương bổng”.

Bạch Thế Phi yêu thương thổi nhẹ lên mặt Thượng Trụy: “Chỉ có thế?”

“Nô bộc và tỳ nữ tự tiện ẩu đả, trách phạt, chửi rủa, khi dễ người khác, theo như gia quy thứ 35, phạt 20 trượng”.

Chiều Đề bổ nhào quỳ xuống, chén trà trong tay run lên đổ tung ra, hốc mắt đã sớm bị dọa đến đầy nước mắt, lại cố nén một chút cũng không dám khóc.

Thiệu Ấn lại còn chưa nói xong: “Chủ mẫu quản giáo người không nghiêm, theo như gia quy thứ 36, phạt cấm túc ở trong núi phía sau từ đường, chưa đủ 20 ngày không cho ra”.

Hạ Nhàn Phinh và Trương Lục Dạng đồng thời kinh hãi tròn mắt.

Bạch Thế Phi vẫn luôn nhìn chăm chú trên mặt Thượng Trụy lúc này mới nhìn qua đây, đầu tiên nhìn vế phía Chiêu Đề, ngữ điệu vẫn ôn hòa không thay đổi, nhưng lại có thể làm cho người ta nghe ra như vô tình hữu ý hàm xúc giết một người răn trăm người: “Khấu trừ ba tháng lương bổng, phạt hai mươi trượng, lần sau tái phạm, vĩnh viễn trục xuất khỏi phủ”.

“Nô tỳ biết sai rồi! Công tử tha mạng!” Chiêu Đề khóc cuống quít dập đầu.

Thiệu Ấn ra hiệu xuống, mấy người hầu cao lớn ở bên cạnh lập tức tiến lên đem nàng kéo đi.

Nhớ tới bản thân lúc trước ở Hoán Châu Các làm mưa làm gió, không biết đã đắc tội bao nhiêu người, ngày nay rơi vào tay người khác, hai mươi trượng kia đánh xuống chưa chắc đã còn mạng, Chiêu Đề hai chân như nhũn ra, trong sợ hãi khóc hô không ngớt: “Tiểu thư! Tiểu thư mau cứu nô tỳ! Nô tỳ cũng là vì Tiểu thư! Tiểu thư!”

Hạ Nhàn Phinh nghiêng đầu đi không nói một câu, đối với khóc cầu của Chiêu Đề làm như không nghe không thấy, lúc này hỏi nàng làm sao có thể giúp? Cái này không phải là làm khó nàng sao? Một phương diện khác lại ngầm bực Chiêu Đề ở trước mặt Bạch Thế Phi kêu la mấy câu gì mà cũng vì nàng, khiến người khác lâm vào thế bí, sắc mặt trầm xuống, lạnh nhạt liếc nhìn Chiêu Đề bị kéo qua cửa.

Bạch Thế Phi chuyển sang nhìn về phía Trương Lục Dạng: “Gây chuyện sinh sự, phạt 10 roi tre”.

“Không muốn”. Trương Lục Dạng sợ tới mức kêu to, liên tục lui ra phía sau, xoay người muốn xông ra cửa.

Cuối cùng nhìn chằm chằm vào Hạ Nhàn Phinh, giọng điệu rõ ràng vô tình: “Cấm túc ở Hoán Châu Các hai mươi ngày”.

Hạ Nhàn Phinh đôi mắt đỏ bừng, môi dưới cắn đến trắng bệch, vô cùng oán hận mà bình tĩnh trừng mắt nhìn Thượng Trụy được hắn ôm trong ngực, sắc mặt cực kỳ dọa người, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên liều mình cho ngọc đá cùng tan, không tiếc tới cùng nhau chết chung.

Bên kia Trương Lục Dạng bị người hầu chặn lại hoảng hốt thét lên: “Thế Phi ca ca!”

Bạch Thế Phi nhìn trở lại Thượng Trụy, gương mặt dường như đã không còn kiên nhẫn: “Mấy người hầu ở đây, có phải đều chỉ biết nhìn nàng bị đánh hay không?”

Thượng Trụy rủ mắt xuống, lạnh nhạt xen chút ghét bỏ: “Bỏ qua là được rồi.”

Hắn gật đầu: “Nếu nàng đã cầu tình, phạt trượng có thể miễn”. Nhìn về phía Thiệu Ấn, “Toàn bộ phạt hai tháng lương bổng”.

“Vâng.” Thiệu Ấn một chữ cũng không nhiều lời.

“Gọi hiệu thuốc điều chế chút ít thuốc dán tiêu sưng đến đây”. Bạch Thế Phi buông khối băng ra, ôm Thượng Trụy đứng lên.

Bị ngăn cản không thể tới gần Bạch Thế Phi, Trương Lục Dạng lập tức muốn theo hắn đi ra cửa, nàng gấp đến độ rốt cuộc bất chấp tất cả hét lớn: “Thế Phi ca ca huynh không thể đánh muội!”

Bạch Thế Phi không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, thậm chí không có chút nào gọi là ngừng bước chân.

Trương Lục Dạng gần như rống lên: “Huynh thật sự không thể đánh muội! Muội có thai!”

Kinh hồn còn chưa trấn định lại, lúc này lập tức cả kinh, mọi người ở đây đều bị những lời này làm chấn động.

Ngay cả Bạch Thế Phi bước được mấy bước cũng phải đột nhiên dừng chân, chân phải chầm chậm rơi vào bậc cửa, hắn quay đầu lại, có chút mờ mịt nhìn Trương Lục Dạng, đối với lời của nàng như hiểu như không, lúc hắn rốt cục phản ứng kịp thì trong ngực bỗng nhiên bị một lực đánh mạnh xuống, thình lình bị Thượng Trụy đẩy lảo đảo lui về phía sau, lưng ngã mạnh lên cây cột trụ.

Thượng Trụy cực kỳ bực bội trừng mắt hắn, tự dưng bị người ta đánh một bạt tai đau nhức đến tận trong miệng, nói không tức giận là giả dối thế nhưng có thể oán được ai đây? Oán trời oán đất hay oán người khác, nói cho cùng còn không phải cũng bởi do hắn? Gây đến một đống oanh oanh yến yến ghen tuông, làm cho nàng không duyên không cớ chịu khổ cũng thôi đi, hận nhất là loại ngày này còn không biết lúc nào mới có thể chấm dứt.

Bạch Thế Phi há mồm muốn nói, nháy mắt tiếp theo nhận ra giờ không phải thời cơ thích hợp, chỉ đành cái gì cũng không nói, miễn cưỡng tựa vào cột trụ, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ, thoáng chốc không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng.

((hắn vui vì nghĩ nàng ghen đấy mà))

Thần sắc hắn bất định khó hiểu lại khiến nàng càng thêm tức giận, không chút nghĩ ngợi, nàng nhấc chân hung hăng đá mạnh vào ống chân của hắn: “Trong lòng chàng không phải là hi vọng ta vì chàng mà tranh giành tình nhân đó chứ?” Trước mặt đám nô bộc và tỳ nữ nàng không hề cố kỵ một đá lại một đá, hắn đau đến mức kêu a a nhưng thủy chung vẫn không tránh không né, chỉ chịu đựng cho nàng phát tiết.

“Ta thật sự rất chán ghét mấy cái người Nhị phu nhân Tam phu nhân này của chàng! Bất quá nói thật ra trong phủ này người ta ghét nhất chính là chàng! Chàng so với đầu heo còn không bằng! Sau này đừng để ta gặp lại chàng nữa!” Nộ khí xông lên khiến gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ ngực bởi vì liên tục nói lời kịch liệt mà thở gấp, sau khi đại phát tính tình xong nàng bỗng nhiên vén váy lên xoay người, bỏ mặc một đám người không nói được gì ba bước cũng thành hai nhanh chóng đi mất.

Trong thính đường tĩnh mịch thật lâu.

Sau một lát, chỉ thấy Bạch Thế Phi một mình chậm rãi nở nụ cười, khóe miệng cơ hồ kéo đến tận bên tai, dáng tươi cười vui vẻ trong phủ từ trước đến nay chưa từng gặp, phủi phủi vạt áo, hắn cũng nghênh ngang rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK