• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thành Biện Lương, ở đầu phía đông của phố Khúc Viện, có một quán rượu nổi danh gọi là Tiên Lâu.

Ở dưới chân thiên tử thì quán này là quán có đẳng cấp cao nhất về rượu và đồ nhắm, mặt tiền của cửa hàng quy mô to lớn, mái hiên nhô ra tấm biển sơn hoa văn màu dạ quang, bố cục trước sau là lầu đài, hành lang đi theo dòng chảy giữa các khóm trúc, đường nhỏ yên tĩnh, rượu trong tiệm bán với giá 70 văn tiền mỗi bình, rượu Dương Cao thì lên đến 80 văn tiền, giá bán cao cực điểm nếu là dân chúng bình thường sẽ không thể ghé vào, trái lại, giới quý tộc phú thương thì thường xuyên đến đây ngồi thưởng thức chén rượu tiêu tiền.

Một ngày đẹp trời nọ, chiếc kiệu sang trọng quý giá dừng lại trước cửa Tiên Lâu.

Ngay lúc Bạch Kính vén rèm lên: “Trụy cô nương, đã đến rồi”.

Thượng Trụy vịn lấy tay hắn từ trong kiệu bước ra, nhẹ giọng cười nói: “Công tử chắc đã uống say rồi hả?” Bằng không sao phải giống như người say khướt, hưng phấn với rượu và đồ nhắm đến mức phân phó Bạch Kính về phủ không đón được nàng đến thì không xong.

Tiến vào cửa tiệm có cột trụ chạm trổ xa hoa, vừa mới đặt chân lên cầu thang lầu hai, đã thấy Bạch Thế Phi đứng ở bậc cao nhất trên thang lầu kia, đón nhận ánh mắt chờ đợi của hắn, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.

Nhìn nhìn nàng rồi bước xuống lầu, ý tươi cười trên mặt hắn chậm rãi hiện lên vẻ nghịch ngợm như một đứa con nít, biết chắc hắn lại muốn trêu đùa, nàng vừa mới hỏi ra miệng “Chàng muốn gì”, đã bị hắn một phát bế lên, trong miệng cười quát to: “Tất cả tránh ra!”

Trong lúc nhất thời tất cả âm thanh chén đũa, tiếng hít không khí, tiếng ghế ngã sấp xuống đánh ầm lên tấm ván gỗ, tiếng tiểu nhị ở bậc thang khiếp sợ đến độ ngã sấp xuống, tiếng đồ ăn nước uống bắn lên tung tóe, tiếng thét chói tai, tiếng khiển trách, tiếng kinh hoàng xin lỗi, tiếng người vội vàng đi lại, toàn bộ âm thanh đều ầm ầm nổi lên không dứt.

Tất cả khách trong sảnh đều bị tiếng cười to kia gây sự chú ý mà kinh hãi nhìn chăm chú vào người đang mặc áo trắng.

“Chàng điên rồi! Mau thả ta xuống!” Thượng Trụy đầu váng mắt hoa đánh lung tung vào lồng ngực của hắn.

Đắc ý lại kiêu ngạo bế nàng đi thẳng vào gian phòng nhỏ ở giữa, trong phòng bài trí lịch sự tao nhã, Trang Phong Tuyền và Nhậm Phiêu Nhiên đang ngồi đây, hai người họ toàn bộ bởi vì hành động của Bạch Thế Phi ở trước mặt mọi người không kiêng kỵ mà lộ ra vẻ ngạc nhiên, lúc này hắn mới thỏa mãn nhẹ nhàng buông Thượng Trụy ra.

Trang Phong Tuyền nhìn về phía Nhậm Phiêu Nhiên: “Ngươi nói thử xem bao lâu nữa thì hắn có thể đón mỹ nhân về dinh?”

Nhậm Phiêu Nhiên hết sức chân thực mà nói: “Chắc không lâu nữa đâu, bất quá đây mới là hồi 14 thôi, ta nhớ trước đây có một hồi gọi là ‘Mỹ nhân ghen ghét xuống tay độc, Công tử phẫn nộ đả ác tỳ’ “

Bạch Kính ở bên cạnh bật cười ra tiếng: “Đó cũng là chuyện xưa tốt đẹp nhất rồi, tiểu nhân có nghe kể hồi mới nhất là ‘Hoán Châu Các bại trận địch không lại, Ẩm Lục Cư u sầu chủ tử bị đuổi đi’ “.

Trang Phong Tuyền ăn ý tiếp theo: “Ta đoán không bao lâu nữa sẽ có một hồi mới, đoán chừng tên gọi sẽ là ‘kinh thế hãi tục Tiên Lâu quán, không cần cưới hỏi đã có bầu’ “.

Bạch Thế Phi vỗ mạnh lên bàn, làm ấy người đang đàm tiếu ngạc nhiên nhìn.

Dừng một chút, hắn điềm nhiên như không có việc gì nói: “Tiểu nhị! Đưa rượu lên!”

Trang Phong Tuyền và Nhậm Phiêu Nhiên bật cười, còn Thượng Trụy thì lấy tay che miệng.

Bạch Thế Phi đặt khuỷu tay lên bàn chống đỡ gò má, nghiêng đầu nhìn nàng, thấy dáng vẻ nàng cười cong đuôi mắt hết sức đáng yêu, nhịn không được đưa tay qua, không hề kiêng kị mà nhẹ nhàng chơi đùa vành tai của nàng, ôn nhu nói: “Cái gì mà Hoán Châu Các với Ẩm Lục Cư, chỉ có mỹ nhân này mới được gọi là thê tử của bổn Công tử thôi”.

Hai người trên bàn đối với lời nói đáng phỉ nhỏ của hắn chỉ mắt điếc tai ngơ, cùng nhau nâng chén đối ẩm.

Bàn tay mân mê vành tai rũ xuống, đặt vào phần bụng dĩ nhiên muốn che cũng không thể che hết được của nàng, khóe mắt liếc thấy bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sau: “Hắc hắc, còn đây là chó con”.

“Bạch công tử hôm nay thật có nhã hứng”. Dù đã quá 50 tuổi nhưng vóc người thừa tướng đương triều Lữ Di Giản vẫn hiên ngang không cần mời mà vào, mang theo ý cười chắp tay chào mọi người đang ngồi.

Ba người trên bàn lần lượt đứng dậy đáp lễ, lúc này, từ ngoài cửa thang lầu một mình một người bước tới gian phòng nhỏ của Bạch Thế Phi vừa đúng ở giữa dãy lầu, trùng hợp gặp nhau, người bên trong cười nói: “Hẹn trước không bằng vô tình gặp gỡ, Lữ thừa tướng xin mời ngồi, cùng chúng ta đối ẩm mấy chén”.

“Đâu được”. Lữ Di Giản đùn đỡ nói, “Vừa rồi ở ngoài cửa nghe được tiếng nói chuyện của Công tử, nên đặc biệt vào chào hỏi chứ không có ý muốn làm mất nhã hứng của ba vị, bổn quan xin cáo từ ngay, khỏi cần tiễn, khỏi cần tiễn”. Dứt lời liên tục chắp tay, trước khi đi ánh mắt lỡ đãng lướt nhìn người từ đầu đến cuối vẫn ngồi im trên ghế nhìn qua cửa sổ cuốn mành không nhúc nhích Thượng Trụy.

Ra đến cửa, sắt mặt Lữ Di Giản chuyển thành lo lắng, vẫn đứng ở ngoài gian phòng thêm một chút rồi mới xoay người rời đi.

Gian phòng nhỏ đối diện với phòng bên này màn cửa vẫn im lìm bị kéo lên, một cái đầu từ bên trong thò ra, người nọ nhìn thấy bóng lưng Lữ Di Gian, lại nhìn về phía gian phòng của Bạch Thế Phi, lui đầu trở về, rũ màn xuống như cũ.

Ở bên này, Trang Phong Tuyền và Nhậm Phiêu Nhiên nhìn nhau rồi nghiêm túc nhìn về phía đối diện.

Bạch Thế Phi yên lòng vén áo ngồi xuống, cười rót rượu vào chén đôi mắt lướt nhìn Thượng Trụy, nàng rũ chân mày cúi đầu yên tĩnh ngồi bên kia, chẳng biết từ lúc nào vẻ tươi cười đã biến mất không thấy nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn không muốn bị người nhìn chăm chú mà cúi xuống sâu hơn.

Trang Phong Tuyền nói: “Khó trách hôm nay đệ lại nói toạc ra thế này”.

Nhậm Phiêu Nhiên đáp lời: “Là vì muốn Lữ đại nhân chú ý sao?”

“Dường như chúng ta vừa đến không bao lâu thì đã nghe bên ngoài nói thừa tướng đại nhân đến rồi”.

“Cho nên Bạch công tử trước nay không bao giờ đi cùng người nhà liền gọi người đón Thượng Trụy cô nương tới”.

“Sau đó hắn lại cố ý gây ồn ào, để mọi người trên dưới trong Tiên Lâu không ai không biết không ai không hiểu, vị tân sủng của Bạch công tử lúc này đã lộ diện rồi”.

“Ngay sau đó, thừa tướng đại nhân ở trên phố rốt cục nghe được tin đồn về Thượng Trụy cô nương nên đến đây xem mặt”.

Bạch Thế Phi làm như kinh ngạc không thôi, nhướng mày cười nói: “Các người thật đúng là trí tưởng tượng phong phú”. Nghiêng đầu nhìn Thượng Trụy vẫn đang như cũ không nói một lời, hắn cầm đũa ngà lên, gắp vào chén nàng một ít đồ ăn, ôn nhu nói, “Món tay gấu hầm cách thủy này mùi vị ngon nổi tiếng ở đây, nàng nếm thử đi”.

Nàng nâng mi lên, thần sắc lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, xoay lại tươi cười với Trang Phong Tuyền và Nhậm Phiêu Nhiên: “Ta cảm thấy có chút không khỏe, phải về phủ trước, hai vị huynh trưởng từ từ dùng”. Bàn tay ở dưới bàn không lưu tình chút nào hung hăng véo lên đùi Bạch Thế Phi một cái, trong lúc hắn kêu đau lập tức đứng dậy.

“Nàng lén véo ta…” Hắn bĩu môi, giống như cực kỳ ủy khuất.

Không ngờ hắn sẽ ở trước mặt mọi người nói những lời như vậy, khiến nàng thoáng chốc kinh ngạc, vì có hai người Trang Nhậm ở đây mà xấu hổ không thôi, lại phát tác không được, chỉ có thể trừng liếc hắn, giống như rất muốn nói lời ác độc véo chàng đấy thì sao.

“Đi thôi, để Bạch Kính đưa nàng về”. Hắn cười rộ lên, lúc nàng quay người đi hắn rất nhanh vỗ nhẹ lên cái mông tròn của nàng.

Nàng biến sắc kinh hô, hành vi này quả thực đi quá giới hạn rồi! Gương mặt đỏ bừng chạy trốn khỏi gian phòng, Bạch Thế Phi đưa mắt nhìn nàng đã đi xa, trên mặt hiển hiện rõ nụ cười rạng rỡ vì trả được thù mà sung sướng dị thường.

Nhậm Phiêu Nhiên nhịn không được rên rỉ: “Vị Công tử này, xin nhờ ngài từ trong tình cảnh tình chàng ý thiếp cực kỳ khó coi mà hồi thần về một chút cho, trước tiên cho ta một lời giải đáp hoặc giải thích rõ một chút được chứ? Tại sao ngươi muốn diễn màn đùa giỡn vừa rồi?”

“Hôm nay là ngày Sơ Tam?” Bạch Thế Phi nhàn hạ hỏi lại.

“Là ngày Sơ Tam, thì sao, có liên can gì đến ngày này?”

“Ta hỏi ngươi, Thái hậu đối với những chuyện đại sự trong quân quốc nể trọng nhất là ai?”

“Đương nhiên là vị vừa mới rời đi kia”. Còn không phải vị tể tướng quyền cao chức trọng Lữ Di Giản không ai có thể hơn kia sao.

“Trong hoàng cung người bà ta nể trọng nhất là ai?”

“Cái này còn phải hỏi sao? Ngoài thống lĩnh cấm vệ quân Điện tiền Chỉ Huy Sứ Chu Tấn thì còn ai vào đây?”

“Vậy người thân tín nhất trong cung Khánh Thọ của Thái hậu thì sao?”

“Cái này thì bất kỳ người nào trong cung cũng biết là La Sùng Huân, hắn luôn rất tùy tiện lợi dụng quyền lực của mình, vào năm Thiên Thánh thứ bảy, trong triều có một vị gọi là Tào Dụng, bởi vì có liên can đến chuyện ở tỉnh Thiền Uyên mà từ một tiểu quân nhanh chóng được lên chức vào triều, rất được Thái hậu thưởng thức, ngay cả Khấu Chuẩn cũng từng bị hắn ta vu oan một lần, về sau không biết có phải vì tranh công đòi sủng hay không mà đắc tội với La Sùng Huân, cuối cùng bị giáng chức lưu đày đến chết”.

“Đúng thế, trong ba người thân tín nhất của Thái hậu thì Chu Tấn là người luôn giữ mình trong sạch, mà La Sùng Huân cũng tự biết chức vụ Chỉ Huy Sứ của hắn ta là không ai có thể thay thế, cho nên hai người họ từ trước đến nay vẫn bình yên không có chuyện, nhưng quan hệ của La Sùng Huân và Lữ Di Giản thì lại không đơn giản như vậy, hai người này một đối nội một đối ngoại, Lữ Di Giản thân là đại thần chấp chính vốn đối với loại hoạn quan như La Sùng Huân vẫn có chút xem thường, mà La Sùng Huân nhờ nịnh nọt Thái hậu mà được tin cậy cũng không thể nào để Lữ Di Giản vào mắt, hai người cứ thế ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau là chuyện thường ngày”.

“Lần trước Lý thị chết bất ngờ, La Sùng Huân không phải đã bị Lữ Di Giản thuyết phục lừa Thái hậu cho Lý thị dùng nghi lễ của Hoàng hậu nhập liệm sao?” Nhậm Phiêu Nhiên nghi ngờ hỏi.

“Việc này có thể thành là bởi vì tư tâm của La Sùng Huân, Thái hậu đã bao nhiêu tuổi rồi? Hoàng thượng mới bao nhiêu niên kỷ? Bất kể thế nào cuối cùng sẽ có một ngày Hoàng thượng gánh vác việc triều chính, La Sùng Huân cũng muốn chừa lại ình một đường lui chứ”.

“Ngươi nói rất có lý, nhưng chuyện hôm nay có phải là ngày Sơ Tam hay không thì có liên quan gì?” Đôi mắt Bạch Thế Phi híp lại, khẽ cười nói: “Mỗi lần đến ngày Sơ Tam La Sùng Huân đều xuất cung, giả trang thành một viên ngoại tìm đến gian phòng trong Tiên Lâu này, vì thói quen này của hắn mà cứ đến thời gian này, trong gian phòng nhỏ kia sẽ có vài tên ca kỹ, rượu ngon, vũ công nhảy múa, thường thường đến lúc hoàng hôn hắn mới chịu hồi cung”.

Nhậm Phiêu Nhiên có chút hiểu được, “Không ngờ hôm nay đúng lúc Lữ Di Giản xuất hiện, mà ngươi vốn biết La Sùng Huân đã đến, cho nên…”

Trang Phong Tuyền đột nhiên nhíu lại, chỉ chỉ ra phía ngoài cửa, ra hiệu bên ngoài có động tĩnh rất nhỏ.

Đáy mắt Bạch Thế Phi lấp lánh, mỉm cười tự rót rượu tự mình uống, trả lời Nhậm Phiêu Nhiên, “Ta chẳng qua là muốn nói một câu cảnh tỉnh với Lữ Di Giản, nếu Thái hậu biết ông ta còn một đứa con khác, chưa chắc sẽ lại tín nhiệm ông ta như bây giờ không hề nghi kỵ”.

Lời chưa dứt rèm ngoài cửa đã bị người kéo lên.

Ba người tập trung nhìn sang, thế nhưng lại là tiểu nhị bê thức ăn vào.

Nhậm Phiêu Nhiên cười liếc Thế Phi, giống như đang nói, lời hát xướng của ngươi không có người nghe rồi? Ánh mắt Bạch Thế Phi lườm sang Trang Phong Tuyền, tại huynh, làm người ta sợ bóng sợ gió một hồi? Trang Phong Tuyền chỉ nghiêm nghị không nhìn đến hai người họ mắt đi mày lại, động đũa gắp thức ăn, không ngớt lời khen: “Ngon, món này ngon thật!”

Bạch Thế Phi và Nhậm Phiêu Nhiên nhìn nhau, cùng nhau cao giọng cười to.

Nháy mắt tiếp theo ba người ăn ý nâng chén, vang lên tiếng va chạm ở giữa không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK