• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nhiều tháng chuẩn bị, hôm nay là ngày diễn ra buổi trình diễn bộ sưu tập mới của Diệp Hạ. Người tới dự đều là nhân vật lớn trong và ngoài giới thời trang, công tác sắp xếp phải thật cẩn thận khiến Diệp Hạ bận luôn chân, luôn tay từ sớm đến trước giờ bắt đầu mới tranh thủ nghỉ được một lát.

Ngô Diệc Hiên đưa hộp giữ nhiệt cho Diệp Hạ: “Em ăn cơm đi, giờ chắc hết bận rồi chứ?”.

Liếc nhìn thời gian Diệp Hạ trả lời: “Chắc nghỉ được tầm 20 phút. Em còn phải trang điểm và chuẩn bị đón khách nữa”.

“Vậy mau ăn đi”. Đoạn anh xoa vai Diệp Hạ giúp cô thả lỏng: “Không ngờ để có một buổi ra mắt thành công

lại vất vả như vậy. Cũng may một năm mới có một lần”.

Diệp Hạ ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Đau lòng sao?”.

“Đúng vậy”.

Có người trong lòng ở bên cạnh để mệt mỏi có thể dựa vào, không cần cố gắng mạnh mẽ, thực sự rất hạnh phúc, cô gục đầu vào lòng anh: “Ừm, rất vất vả. Anh nuôi em nhé?”.

Xoa đầu cô, Ngô Diệc Hiên trầm ấm đáp: “Bất cứ lúc nào em muốn, anh đều nuôi em”.

“Có câu này là được rồi”, Diệp Hạ vòng tay ôm thắt lưng anh: “Cho em dựa một lát”.

Cửa phòng nghỉ bất ngờ bị người bên ngoài mạnh mẽ đẩy vào. Thấy tình cảnh bên trong, người nọ vội nói: “Quấy rầy rồi, quấy rầy rồi”.

Diệp Hạ vẫn giữ nguyên tư thế, quay đầu sang nhìn về phía cửa: “Rõ ràng mục đích của anh khi không gõ cửa là để quấy rầy”.

Hạ Tuấn Lâm cười đến đáng đánh: “Chậc, em còn hiểu anh hơn cả Ngô Diệc Hiên”.

Ngô Diệc Hiên lạnh giọng: “Lượn”.

“Bình tĩnh. Nóng giận hại sức khỏe”.

Bạn gái của Hạ Tuấn Lâm – Mộng Kỳ đúng lúc xuất hiện ở phía sau cứu anh ta một mạng: “Thất trách, mới không để ý mà anh ấy đã làm loạn. Chúng tôi tới chào hỏi em, mọi người đều đã tới, đang ở bên ngoài”.

Thấy Mộng Kỳ tới, Diệp Hạ liền buông Ngô Diệc Hiên đứng lên chào hỏi: “Cảm ơn đã nhận lời mời tới dự. Rất vui vì sự có mặt của mọi người”.

“Người nhà mà, đừng khách sáo. Nhờ em mà mọi người được trốn việc đi du lịch, quá lãi. Không làm phiền em nữa, lát gặp lại nha”. Nói rồi, Mộng Kỳ giơ tay túm cổ áo của Hạ Tuấn Lâm kéo đi.

Nhìn Hạ Tuấn Lâm thân cao thước tám bị xách đi như đứa nhỏ khiến Diệp Hạ bật cười. “Không ngờ Hạ Tuấn Lâm lại thích ngự tỷ. Cuối cùng hoa hoa công tử đã bị thu phục”.

“Duyên phận luôn kì diệu. Hạ Tuấn Lâm tính cách cà lơ phất phơ chứ trong các mối quan hệ nam nữ luôn nghiêm túc, chân thành, không đi quá giới hạn”.

“Em biết. Nhưng ai bảo anh ấy lúc nào cũng một bộ dạng công tử ăn chơi trác táng”.

“Chơi đến nghiện, bởi thế mới cần người quản. Giờ thì có rồi”. Nói rồi, Ngô Diệc Hiên khoác vai kéo Diệp Hạ quay lại ghế ngồi. “Em mau ăn cơm đi. Đừng để ý đến cậu ta”.

Diệp Hạ ngoan ngoãn ngồi xuống dùng bữa, đây là đồ ăn mà Ngô Diệc Hiên chuẩn bị cho cô. Từ sáng sớm anh đã bận rộn trong bếp nấu bữa sáng, bữa trưa đem đi theo để Diệp Hạ ăn. Cô mà bận rộn lên thì đến nước cũng không uống, dạ dày sẽ không chịu được.

Đặt bình giữ nhiệt lên bàn, Ngô Diệc Hiên nhắc nhở: “Trà thảo mộc, ăn xong thì uống một chút cho dễ chịu. Sau đó em cứ cầm theo mà uống, không tiện thì nhờ cô nhóc trợ lí giữ cho. Uống không hết hoặc lén đổ anh sẽ xử lí em. Anh có rất nhiều tai mắt đấy”.

“Tuân lệnh đại nhân”.

“Ngoan. Sắp tới giờ rồi, anh ra với đám Hạo Vũ”.

Đang phồng một miệng cơm nên Diệp Hạ phất tay với anh xem như đã rõ.

Trông cô lúc này như một chú sóc nhỏ tham ăn khiến Ngô Diệc Hiên không kìm lòng được mà nhéo mũi cô. Vợ quá đáng yêu.

Diệp Hạ đập vào cái tay đang tác quái trên mặt mình: “Em đang ăn cơm, sặc bây giờ. Anh mau đi đi”.

Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, buổi trình diễn bộ sưu tập mới của Diệp Hạ khép lại. Cô bước lên sàn diễn nói lời cảm ơn đến khách quý và nhân viên công tác.

Kết thúc, ánh đèn dần mờ đi khiến Diệp Hạ nghi hoặc. Quay người lại, muốn liên hệ với người phụ trách thì thấy Ngô Diệc Hiên xuất hiện trên sân khấu với một bó hoa tươi.

Đây là định làm gì? Trong đầu Diệp Hạ xoay chuyển một hồi, hôm nay đâu phải ngày gì đặc biệt? Vậy bất ngờ này là thế nào?

Lặng yên một hồi trong lòng bật ra một đáp án, không lẽ anh muốn... cầu... hôn. Nghĩ tới điều này, bất giác Diệp Hạ cảm thấy vô cùng hồi hộp xen lẫn chờ mong. Cùng với bước đi càng lúc càng gần của Ngô Diệc Hiên, tim cô đập mỗi lúc mỗi nhanh.

Dừng lại trước mặt Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên đưa bó hoa về phía cô nhưng Diệp Hạ đang bất động. Hiện tại, cô không khống chế được tâm tình.

Ngô Diệc Hiên lên tiếng kéo sự chú ý của Diệp Hạ: “Hôm nay trùng hợp là kỉ niệm 5 năm ngày ra mắt bộ sưu tập đầu tiên của em. Mọi người muốn tạo cho em chút bất ngờ”.

Đưa tay nhận bó hoa, Diệp Hạ lắp bắp cả nửa ngày: “Em... em còn tưởng... anh”.

“Hửm.. tưởng anh làm sao?”.

Diệp Hạ nở nụ cười nhưng giọng điệu có chút hụt hẫng: “Không có gì. Cảm ơn mọi người”.

Còn tưởng rằng anh sẽ cầu hôn thì ra là chúc mừng kỉ niệm. Thực sự, cô rất mong chờ khoảnh khắc được cầu hôn, cô muốn cùng người trước mắt tu thành chín quả, về chung một nhà. Thời gian không đợi ai, nếu có một ngày sẽ kết thành đôi vậy sao không sớm thực hiện.

Hừ, anh không cầu hôn thì em làm. Chờ đó.

Tháp ly được đẩy lên, Diệp Hạ mở sampanh, khách mời cùng lên sân khấu chụp hình lưu niệm, nâng ly chúc mừng.

Sau hơn 3 tiếng, buổi trình diễn bộ sưu tập và ra mắt sản phẩm mới chính thức khép lại. Ngồi trong phòng nghỉ, Diệp Hạ thở ra một hơi, về cơ bản xem là thành công rồi. Tại sao lại nói vậy vì còn phải chờ nhận xét của người trong ngành và giới mộ điệu có tích cực hay không.

Ngô Diệc Hiên giúp Diệp Hạ xử lí một vài việc vặt đã xong: “Em giải quyết chỗ công việc còn lại xong xuôi thì tới nhà hàng nhé. Anh qua đó trước để sắp xếp một lượt”.

Tiệc mừng công được tổ chức ở nhà hàng của Ngô Diệc Hiên. Nơi của mình sẽ tiện cho mọi người vui chơi xả hơi hơn. Thân là ông chủ của quán kiêm người nhà của Boss nên Ngô Diệc Hiên tới trước kiểm tra.

Chân trước Ngô Diệc Hiên vừa đi thì chân sau Dương Dĩnh tới. Thấy người, Diệp Hạ thoáng ngạc nhiên rồi vội chạy tới đỡ cô ấy ngồi xuống ghế. Dương Dĩnh đã mang thai tới tháng thứ 6 rồi, bụng rất lớn, đi lại cần phải cẩn thận.

“Tổ tông, Trác Dật Phàm đâu rồi? Sao lại để cậu ôm “bom” chạy thế này?”.

“Tớ qua để đi cùng cậu tới tiệc chúc mừng. Dật Phàm đang đi lấy thêm áo khoác cho tớ”.

Diệp Hạ tặng cho bạn một cái liếc mắt: “Thân ái, ngược cẩu là hành vi không phúc hậu”.

“Thân ái, cậu không phải là cẩu độc thân. Tớ vừa gặp anh yêu của cậu ở cửa”.

“Không chơi với cậu nữa. Tớ kiểm tra lại một lượt nữa rồi đi”.

Lại một mùa lễ tình nhân nữa sắp tới, lượng xe cộ khá đông, nhóm Diệp Hạ phải đỗ xe cách nhà hàng một đoạn đường.

Diệp Hạ và Trác Dật Phàm mỗi người che chắn một bên hộ tống Dương Dĩnh đi ở giữa. Chăm sóc phụ nữ có thai thật không dễ dàng. Diệp Hạ phàn nàn: “Ban nãy dừng xe trước cửa nhà hàng để cậu xuống trước thì

không nghe, giờ phải đi bộ còn hại tớ căng thẳng cực độ”.

“Bác sĩ nói phải chăm chỉ vận động mới tốt cho em bé và quá trình sinh nở. Vào trước nhân vật chính chưa tới thì vẫn phải chờ. Rất nhàm chán”.

Đang nói chuyện thì có một bé trai đi tới trước mặt Diệp Hạ đưa cho cô một đóa hồng: “Chị gái xinh đẹp, tặng chị một bông hoa đỏ”.

Sắp đến ngày lễ, được ai đó tặng hoa khi đi đường rất bình thường, Diệp Hạ đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn nhóc nha”.

Tặng hoa xong cậu nhóc liền chạy đi. Dương Dĩnh ở bên cạnh bất mãn nói: “Ở đây có những hai chị gái, tại sao chỉ có cậu được nhận hoa”.

Diệp Hạ chỉ về phía Trác Dật Phàm: “Vì cậu nhóc biết cậu đã có người tặng hoa cho rồi”.

Ngẫu nhiên nhận được hoa khiến Diệp Hạ vui vẻ cả đoạn đường đi nhưng càng đến gần nhà hàng, số lượng hoa được tặng càng nhiều. Có hoa được tặng từ những cô bé, cậu bé, nam có nữ có và cả người lớn tuổi.

Diệp Hạ bắt đầu nghi hoặc cũng có một suy nghĩ, lần này là cầu hôn, phải không?

Đến cửa nhà hàng, toàn bộ người thân quen của Diệp Hạ đều đứng thành một hàng từ cửa vào đến bên trong. Cảnh tượng này khiến suy nghĩ của Diệp Hạ đã được chứng thực.

Dương Dĩnh ở bên cạnh đẩy nhẹ Diệp Hạ đang ngơ ngác vì xúc động: “Mau đi vào”.

Nghe vậy, Diệp Hạ mới có chút phản ứng chậm chạp đi vào bên trong nhà hàng. Mỗi khi cô đi qua một người đều nhận được một bông hoa kèm một tấm thiệp nhỏ. Diệp Hạ tỉ mỉ đọc từng tấm thiệp, đều là lời chúc phúc. Cuối cùng còn có một câu mà ở chiếc thiệp nào cũng đều viết “Đồng ý gả cho anh ấy nhé?”.

Đi tới trung tâm bên trong, một người mặc bộ đồ Gấu đưa cho Diệp Hạ một bó hoa lớn cùng một lá thư.

Daisy nhận số đồ trên tay Diệp Hạ, tạm thời giúp cô giữ chúng.

Mở lá thư, trên giấy là nét chữ nắn nót có lực của Ngô Diệc Hiên. Nội dung là tình cảm mà anh muốn bày tỏ, là cảm xúc về chặng đường từ lúc quen biết của hai người tới hiện tại. Đọc đến cuối Diệp Hạ đã không kìm nổi dòng lệ.

Cô đưa tay lau nước mắt ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Ngô Diệc Hiên nhưng không thấy.

Ánh sáng có phần tối đi để tập trung vào màn hình chiếu. Xuất hiện ở đó là ông nội Ngô, ba, mẹ Ngô và vợ chồng Nhã Ngôn những người vì nhiều lí do mà hôm nay không có mặt. Đây là đang gọi facetime. Bọn họ nói rất nhiều điều, có khen ngợi mà nhiều hơn là chê bai Ngô Diệc Hiên cuối cùng nói với Diệp Hạ rằng “Đồng ý gả cho Ngô Diệc Hiên nhé?”.

Diệp Hạ đã sớm cảm động và hạnh phúc đến rối tinh rối mù. Gả cho Ngô Diệc Hiên, người đem đến cho cô hạnh phúc ngọt ngào, ấm áp bình yên, người cưng chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, sẵn sàng vì cô mà làm chỗ dựa, cô đã sẵn sàng.

Nhưng mà lúc này nhân vật chính không thấy xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK