• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu hơi bi3n thái đó

Yến Hảo cũng thấy Giang Mộ Hành hay, hay ra vẻ.

Hơn nữa còn biết thính cậu, thính ngầm.

Cái gì cũng mang đậm màu sắc "Giang Mộ Hành", bao gồm cả những lúc cưng cậu.

Giang Mộ Hành là kiểu bên ngoài lạnh lùng, bên trong cảm xúc cuồn cuộn điển hình. Không biểu hiện ra ngoài, cần tốn thời gian tìm tòi dấu vết để lại. Khi tìm thấy quy luật sẽ phát hiện mọi thứ đều có manh mối lần theo.

Yến Hảo chấp nhận tất cả thay đổi của Giang Mộ Hành, đồng thời thích, thậm chí có đôi phần chờ mong, song không bắt ép.

Kể từ khi Giang Mộ Hành trở thành người yêu, dù hắn bắt đầu tuỳ ý và nhiệt tình hơn từng chút một, hay vẫn giữ vẻ vô vị thu liễm bao lâu nay đều ổn cả. Chỉ cần hắn thuộc về cậu, in dấu bạn trai Yến Hảo, vĩnh viễn là của riêng cậu.

Tuyết rơi không ngớt, cảnh đêm ngày càng thêm bạc trắng.

Yến Hảo ăn dưa hấu xong tranh thủ làm bài. Sau khi hoàn thành một phần, cậu thở dài: "Thi đại học xong tôi muốn vứt hết sách đi. Không đúng, phải xé."

"Đời này tôi không muốn thấy chúng nó thêm lần nào nữa."

Yến Hảo xoa cái cổ đau nhức, nhấn mạnh lặp lại: "Đời này không thèm coi lại."

Giang Mộ Hành ở bên cạnh bọc bìa bao cho quyển vở chép lỗi sai của cậu: "Đau khổ vậy à?"

"Là tra tấn, giày vò."

Mắt Yến Hảo bị tóc đâm, cậu kiếm dây thun cột tóc mái: "Tôi mong kỳ thi đại học đến mau mau, ước gì sáng mai vừa dậy đã vô trường thi ngay. Nhưng tôi sợ mình chưa đủ chuẩn bị. Đại học A mà, trường hàng đầu cả nước, tôi cảm giác hiện tại tôi vẫn chưa ổn lắm."

Giang Mộ Hành trần thuật: "Kém xa."

Yến Hảo giả bộ giận nhíu mày: "Cậu nói vậy đả kích đến lòng tự tin của tôi, không sợ tôi khóc cho cậu xem?"

Giang Mộ Hành khựng lại, đầu hướng sang cậu.

Yến Hảo đối diện với Giang Mộ Hành, cảm giác có một khắc nhiệt độ ánh mắt hắn cực kỳ bất bình thường, lòng không khỏi nảy sinh một suy đoán kỳ dị: "Lẽ nào cậu thích xem tôi khóc?"

Giang Mộ Hành tiếp tục bao bìa, không nói tiếng nào.

Không phủ nhận, tương đương thừa nhận.

Yến Hảo phấn khởi tiến đến bên tai hắn, thỏ thẻ: "Giang Mộ Hành, cậu hơi bi3n thái đó."

Một giây sau cười lên: "Tôi cũng bi3n thái, hai ta nhất định là người cùng ăn một nồi cơm."

Giang Mộ Hành khẽ dạy bảo: "Ngồi yên."

"Được." Yến Hảo nhấc chân, ngồi xuống đùi hắn.

Giang Mộ Hành: "..."

"Hôm nay tôi có đọc một bài văn, nó bảo lớp 12 là thời gian tươi đẹp nhất trong đời."

Yến Hảo bưng mặt Giang Mộ Hành, quyến luyến không rời vu0t ve đường cong lập thể rõ ràng của hắn: "Thầy Tiểu Giang ơi, thầy giảng em nghe xem lớp 12 tươi đẹp ở đâu?"

Giang Mộ Hành phân tích cho cậu nghe thật: "Lớp 12 tươi đẹp ở ba điểm."

"Một, sự dũng cảm tiến lên chinh phục khát vọng. Hai, lòng hăng hái hừng hực hướng tới. Ba, bản thân thanh xuân chính là một định nghĩa tươi đẹp."

Yến Hảo có ảo giác đang đi học. Không đúng, không phải ảo giác. Cậu sờ sống mũi cao của Giang Mộ Hành: "Tuy cậu nói rất có lý, nhưng chắc đã qua cái tươi đẹp nhất rồi, tôi cảm giác đại học mới đúng, vừa tự do vừa có thời gian chơi."

"Chơi?"

Giang Mộ Hành cau mày: "Đến khi cậu lên đại học, cậu sẽ phát hiện cấp ba mới là thời gian cậu muốn trở về nhất."

"Nói cứ như cậu ba mươi bốn mươi rồi không bằng." Yến Hảo bĩu môi, "Rồi rồi, cấp ba của cậu không giống cấp ba của đám người bình thường bọn tôi. Tôi trao đổi với một học thần như cậu có nghĩa lý gì. Giữa hai ta có một bức bình phong ngăn cách."

Hai tay cậu vẽ hờ: "Bình phong ngăn cách, thấy không?"

Giang Mộ Hành nói: "Cậu đang vẽ hình đa giác."

"..." Đây là trọng điểm?

Nhớ đến chuyện gì, Yến Hảo áp trán Giang Mộ Hành hỏi: "Nếu lúc ấy khi chúng ta đến đại học A đi dạo, tôi cảm thấy rất bình thường, không thích, thì cậu sẽ làm thế nào?"

Giang Mộ Hành ôm eo cậu: "Tôi từ chối trả lời giả thiết kiểu này."

Yến Hảo giần giật miệng, hai tay choàng cổ hắn, nũng nịu lắc lư: "Tôi tò mò, cậu nói một chút thôi."

Hồi lâu Giang Mộ Hành đáp: "Thuận theo tự nhiên."

Yến Hảo vừa xuôi theo vừa không nhìn Giang Mộ Hành chòng chọc: "Nghĩa là sao?"

Giang Mộ Hành khép nửa mắt: "Nghĩa trên mặt chữ."

Yến Hảo không thấy rõ thứ trong đôi mắt hắn, bèn chìa tay vén đôi mi dài dày của hắn: "Thế là muốn đẩy tôi đi chỗ khác à?"

Vừa nói xong, thì Giang Mộ Hành hôn lên.

Toàn thân Yến Hảo lập tức phát run, mềm nhũn trong long nguc hắn, tâm tư so đo "nếu như" gì đấy biến mất.

Những quyển sách giáo khoa, sách tài liệu, các dạng bài thi của lớp 12, và có lẽ cả bài ghi của Giang Mộ Hành nữa, thi đại học xong Yến Hảo sẽ không xé toang mà sẽ cất giữ cẩn thận, để cùng chỗ với cay đắng ngọt bùi của đoạn năm tháng này.

Cấp ba đối với Yến Hảo mà nói, là địa ngục và cũng là thiên đường. Cậu sẽ hoài niệm, nhưng sẽ không mong một đời dừng lại trong quãng thời gian này.

Bởi tuy rằng tốt nghiệp là bước ngoặt, ngã ba đường, nhưng Yến Hảo và Giang Mộ Hành sẽ không rời nhau, bọn họ muốn tay trong tay bước đến lộ trình kế tiếp.

Tương lai có Giang Mộ Hành, mọi thứ đều rực rỡ màu sắc.

Giang Mộ Hành đang giảng đề thi cho Yến Hảo thì bỗng nhận cuộc gọi từ Hoàng Tự, hẹn đám bọn hắn ăn cơm.

Lần hẹn ăn cơm này rất vi diệu, trước đó không chào hỏi cái nào, địa điểm không phù hợp lắm, thời gian càng không thích hợp.

Yến Hảo và Giang Mộ Hành bắt xe chạy sang.

Trời đổ tuyết, dòng xe cộ ùn tắc, đi một lát dừng một lát, Giang Mộ Hành chịu đại tội, xuống xe nôn ngay.

Yến Hảo nửa ngồi xổm vỗ lưng hắn, đau lòng không chịu nổi.

Giang Mộ Hành súc miệng xong đóng nắp bình giữ nhiệt đứng dậy: "Đưa balo cho tôi."

Yến Hảo lấy balo trên lưng xuống: "Lúc về đi tàu điện ngầm đi, rồi đổi sang xe buýt, giống như hai trạm ấy."

Giang Mộ Hành cất bình giữ nhiệt vô một bên túi balo: "Trước hết đừng đề cập chuyện này với tôi."

"..."

Liếc thấy gì, Yến Hảo sững người: "Đó không phải anh Tự sao?"

Giang Mộ Hành nhìn theo tầm mắt cậu.

Hoàng Tự ngồi xổm ở lề đường cách đó không xa nghe một ca sĩ hát rong hát, nghe đến là say sưa ngon lành.

Yến Hảo hơi khó hiểu: "Sao anh Tự không chờ đám bọn mình trong quán lẩu?"

Giang Mộ Hành nhăn đôi mày núi, như có điều suy tư.

Chẳng biết bông tuyết thu nhỏ từ bao giờ, cũng trở nên dày hơn, bắt mỗi người đi đường nhận một cái ôm lạnh băng.

Hoàng Tự ngồi xổm ở chỗ nọ, tay ôm chân, cằm chống trên cánh tay, trông như một đứa trẻ cô đơn.

Yến Hảo chưa từng thấy dáng vẻ này của anh Tự, trong ấn tượng y là một con người vô cùng nam tính mạnh mẽ và cực kỳ hạnh phúc. Lòng cậu nổi nỗi bứt rứt, cảm giác không chỗ nào hợp lý hết, kiềm không được quay đầu hỏi Giang Mộ Hành: "Dạo này cậu có liên lạc với anh Tự không?"

Giang Mộ Hành lắc đầu.

Yến Hảo bắt gặp ánh nước trên mặt Hoàng Tự, không giống như tuyết tan, mí mắt cậu giật mạnh một cái, nắm ống tay áo Giang Mộ Hành theo bản năng: "Có phải anh Tự cãi nhau với bạn gái anh ấy không?"

Giang Mộ Hành thấp giọng mở miệng: "Không biết."

"Lát nói chuyện chúng ta chú ý chút." Đoạn Yến Hảo giơ tay khua, "Anh Tự ơi!"

Hoàng Tự nhìn sang hướng bọn họ.

Mái tóc vốn dĩ màu vàng óng nay đã nhuộm đen, không đeo cặp bông tai bạc, cũng không mặc bộ đồ mang chất punk thường diện trong quán bar, mà là áo khoác đen phối quần bò, vô cùng hợp với dáng vẻ độ hai mươi.

Yến Hảo có dự cảm xấu, nó quẩn quanh lòng cậu một cách đầy mãnh liệt, anh Tự gặp chuyện rồi.

Chỉ là không biết liên quan đến tình yêu của y, hay là tình thân.

Vào giờ này, khách trong tiệm vẫn rất đông như cũ, hét hò ầm ĩ, hương vị thơm ngon lan toả khắp bốn phía.

Trời tuyết làm nổi bật thêm rất nhiều phần hấp dẫn và đáng yêu cho nồi lẩu.

Chỗ do Yến Hảo chọn, ngay cả nước lẩu và đồ ăn cũng do cậu chọn.

Giang Mộ Hành không biết đang suy nghĩ gì, kể từ khi ngồi xuống không nói một lời nào, Hoàng Tự thì rất tuỳ ý, thiếu điều khắc hai chữ đó lên mặt.

Yến Hảo rung cặp chân bắt tréo, cậy cậy ngón tay, gãi gãi mặt, liên tục tạo động tác nhỏ.

"Tiểu Hảo, hai quyển sách tài liệu lý anh đưa cho Tiểu Giang hồi nghỉ hè, dựa theo hiện giai đoạn hiện tại của cậu chắc cũng đang làm rồi nhỉ?"

Yến Hảo gật đầu: "Đang làm."

"Anh Tự, tranh anh vẽ rất đẹp."

"Toàn vẽ linh tinh thôi."

Mắt Hoàng Tự hiện lên một vệt hồi tưởng, khi đó y luyện đề mệt rã rời nên bèn vẽ đồ ăn mặc dùng lên sách tài liệu, nghĩ cái gì vẽ cái nấy.

Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt, ôn thi đã thành chuyện thuộc về mấy năm trước.

Nhân viên phục vụ đẩy xe chuyển thức ăn tới, Yến Hảo thả đồ ăn vô nồi: "Anh Tự, anh có ăn cay không?"

Hoàng Tự uể oải chống đầu: "Cậu quan tâm vị bên cạnh cậu là được, anh không có vấn đề."

Mặt Yến Hảo đỏ lên, cậu dùng chân đụng Giang Mộ Hành: "Cậu ăn thanh cua không?"

Giang Mộ Hành: "Ăn cũng được không ăn cũng được."

"..."

Yến Hảo thả mấy miếng thanh cua vào nồi lẩu, cầm đĩa tôm băm lên.

Giang Mộ Hành nói: "Để tôi."

Yến Hảo giao lại cho hắn, rất tự nhiên, cũng cực kỳ thân mật, để lộ trong lúc lơ đãng.

Hoàng Tự nhìn trong mắt: "Cách thức dạy học khích lệ rất thành công nhỉ."

Yến Hảo không nghe rõ lắm: "Dạy học gì?"

Giang Mộ Hành cho Hoàng Tự ánh mắt cảnh cáo, bưng nước ngô đến trước mặt Yến Hảo: "Cậu uống cái này."

Yến Hảo định mở miệng thì bỗng phát hiện ra gì đó, mắt khẽ mở to.

Trên cổ tay Hoàng Tự có một chiếc vòng dây xích, kiểu mẫu đồ đôi, giờ đã biến mất.

Yến Hảo chần chừ hỏi: "Anh Tự, anh với chị Tinh..."

Hoàng Tự đáp về ba chữ: "Chia tay rồi."

Nghe thế, Yến Hảo đứng phắt dậy: "Chia tay rồi?"

Sau đó ngẫm mới nhận ra phản ứng của mình rất nóng, cậu lúng túng ngồi về, trên mặt là vẻ kinh ngạc khó nén.

Yêu đương tan tan hợp hợp, hợp hợp tan tan đều là bình thường, cũng rất phổ biến.

Sở dĩ Yến Hảo bất ngờ khi biết được chuyện này, là bởi màn ở bờ biển kia đã khắc quá sâu vào ký ức cậu.

Hoàng Tự gảy guitar hát bài mình tự viết, cô bạn gái Trần Tinh làm bạn nhảy của y.

Tựa thần tiên quyến lữ.

Bảy năm, hai người cùng nhau băng qua năm tháng xanh mơn mởn, một người bước vào xã hội thật sớm, một người khác sắp sửa tốt nghiệp đại học, đang tiến tới con đường hôn nhân.

Yến Hảo vốn cho rằng trong vòng hai, ba năm nữa là có thể đến uống rượu mừng của họ, nhưng sao đã lại chia tay rồi?

Bầu không khí trên bàn ngột ngạt.

Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, mùi thơm tản tứ phía.

Không ai động đũa.

"Hai đứa ăn đi."

Hoàng Tự như ông anh già, cầm muôi thủng lần mò nồi: "Bí đao sắp nát rồi, Tiểu Hảo, anh vớt cho cậu nhé?"

Yến Hảo cầm chén nhận bí đao, khoé mắt liếc trộm Giang Mộ Hành, phát hiện hắn cũng không rõ tình hình mà kinh ngạc giống mình, bèn dời ánh mắt lên người Hoàng Tự.

Hoàng Tự không toả ra hơi thở suy sụp chán chường, không nhìn ra nội tâm bị thương nặng đến đâu. Nhìn ngoài mặt, y kiểm soát cảm xúc rất tốt.

E rằng chuyện chia tay đã được một khoảng thời gian rồi.

Bữa ăn tối nay không phải Hoàng Tự mượn rượu giải sầu mà là có mục đích khác.

Yến Hảo định hỏi, song cảm thấy không dễ dàng mở miệng. Đang khi cậu rầu rĩ, Giang Mộ Hành hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

Hoàng Tự gắp quả trứng cút chấm gia vị: "Chia tay thì có thể là chuyện gì nữa, không phải là chấm dứt thôi sao."

Giang Mộ Hành nhìn y: "Đầu tháng bảy ở đại học A không phải vẫn rất tốt à?"

"Thì sao, cuộc sống có rất nhiều biến số, chẳng biết giữa ngày mai và bất ngờ cái nào tới trước. Ai có thể đảm bảo một cặp tình nhân tháng này đang yêu nhau, tháng sau vẫn có thể tiếp tục yêu?"

Hoàng Tự ăn trứng cút, nhướng mày cười một tiếng: "Xin lỗi nhé, anh không có ý doạ hai đứa, cũng không muốn lan truyền cảm xúc tiêu cực gì đấy."

"Trong chuyện yêu đương ai nấy đều có kết quả riêng, hai đứa là hai đứa."

Yến Hảo cúi đầu ăn bí đao.

Giang Mộ Hành không cầm cả đũa, nhăn mày nhìn Hoàng Tự.

Hoàng Tự ăn hết bát đồ ăn, hơi ngửa ra sau dựa vào thành ghế, uống mấy ngụm nước trái cây.

"Cuối tháng tám Trần Tinh đi theo bạn cùng phòng đến buổi thử vai sân khấu kịch. Đạo diễn bảo cô ấy cũng lên thử xem, cô ấy lên thử, rồi cùng tiến vào nhóm với bạn cùng phòng."

Yến Hảo cấp tốc cắn non nửa miếng bí bao ngẩng đầu.

Không nhìn ra biểu cảm Giang Mộ Hành.

"Tháng mười Trần Tinh nói chia tay với anh. Cô ấy thích thầy chỉ đạo lễ nghi của sân khấu kịch, một giáo viên học viện hí kịch."

Hoàng Tự lười biếng vuốt tóc: "Bảo là có thể nảy sinh đồng cảm."

"Anh ngẫm nghĩ, nhảy múa và ca hát đều là nghệ thuật, là một loại, người một nhà, nào ngờ chỉ là hàng xóm, có tường ngăn."

Yến Hảo nghe mà sững sờ hồi lâu. Hồi tháng sáu, Giang Mộ Hành nói tình cảm của anh Tự và bạn gái y vô cùng ổn định.

Tháng bảy Yến Hảo được chứng kiến tận mắt, cực kỳ đằm thắm.

Tháng mười thì mỗi người đi một ngả.

Dạ dày Yến Hảo có phần co rút. Trong cuộc sống hai người, cả hai nhất định phải theo lĩnh vực giống nhau ư? Mỗi người không thể có nghề nghiệp riêng?

Đồng cảm là gì?

Khớp điện não đồ? Hay tiếp xúc linh hồn?

Yến Hảo không hiểu lắm về mấy thứ mang tính trừu tượng, cậu mất tập trung, gắp thịt cừu trong bát vào miệng.

Giang Mộ Hành chỉ mới múc cho cậu, không kịp ngăn cản nữa.

Yến Hảo bỏng mà nhổ thịt cừu ra nhảy lên, phạm vi chuyển động quá lớn nên đụng đổ gia vị trên bàn.

Rối loạn.

Yến Hảo vội chào hỏi rồi vào nhà vệ sinh ngay.

Giang Mộ Hành sải bước đi theo: "Có phải chân đập vào góc bàn rồi không?"

Yến Hảo mở vòi nước rửa gia vị dính vào tay, rũ mắt phân tâm nói dối: "Không."

Giang Mộ Hành ngồi xổm xuống, làm dáng muốn bóp chân cậu.

Yến Hảo cũng ngồi xuống, mắt to nhìn mắt nhỏ với Giang Mộ Hành, không đầu không đuôi nói một câu.

"Lên đại học tôi muốn đăng ký cùng một chuyên ngành với cậu."

Giang Mộ Hành ngây người.

Yến Hảo dùng ánh mắt cố chấp cực độ vây khốn hắn: "Được không?"

Giọng Giang Mộ Hành khàn khàn: "Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK